Chương 31: Món quà
Sau khi gửi bản kiểm điểm đi, Ngải Hân vừa thấy như được giải thoát, vừa cảm thấy thấp thỏm bất an. Cô đang đợi Triệu Dục Thành sẽ nổi giận lôi đình mắng cô.
Nhưng tối hôm đó, Triệu Dục Thành không hề xuất hiện. Chuyện này khiến cho Ngải Hân vô cùng sợ hãi, anh ta là đang nhịn để phát tiết một thể ư?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm sau, mọi chuyện trong doanh trại vẫn xảy ra như thường ngày. Lúc Ngải Hân đi từ cầu thang ký túc xá xuống dưới thì đụng phải Triệu Dục Thành đang kiểm tra nội vụ của kí túc xá.
“Chào đội trưởng Triệu!”
Ngải Hân kính lễ chào, Triệu Dục Thành cũng chào đáp lại. Trừ cái nhìn chằm chằm mang hàm ý sâu xa của anh thì Triệu Dục Thành không hề nhắc đến chuyện gì cả. Ngải Hân rất muốn hỏi anh là đã nhận được bản kiểm điểm chưa. Nhưng mà Triệu Dục Thành đã quay người rời đi rồi.
Chắc là, anh đã nhận được rồi. Nếu không thì với tính cách của anh, ban ngày mới quở trách cô xong, nếu như tối không nhìn thấy bản kiểm điểm của cô, thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Ngải Hân đâu.
Ngay cả Lư Tử Đình cũng thấy hơi khó hiểu rồi. Nhìn thấy Ngải Hân đi vào phòng liên lạc, lập tức liền hỏi cô.
“Ngải Hân, đội trưởng Triệu có tìm cậu không?”
“Trái lại có đụng mặt nhau một lần, nhưng không nói gì cả. Còn anh thì sao?”
“Cũng không tìm anh.” Lư Tử Đình gãi gãi đầu, ngược lại càng lo lắng thấp thỏm hơn, “sớm muộn cũng sẽ bị phạt, thà rằng nói sớm đi còn hơn, cứ thế này thực sự giày vò quá.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngải Hân cố gắng nghĩ lại ánh mắt nhìn sâu xa của Triệu Dục Thành dành cho cô lúc ở cầu thang, loáng thoáng có thể thấy được cảm xúc của Triệu Dục Thành so với tối qua rất khác nhau. Trong ánh mắt không hề có sự tức giận, cũng không có phẫn nộ, thậm chí không có cả sự thất vọng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Ánh nhìn chằm chằm cô lúc đó, ngược lại giống như có điều gì muốn nói nhưng lại thôi vậy.
Triệu Dục Thành đích thực là muốn nói rồi lại thôi. Bản kiểm điểm tối qua của Ngải Hân, không hề khiến anh tức giận, ngược lại còn khiến anh bắt đầu “tự kiểm điểm” lại bản thân mình nữa.
Chỉ có điều, anh vẫn chưa nghĩ được nên xử lí như thế nào mới ổn thỏa. Kiểu người suy nghĩ tỉ mỉ cẩn trọng như anh, sẽ không dễ dàng nói ra những suy nghĩ không “chín chắn” đâu.
Anh đi đi lại lại trong văn phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Ngải Hân ở chỗ trạm gác cổng lớn đang chỉ đường cho một người già.
Anh lính ở trạm gác không phải người thành phố Trung Ngô, nên không thuộc đường bằng Ngải Hân, nên cũng khó trách cô lại nhiệt tình đi giúp người già đó.
Triệu Dục Thành không nhịn được cảm thấy hơi bất mãn, ở trước mặt anh, cô luôn cố tỏ ra là mình vô cùng kiên cường, hiếu thắng, không hề có chút nữ tính nào cả, nhưng ở bên ngoài, đối với các chiến sĩ khác hay là người dân ở bên ngoài, đều có thể cảm nhận được sự dịu dàng ấm áp của cô.
Là do cô có thành kiến với anh ư? Hay là vì thái độ của bản thân anh khiến cho cô cảm thấy xa lạ không dám lại gần?
Trái tim anh nhảy thịch một cái, anh liền cầm điện thoại lên, tìm đến Wechat của Bạch Hiểu Hủy.
[ Hiểu Hủy, con gái thường thích quà gì?]
Ở bên kia, Bạch Hiểu Hủy đang ở văn phòng chữa bài tập, vừa nhìn thấy tin nhắn, lập tức vui vẻ vô cùng, cô nàng không trả lời ngay, mà chỉ nhẹ nhàng vén sợi tóc rũ xuống quyển vở ra sau tai, trên mặt không nhịn được nở nụ cười.
[Anh muốn tặng cho ai thế?] cô nàng không nhịn được hỏi.
[Việc này em đừng hỏi.]
Nhịp tim của Bạch Hiểu Hủy đập càng nhanh hơn, Triệu Dục Thành rất ít khi chủ động liên lạc với cô nàng, vả lại còn hỏi vấn đề riêng tư như vậy nữa, sao cô nàng có thể bỏ qua cơ hội này được chứ.
[Thì em cũng phải biết đối phương làm nghề gì, bao nhiêu tuổi chứ?]
[Cô gái trẻ.]
Đáp án này cũng chung chung quá rồi, hoàn toàn không nhìn ra được manh mối nào để đoán cả. Bạch Hiểu Hủy hiểu tính của Triệu Dục Thành, điều anh muốn nói thì đương nhiên sẽ nói ra, còn điều anh không muốn nói thì có cạy miệng anh ra thì anh cũng sẽ không nói dù chỉ nửa chữ.
Thôi đi vậy.
[Giá tiền thì sao?]
[Khoảng trong tầm *1000 tệ.]
Ừ, cái giá này cũng khá được, xem ra không phải là dáng vẻ không nỡ chi tiền.
[Đồ trang điểm, trang sức, đồ ăn vặt. Anh dựa vào khí chất của cô gái đó mà lựa đi.]
[Được, cảm ơn.]
Cuộc đối thoại giữa hai người liền kết thúc tại đây.
Bạch Hiểu Hủy cầm điện thoại, thất thần một lúc, suy nghĩ trong đầu cứ xoay chuyển không biết bao nhiêu lần, cảm thấy giống như là tặng cho cô, cũng lại giống như không giống cho lắm.
Vả lại theo như cô biết, bên cạnh Triệu Dục Thành ngoài Ngải Hân ra, thì cũng chẳng có cô gái nào. Chẳng lẽ anh muốn mua cho Ngải Hân ư?
Trong lòng cô nàng khẽ nhảy lên một cái, cô lập tức lên mạng, tìm một món trang sức thiên nga thủy tinh của một hãng nào đó, rất tinh xảo đẹp mắt, giá cả vừa vặn khoảng hơn 1000 tệ một tí, cô nàng liền gửi link qua cho anh.
Chỉ chốc lát, Triệu Dục Thành liền trả lời: [rất đẹp, cảm ơn.]
Trong lòng Bạch Hiểu Hủy liền nặng nề hẳn đi, ngữ khí này, không giống với việc muốn tặng cho cô nàng rồi!
Tay của cô nàng chậm rãi mà giơ đến đống tài liệu ở bên cạnh. Bên trong kẹp tờ giấy xin được thuyên chuyển công tác, cô muốn được chuyển đến thành phố Trung Ngô để giảng dạy, giờ chỉ còn thiếu cái dấu xác nhận nữa thôi, vốn dĩ ban đầu cô không thấy cấp bách vội vàng lắm, nhưng xem ra, bây giờ cần phải nhanh chóng đến thôi...
Trong lòng Triệu Dục Thành đã quyết định xong, trong lòng liền thả lỏng hơn nhiều, gọi La Chính Hào đến để thương lượng một phen.
La Chính Hào nghe thấy anh nói liền gật đầu cái rụp, còn trợn mắt to, hình như không quen biết Triệu Dục Thành vậy: “hóa ra đội trưởng Triệu cũng không phải là không biết điều cho lắm nhỉ.”
Triệu Dục Thành liếc anh ta một cái: “xem ra, trước đây tôi cũng là loại người như vậy trong mắt cậu à?”
La Chính Hào cười hihi, gật đầu: “giờ mới biết à.” Rồi lại chỉ vào màn hình điện thoại, “có điều, mắt nhìn của cậu cũng được phết đấy.”
“Hay là tôi gửi link cho cậu, để cậu mua cho Tiểu Cổ một đôi?”
Ánh mắt của La Chính Hào liền ảm đạm hẳn đi: “thôi đi, chúng tôi chia tay rồi.”
“Ồ, xin lỗi.” Triệu Dục Thành lúc này mới phát hiện ra rằng, thông tin của anh quá là chậm, để an ủi La Chính Hào, anh lại vỗ vai anh ta mấy cái, “không sao đâu, * đời này nơi nào mà chẳng có cỏ thơm chứ.”
Hôm nay anh rất kì lạ, cho nên La Chính Hào ngẩng đầu lên nhìn anh, có chút khó hiểu: “đội trưởng Triệu, đừng bảo là cậu yêu đương rồi đấy nhé, sao tâm trạng lại phơi phới thảnh thơi thế.”
“Cút đi, tôi thì có thể hẹn hò với ai được cơ chứ.”
“Con gái của cục trưởng Bạch a, món trang sức thiên nga đẹp như thế, nên tặng cho cô ấy một bộ chứ.”
“Đừng nói linh tinh, tôi không có quan hệ gì với em ấy hết.”
Triệu Dục Thành đang giải thích, bỗng nhiên nghĩ ra, bản thân anh lại tùy tiện đi hỏi Bạch Hiểu Hủy, em ấy có hiểu lầm không? Lúc đó anh muốn hỏi liền hỏi luôn, chứ không suy nghĩ cân nhắc nhiều, chỉ là thấy Ngải Hân không trang điểm, không ăn diện, nên anh không biết nên tặng quà gì mới phải, cho nên mới đi hỏi Bạch Hiểu Hủy.
Anh nghĩ lại, đột nhiên thấy hơi hối hận.
La Chính Hào nở nụ cười rất sâu xa, vẻ mặt đúng kiểu “đánh chết tôi tôi cũng không tin lời cậu giải thích đâu”. Hiếm khi tâm trạng của Triệu Dục Thành lại phơi phới vui vẻ như hôm nay, cho nên nếu như anh ta không to gan một tí thì đúng là có lỗi với cơ hội hiếm có này quá rồi.
“Nghe nói con gái của cục trưởng Bạch rất xinh đẹp, cậu đừng có mà có phúc mà không biết hưởng đấy nhé.”
“Đúng là rất xinh đẹp, cậu thích thì mau đi theo đuổi đi. Có cần tôi cho cậu wechat em ấy không? Triệu Dục Thành lập tức phủi sạch quan hệ.
Lần này La Chính Hào không còn chắc chắn như vừa nãy nữa, tò mò mà nhìn anh: “thực sự không phải bạn gái à? Bên ngoài đều đồn như thế mà.”
“Thực sự không phải. Tôi nói dối làm gì chứ? Sau này nếu như cậu lại nghe thấy mọi người đồn như thế thì phải giải thích rõ ràng lại với mọi người giúp tôi đấy.”
Thực ra những tin đồn như thế này đều có hết, nhưng mà Triệu Dục Thành không để tâm đến. Nhưng bây giờ, không biết vì sao, hình như anh lại rất để ý đến, chỉ sự mọi chuyện cứ đồn hoài, lại khiến người nào đó tưởng là thật thì chết.
“Nói thật nhé, con gái của cục trưởng Bạch cậu còn không cần, trong lòng cậu có phải có người khác rồi không?”
“Có ai?” Triệu Dục Thành đột nhiên thấy căng thẳng hẳn lên, âm thầm nghĩ xem mình có làm ra hành động nào thái quá khác thường không, nhưng mà, hình như ngày đầu tiên đến vì chuyện cứu viện mà chiến tranh lạnh với Ngải Hân, khiến anh không vui ra thì hình như anh đều không tiếp xúc nhiều với cô mà, người ngoài chắc sẽ không hiểu lầm đâu nhỉ?
Thấy anh căng thẳng như vậy, La Chính Hào càng vui hơn rồi. Triệu Dục Thành ơi là Triệu Dục Thành, từ trước đến nay cậu đều vô cùng cứng nhắc, lạnh lùng, vậy mà cũng có lúc hoảng loạn cơ à.
“Tôi nào có biết cậu có ai chứ, con gái thì không thích, cậu đừng có mà thích con trai đấy nhé. Hì hì!” La Chính Hào cười xấu xa.
“Đừng có nhìn tôi với cái biểu tình kinh tởm đó, mau ra ngoài đi.” Trong lòng Triệu Dục Thành liền thả lỏng, lập tức đuổi La Chính Hào ra khỏi văn phòng.
Buổi tối, cả doanh trại vô cùng yên tĩnh. Đội viên đến hiện trường vụ án cũng đã trở về, làm xong công tác xử lí dọn dẹp liền trở về thay ca.
Ngải Hân vừa về kí túc xá, đang nhận điện thoại của Phí Tịnh.
“Ngải Hân, cậu chụp ảnh liều mạng quá, mình nhìn mà thấy kinh hồn bạt vía.” Giọng nói nhẹ nhàng của Phí Tịnh nói ra bốn chữ “kinh hồn bạt vía”, quả thật khiến cho người khác thương xót.
Ngải Hân ngược lại vậy mà không hiểu gì hết: “chuyện gì thế, sao cậu lại nhìn thấy mình chụp ảnh?”
“Văn phòng chính trị đang tổ chức triển lãm chụp ảnh năm mới, đại đội các cậu đem ảnh cậu chụp ở trận hỏa hoạn ở khu công nghiệp Tây Sơn gửi qua đây báo danh, đúng là quá đỉnh luôn ấy.”
“Đừng nhắc đến nữa, vì chuyện này mà, đội trưởng Triệu đến bây giờ vẫn không nói chuyện với mình.” Ngải Hân hơi buồn bực.
“Tại sao chứ?” Phí Tịnh không hiểu nổi.
“Nói mình là chỉ quan tâm đến việc giành chỗ đứng đẹp, đứng ở chỗ hút gió phạm phải lỗi lớn...” đây không phải là đang oán giận, cô chỉ là đang kể lại mà thôi, Ngải Hân thở dài: “mình cũng biết mình sai rồi, mình cũng rất cảm kích anh ấy, nếu như không có anh thì chắc mình đã bị lửa cháy lan đến rồi.”
“Hả, còn có chuyện này cơ á!” Phí Tịnh hưng phấn hẳn lên, “vậy mà anh ấy chỉ không nói chuyện với cậu thôi à, không có mắng cậu te tua hả?”
Mắng te tua...hình như không có, ngược lại thái độ của cô trong bản kiểm điểm còn khá cứng rắn nữa kìa. Ngải Hân cũng không muốn giải thích nhiều với Phí Tịnh, nếu không thì Phí Tịnh sẽ tưởng tượng ra rất nhiều chuyện quá đáng mất.
“Mình đã viết bản kiểm điểm, đang đợi anh ấy đến mắng mình đây. Có lẽ anh ấy vẫn đang chuẩn bị, sắp xếp lại ngôn từ để mắng mình đấy.”
“Có điều, Ngải Hân này, mình với tư cách là bạn thân nhất của cậu, mình phải nhắc nhở cậu điều này, chuyện này là do cậu không phải rồi. Người ta cứu cậu, cậu cũng không cảm ơn người ta đàng hoàng, người ta không nói chuyện với cậu thì cậu liền thôi luôn hả? Dù gì cũng phải mặt dày đi cảm ơn chứ?”
“Mình đã cảm ơn rồi...”
“Thôi đi, cái bản mặt đấy của cậu, mình còn không hiểu rõ chắc? Chỉ được cái xinh đẹp thôi. Vả lại, hôm nay lúc anh ấy gửi shoot ảnh qua, ngữ khí nói chuyện rất kiêu ngạo đấy, không giống với việc đang giận cậu đâu.”
“Thật á?’ Ngải Hân có chút không tin nổi.
“Tất nhiên rồi, anh ấy trực tiếp liên lạc với *cừu già đấy, nói là mấy bức ảnh này còn có thể đăng lên triển lãm. Cừu già xem xong còn khen ngợi không dứt câu nữa, định báo danh thành tác phẩm để dự thi cuộc thi truyền thông trong tỉnh đấy.”
“Ơ...”
Điều này ngược lại khiến cho Ngải Hân vì được yêu thích quá mà vừa mừng vừa lo. Cô biết Trương Nghi Hưng và Triệu Dục Thành là bạn học cùng lớp, quan hệ rất tốt, Triệu Dục Thành giới thiệu thì chắc chắn Trương Nghi Hưng sẽ xem trọng.
Chỉ là, Triệu Dục Thành nhận được bản kiểm điểm của cô rồi, vậy mà lại không nói gì, rốt cuộc anh đang muốn làm gì?
Đang hoang mang, thì chỉ thấy điện thoại kêu “ting” một tiếng, cô bỏ điện thoại từ tai ra nhìn, là tin nhắn mà Triệu Dục Thành gửi đến.
[Đợi em ở vườn hoa Trung Đình, đến ngay đi.]
Ngải Hân bị dọa đến run cả tay, suýt nữa làm rơi cả điện thoại xuống đất.
“Phí Tịnh, mình không nói với cậu nữa, đội trưởng Triệu tìm mình rồi. Mẹ ơi, cuối cùng “sóng gió” cũng đến rồi.”
Phí Tịnh ở bên kia điện thoại vậy mà lại cười nhẹ: “sóng gió ngọt ngào chứ nhỉ.”
“Lại bắt đầu nghĩ linh tinh rồi...” Ngải Hân thực sự cạn lời với Phí Tịnh, “được rồi, trở về chút nữa mình nói với cậu.” Nói xong cô vội vàng cúp điện thoại, xông đến nhà vệ sinh để ngắm nghía lại mặt mũi mình, vẫn rất chỉnh tề gọn gàng, có thể đi gặp người ta rồi.
Bây giờ đã là giữa tháng mười hai rồi, thành phố Trung Ngô tuy không quá lạnh giá, nhưng cũng có gió lạnh thổi khiến người khác run lập cập. Đặc biệt là lúc sắp đêm, nhiệt độ càng giảm mạnh hơn, một trận gió thổi qua, khiến cho Ngải Hân lập tức rụt cổ lại.
Từ xa cô đã nhìn thấy Triệu Dục Thành đứng ở bên hồ nhỏ ở vườn hoa Trung Đình rồi, những ngọn đèn trang trí trên tường phát ra ánh sáng vàng như lúc hoàng hôn, khiến cho vườn hoa nhỏ hiện lên vô cùng lãng mạn.
Triệu Dục Thành này, thực sự không hề sợ lạnh mà, tối rồi mà không thể mắng cô ở văn phòng được ư?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...