Chương 29: Cuộc hẹn
“Vậy anh không hiểu anh ấy rồi. Dù gì thì em cũng đã từng làm học viên của anh ấy hai tháng, câu nói kinh điển nhất của anh ấy chính là, tôi không lắng nghe bất cứ lời chất vấn nghi ngờ nào hết.” Ngải Hân hơi lắc đầu, “có phải là đã cảm nhận được sự áp bức ập tới rồi đúng không?”
“A...” Lư Tử Đình càng thất vọng hơn, “mọi người đều bảo đội trưởng La nóng tính, nhưng thực ra đội trưởng La vẫn rất gần gũi, biết thông cảm cho người khác, sau khi quát mắng xong thì vẫn sẽ cho phép nghỉ. Không ngờ rằng đội trưởng Triệu lại càng không thấu tình đạt lí hơn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không thấu tình đạt lí, haha, đây cũng là lời nhận xét mà dạo này Ngải Hân dành cho Triệu Dục Thành.
Thường ngày Lư Tử Đình là người vui vẻ cười suốt ngày, từ trước đến nay đều không bàn tán người khác, đây là lần đầu tiên Ngải Hân thấy anh ấy bóc phốt nói xấu người khác sau lưng đấy, xem ra lần này anh ấy bị Triệu Dục Thành từ chối rất đau lòng.
Ngải Hân quay ra hỏi: “có chuyện gì mà nhất định phải xin nghỉ thế?”
Lư Tử Đình do dự một lúc rồi lấy một cái hộp nhỏ từ trong túi quần ra, bên ngoài là hộp màu nhung đỏ, giống như một món quà.
“Hôm nay là sinh nhật bạn gái anh, đây là quà mà anh mua cho cô ấy, muốn đưa cho cô ấy.” Mở ra nhìn vào, là một đôi bông tai vô cùng tinh xảo.
Ngải Hân cười: “không ngờ đấy, anh nhìn thì vẫn còn trẻ mà, thế mà đã có bạn gái rồi.”
Lư Tử Đình có hơi ngại: “ở quê anh thì tuổi này đã không còn trẻ rồi.”
“Anh cũng đừng lo lắng quá, chiều đội trưởng La sẽ về mà, đến lúc đó để đội trưởng La nói đỡ để đội trưởng Triệu phá lệ cho một lần, sinh nhật bạn gái, đi gặp mặt cũng là chuyện thường tình mà, chắc chắn sẽ được thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kỉ luật của đội phòng cháy chữa cháy rất nghiêm khắc, các chiến sĩ yêu đương cũng không dễ dàng gì, Ngải Hân rất thông cảm cho họ.
Nào ngờ mắt của Lư Tử Đình đều đỏ ửng lên như sắp khóc đến nơi rồi: “vậy thì không có kịp!”
“Sao có thể chứ?” Ngải Hân thấy khó hiểu, “bạn gái anh đâu có phải chỉ sinh nhật vào trưa nay đâu, đúng chứ, chỉ cần hôm nay tặng được cho cô ấy là được mà.”
“Không phải...” Lư Tử Đình lắc đầu, “ cô ấy là nhân viên phục vụ trên tàu, hai người các anh yêu nhau một năm cũng chỉ gặp mặt được đúng ba lần thôi. Lần này...cô ấy đã đặc biệt xin chuyển sang chuyến tàu khác rồi, là cơ hội khó lắm mới xin được. Đoàn tàu vào lúc 12 giờ 40 phút trưa sẽ đi qua bến Trung Ngô, bọn anh chỉ muốn gặp nhau một chút mà thôi...”
Trong lòng của Ngải Hân như bị ai đó đánh mạnh một cú.
Một năm, mà chỉ gặp có ba lần. Đây chính là mối tình vô cùng gian nan của quân nhân.
Lần hẹn hò vào buổi sinh nhật hôm nay, đối với hai người họ mà nói vô cùng đáng quý, vậy mà lại bởi vì sự độc đoán của Triệu Dục Thành nhẹ nhàng chặt đứt tia hi vọng của hai người họ.
Ai mà biết được hai người họ vì lần gặp mặt này, đã phải chuẩn bị biết bao lâu, trong lòng đã mong đợi như thế nào...
Huống chi, đội đặc cần nhiều người như thế, thiếu Lư Tử Đình thì có sao đâu chứ. Tên Triệu Dục Thành, đúng thật là quá độc đoán.
“Trạm tàu hỏa cách nơi này cũng không xa, anh xin nghỉ một tiếng là đủ rồi chứ?”
“Không đến một tiếng đâu. Chuyến tàu của cô ấy chỉ dừng ở trạm Trung Ngô có năm phút thôi, với tốc độ của anh chạy qua đó, mười phút là đến rồi. Thực ra chỉ cần tính chuẩn thời gian thì anh xin nghỉ nửa tiếng cũng đã đủ rồi.”
Chỉ tiếc là, Triệu Dục Thành căn bản sẽ không thay đổi ý kiến của mình. Lư Tử Đình vô cùng thất vọng.
Ngải Hân lại kinh ngạc thêm lần nữa, bọn họ chờ mong bao lâu, cũng chỉ là để được gặp nhau năm phút mà thôi, nếu như cô không thành toàn ước nguyện của đôi người yêu gian nan này thì cô thực sự rất áy náy.
Cô suy nghĩ một chút liền nhỏ giọng nói: “thực ra buổi trưa mọi người đều trở về ngủ trưa mà, phòng liên lạc có em mà, anh biến mất nửa tiếng sẽ không có ai phát hiện ra đâu.”
“Thật ư?” hai mắt của Lư Tử Đình bừng sáng, nhưng lại hơi sợ: “nhưng mà, anh sợ đội trưởng Triệu...”
“Sợ gì chứ, cũng chỉ có nửa tiếng thôi mà. Nhỡ như bị hỏi thì em sẽ bảo anh đi vệ sinh rồi.” Ngải Hân nhỏ giọng nói, “ em không hề ưa cái dáng vẻ lạm dụng quyền hành mà độc đoán, không thấu tình đạt lí của anh ta lâu rồi. ở trên chiến trường hỏa hoạn, ai cũng liều mạng xông lên mà, lúc riêng tư không có ai thì phá lệ một chút có sao đâu chứ?”
Niềm vui kinh ngạc cực lớn khiến cho Lư Tử Đình to gan hơn nhiều, giọng nói cũng đang hơi run run: “anh sẽ chạy nhanh một chút, 25 phút cũng đủ rồi.”
“Không cần phải vội quá đâu, vẫn cần chú ý an toàn nữa đấy.” Ngải Hân dặn dò.
“Ừ ừ.” Lư Tử Đình gật đầu liên tục, “ cảm ơn em, anh sẽ không gây phiền phức cho em đâu!”
Ngải Hân cười xòa: “câu này khách sáo quá rồi, có thể yểm hộ để cho hai người gặp nhau một lần, trong lòng em vui lắm luôn ấy, còn vui hơn lúc em nhận được quà sinh nhật nữa kìa.”
Sau giờ cơm trưa, trái tim của Lư Tử Đình từ lâu đã bay đi mất rồi, suy nghĩ mãnh liệt thậm chí khiến cho anh ấy xuất hiện ảo giác, cứ cảm thấy bản thân mình đã nghe thấy tiếng còi tàu của bạn gái đang vang lên bên tai.
Khó khăn lắm mới đợi được đến 12 giờ 30 phút, trong doanh trại vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều đi ngủ trưa rồi, chỉ còn chiến sĩ trực ban ở cổng lớn là vẫn đứng nghiêm thẳng tắp thôi.
Lư Tử Đình giả vờ bình tĩnh mà đi ra ngoài cửa, nhân lúc chiến sĩ đó không chú ý, nhấc chân chạy mất, trong chớp mắt đã không thấy người đâu nữa rồi.
Có điều, anh ấy và Ngải Hân đều tính toán sai rồi. Cả cái doanh trại này, người không ngủ trưa không chỉ có mỗi họ và chiến sĩ trực cổng, còn có cả Triệu Dục Thành nữa.
Ý tưởng của Triệu Dục Thành và Ngải Hân giống nhau, nhân lúc tất cả mọi người ở doanh trại đều đi ngủ trưa rồi, nên muốn “làm” chút việc gì đó, vì rất tiện mà.
Do đó, anh giả vờ đi bộ để tiêu cơm trưa, thế là cứ đi dạo liền đi về hướng phòng liên lạc.
Phòng liên lạc ở bên cạnh lối vào của nhà để xe cứu hỏa. Đối diện với cổng lớn của doanh khu, vả lại phòng liên lạc là thiết kế mặt kính thủy tinh, từ xa đã có thể nhìn rõ được tình hình bên trong phòng rồi.
Quả nhiên, Lư Tử Đình không ở đây. Ngồi trước máy tính ở phòng liên lạc, chỉ có mỗi Ngải Hân, đang chăm chú nhìn vào máy tính.
Cô nhóc này có tinh thần ghê ta, còn không cần đi ngủ trưa.
Triệu Dục Thành đi vòng vào nhà để xe, từ cửa bên cạnh nhà để xe để đi vào phòng liên lạc, nên Ngải Hân không phát hiện ra.
Cô đang chọn những bức ảnh chụp ở hiện trường vụ hỏa hoạn mấy ngày trước ở khu công nghiệp Tây Sơn. Bởi vì cô chụp nhiều quá nên cô đã phải sắp xếp chỉnh lí mấy lần liền rồi mà chưa xong nữa, cũng phải dựa vào những bức ảnh này để chỉnh sửa lại bản tường thuật vụ hỏa hoạn.
Rất nhiều bức ảnh mà cô chụp, đều có Triệu Dục Thành.
Lúc Ngải Hân chỉnh sửa sắp xếp ảnh, bản thân cô còn bị dọa sợ. Cô không hề biết được rằng bản thân cô lại chụp nhiều ảnh của Triệu Dục Thành đến thế. Có bức là chụp lúc anh đang chỉ huy, lúc anh đích thân tham gia chiến đấu, cũng có lúc anh đang nghiên cứu bản đồ...
Khung cảnh ở từng bức ảnh đều khác nhau, nhưng có một điểm giống nhau, đó chính là đẹp trai. Đẹp trai đến mức Ngải Hân không thể rời mắt.
Đàn ông mà lại đẹp trai như thế này, đúng là phạm tội mà.
Không được, Ngải Hân xem đến bức ảnh hoàn toàn nhìn không rõ biểu tình trên mặt mới hoàn hồn tỉnh táo lại, đẹp trai, chỉ là một điểm trong những điểm thu hút của Triệu Dục Thành mà thôi, tuy shoot ảnh này anh đại mũ bảo hộ và mặt nạ phòng cháy, không nhìn rõ ngoại hình, nhưng Ngải Hân vẫn có thể nhận ra được người này là Triệu Dục Thành thông qua động tác và dáng người.
Đây là sự để ý mà không hề liên quan đến ngoại hình mà.
Có điều, cô vẫn nên “có chút mặt mũi” thì hơn. Cô so sánh các bức với nhau, vẫn cảm thấy những bức ảnh mà Triệu Dục Thành có “mặt mũi” thì càng đẹp mắt hơn. Ngải Hân nhấn vào một bức ảnh, rồi lại phóng lên to hết cỡ, biểu tình bình tĩnh kiên định của Triệu Dục Thành lập tức tràn đầy màn hình máy tính.
Rất khó có thể tưởng tượng được rằng, lúc Triệu Dục Thành đứng ngay sau cô, nhìn thấy cô vậy mà lại phóng to ảnh của mình rồi nhìn chăm chú, không biết anh có tâm trạng như thế nào nữa.
Vốn dĩ anh muốn đợi đến lúc Ngải Hân tắt tab cửa sổ đó đi rồi mới lên tiếng, nhưng mà cô nhóc này, vậy mà cô lại không hề có cảm giác ái ngại “ đừng nhìn những thứ không phù hợp”, vả lại lại còn nhìn vừa lâu lại vừa coi như không có gì xảy ra nữa chứ.
Thực sự không thể nhịn được!
“Khụ khụ...” cuối cùng, anh vẫn quyết định lên tiếng, dùng cách vô cùng cũ là hắng giọng để nói ra sự tồn tại của mình.
“Lách tách”. Nghe thấy tiếng ấn chuột vài cái, khuôn mặt của “Triệu Dục Thành” liền hoảng loạn biến mất, Ngải Hân lại đối diện với màn hình chính là phong cảnh đồi núi xanh lá của máy tính.
Ngải Hân bị bắt quả tang, cô cũng thấy ngượng ngùng. Nhưng mà, người bị nhìn là “Triệu Dục Thành”, đương sự còn không nhắc đến chuyện gì cả, thì tất nhiên cô cũng sẽ không tự nhiên không biết điều mà chủ động nhắc lại làm gì.
Cô giả vờ bình tĩnh hết sức mà quay đầu lại: “đội trưởng Triệu!” sau đó đứng lên.
“Lư Tử đâu?”
Thực ra, Triệu Dục Thành chỉ thuận miệng hỏi một câu mà thôi. Anh không hề để ý đến Lư Tử Đình đi đâu rồi, hơn nữa, Lư Tử Đình còn có thể đi đâu ngoài việc về kí túc ngủ trưa cơ chứ.
Anh nhắc đến Lư Tử Đình, chẳng qua chỉ giống như câu hỏi xã giao “đã ăn cơm chưa?” mà thôi, không hề cần cô trả lời.
Nhưng mà, Ngải Hân chột dạ rồi!
Chuyện gì thế? Sao anh ta vừa đến đã hỏi đến Lư Tử Đình rồi? Có phải là bị lộ rồi không?
Ngải Hân trộm liếc nhìn đồng hồ trên tường, 12 giờ 50 phút, đoàn tàu chắc hẳn đã rời đi được năm phút rồi, còn Lư Tử Đình đang chạy về đây.
Đi vệ sinh...đi vệ sinh...
Cô nhớ lại câu trả lời mà mình đã chuẩn bị từ trước, trong lòng Ngải Hân tuy rất căng thẳng, nhưng ngoài mặt vẫn không để lộ cảm xúc gì, “chắc anh ấy đi vệ sinh rồi, vừa nãy vẫn còn ở đây.”
Chữ “chắc là” này được cô bổ sung vào rất hay, vì dù gì cũng là nam nữ khác giới, cho dù Lư Tử Đình nói với cô là phải đi vệ sinh nên rời đi một lúc thì cô cũng không thể đi theo tận đến nhà vệ sinh để xác nhận được mà.
Cho nên, cô thêm chữ “chắc là” này vào, khiến cho câu trả lời càng thêm chân thực.
Triệu Dục Thành gật đầu: “cậu ấy không ngồi yên được lâu. Điểm này cậu ấy không giỏi bằng em.”
Ngải Hân không có tâm trạng để ý đến câu nói của anh, cô đang sợ Lư Tử Đình chạy nhanh quá, lại trở về trước dự kiến đụng mặt ở đây thì lại phiền phức lắm. Cho nên cô suy nghĩ tìm cách để có thể khiến cho Triệu Dục Thành trở về nhanh nhất có thể.”
“Hả, thế ư? Tôi cảm thấy Lư Tử cũng rất tốt mà.”
Vừa mới nói xong, Ngải Hân liền muốn đánh bản thân mình một cái, còn nói đến “Lư Tử” làm gì cơ chứ, mau thay đổi chủ đề đi.
“Đội trưởng Triệu đến đây là có nhiệm vụ gì muốn giao cho chúng tôi ư?” xử lí công việc ai mà chẳng biết làm cơ chứ, Ngải Hân tôi cũng biết nhé.
Kĩ thuật diễn của Triệu Dục Thành cũng không phải là lời đồn, rõ ràng là anh đến tìm Ngải Hân, nhưng cứ phải giả vờ là muốn hoàn thành công việc một cách hoàn hảo nhất mới chịu.
“Ngày mai phải mở cuộc họp thẩm định hiện trường, bản tường thuật hiện trường của em sau khi viết xong thì gửi vào hòm mail cho tôi, để tôi xem xem có chỗ nào bị thiếu cần bổ sung hay sửa đổi gì không.” Triệu Dục Thành nói.
“Được ạ, chỉnh sửa sắp xong rồi, hai giờ chiều gửi cho anh, có kịp không?”
Triệu Dục Thành gật đầu: “được, không vấn đề gì.”
Sau đó không nói gì nữa, cả hai liền rơi vào im lặng một lúc, Ngải Hân đã mấy lần nhìn lén ra phía cổng lớn rồi, chỉ sợ Lư Tử Đình đột ngột xông vào, thì quả thực là hỏng hết kế hoạch.
“Hôm nay ánh nắng khá ấm ấp, đội trưởng Triệu có muốn ra ngoài đi dạo chút không?”
Ngải Hân đưa ra lời mời vô cùng hiếm có.
Nào ngờ Triệu Dục Thành lại lắc đầu: “phòng liên lạc không có ai, đợi Lư Tử đến rồi lại nói sau.”
Ơ...thực sự là tự bê đá đập vào chân mình mà.
“Được thôi...” Ngải Hân hơi cau mày, lại nghĩ ra một kế khác, “ tôi ngồi hơn nửa ngày rồi, eo khá là mỏi, nếu như đội trưởng Triệu không ngại thì cùng nhau đi dạo chút đi.”
Lí do này ngược lại lại có hiệu quả với Triệu Dục Thành, anh gật đầu: “được, cả ngày ngồi nhìn máy tính, rất hại sức khỏe, em vẫn nên chú ý sức khỏe của bản thân một chút.”
Lời này của anh nói ra khá mờ ám đấy.
Nhưng Ngải Hân lại không phát giác ra được, đứng dậy liền gọi Triệu Dục Thành đi ra ngoài, từ cái cửa bên cạnh nhà để xe để đi vòng ra ngoài.
Nhưng đời người thường có những sự khó khăn mà không thể tránh khỏi được, có những đoạn tình cảm dù làm cách nào thì cũng không cắt bỏ được, với cả, những khuôn khổ cũ rích làm cách nào cũng sẽ phải biến mất.
Giây tiếp theo, Ngải Hân vừa cùng Triệu Dục Thành đi ra khỏi nhà để xe thì Lư Tử Đình đầu đầy mồ hôi, phóng nhanh từ ngoài cửa vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...