Tôi chờ em trên đỉnh thế giới

Chương 33: Mơ ước
 
Chớp mắt, đã đến tết nguyên đán rồi. Tết năm nay đến vô cùng sớm, đúng lúc tiết trời lạnh nhất trong năm, nhưng trong doanh trại đại đội đặc cần thành phố Trung Ngô, cảnh tượng lại ngập tràn sắc xuân. Các chiến sĩ bận rộn mà dán câu đối, treo đèn lồng, nói nói cười cười vui vẻ vô cùng, dường như đã quên đi cái lạnh giá.
 
Lư Tử Đình chạy từ ngoài về, tâm trạng cũng vô cùng vui vẻ, phơi phới sắc xuân. Lần này anh ấy không hề vi phạm kỷ luật, do luật cấm ra ngoài một tháng đã hết rồi, nên anh đã mau chóng xin nghỉ phép để chạy đến trạm tàu gặp người yêu năm phút, nên vô cùng phấn khởi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ngải Hân, anh nhìn thấy món trang sức rồi!” anh ấy chạy đến bên cạnh Ngải Hân đang chụp ảnh, “đẹp thật đấy, còn đẹp hơn trong ảnh nữa.”
 
Ngải Hân bỏ máy ảnh xuống, cười nói: “thích là tốt rồi, lúc nào thì nghỉ lễ thế?”
 
“Bây giờ cô ấy đang bận do đang là thời điểm người dân đổ về quê ăn tết mà, nên không có thời gian về nhà, đợi đợt này xong rồi thì bọn anh cùng nhau xin nghỉ về nhà.”
 
“Chúc mừng hai người nhé!” Ngải Hân nhìn thấy Lư Tử Đình vô cùng hạnh phúc, nên cô dành lời chúc phúc từ tận đáy lòng cho đôi người yêu vất vả này.
 
“Cảm ơn.” Trong mắt của Lư Tử Đình đã hơi ướt rồi, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống không khóc, từ sau người lấy ra một túi hạt dẻ chiên đường thơm nức mũi, “vừa trở về, anh mua ở trên đường đấy, nhân lúc còn nóng em ăn đi.”
 
“Oa! Em thích cái này nhất đấy!” Ngải Hân vừa ngửi được mùi thơm, nước miếng đều sắp chảy ra rồi, liền thò tay vào bốc một nắm.
 
“Mua cho em mà!” Lư Tử Đình vội vàng nói.
 

Ngải Hân cười: “tuy nói là đại diện toàn thể các chiến sĩ trong đội tặng cho anh, nhưng người bỏ tiền là đội trưởng Triệu mà, anh không đi cảm ơn đội trưởng hả?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lư Tử Đình lập tức đỏ mặt vì ngại: “ai da, xem anh kìa, suy nghĩ chẳng chu toàn gì cả.”
 
Triệu Dục Thành quả là đáng thương, cả ngày đều trưng ra bộ mặt nghiêm túc cứng nhắc, làm chuyện tốt chẳng ai nhớ nổi cả, đúng là buồn lòng thay.
 
Khoảng thời gian trước, Lư Tử Đình vẫn đang bị cấm túc, Triệu Dục Thành giấu anh ấy đi dò hỏi thời gian dừng tàu ở thành phố Trung Ngô của bạn gái anh ấy, rồi để Ngải Hân đem quà đến tặng.
 
Lúc đó bạn gái anh ấy đang đứng ở bên cạnh cửa tàu, nhìn thấy Ngải Hân mặc trang phục lính đến, lúc đầu rất kinh ngạc, nhưng đợi sau khi cô giải thích ý đồ đến đây của mình thì bạn gái anh ấy kích động đến nỗi chảy nước mắt.
 
Lư Tử Đình đương nhiên là rất nhanh sau đó liền biết được tin này rồi, anh ấy còn kinh ngạc hơn cả bạn gái mình, không thể tin được rằng trong đội lại tặng anh quà chúc mừng. Anh ấy còn tưởng rằng đây là chủ ý của Ngải Hân, sợ anh ấy không nhận nên mới cố ý nói là do Triệu Dục Thành tặng. Đợi đến khi anh ấy tìm Ngải Hân hỏi đi hỏi lại thì mới biết được rằng, thực sự là Triệu Dục Thành đại diện cho toàn bộ chiến sĩ trong đội tặng anh.
 
Cầm hạt dẻ nóng hôi hổi trên tay, anh ấy lại chạy đi tìm Triệu Dục Thành.
 
Văn phòng chính trị chiều nay sẽ đến tổ chức liên hoan, nên Triệu Dục Thành đang bố trí ở hội trường.
 
“Trở về rồi à? Nhanh thế à!” Triệu Dục Thành chào hỏi Lư Tử Đình.
 
Triệu Dục Thành đang dần dần thay đổi, cố gắng để chung sống hài hòa với các chiến sĩ. Rất nhiều người đều cảm nhận được sự thay đổi kì diệu này của anh, lại không hiểu được nguyên nhân vì sao anh thay đổi, còn tưởng rằng là do công sức của con gái bảo bối ở Ninh Châu xa xôi của cục trưởng Bạch nữa kìa.
 

Lư Tử Đình liền đưa hạt dẻ cho anh, Triệu Dục Thành liền gọi các chiến sĩ đang cùng nhau bố trí hội trường lại cùng nhau ăn, rồi anh lại rút tờ giấy ở trên bàn tiệc, cẩn thận mà bọc một nắm to.
 
“Cái này đưa cho Ngải Hân đi. Nếu như em ấy không cãi nhau to với tôi một trận thì cậu nào có cuộc sống hạnh phúc như hôm nay chứ.” Triệu Dục Thành nói đùa với anh ấy.
 
Lư Tử Đình cười nói: “nào có thể chứ, tôi đã để em ấy lấy trước rồi. Em ấy kích động đến nỗi hét lên ấy, vừa nhìn là biết rất thích hạt dẻ chiên đường rồi.”
 
“Ồ?” Triệu Dục Thành ngừng lại, quay đầu lại nhìn địa chỉ ở trên túi hạt dẻ, “mua ở đâu thế, có xa đây không?”
 
Người đang yêu đương nồng nhiệt vô cùng nhạy cảm, trong lòng Lư Tử Đình nảy lên một cái, đột nhiên cảm thấy mọi người có khả năng đều đoán sai rồi.
 
“Không xa, từ đại đội đi ra rẽ phải, đi tầm ba bốn trăm mét có một trường học, ở ngay bên cạnh trường học đó.” 
 
“Ok, tôi biết rồi.” Triệu Dục Thành nhàn nhạt đáp, không hề giống như rất để tâm đến, chỉ tay gọi một chiến sĩ, “còn thiếu ba tấm thẻ tên, cậu đến văn phòng của tôi xem có không, nếu không thì bảo Ngải Hân in ra.”
 
“Rõ!” chiến sĩ đó lập tức chạy ra ngoài.
 
Lư Tử Đình cảm thấy bản thân anh ấy đã đoán ra được một bí mật động trời rồi, nên nhân lúc đang thử âm thanh, tiếng ồn, nên anh ấy sáp lại gần Triệu Dục Thành, vô cùng thần bí mà hỏi: “đội trưởng Triệu, anh thích Ngải Hân đúng không?”
 
Câu này của anh ấy quả thực dọa cho Triệu Dục Thành nhảy dựng lên, ngay cả âm thanh oang oang của loa đều không khiến anh giật mình, nhưng lại bị Lư Tử Đình làm giật mình.

 
“Tiểu tử cậu đừng có nói linh tinh. Tốt với cậu một chút là liền được nước lấn tới đấy hả?”
 
Sự nghiêm khắc tức giận này khác với sự nghiêm khắc lúc huấn luyện mọi ngày, Lư Tử Đình một phát liền phát hiện ra rằng anh đang cứng miệng, nhỏ giọng nói: “tôi nào có nói linh tinh. Cho dù anh không thích Ngải Hân thì Ngải Hân cũng thích anh.”
 
Trong lòng của Triệu Dục Thành có tiếng “bịch” vang dội, lồng ngực suýt nữa thì vỡ tan tành, nhỏ giọng mắng tục một câu mà chỉ bản thân anh nghe thấy, nhưng lại không nhịn được sự tò mò, liền hỏi tiếp.
 
“Ngải Hân mà nói chuyện này cho cậu nghe ư?”
 
Thấy quả nhiên anh vô cùng tò mò, Lư Tử Đình cười thầm trong lòng, do anh ấy vô cùng cảm kích hai người, cho nên anh ấy cũng rất sẵn lòng có thể tác hợp cho hai người. Vả lại, điều tiếp theo anh ấy sắp nói đây, không phải là bịa chuyện đâu, mà là chuyện đã xảy ra thật.
 
“Em ấy là con gái, sao có thể nói cho tôi chứ. Nhưng có điều...” Lư Tử Đình cố ý úp úp mở mở, liếc mắt nhìn Triệu Dục Thành.
 
Cái liếc mắt này của anh ấy vừa mới liếc đến thì bị dọa sợ đến mức lập tức thu mắt lại không dám nhìn nữa, trong ánh mắt của Triệu Dục Thành có lửa giận, hình như đang nói “còn úp úp mở mở tiếp, có tin tôi bóp chết cậu không hả.”
 
Thôi nói mau thôi, anh ấy vẫn còn muốn được nghỉ đúng hạn mà.
 
“Em ấy thường xuyên chỉnh sửa ảnh ở trong phòng liên lạc mà. Tôi phát hiện ra rằng, em ấy đã lén lút chụp trộm rất nhiều ảnh của đội trưởng Triệu đấy.”
 
“Chụp tôi?” Triệu Dục Thành không nhịn được mà nhớ lại lần trước anh đến phòng liên lạc để tìm Ngải Hân nói chuyện, quả thực nhìn thấy trên màn hình máy tính của cô có rất nhiều tấm ảnh chụp anh của trận cứu viện hỏa hoạn ở khu công nghiệp hóa chất Tây Sơn.
 
Nhưng lúc đó anh không thể xác định được là Ngải Hân đang chỉnh sửa ảnh, hay là cố ý nhấn vào ảnh của bản thân anh để ngắm, hai điều này quả thực rất khác nhau.
 
“Có ảnh của tôi cũng rất bình thường mà, sau lại nói là chụp trộm được. Vốn dĩ em ấy là nhân viên liên lạc văn thư của cuộc hỏa hoạn đó mà, em ấy không chụp thì ai chụp?” Triệu Dục Thành tự thuyết phục bản thân mình.

 
Nhưng lại không thuyết phục được Lư Tử Đình, anh ấy ngược lại càng hồ hởi hơn: “không phải đâu. Có ảnh lúc ở cuộc hỏa hoạn, có lúc anh đến hiện trường vụ án, có lúc anh huấn luyện, thậm chí còn có bức ảnh chụp lúc anh một mình thất thần ở vườn hoa nữa kìa...tóm lại là đều có hết, đội trưởng Triệu, anh nói xem có phải rất kì lạ không hả?”
 
Đương nhiên là rất kì lạ rồi!
 
Vả lại, Triệu Dục Thành hoàn toàn không biết được cô chụp trộm nhiều như thế vào lúc nào nữa.
 
Thường ngày Ngải Hân quả thực thường xuyên cầm máy ảnh trên tay, chụp ở chỗ này, chụp ở chỗ kia, Triệu Dục Thành chỉ tưởng rằng cô đang chụp lại cuộc sống hằng ngày trong doanh trại mà thôi, nào có nghĩ nhiều cơ chứ.
 
Anh liếc Lư Tử Đình một cái: “chuyện này cậu biết tôi biết, không được phép để người thứ ba biết, nếu như tôi nghe thấy người khác đồn thổi lung tung thì tôi sẽ xử lí cậu.”
 
“Hả, vậy cũng oan uổng cho tôi quá rồi!” Lư Tử Đình kêu oan.
 
Triệu Dục Thành ngược lại đi mất rồi, anh từ cửa sổ đã nhìn thấy xe của văn phòng chính trị đã đi vào doanh trại rồi, tuy rằng La Chính Hào đã đợi ở đại sảnh để đón tiếp rồi, nhưng là đại đội trưởng, Triệu Dục Thành càng muốn tự mình ra đón tiếp hơn.
 
Trương Nghi Hưng dẫn theo chi đội văn nghệ đến liên hoan năm mới, là đại đội đặc cần mới được thành lập năm nay, đương nhiên sẽ phải cử đến khách mời biểu diễn đặc biệt rồi.
 
Phí Tịnh trang điểm nhạt, mặc một set lông vũ bước xuống xe, tất cả quan binh đứng tiếp đón lập tức sáng mắt lên nhìn.




 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui