Chương 22: Bia đỡ đạn
Rất nhanh, một tháng đã trôi qua. Sự chia xa vào mùa thu đó, đã biến mất theo thời gian khi đến đầu đông.
Nơi đóng quân của đại đội đặc cần Trung Ngô, đột nhiên có tiếng chuông cảnh báo kêu inh ỏi, tiếng đài phát thanh vang lên: “hỏa hoạn, mức độ một, địa điểm, một bách hóa bốn tầng ở đường Hưng Thịnh Bắc, điều động xe, xe cứu hỏa xịt vòi nước, xe cứu hỏa xịt bọt, xe cứu hỏa chở thang...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong doanh trại, trên sân tập, các nhân viên cứu hỏa thi hành nhiệm vụ tức tốc chạy ra tập hợp, xông đến khu trang thiết bị.
Ngải Hân đang ở trước kho xe để xem mọi người kiểm tra và sửa chữa bảo dưỡng cho xe, vừa nghe thấy chuông cảnh báo liền phóng tới trước mặt La Chính Hào đang đội mũ bảo hộ lên đầu.
“Đội trưởng La, xin hãy cho tôi đi theo đội!”
La Chính Hào nào có thời gian mà lải nhải với cô, gầm lên: “nói đùa cái gì, ở nhà cho tôi!”
“Tôi...” Ngải Hân vẫn còn muốn đuổi theo để xin tiếp, nhưng La Chính Hào đã bỏ cô lại phía sau để đi lên xe cứu hỏa rồi, tiếng xe gào rú đi ra khỏi nơi đóng quân.
“Đây là lần thứ mấy cậu bị từ chối rồi thế?” Địch Nguyên sáp lại gần, nói câu rất là ngứa đòn.
Ngải Hân nhụt chí, liếc cậu ấy một cái: “cậu cứ nói như kiểu cậu không bị từ chối vậy.”
“Ơ...” Địch Nguyên không đáp lại được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quả nhiên Địch Nguyên đã thực hiện được lời thề thốt của mình rằng, Ngải Hân được phân đến đâu thì cậu ấy sẽ đi theo đến đó, cũng không để ý đến việc La Chính Hào không ưa cậu ấy, vẫn cứ cứng đầu bất chấp tất cả mà đến đây.
Bọn họ đã đến đại đội đặc cần thành phố Trung Ngô được một tháng rồi, đến bây giờ vẫn chỉ được học tập thôi, ngoài những lúc được đi vài lần đến hiện trường cứu viện sau khi đã được xong xuôi mọi chuyện, thì những nơi cần tập hợp các nhân viên hay là tình huống hiện trường phức tạp thì không đến lượt bọn họ.
“Thôi vậy, anh ấy không cho chúng ta đi cũng có lí mà, dù gì thì chúng ta vẫn là lính mới mà.
Ngải Hân bĩu môi: “đúng là chẳng có tiền đồ gì cả, cậu thì dễ dàng chịu thỏa hiệp rồi.”
“Từ ngày mình bị cạo đầu, thì nhánh cỏ xuân trong trái tim nghệ thuật của mình cũng bị cắt đứt một cách vô tình rồi, người trống rỗng thì thường khá yếu ớt mà. Cậu hiểu mà.” Địch Nguyên ôm lấy tim, giống như đang diễn kịch vậy.
“Mình không hiểu. Cậu khá hợp với Phí Tịnh đấy, cậu ấy cũng rất “văn nghệ”.”
Địch Nguyên trợn mắt: “tự nhiên lại nhắc đến cô ấy làm gì chứ. Ngày nào cũng gọi cho mình bảo mình tham gia vào tiểu đội văn nghệ, cũng không biết mình bận thế nào đấy.”
Phí Tịnh cũng được phân đến thành phố Trung Ngô, hiện tại đang làm người cố vấn cho văn phòng chính trị của chi đội, bắt tay vào xây dựng nên tiểu đội văn nghệ, ngược lại vô cùng phù hợp với sở thích của cô ấy.
“Cậu thì bận cái gì. Lúc ở đội huấn luyện mới suốt ngày lải nhải là muốn đánh đàn ghi ta để tán gái? Bây giờ cho cậu cơ hội mà cậu còn oán trách.”
“Ngải Hân, trái lại mình có một ý tưởng như thế này. Hay là...chúng mình cùng nhau tham gia tiểu đội văn nghệ đi, mình viết bài hát cho cậu? Chúng mình thành lập một đội, cậu hát mình đàn...”
“Đừng có dọa mình!” cậu ấy còn chưa nói xong câu thì đã bị Ngải Hân vội vàng cắt ngang, “từ nhỏ mình đã không biết hát rồi, lúc còn bé mẹ mình cứ bắt mình phải hát cho các cô dì đến nhà làm khách, mình vừa mới mở miệng đã dọa con nít nhà họ khóc òa lên rồi, sau này mẹ mình sợ nên không dám bảo mình hát nữa.”
“Ha ha, quả thực cậu còn đáng sợ hơn con sói ở bên ngoài cửa. Sau này chắc chắn người ta khi họ dỗ con ngủ, chắc chắn sẽ nói, nếu còn không ngủ thì sẽ gọi chị Ngải Hân đến hát cho nghe đấy, haha!”
Lần này cậu ấy khiến cho Ngải Hân cũng phì cười rồi.
Con người Địch Nguyên thực ra rất dễ chung sống, luôn ủng hộ Ngải Hân vô điều kiện, bao dung với cô vô điều kiện, vả lại còn không bám dính lấy cô, rất biết giữ ý tứ, trên vài phương diện thì có thể coi như cậu ấy khiến cho Ngải Hân đỡ cô đơn hơn.
Hai người vừa cười nói vừa đi đến văn phòng.
Nói đùa thì thế thôi, nhưng làm việc thì không thể qua loa cẩu thả được, tuy rằng bọn họ không đến hiện trường, nhưng chắc chắn hiện trường hỏa hoạn nhanh thôi sẽ phản hồi tin tức về đây rồi, nên bọn họ phải làm công tác chuẩn bị ở hậu phương.
Lần cứu viện dập lửa này rất lâu, ngược lại không phải là do khó dập lửa, mà là do trung tâm thương mại nằm ở trung tâm thành phố, nên bắt buộc phải thật cẩn trọng. Dập được lửa xong, sau khi kết thúc cứu viện dập lửa, đội quân đặc cần lại túc trực ở hiện trường để xử lí những vấn đề tồn đọng, lúc trở về lại nơi đóng quân đã là nửa đêm.
Nhiệm vụ của Ngải Hân đảm nhận là thông báo tin tức và soạn công văn giấy tờ về hiện trường xảy ra hỏa hoạn. Đương nhiên là, hiện tại cô vẫn là một người chưa được đi đến hiện trường.
Cô cũng đợi đội về cho đến nửa đêm, chỉnh lí xong xuôi những hình ảnh và video mà nhân viên thông tin đi đến hiện trường mang về rồi mới đi ngủ.
Là cô gái duy nhất ở đại đội đặc cần, Ngải Hân cũng coi như được hưởng thụ “đãi ngộ cao cấp”, ví dụ là được ở phòng đơn.
Phòng kí túc đơn của cô ở trên tầng cao nhất của tòa kí túc xá, ở cùng với chung cư cho khách ở. Bởi vì cách đại đội hơi xa, với lại lúc ngủ đã là lúc đêm muộn, giấc này ngủ ngon quá, cho nên cô không nghe thấy tiếng còi tập hợp buổi sáng.
Đồng chí Ngải Hân, vắng mặt trong buổi tập thể dục buổi sáng...
Đợi cô hớt hải bật dậy khỏi giường, dùng tốc độ nhanh nhất để đánh răng rửa mặt thay quần áo xông đến văn phòng đội trưởng để nhận tội thì vẻ mặt của La Chính Hào đã vô cùng khó coi rồi.
“Xin lỗi đội trưởng La, tôi không nghe thấy tiếng còi...” cô vì chạy nhanh quá nên thở gấp gáp.
Nhìn thấy khuôn mặt của Ngải Hân vì chạy mà trắng bệch không có chút máu nào, vậy mà La Chính Hào lại không hề thương tiếc.
Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt không chịu thua của Ngải Hân, khiến anh ta lại nghĩ đến Cổ Tinh Tinh, nhớ lại bởi vì Ngải Hân không chịu thua người khác, nên lúc thi khảo hạch không biết đã dở mánh khóe gì mới giành được danh hiệu học viên xuất sắc, mới có thể đến được đại đội đặc cần của thành phố Trung Ngô.
Còn về sự thật mà Cổ Tinh Tinh do bị chịu phạt nên cho dù có thi được hạng nhất cũng không thể làm học viên xuất sắc dù anh ta biết rõ nhưng cũng tự động coi như không biết gì.
Nỗi đau khổ không thể trút ra ngoài, lại không thể đối diện với lỗi lầm của bản thân, nên La Chính Hào bắt buộc phải tìm một người làm bia đỡ đạn.
Người đã từng bắt quả tang bọn họ hẹn hò bí mật, rồi cô lại bị Cổ Tinh Tinh ghét, Ngải Hân quả thực là người thích hợp làm bia đỡ đạn cho anh ta.
“Ý của cô là, tôi thổi còi chưa đủ to rồi?” La Chính Hào gõ gõ bàn.
“Không phải, là tôi sai, tôi nguyện ý nhận phạt.” Thái độ của Ngải Hân rất tốt. Cô là người rất tuân thủ quy tắc, những chuyện nằm trong quy tắc thì cô không bao giờ oán trách.
“Được thôi, hôm qua các anh em tham gia cứu viện đến nửa đêm, đều rất mệt rồi, trên xe còn nhiều bộ quần áo cứu hỏa chưa giặt, cô đi giặt đi.”
Trong văn phòng, còn một chiến sĩ làm nhân viên thông tin nữa tên là Lư Tử Đình, thường ngày hay bị mọi người trêu đặt cho biệt danh là *“cái lò”, vừa nghe thấy anh ta nói vậy liền thấy thương cho Ngải Hân. Quần áo cứu hỏa vừa ướt vừa bẩn, vô cùng nặng, nhìn dáng cô gầy gò yếu ớt thế kia, nếu như phải giặt hết toàn bộ thì cũng làm khó cô quá rồi.
Nên cậu ấy liền nói thay cho Ngải Hân: “tối qua Ngải Hân vẫn luôn đợi tôi về, bảo tôi mệt rồi nên mau đi nghỉ ngơi đi, đội trưởng La nhìn này, những tài liệu video này đều là em ấy làm luôn trong đêm.”
La Chính Hào vừa nghe thấy thế liền tức giận: “đi ra chỗ khác, tôi dạy dỗ đội viên cậu tham gia vào làm gì, đi chỗ khác đi!”
“Cái lò” đồng tình mà nhìn Ngải Hân, không dám nói thêm gì nữa, cầm mũ rồi đi xuống lầu.
“Đừng có tưởng rằng đêm qua cô làm việc rồi thì có thể dựa vào đó lấy cớ để vắng mặt buổi tập thể dục sáng.” Anh ta chỉ ra bên ngoài cửa sổ, “cô nhìn đi, những anh em đó, có vị nào không phải là những người đêm qua chiến đấu hết sạch sức mình không?”
Anh ta trợn hai mắt, lại chỉ vào Ngải Hân: “tôi nói cho cô biết, La Chính Hào đang đứng trước mặt cô bây giờ đã không ngủ một đêm rồi! ba giờ sáng có tai nạn giao thông, tôi vừa mới trở về thôi!”
“Xin lỗi...đội trưởng La...”
Ngải Hân thực sự rất tự trách bản thân, mới gia nhập đội được một tháng, cô nhìn thấy là những cuộc chiến đầu hăng hái từ ngày này qua ngày khác, mỗi một quân lính từ nơi này đi ra đều là những người đàn ông chân chính mạnh mẽ.
“Đừng có tưởng rằng mình là con gái là sẽ có đặc quyền. Nói cho cô biết, La Chính Hào tôi ở đây thì cô sẽ không có đặc quyền nào hết, cô còn không bằng các anh em của tôi, bọn họ còn có thể vào sinh ra tử, còn cô có thể không?”
La Chính Hào hét lớn tiếng.
Ngải Hân cũng thấy không phục, liên quan đến lỗi ngày hôm nay, cô không phản bác, nhưng, nếu như lại nói cô không thể vào sinh ra tử thì cô không phục chút nào cả!
“Tôi có thể!” Ngải Hân hét lên, “tôi xin được đi theo đội, cho dù chiến đấu có khó khăn đến mức nào đi chăng nữa, thì tôi cũng mong muốn được cùng nhau vào sinh ra tử với các đồng chí chiến sĩ!”
La Chính Hào ngược lại cười lạnh một tiếng: “đi theo đội? Hơ hơ, với trạng thái bây giờ của cô, chỉ cần một con giun chỉ, cũng có thể khiến cô bị bệnh mà chết, còn muốn đến hiện trường ư? Chuyện nhỏ còn không làm tốt mà còn muốn làm chuyện lớn, đúng là ảo tưởng...” anh ta nâng cao giọng nói, “người như cô tôi đã gặp nhiều rồi!”
“Có được hay không thì đội trưởng La cũng phải cho tôi cơ hội đi theo đội thì mới biết được chứ!” Ngải Hân không hề chịu thua.
La Chính Hào đang muốn mắng thì Địch Nguyên chợt xuất hiện ở cửa ra vào.
“Báo cáo!”
Cậu ấy là binh cứu viện mà “cái lò” cử tới, muốn giải vây giúp cho Ngải Hân. Chỉ tiếc là, cứu binh này cũng không mạnh hơn Ngải Hân là bao.
“Chuyện gì?” La Chính Hào cau mày, không hài lòng vì Địch Nguyên cắt ngang lời anh ta.
“Thực ra...thực ra...tôi cũng muốn hỏi, tôi và Ngải Hân ngày nào cũng tập chạy, lau bánh xe và nhìn vòi nước, quanh quẩn ở trong đội, lúc nào mới có thể cho chúng tôi đi đến hiện trường để tham gia vào cuộc chiến đấu thực sự?”
Ngải Hân vừa nghe thấy thì trong lòng nặng trĩu. Địch Nguyên này, không phải là đến giải vây cho cô mà là đến để gây thêm phiền phức.
Quả nhiên, La Chính Hào vừa nghe thấy liền càng tức hơn. Một người chất vấn anh ta, anh ta đã đủ bực mình rồi, bây giờ còn có thêm người nữa đến, vả lại anh ta còn vừa mới chiến đấu liên tục hơn mười tiếng đồng hồ bên ngoài, bây giờ hoàn toàn dựa vào cơn tức giận để chống đỡ không gục xuống.
Ai thèm quan tâm là bia đỡ đạn nào mà chẳng được, cứ xử lí hết một thể luôn đi.
“Không phục chứ gì? Bắt nạt phó đội trưởng chứ gì.” La Chính Hào đi đến trước mặt hai người, tức đến nỗi chống tay lên eo, “nói cho các cô cậu biết, ngày nào mà đại đội trưởng vẫn chưa đến thì tôi toàn quyền quyết định! Chán ghét việc tập chạy lau bánh xe là chuyện nhỏ vụn vặt chứ gì, có nhân viên cứu hỏa nào mà không phải từ làm những việc nhỏ mà có thể thành tài hả? Dám chống lại tôi chứ gì...từ hôm nay, mấy công việc nhỏ nhặt này đều do các cô cậu làm! Đi ra ngoài, giặt trang phục cho tôi!”
Địch Nguyên còn muốn phản bác, nhưng bị Ngải Hân âm thầm kéo tay áo, nhìn cậu ấy bằng ánh mắt bất lực.
Chuông điện thoại của La Chính Hào đúng lúc vang lên, làm dịu sự ngại ngùng giữa hai người họ. Anh ta cúi đầu nhìn, sắc mặt hòa hoãn hơn hẳn, chắc đó là cuộc điện thoại mà anh ta mong đợi.
“Cút ra đi, ra ngoài mau.” Vừa bắt máy, vừa xua tay ý ra hiệu bảo Địch Nguyên và Ngải Hân đi ra ngoài, sau đó anh liền cười tươi, “alo, Tinh Tinh à...ừ, không sao. Không có tức giận mà. Còn chẳng phải là do Ngải Hân và Địch Nguyên ư...”
Sau đó thì Ngải Hân không nghe thấy nữa.
Hóa ra là điện thoại của Cổ Tinh Tinh, hi vọng sự ngọt ngào ở nơi xa xôi có thể khiến cho La Chính Hào một đêm không ngủ có thể đỡ giận hơn chút. Ngải Hân hiền lành mà nghĩ.
Lúc giặt quần áo, Địch Nguyên đang giặt thì bỗng nhiên vứt cái bàn chải vào trong bồn nước, khiến cho bọt nước văng tung tóe.
“Cậu làm gì thế!” Ngải Hân bị bọt nước bắn vào mặt, liền nhanh chóng lau đi.
“Cậu nói xem, ngày tháng kiểu này bao giờ mới kết thúc chứ!” Địch Nguyên tức giận mà nói, “ La Chính Hào rõ ràng là không ưa chúng ta mà.”
Ngược lại Ngải Hân rất bình tĩnh: “anh ta cũng không bảo ngày một ngày hai ghét chúng ta mà, đến đây thì phải chuẩn bị trước tâm lí chứ. Sau này ít phạm lỗi đi thì anh ta sẽ không có cơ hội trách phạt chúng ta nữa.”
Địch Nguyên giơ hai tay ra, nhìn vào vết chai trên tay mình: “đại đội trưởng bao giờ mới đến vậy chứ, sao mãi vẫn không có tin tức gì hết vậy?”
*Do chữ “Lư” đọc đồng âm với chữ “cái lò” (Lư Tử) trong tiếng trung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...