Chương 18: Khách đến
Cây lựu ở trước tòa lầu toán học của căn cứ phòng chữa cháy tỉnh Hán Đông đã kết trái nhiều dày đặc, trong ánh sáng ngày mùa thu, quả lựu được chiếu sáng lấp lánh tươi ngon vô cùng.
Ngải Hân đứng dưới cây lựu ngẩng đầu lên nhìn, ánh nắng dần đi lên, qua cây lựu lộ ra tầng ánh sáng chói mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cậu đợi ngày này lâu rồi đúng chứ?” Phí Tịnh trêu cô.
“Ngày nào mình cũng đợi nó chín cây, bây giờ cuối cùng cũng có thể hành động được rồi.” Ngải Hân nói vui vẻ, nở một nụ cười sung sướng.
Địch Nguyên chạy qua đây, bàn chân vẫn còn đang chạy bước nhỏ tại chỗ, trong miệng nói liên tục: “căng thẳng quá đi...”
“Đừng nói nữa, cậu càng nói tôi cũng căng thẳng đấy.” Phí Tịnh ghét bỏ cậu ấy mà xua xua tay.
Ngải Hân ngược lại lại cười nói: “Địch Nguyên cậu căng thẳng cái gì thế, học viên xuất sắc không có phần của cậu đâu, nhưng để không đạt yêu cầu thì cũng không đến nỗi mà.”
“Coi thường mình rồi đấy, sao mình lại không thể làm học viên xuất sắc chứ, nói không chừng đến lúc đó mình phát huy tốt hơn bình thường thì sao.” Địch Nguyên bắt đầu bốc phét, nên cũng không căng thẳng nữa.
Ngải Hân và Phí Tịnh đều cười phá lên: “mau cho chúng mình được mở mang tầm mắt đi, đội phòng cháy chữa cháy Ninh Châu chào mừng ngài!”
Sắc mặt của Địch Nguyên đột nhiên âm trầm khó đoán: “mình ngược lại không thèm muốn đội cứu hỏa Ninh Châu...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cằm mới hất lên một nửa, tạo hình độc đáo di truyền của cậu ấy vẫn chưa tạo xong, một tiếng còi vang dội. Ba người họ nhấc chân lên liền chạy, tập hợp rồi!
Phòng hội nghị của căn cứ, có một nhân vật lớn đến. Chính ủy Vương vừa hưng phấn vừa thận trọng, vừa nói chuyện với Bạch Chấn Hải, vừa thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa phòng hội nghị.
Tên tiểu tử đó sao mà vẫn chưa đến? Không phải chỉ là giám khảo coi thi thôi ư, căn cứ này có thiếu đâu?
Cục trưởng của cục cứu hỏa tỉnh Hán Đông – Bạch Chấn Hải năm nay hơn năm mươi tuổi, chiều cao không cao, nhưng ngoại hình rất uy nghiêm, mái tóc ngắn bằng, lông mày đen dày, sắc mặt vô cùng nghiêm nghị, bộc lộ sự uy nghiêm của một người quân nhân.
“Nghe Dục Thành nói, tố chất của đợt học viên này rất không tồi.” Giọng nói của Bạch Chấn Hải vang đội, lúc nói nghe ra được sự vui thích và mong đợi.
Chính úy Vương ngược lại lại khá khách sáo: “người trẻ tuổi bây giờ, tố chất ngày càng cao rồi, hậu sinh khả úy. La Chính Hào thực ra cũng là giáo quan rất có kinh nghiệm, đã dẫn dắt giai đoạn đầu khá tốt, lại được Triệu Dục Thành bồi dưỡng sát sao thêm nên chắc chắn phải tốt rồi.”
Bạch Chấn Hải đứng lên đi đến trước cửa sổ. Lá cờ trên sân tập đã treo lên, ở đó đã huấn luyện gần một năm cho các học viên đội cứu hỏa Hán Đông, hôm nay là kì thi khảo hạch cuối kì, chính là cho bọn họ một sự đánh giá công bằng và thích đáng cho một năm nỗ lực.
“Bây giờ thành phố xây dựng ngày càng lập thể hóa, nên trọng trách của bộ đội cứu hỏa ngày càng lớn hơn, chúng ta rất cần những học viên mới xuất sắc gia nhập vào, tư duy của bọn chúng càng sôi nổi, kiến thức cũng rộng mở phong phú hơn, trình độ học vấn cũng cao hơn, những nhân tài như thế đồng ý gia nhập vào đội cứu hỏa thì những cách cứu viện hiện đại hóa, trang bị được hiện đại hóa sẽ ngày càng là chuyện sớm muộn sẽ đến mà thôi.”
Đây chính là nguyên nhân ông ấy đích thân đến coi thi. Ông ấy gần như có thể dự đoán được rằng, đội huấn luyện mới đợt này sẽ có vài ngôi sao mới nổi xuất sắc xuất hiện, đây là một chuyện khiến ông ấy rất vui vẻ.
“Báo cáo!” giọng nói quen thuộc vang lên ở phía cửa phòng hội nghị.
Bạch Chấn Hải lập tức quay đầu lại: “Dục Thành đến rồi đấy hả.”
Triệu Dục Thành cởi mũ xuống, thả lỏng hơn, đi đến trước mặt Bạch Chấn Hải: “cục trưởng Bạch, các học viên đang tham gia thi môn lí luận, ngài muốn xem thử không?”
Bạch Chấn Hải lại nói: “môn lí luận thì có gì hay để xem đâu, đợi ra sân thì ta lại đi xem.”
“Vâng, vậy cháu đi sắp xếp một chút.”
Triệu Dục Thành đang định đi thì Bạch Chấn Hải lại gọi anh lại: “Dục Thành, cháu đi lấy đề thi qua đây cho ta.”
“Ngài muốn xem ư?” nhất thời Triệu Dục Thành hơi khó hiểu.
“Ta đem về, tự mình làm xem, để xem được bao nhiêu điểm.”
Câu này khiến cho cả hai người đều kinh ngạc. Triệu Dục Thành đã từng sống chung với Bạch Chấn Hải một khoảng thời gian, khá hiểu tác phong của Bạch Chấn Hải, nhưng chính ủy Vương thì lại không hiểu ông, nên thấy kinh ngạc vì nào có chuyện thủ trưởng cấp cao lại đích thân đi làm đề thi của đội huấn luyện mới chứ.
Thấy hai người đều trợn mắt ngạc nhiên, Bạch Chấn Hải lại có chút không vui: “các cậu đấy, đầu óc đều đơ rồi. Sao nào, lãnh đạo là có thể được lười biếng hưởng thụ à? Một ngày không học thì bình thường, cứ thử một tháng không học gì mà xem, lập tức sẽ thấy mình bị đào thải đấy, kiến thức bây giờ cập nhật nhanh lắm.”
Triệu Dục Thành hơi cong khóe môi. Tuy rằng tình cảm của anh đối với Bạch Chấn Hải rất phức tạp, nhưng về mặt nghiệp vụ, anh vẫn luôn khâm phục Bạch Chấn Hải. Thậm chí bất tri bất giác, anh còn bị ảnh hưởng từ ông ấy.
Một tiếng sau, Bạch Chấn Hải đột ngột xuất hiện ở trên đài sân tập. Ông ấy không nói gì cả, cũng không cho người ở căn cứ tiếp đãi đặc biệt, nhưng do có chính ủy Vương đi bên cạnh, nên vẫn thu hút sự chú ý của các học viên.
Ánh mắt của Cổ Tinh Tinh vô cùng tinh tường: “người đứng trên đài cạnh chính ủy Vương hình như là cục trưởng Bạch.”
“Cục trưởng Bạch?” hệ thống cứu hỏa tỉnh Hán Đông, không thể nào có vị cục trưởng Bạch thứ hai, ai cũng biết, cục trưởng Bạch chính là Bạch Chấn Hải.
“Đúng vậy, tôi thường xuyên thấy ông ấy xuất hiện trong bản tin tức nội bộ.” Cổ Tinh Tinh cũng từng làm nhân viên thông tin, đã từng làm việc trong văn phòng đội trưởng, đương nhiên sau đó cô ta còn có tình cảm riêng tư với đội trưởng nữa mà...
Điểm này khiến Ngải Hân không biết nên bày ra vẻ mặt gì. Đều là nhân viên thông tin mà cô không hề quan tâm đến lãnh đạo có ngoại hình ra sao. Nói đến việc này, hình như cũng coi như không làm tròn trách nhiệm rồi đi.
“Chúng ta chỉ là đội huấn luyện mới mà thôi, còn chưa phải là nhân viên cứu hỏa chính thức mà, cục trưởng Bạch sao lại quan tâm chúng ta thế?” Thẩm Tú Lệ có chút khó mà tin nổi.
Triệu Dục Thành đi qua đây, vẻ mặt lạnh lùng: “sắp thi rồi, đừng tám chuyện lung tung nữa.”
Ánh mặt của các học viên liền liên tục hướng lên trên đài, Triệu Dục Thành cảm thấy có điểm khó hiểu nổi.
“Người ngồi ở trên đài là ai thì đều không liên quan đến các cô cậu. Thành tích của mọi người là do thi mà đạt được, chứ không phải do người nào đó nhìn ra.”
Ánh mắt của Triệu Dục Thành lập tức liếc qua phía Ngải hân, phát hiện cô ngược lại vẫn rất bình tĩnh, hoàn toàn không để ý đến người ngồi trên đài họ Bạch hay họ Hoàng. Trong lòng như được an ủi vậy, vì ít nhất Ngải Hân không làm mình thất vọng.
Bình tĩnh lại, anh nói tiếp: “cho nên, các cô cậu cứ phát huy trạng thái tốt nhất của mình mới là điều quan trọng nhất. Nhìn, hoặc là không nhìn, thì năng lực của cô cậu vẫn ở đó thôi, hiểu chưa?”
Chữ “hiểu” anh nói vô cùng uy nghiêm.
Mà các học viên cũng cảm thấy vô cùng tự tin, đồng thanh lớn tiếng trả lời: “hiểu!”
Ngải Hân nhìn về đống thiết bị để ở nơi xa xa, trong lòng đã có tính toán kỹ càng. Mỗi một thiết bị ở đó, cô đều vô cùng quen thuộc, lúc cô tự mình luyện tập hay là tập luyện dưới sự giám sát của Triệu Dục Thành, vòi chữa cháy, cầu thang kéo, đều là những người bạn “cộng sự nhỏ” của cô rồi!
Rất trùng hợp rằng, lúc thi, Ngải Hân vậy mà lại cùng đội với Cổ Tinh Tinh.
Tiếng súng bắt đầu vang lên một phát là hai người như tên bắn mà phóng lên, vậy mà Ngải Hân không hề bị tụt lại phía sau.
Các học viên vây quanh xem thấy “phần tử hay tụt lại” là Ngải Hân vậy mà không bị bỏ xa phía sau, ban đầu rất kinh ngạc, sau một lúc hoàn hồn thì bắt đầu cổ vũ cho Ngải Hân.
Triệu Dục Thành đứng ở khu vực tính giờ. Chỉ có anh biết, đồng hồ trên tay anh đã bị mồ hôi thấm ướt nhẹp. Không phải vì nóng, mà vì căng thẳng.
Lần đầu tiên anh cảm nhận được rằng, hóa ra “khi vây quanh”quan sát trận đấu cũng sẽ căng thẳng, anh hận rằng mình không thể đích thân đi lên đó để thay thế cảm giác “căng thẳng” đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...