Tôi chờ em trên đỉnh thế giới

Chương 42: Giao thừa
 
Trong nhà ăn, mọi người sôi nổi gói há cảo, ngay cả Triệu Dục Thành cũng xắn tay áo lên gia nhập vào đội ngũ gói há cảo, tuy rằng kĩ thuật rất ngượng, nhưng lại vô cùng nghiêm túc học tập cách gói của mọi người.
 
Bầu không khí vui tươi của tết nguyên đán ngập tràn doanh trại, mọi người đều quên đi sự căng thẳng vất vả thường ngày mà say sưa trong tiếng cười nói vui vẻ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên má của Triệu Dục Thành bị dính một miếng bột mì màu trắng, Ngải Hân nhìn thấy liền vô cùng tự nhiên mà giơ tay ra lau cho anh.
 
Hai người nhìn nhau cười, bầu không khí vừa ấm áp vừa hài hòa.
 
Thời gian dần dần trôi đi, sắc trời đêm còn chưa đến, tiếng pháo nổ ở nơi xa thỉnh thoảng vang lên rồi. Đêm giao thừa mỗi năm, lúc mà người người nhà nhà đoàn tụ ở bên nhau, cũng là lúc mà các chú lính cứu hỏa phải làm việc nghiêm túc nhất, để bảo vệ một đêm bình an cho mọi người.
 
Để lại đội ngũ có thể ứng phó với những sự cố đột ngột xảy ra, còn lại thì đều được Triệu Dục Thành phụ trách chỉ huy dẫn đến chùa Nam Sơn để làm nhiệm vụ.
 
“Em là người ở đây, em nói chuyện với người dân sẽ dễ hơn, đi cùng đi.”
 
Chỉ cần nói một câu này làm cái cớ thôi, thế là Ngải Hân liền trở thành thành viên trong đội ngũ bảo vệ.
 
Triệu Dục Thành và Ngải Hân ngồi cạnh nhau, chỗ ngồi lái xe của xe cứu hỏa rất cao, tầm nhìn cũng vô cùng rộng rãi, đi một đường này, con phố vào đêm giao thừa đã không còn đông đúc như thời điểm tan làm thường ngày nữa, mọi người đều đã về nhà từ lâu rồi, chuẩn bị ăn bữa cơm giao thừa vô cùng thịnh soạn.
 
Điện thoại vang lên, là mẹ Ngải Hân gọi video đến.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trong lòng Ngải Hân thấy vô cùng ấm áp, mở video lên, bố mẹ Ngải Hân đều xuất hiện ở màn hình, đang cười tươi.
 
Nhưng vừa nhìn thấy tình hình bên Ngải Hân, mẹ cô liền căng thẳng rồi hỏi: “con yêu, đêm giao thừa mà còn phải đi làm nhiệm vụ hả, có nghiêm trọng không con?”
 
Ngải Hân nhanh chóng giải thích: “không phải đâu ạ, bọn con đến chùa Nam Sơn để làm nhiệm vụ bảo vệ.” Sau đó cô liền nhanh chóng chuyển chủ đề, “bữa cơm giao thừa của nhà mình chuẩn bị đến đâu rồi ạ? Cho con xem với?”
 
Chỉ thấy camera của mẹ cô rung lắc rồi chuyển đến phòng khách ở đằng sau, vậy mà trong phòng đầy ắp người, mấy món ăn ngon trên bàn cũng vô cùng nhiều, như những ngọn núi nho nhỏ vậy.
 
“Có phải là rất náo nhiệt không hả?” tiếng của bố Ngải Hân vang lên, “ông bà ngoại, chú lớn, dì hai đều đến rồi, sợ bố với mẹ đón tết một mình buồn đó, ha ha.”
 
Trong video, người lớn đều vẫy tay chào Ngải Hân, bà ngoại cười toét miệng, cười đến mức răng giả cũng lộ ra ngoài.
 
“Chàng trai bên cạnh đẹp trai đấy, Hân Hân nhà mình có phúc quá.”
 
Chàng trai ngồi bên cạnh? Ngải Hân vừa mới quay đầu lại nhìn thì mới phản ứng lại được, bà đang nói đến Triệu Dục Thành, cô khó xử nói: “bà ngoại à, đây đều là đồng nghiệp của con!”

 
Cô ngại không dám nói mỗi Triệu Dục Thành, thế nên liền gói gọn tất cả mọi người ngồi trên xe nói cả thể luôn.
 
Nghe thấy Ngải Hân nhắc đến mình, các chiến sĩ khác cũng lần lượt sáp lại gần, vẫy tay chào người nhà Ngải Hân, cứ chào chú dì, giọng ngọt xớt, cuối cùng cũng khiến cho bố mẹ Ngải Hân cười toét miệng.
 
Kì lạ là, Triệu Dục Thành lại vô cùng im lặng.
 
Tắt video rồi, trong lòng Ngải Hân vẫn còn thấy rất ngọt ngào, muốn chia sẻ niềm vui với Triệu Dục Thành một chút, nhưng vừa quay đầu lại thì cô lại nhìn thấy Triệu Dục Thành nhắm mắt, yết hầu hơi động đậy.
 
Chắc là...anh đang nghẹn ngào!
 
Ngay lập tức Ngải Hân liền hiểu ngay, bố mẹ Triệu Dục Thành mất sớm, anh chỉ còn mỗi một mình ở trên thế giới này thôi! Bản thân cô còn đang cảm thán vì mình không thể về nhà đón năm mới với người nhà được, anh lại không còn người nhà để mà đoàn tụ.
 
Nỗi nhớ nhung không thể vơi đi, giống như sự lạnh lẽo u buồn u ám nhất trong bầu trời đầy pháo hoa vậy.
 
Trong lòng Ngải Hân như bị ai đó cấu cho một cái, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được.
 
Đêm hội hoa đăng, chùa Nam Sơn dần náo nhiệt đông đúc hẳn lên, mọi người ăn xong bữa cơm giao thừa liền bắt đầu nườm nượp đến đây. Có người là đến xem tiết mục đèn đuốc, có người là đến thắp hương cầu phúc, có người là đến đợi đến lúc nửa đêm đúng không giờ sáng nghe đánh chuông, cũng có người chỉ đơn giản là đến tận hưởng không khí vui vẻ đông đúc để đón giao thừa mà thôi.
 
Đội đặc cần và hai đội ngũ phụ trách bảo vệ trật tự trị an xã hội của thành phố cùng tập hợp với nhau, mỗi đội đều có nhiệm vụ riêng. Dựa theo kế hoạch đã sắp xếp thì nhân viên đặc cần thuộc tổ tuần tra, không có khu vực quản lí nhất định, nói nôm na chính là nơi nào có sự cố thì phải lập tức đến đó ngay.
 
Dòng người đi đi lại lại ngày càng dày lên, ánh đèn trên tháp bảo đã bắt đầu nhấp nháy di chuyển chầm chậm, đoàn người phát ra tiếng hoan hô, mong chờ tiết mục chiếu đèn của chùa Nam Sơn nổi tiếng.
 
“Mẹ ơi...mẹ ơi? Trong tiếng hoan hô ồn ào, loáng thoáng có xen lẫn tiếng trẻ con khóc gọi mẹ.
 
Ngải Hân liền cau mày, đi tìm đứa trẻ đó, nhưng mà trước mặt ồn ào nhộn nhịp vô cùng, vả lại ánh đèn cứ chớp nháy liên tục, muốn nhìn kĩ mặt từng người một thực sự là quá khó.
 
“Đội trưởng Triệu, anh có nghe thấy tiếng trẻ con khóc không?” cô và Triệu Dục Thành thuộc một đội, nên cô chỉ đành xin anh giúp đỡ.
 
Nghe thấy cô hỏi, anh cũng tập trung đi lắng nghe, quả nhiên nghe thấy tiếng khóc của trẻ con lẫn trong tiếng người ồn ào.
 
“Ở bên đó!” anh chỉ vào khu vực thắp hương khói, xong liền nhấc chân lên chạy đến đó.
 
Một bé gái nhỏ tầm bốn tuổi, đang bám chặt vào hàng rào thép bên cạnh, vô cùng đáng thương mà khóc gọi “mẹ ơi”, mà dòng người hỗn loạn cứ xô đẩy, chèn ép bé gái không ngừng, bé gái cứ bị xô đẩy qua lại.
 
Triệu Dục Thành tách đám người để chen vào định xông qua đó, thì Ngải Hân liền giữ anh lại: “để tôi đi.”
 
Bé gái tầm tuổi này, tự nhiên có đàn ông lạ mặt đến có lẽ sẽ dọa sợ bé ấy. Triệu Dục Thành liền hiểu ngay, gật đầu đồng ý với Ngải Hân.

 
Cô từ dòng người chen vào chỗ bé gái, Ngải Hân đứng bên cạnh bé gái, ngồi xổm xuống, dịu dàng mà nói: “em gái nhỏ, chị đưa em đi tìm mẹ có được không?”
 
Bé gái nhỏ co rúm người, đưa mắt nhìn Triệu Dục Thành, rồi lại nhìn Ngải Hân, lúng túng một lúc lâu, cuối cùng cũng gật đầu, buông tay đang bám lan can thép ra.
 
Ngải Hân liền ôm bé gái nhỏ lên, thay bé ấy lau nước mắt: “em nói cho chị nghe, em tên là gì?”
 
“Hoan Hoan...” giọng của bé gái cực kì nhỏ, đang sợ hãi vô cùng.
 
Hoan Hoan rất là mũm mĩm, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo, kiểu tóc ngắn mái răng cưa giống nhân vật Maruko trong hoạt hình Nhật, vô cùng dễ thương, chỉ là do vừa mới khóc, với lại trời còn lạnh nữa, cho nên mũi đỏ bừng, trông vô cùng đáng thương.
 
Dáng người Ngải Hân nhỏ gầy ôm Hoan Hoan mũm mĩm, thực sự là hơi mất sức quá.
 
“Hoan Hoan, chú bé cháu có được không.” Triệu Dục Thành muốn thay Ngải Hân bế hộ cho cô đỡ mệt.
 
“Không muốn!” Hoan Hoan từ chối rất nhanh, đem mặt chôn vào cổ áo khoác của Ngải Hân mà tránh đi.
 
Ngượng ngùng rồi. Ngải Hân cười trộm: “đẹp trai cũng vô dụng đi.”
 
Triệu Dục Thành hậm hực nói: “được thôi, tôi thừa nhận em khá là nhân từ đấy.” Anh còn chưa nói xong đã nhận lại một cái trợn trắng mắt của Ngải Hân rồi.
 
“Hoan Hoan, em có nhớ số điện thoại của gia đình không?” Ngải Hân nhẹ nhàng hỏi.
 
“Không biết.”
 
“Vậy em có biết mẹ mình tên là gì không?”
 
Hoan Hoan chớp chớp mắt, nói ra ba chữ. Nhưng tiếc là, Ngải Hân nghe không hiểu dù chỉ là một chữ. Lại bảo bé ấy nói lại hai lần nữa, nhưng vẫn không nghe hiểu.
 
Triệu Dục Thành cũng dở khóc dở cười, quyết định từ bỏ.
 
“Ở chỗ này không có loa phát thanh, chúng ta đưa em ấy đến đồn cảnh sát đi, mẹ em ấy không thấy con thì chắc chắn sẽ báo cảnh sát.”
 
Ngải Hân đồng ý với lời kiến nghị của Triệu Dục Thành, hai người liền bế Hoan Hoan đến đồn cảnh sát gần đó nhất.
 
Đồn cảnh sát không có tiếp nhận được ai báo cảnh sát cả, cũng không có ai đến tìm trẻ con đi lạc, rõ ràng là người nhà của Hoan Hoan vẫn chưa phát hiện là con mình đi lạc. Người nhà chẳng để ý gì cả...

 
Hoan Hoan ôm chặt ních cổ của Ngải Hân, dù nói gì thì cũng không chịu buông tay.
 
Ngải Hân không còn cách nào, nhưng cô cũng không thể bỏ công việc tuần tra của mình mà ngồi đây đợi được.
 
Vẫn là Triệu Dục Thành quả quyết hơn, anh nói với cảnh sát: “thế này đi, đứa trẻ chúng tôi cứ trông trước đã. Người nhà có đến thì hãy liên lạc với bộ chỉ huy, chúng ta sẽ đến ngay.”
 
Cảnh sát gật đầu: “được, vậy làm phiền hai người rồi. Chúng tôi lập tức thông báo với các chiến sĩ đang làm nhiệm vụ, để ý xem có người nhà đang tìm con đi lạc không.”
 
Hoan Hoan vô cùng ỷ vào Ngải Hân, vẫn luôn nép mình ôm chặt Ngải Hân.
 
“Không ngờ rằng em lại được trẻ con thích như thế.” Triệu Dục Thành mấy lần muốn bế Hoan Hoan hộ cô, nhưng mà đều thất bại thảm hại, không nhịn được có chút ghen.
 
Ngải Hân vô cùng đắc ý: “đương nhiên rồi, ai bảo anh cả ngày cứ lạnh mặt làm gì.”
 
“Tôi sợ em cứ ôm vậy mệt quá.”
 
“Không mệt.” Thực ra cánh tay của Ngải Hân cũng rất buốt, nhưng mà Hoan Hoan nép vào đầu vai cô, mắt không chớp mà nhìn chăm chú tiết mục đèn, vô cùng ngây thơ đáng yêu, khiến cho cô cảm thấy sự đau buốt ở cánh tay là hoàn toàn xứng đáng.
 
Tiếng hoan hô xung quanh ngày càng lớn hơn, thời gian trôi đi, đã sắp đến nửa đêm rồi, tiết mục đèn cũng sắp đến khoảnh khắc đẹp nhất.
 
“Hoan Hoan ơi!”
 
Một tiếng hét to, một phụ nữ trẻ tuổi phóng đến.
 
“Mẹ ơi!”
 
Hoan Hoan vẫn luôn ôm chặt cổ Ngải Hân, đột nhiên buông tay ra, dang tay ngã vào lòng người phụ nữ đó.
 
Mẹ của Hoan Hoan ôm chặt Hoan Hoan mà gào khóc lớn: “dọa chết mẹ rồi, dọa chết mẹ rồi!”
 
Cảnh sát ở đằng sau người phụ nữ cười an ủi, nói với Ngải Hân: “được rồi, hoàn thành nhiệm vụ rồi.” Lại vỗ nhẹ vai mẹ của Hoan Hoan, “cuối cùng cũng kịp đoàn tụ trước khi năm mới đến rồi, còn không mau cảm ơn đồng chí cứu hỏa đi.”
 
Mẹ Hoan Hoan như bừng tỉnh giấc, tóm lấy tay của Ngải Hân liền muốn dập đầu cảm ơn, may là Triệu Dục Thành nhanh tay phản ứng kịp liền ngăn cô gái đó lại.
 
“Mẹ Hoan Hoan đừng như thế!” Ngải Hân đỡ cô gái đó dậy, “tìm được là tốt rồi, Hoan Hoan rất ngoan, rất đáng yêu.”
 
Mẹ Hoan Hoan lại rơi nước mắt đầy mặt: “bố con bé không có nhà, một mình tôi đưa bé đi chơi, tôi hoảng quá, thế là quên mất không báo cảnh sát, chỉ biết đi tìm loạn cả lên. Cảm ơn hai người, cảm ơn rất nhiều.”
 
“Không còn sớm nữa, chị mau dẫn Hoan Hoan về nhà đi, hôm nay bé bị dọa sợ, chị phải an ủi dỗ dành bé nhé.”
 
Mẹ Hoan Hoan cảm ơn mấy lần liền, xong rời đi.
 
Triệu Dục Thành nhìn Ngải Hân đang vô cùng hạnh phúc, nói: “em làm được rồi.”

 
“Hả?” Ngải Hân nghe không hiểu lắm.
 
“Em đã từng nói, gia nhập đội cứu hỏa, là muốn đem lại ấm áp cho người khác, em đã làm được rồi.”
 
Nụ cười trên mặt Ngải Hân càng tươi hơn: “đội trưởng Triệu, anh có cảm thấy là, một năm nay, trải qua vô cùng có ý nghĩa không?”
 
Triệu Dục Thành cười nói: “tết nguyên đán mỗi năm tôi đều trải qua khi làm nhiệm vụ bảo vệ trị an, chắc là đều rất có ý nghĩa.”
 
Chớp mắt, anh lại nhìn thấy ánh mắt sáng lấp lánh của Ngải Hân.
 
Trên bầu trời bắn pháo hoa dày đặc, đèn trên tháp bảo cũng đột nhiên chiếu ánh sáng màu vàng xuống khắp nơi, khung cảnh đột nhiên sáng trưng lên. “Đang—“ tiếng chuông đánh vang lên từ đằng sau họ.
 
Đã đến khoảnh khắc giao thừa rồi!
 
Trong chớp mắt, trái tim của Triệu Dục Thành cũng như được thắp sáng, ánh sáng rực rỡ ở nơi này, đều không bằng ánh mắt hạnh phúc của Ngải Hân.
 
“Đúng vậy, năm nay...vô cùng có ý nghĩa!”
 
Đầu mũi của Ngải Hân đỏ bừng do bị lạnh, bàn tay nhỏ đeo găng tay áp vào má: “thực sự không ngờ rằng, lần đầu tiên đón tết khi rời xa gia đình, lại là cùng đón giao thừa với đội trưởng Triệu đấy.”
 
Trong lòng Triệu Dục Thành vô cùng nóng hổi, anh bật miệng thổ lộ: “Ngải Hân, tôi thích em!”
 
“Đang—“ tiếng chuông lại vang lên cực kì to, nuốt chửng lời tỏ tình của Triệu Dục Thành.
 
“Anh nói gì cơ?” Ngải Hân không nghe rõ, lớn tiếng hỏi lại.
 
Đột nhiên, Triệu Dục Thành cảm thấy hoảng loạn vô cùng: “không...không có gì, tôi nói...cảm ơn em!”
 
“Tại sao phải cảm ơn tôi?” Ngải Hân buồn cười.
 
Tại sao phải cảm ơn chứ? Bởi vì mười năm trở lại đây, đây là khoảnh khắc giao thừa ấm áp nhất đối với Triệu Dục Thành!
 
“Bởi vì...bởi vì vui! Hoan Hoan đã tìm được mẹ rồi, tôi vô cùng vui!”
 
Hèn nhát quá! Thay mặt Hoan Hoan kì thị anh!







 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận