Tôi chờ em trên đỉnh thế giới

Chương 28: Liều mạng
 
Hai chiến sĩ thuộc đội bảo vệ bên ngoài đang đứng ở bên ngoài cửa sổ công xưởng, trong tay cầm súng nước phun vào trong cửa sổ, nhưng ngọn lửa vẫn không hề dịu tắt, vẫn cháy men ra phía cửa sổ, tình hình vô cùng nguy hiểm.
 
“Bộ giáp màu vàng kim” trên người họ cùng với ngọn lửa ác liệt men ra phía cửa sổ đen ngòm, nhìn vào trông vô cùng chói mắt.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngải Hân vô cùng hưng phấn, cô nhất định phải chụp lại được cảnh tượng “cuộc chiến đấu đánh giáp lá cà” này mới được.
 
Nhưng mà tìm ngắm mấy góc chụp rồi mà cô đều cảm thấy chưa đủ sức chân thật, chưa thể hiện được sức ép kinh người của cảnh tượng này.
 
Sao đây? Bắt buộc phải tiến vào gần thôi, vả lại còn phải đứng ở góc đằng trước chụp thì mới chụp được cả người và cảnh, vả lại ánh sáng mới rõ ràng được.
 
Ngải Hân lội qua đống nước, đến nơi gần với cửa lớn của công xưởng.
 
Một chiến sĩ nhìn thấy, lập tức hét lớn: “đi ra mau, đi khỏi đây mau, nguy hiểm!”
 
Ngải Hân ra hiệu bằng tay: “tôi chụp xong sẽ đi ngay!”
 
Nói rồi liền giơ máy ảnh lên, “tách tách tách” chụp liên tiếp mấy tấm...
 
Đột nhiên, không biết là ngọn lửa từ nơi nào xông ra, cháy lan đến chỗ mà Ngải Hân đang đứng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ngải Hân chỉ cảm thấy có một lượng nhiệt nóng phóng đến, đang muốn quay đầu thì đột nhiên bị một người ở phía sau phóng đến, nhanh chóng kéo cô ra xa hơn một mét.
 
“Á á á!” Ngải Hân hét toáng lớn, cô thấy mình sắp ngã vào trong đống nước đọng rồi, nên liều mạng ôm chặt lấy cái máy ảnh, còn bản thân mình thì mặc kệ cho dòng đời đưa đẩy. Xong rồi, toang rồi, chết chắc rồi!
 
Khoảnh khắc cô ngã xuống, Ngải Hân nhắm chặt hai mắt, vô cùng đau khổ mà thầm nghĩ ra lời cầu nguyện cuối cùng: hi vọng máy ảnh của tôi không sao!
 
“Thích chết hả!” một tiếng gào lớn vang lên bên tai cô.
 
Hả? Hình như mình chưa có ngã xuống? Ngải Hân mở to mắt, đối diện cô là sự tức giận của Triệu Dục Thành, anh đang giận đến mức muốn xông lên xé toạc cô ra vậy.
 
Người kéo cô ra là Triệu Dục Thành, người ôm chặt đỡ được cô cũng là Triệu Dục Thành.
 

Ngọn lửa vừa nãy cháy lan đến vị trí mà Ngải Hân vừa đứng đó, đã bị đội di động nhanh chóng dập tắt rồi.
 
Triệu Dục Thành to tiếng mắng cô: “ đứng ở chỗ theo chiều gió để chụp ảnh, chán sống rồi đúng không! Hại người khác đấy hả!”
 
“Cảm ơn...” Ngải Hân vẫn chưa hoàn hồn, bị mắng nhưng vẫn cảm ơn, nhưng ai bảo người ta lại cứu cô một mạng cơ chứ.
 
Khoảnh khắc đó cô cũng rất sợ hãi, lúc cứu viện không được đứng ở chỗ thuận chiều gió thổi, đây là kiến thức cơ bản, nhưng cô vì muốn giành được chỗ đứng tốt để chụp ảnh, vậy mà lại quên sạch điều này.
 
Đáng đời cô bị Triệu Dục Thành mắng.
 
Cô vừa mới đứng vững, còn muốn nói vài câu thành khẩn với Triệu Dục Thành, nhưng anh lại không hề nể mặt mà bỏ cô ra, chạy đi xem đội cung cấp nước.
 
Cuộc chiến đấu sau đó, Ngải Hân ngoan ngoãn hẳn, mỗi một bước hành động, đều cân nhắc đến kiến thức mình học được ở đội huấn luyện mới, vô cùng nghiêm khắc mà làm theo quy phạm. Dù gì thì cô cũng chỉ là lính mới không có kinh nghiệm mà, sao có thể bốc đồng như thế được cơ chứ.
 
Trận chiến đấu dập lửa lần này kéo dài hai ngày một đêm.
 
Các chiến sĩ cứu hỏa cả đêm không ngủ, đã bảo vệ được bể chứa, cũng bảo vệ được khu công nghiệp, cũng bảo vệ được những thôn xóm của người dân xung quanh cách đó vài cây số.
 
Đội đặc cần quả nhiên giống như lời Triệu Dục Thành nói, là đội đầu tiên đến, cũng là đội cuối cùng rời đi. Cho đến khi hoàn thành xong quy trình thao tác rót khí dầu mỏ hóa lỏng từ thiết bị chứa, vận chuyển khẩn cấp vào bình chứa thông qua thiết bị trung chuyển và đường ống, mới coi như là đã kết thúc xong công tác dọn dẹp hiện trường, sau đó mới lần lượt trở về.
 
Trên đường về, giống như lúc đến, Ngải Hân và Triệu Dục Thành ngồi chung xe. Tuy rằng đã liên tiếp chiến đấu, nhưng Triệu Dục Thành không hề biểu lộ sự mệt mỏi, đang lật xem lại ghi chép hiện trường.
 
Vài lần Ngải Hân mở miệng nói chuyện với anh, thì anh đều bơ đẹp.
 
Bầu không khí vô cùng ngại ngùng, Lư Tử Đình thường ngày vô cùng hướng ngoại hoạt bát hòa đồng cũng cảm thấy có gì đó không đúng, thỉnh thoảng anh ấy cũng quay đầu lại nhìn Ngải Hân và Triệu Dục Thành, không dám nói năng lung tung.
 
Trở về đội, mọi người đều kiệt sức, sau khi làm xong công việc hậu cần thì liền lũ lượt trở về nghỉ ngơi.
 
Mùa đông trời tối vô cùng nhanh, Ngải Hân trở về kí túc tắm rửa và thay quần áo, lúc đi ra ngoài thì trời đã tối rồi. Trong doanh trại vô cùng im lặng sau cuộc chiến đấu mệt mỏi.
 
Ngải Hân cố ý đến phòng liên lạc chậm lại một lúc, cũng không thấy bóng dáng của Triệu Dục Thành đâu hết.
 
Những bức ảnh ở hiện trường được tải vào máy, quả nhiên chất lượng vô cùng đỉnh, từng bức một được chiếu lần lượt hiện lên trên màn hình máy tính, hiệu quả chụp khiến cho Ngải Hân rất hài lòng, đặc biệt là bức ảnh chụp lúc đứng ở cửa sổ công xương lúc đó...
 
Chỉ có điều là, cô nghĩ lại mình đã phạm phải lỗi sai cơ bản nhất, khiến cho Triệu Dục Thành chiến tranh lạnh không thèm để ý đến cô nữa. Ngải Hân quả thực không vui nổi.
 

Lúc trở về kí túc xá, cô cố ý đi vòng một vòng lớn từ tòa lầu chính, đèn văn phòng đội trưởng vẫn còn sáng, vậy mà Triệu Dục Thành vẫn chưa trở về phòng nghỉ ngơi.
 
Anh được tạo ra từ sắt thép ư?
 
Ngải Hân muốn vào để tìm anh, nhưng cô cũng có tự tôn sĩ diện của mình mà. Không phải lúc ở hiện trường cô đã vô cùng thành khẩn mà cảm ơn anh rồi à? Trên đường trở về cô cũng luôn cố gắng bắt chuyện với anh, nhưng là do Triệu Dục Thành không thèm để ý đến cô mà.
 
Thôi đi, xem ra tính khí của anh rất nóng nảy, mình không cần phải tự chuốc họa vào thân nữa đâu.
 
Sáng hôm sau, cô gặp Địch Nguyên ở nhà ăn. Cậu ấy không đến hiện trường, hai ngày nay vẫn luôn ở lại trong đội, lúc Ngải Hân đến nhà ăn, Địch Nguyên vẫy tay ra hiệu để cô qua đó.
 
“Sữa chua cậu thích nhất này, mình thấy chỉ còn lại có mấy hộp thôi, nên đã giữ cho cậu một hộp đấy.”  Địch Nguyên niềm nở mà đưa một hộp sữa chua qua cho cô.
 
Ngải Hân ngược lại vẫn hậm hực, không vui nổi: “cảm ơn nhé.”
 
Cầm lấy sữa chua, cô chọc hai phát, ống hút chọc bị vẹo hỏng rồi mà còn không chọc vào được.
 
“Pháp lực của tiểu tiên nữ sao lại biến mất rồi thế?” Địch Nguyên cười mà đón lấy sữa chua, đổi ống hút khác, giúp cô chọc vào. “nè, xem ra là mệt quá rồi hả, nhìn thấy sữa chua mà còn không vui nổi kìa.”
 
“Cảm ơn.” Ngải Hân cầm lấy, hút một ngụm lớn, lúc này mới thở dài một tiếng, “sữa chua vẫn là sữa chua trước đây, nhưng mình thì không.”
 
“Ha, bắt đầu đau buồn rồi hả. Xem ra, thực chiến quả thực có thể thay đổi con người mà. Ý chí chiến đấu của cậu đi đâu mất rồi?”
 
“Ý chí chiến đấu vẫn ở đây mà. Có điều, hai ngày nay đang phải tự kiểm điểm lại bản thân.”
 
Địch Nguyên cảm thấy rất kì lạ: “kiểm điểm? Cậu kiểm điểm cái gì thế? Mình còn không biết rằng mình đang hâm mộ cậu biết bao nhiêu đấy, vì cậu có thể được đến hiện trường xịn sò như thế.”
 
Ngải Hân thực sự là đang tự kiểm điểm lại lỗi lầm của bản thân, đêm qua trước khi đi ngủ, cô toàn mơ đến cái cảnh mà lửa cháy lan đến, sau đó giật mình tỉnh giấc từ trong mơ, cảm thấy yên lòng vì còn có Triệu Dục Thành.
 
Nếu không thì, cái mạng nhỏ của cô không biết có còn không nữa kìa.
 
“Không thể không thừa nhận rằng, dù cho kiến thức lí luận có thuộc kĩ đến mức nào đi chăng nữa thì khi đối diện với hỏa hoạn trước mắt thì đều không thể bình tĩnh nổi. Chỉ cần căng thẳng thì những gì đã học qua đều sẽ quên sạch sành sanh.”
 
“Cho nên đối với lính cứu hỏa mà nói, tuổi trẻ tuy là vốn có, nhưng tuổi càng lớn thì kinh nghiệm thực chiến lại vô cùng đáng quý. Bây giờ nghĩ lại việc phó đội trưởng La không cho chúng ta ra chiến trường, cũng do anh ấy có suy nghĩ của riêng mình.” Hiếm khi Địch Nguyên nói được câu nghiêm túc.
 

“Ừ.” Ngải Hân gật đầu, đang định nói thì lại nhìn thấy dáng vẻ của một người mà cô đã đợi từ lâu ở ngoài cửa đang đi vào. 
 
Triệu Dục Thành vừa bước vào liền nhìn thấy Ngải Hân và Địch Nguyên đang ăn sáng cùng nhau, vả lại cử chỉ rất thân mật, gần gũi. Ngải Hân thường ngày vô cùng lạnh lùng, vậy mà lại đang lắng nghe Địch Nguyên nói chuyện, rồi còn gật gật đầu.
 
Thực sự là khiến anh vô cùng tức giận.
 
Sao lúc tôi nói chuyện thì không thấy em để tâm, chú ý tí nào thế hả?
 
Sắc mặt anh liền trầm xuống, ngay cả bữa sáng cũng không muốn ăn nữa, quay người rời khỏi nhà ăn.
 
Ngải Hân vô cùng thất vọng, thực sự không biết diễn đạt cảm xúc thất vọng lúc này thế nào nữa. Cho dù anh *rèn sắt khi còn nóng, thì cũng không cần phải đến mức này chứ, chẳng lẽ nhìn thấy cô thì ngay cả cơm cũng không nuốt trôi ư?
 
Hai ngày tiếp theo, hai người đều chiến tranh lạnh, không quan tâm đến nhau. Ngải Hân nhìn thấy sắc mặt đen như đít nồi của Triệu Dục Thành, thì ngay cả dũng khí đến gần để nói chuyện cũng đều không còn nữa; mà Triệu Dục Thành nhìn thấy cảnh Ngải Hân đụng mặt mình lại đi đường vòng để né tránh, cơn tức giận kìm nén đã lâu nay đã không thể kìm nén được nữa, liền bộc phát ra ngoài.
 
Vốn dĩ ban đầu anh vẫn còn đang đợi lúc Ngải Hân đến tìm mình thì sẽ nói chuyện cẩn thận với cô, nhất định anh sẽ nói năng cẩn thận, nhẹ nhàng mà bày tỏ sự kì vọng của mình với cô, chia sẻ kinh nghiệm của mình cho cô nghe.
 
Bây giờ thì hay rồi, cô còn không thèm đến, thái độ gì đây cơ chứ!
 
Tuy Ngải Hân không biết chuyện gì cả, nhưng Triệu Dục Thành đã tự mình hình dung suy nghĩ ra một vở kịch “ý tốt nhưng bị từ chối một cách vô tình” rồi.
 
Người đàn ông như Triệu Dục Thành khi mà đã bắt đầu tự suy nghĩ lung tung rồi thì, đừng có nói đến người xung quanh không chịu nổi, ngay cả chính bản thân Triệu Dục Thành cũng không chịu đựng nổi mình.
 
Mỗi ngày anh đều đi ra đi vào rất nhiều lần, nhìn thấy Ngải Hân ngồi ngay ngắn ở phòng liên lạc, cô giống như không có chuyện gì xảy ra vậy, khiến cho Triệu Dục Thành âm thầm thề trong lòng rằng, nếu như trước tối nay cô còn không xin lỗi anh thì anh sẽ...
 
Anh sẽ...
 
Dù gì thì, nhất định anh sẽ phạt cô thật nặng!
 
Triệu Dục Thành đang nghiêm túc thề thốt trong lòng thì bên ngoài cửa có người hét to “báo cáo”, đánh gãy suy nghĩ của anh.
 
“Vào đi!”
 
Là Lư Tử Đình đến.
 
Lúc này nhìn thấy Lư Tử Đình, Triệu Dục Thành không hề thích chút nào.
 
Bởi vì Lư Tử Đình và Ngải Hân thường xuyên phải đến phòng liên lạc này, nên vài lần Triệu Dục Thành muốn bắt chuyện với Ngải Hân thì vừa nhìn thấy Lư Tử Đình, lập tức mất hết hứng thú.
 
Cho nên, Lư Tử Đình cũng là một sự tồn tại ngăn cản việc hai người họ kết thúc chiến tranh lạnh!
 
“Chuyện gì?” Triệu Dục Thành cố gắng che giấu sự bất mãn của mình, giả vờ như không có chuyện gì mà hỏi anh ấy.

 
“Đội trưởng Triệu, tôi...tôi muốn xin nghỉ...”
 
Triệu Dục Thành nghe thấy lời này thì càng không vui rồi, lông mày nhíu chặt lại: “không phải vừa mới tuyên bố là dạo này nhiệm vụ trong đội nhiều cho nên tuần này không thể xin nghỉ sao?”
 
Lư Tử Đình ấp úng, do dự một lúc lâu mới lấy dũng khí nói tiếp: “chỉ một tiếng thôi, rất nhanh tôi sẽ trở về ngay.”
 
Một tiếng. Triệu Dục Thành càng hoài nghi anh ấy là muốn đi vào trong thành phố chơi, nói không chừng là đi gặp ai đó, những chiến sĩ trẻ tuổi bây giờ, đều vô cùng giảo hoạt, nếu như không quan sát kĩ thì nói không chừng sẽ bị bọn họ lừa. 
 
Sắc mặt của anh trầm xuống: “chỉ mấy ngày nữa thôi mà không đợi được ư? Tuần sau sẽ cho các cậu thay phiên nhau nghỉ, đi ra ngoài đi.”
 
Triệu Dục Thành ra hiệu đuổi người, cúi đầu bắt đầu chỉnh lí tài liệu của mình, không để ý đến anh ấy nữa.
 
“Uy danh” của Triệu Dục Thành mấy ngày nay cũng đã dần lan truyền trong đội đặc cần rồi, thêm nữa anh lại vừa mới chỉ huy một trận chiến đấu vô cùng thành công, nhận được sự tuyên dương của cấp trên, Lư Tử Đình không dám tiếp tục đòi hỏi nữa, anh ấy sợ rằng mình sẽ biến thành đối tượng “giết gà dọa khỉ” của Triệu Dục Thành, cho nên chỉ đành buồn bực mà đi ra văn phòng đội trưởng mà thôi.
 
Trở lại phòng liên lạc, anh ấy vẫn chưa hoàn hồn, lúc thì nhìn điện thoại, lúc thì lại cố tập trung, cố bình tĩnh để làm việc.
 
“Lư Tử à, diện tích bị cháy viết sai rồi, trời ơi, viết thừa một chữ số 0 rồi, may là chưa báo lên trên đấy, không thì sẽ bị mắng cho te tua mất.”
 
“Hả, ở đâu cơ?” Lư Tử Đình sáp lại nhìn, “à, xin lỗi nhé, để tôi sửa lại.”
 
Dáng vẻ ngơ người mất tập trung của anh ấy khiến cho Ngải Hân chú ý đến.
 
“Lư Tử, anh sao thế, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?” 
 
Lư Tử Đình nhìn Ngải Hân, nhớ đến tình hình lúc ngồi trên xe hôm trở về từ khu công nghiệp Tây Sơn, cộng với mấy ngày nay anh ấy quan sát thấy cảnh hai người sống chung tiếp xúc với nhau, rõ ràng có thể thấy được Ngải Hân không phải người “cùng phe” với Triệu Dục Thành, đột nhiên anh ấy nghĩ rằng, Ngải Hân chắc chắn cũng là người bị hại, là đối tượng để anh ấy có thể kể khổ cùng.
 
Thở dài: “đừng nhắc đến nữa, anh đi xin nghỉ phép, vừa mới nói đã bị đội trưởng Triệu từ chối rồi.” 
 
Ngải Hân vừa tiếp tục làm việc của mình vừa nói: “chuyện bình thường mà, không phải đội trưởng Triệu vừa mới thông báo là tuần này không được xin nghỉ phép à.”
 
“Nhưng mà, anh tưởng rằng sẽ có trường hợp ngoại lệ chứ?”
 
Trường hợp đặc biệt ư...
 
Phản ứng đầu tiên của Ngải Hân đối với câu nói này là: có phải mọi người có hiểu lầm gì về con người Triệu Dục Thành rồi không?
 
*Rèn sắt khi còn nóng: vì muốn tốt cho ai đó nên đối xử nghiêm khắc với người đó.


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui