Tôi chờ em trên đỉnh thế giới

Chương 14: Thử thách
 
Lúc huấn luyện đêm, Ngải Hân ở bên cạnh để viết thống kê thành tích, trong lòng thấp thỏm vô cùng. Cô có thể xác định được rằng, Triệu Dục Thành chắc chắn đã nhìn thấy “tác phẩm lớn” trên màn hình mà cô để lại, tuy rằng không bàn đến lối hành văn, nhưng cô vô cùng sợ hãi Triệu Dục Thành sẽ xử lí cô.
 
Triệu Dục Thành có thể chịu đựng được đến mức nào thì cô không biết nữa.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô lén lút nhìn Triệu Dục Thành vài lần, tấm lưng anh vẫn thẳng tắp, dáng vẻ vô cùng nghiêm khắc, hình như không có điều gì khác thường. Trong lòng hơi đỡ lo.
 
Thực ra Triệu Dục Thành từ lâu đã phát hiện ra được rằng Ngải Hân đang lén nhìn mình rồi.
 
Về cô học viên nữ Ngải Hân này, ý nghĩ của Triệu Dục Thành lúc này rất phức tạp. Trước đây anh cảm thấy cô rất ngang bướng, vô kỉ luật, không thích bị quản lí, nhưng sau khi bị phạt thì lại cảm thấy trong cá tính tự do của cô còn có sự kiên cường và ý chí vươn lên khó có được. 
 
Vả lại trải qua việc bị rắn cắn đó, thì Triệu Dục Thành thỉnh thoảng sẽ nhớ lại cái cảnh mà cô xông vào kí túc của mình, ngoài việc cảm thấy ngại ngùng thì cũng có chút cảm xúc khó nói thành lời. Anh lại nghe được nguyên do của sự việc từ Phí Tịnh, biết được rằng là do mình trách nhầm Ngải Hân, tuy rằng ngoài mặt anh vẫn rất vô tình lạnh lùng, nhưng thực ra anh giờ lại càng quan tâm đến cô hơn rồi.
 
Lời phỉ báng mà Ngải Hân để lại trên máy tính, may là anh đã đọc không sót câu chữ nào cả. Lúc đầu thấy rất tức giận, nhưng đọc đến đoạn sau, lại không nhịn được phì cười.
 
Không ngờ rằng cô gái nhỏ này thường ngày luôn bày ra vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo, thực ra lại có chút khôi hài. Lúc cà khịa ngược lại lại vô cùng sinh động, ngay cả Triệu Dục Thành tự nhận là mình còn lạnh lùng hơn cô còn không nhịn được bị cô chọc cười.
 
Ừ, đương nhiên rồi, nếu như những lời phỉ báng này không phải là nói về anh thì càng tốt rồi.
 
Đêm nay trải qua rất yên bình, khiến cho Ngải Hân vô cùng khó hiểu. Đợi đến khi tắt đèn, cô mới vô thức mà niết góc gối, đột nhiên được khai sáng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tuy rằng ở trước mặt cô, Triệu Dục Thành đối với Bạch Hiểu Hủy vừa xa cách vừa lạnh nhạt, nhưng mà, ai biết được lúc riêng tư chỉ có một mình thì có chuyện gì? Nói không chừng anh ta được bạn gái đến thăm ban nên vui sướng trong lòng, nên mới có sự khoan dung và dịu dàng khó có được ư?
 
Thực sự là ông trời có mắt.
 
Phải vì ngủ quá sâu giấc nên lúc sáng ngủ dậy cô mới biết, cơn mưa mà các học viên mong đợi nhất đã đến.
 
Ngày hè nắng nóng, chẳng có ai muốn phơi dưới nắng cả. Ăn xong bữa sáng, Cố Dật Hưng tuyên bố là buổi huấn luyện hôm nay được hủy, nên buổi sáng cả lớp đến hội trường xem phim điện ảnh.
 
Các học viên vỗ tay hoan hô.
 

Lúc xếp hàng đi đến hội trường, Thẩm Tú Lệ đứng trước Ngải Hân quay đầu lại hỏi: “hôm qua, cậu ở văn phòng đội trưởng đúng không, có nhìn thấy bạn gái của đội trưởng Triệu không?”
 
Ngải Hân ngơ người. Chuyện cô gặp được Bạch Hiểu Hủy, cô không có kể với ai cả, ngay cả Phí Tịnh cũng không biết chuyện này. Nên cô liền mờ mịt mà trả lời: “có một cô gái đến, nhưng mình không hỏi tên.”
 
Thẩm Tú Lệ lập tức hứng thú hỏi tiếp: “nghe nói là con gái của cục trưởng Bạch – Bạch Hiểu Hủy đấy, có phải rất xinh không?”
 
“Mắt to môi nhỏ nhắn, mái tóc dài thướt tha, rất xinh đẹp.” Ngải Hân nói thật.
 
“Vậy...”Thẩm Tú Lệ nhỏ giọng, hỏi tiếp chuyện, “đội trưởng Triệu đối xử với cô ấy ra sao?”
 
“Anh ta...”
 
Ngải Hân đang suy nghĩ nên nói kiểu gì, đột nhiên nghe thấy tiếng gào tên mình ở phía sau: “Ngải Hân!”
 
Không cần quay lại cô cũng biết đó là Triệu Dục Thành. Ngải Hân lập tức sợ hãi, xong rồi, thực sự là vào ban ngày không thể nói về người khác, buổi tối không được nói chuyện ma quỷ...không không không, ban ngày cũng không thể nói “ma quỷ”, hễ cứ nhắc đến “ma quỷ” một phát là “ma quỷ” liền đến ngay.
 
“Có!” tuy rằng trong lòng vừa bất lực vừa buồn bực, nhưng Ngải Hân vẫn to giọng đáp lại.
 
Thẩm Tú Lệ đã lập tức quay đầu lại đứng thẳng lưng rồi, giả vờ như chưa có gì xảy ra vậy. Kẻ gây họa này đúng là nữ hoàng điện ảnh mà. 
 
“Theo tôi về văn phòng.” Ngay cả lời giải thích cũng không nói, Triệu Dục Thành nói xong liền quay người rời đi.
 
Ngải Hân đơ ra mất mấy giây, may là có Phí Tịnh vội vàng dùng tay chọc cô mấy phát thì cô mới hoàn hồn. Liền chạy bước nhỏ đi theo sau anh.
 
Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn, cũng không biết Triệu Dục Thành sẽ xử lí cô kiểu gì. Ngải Hân chỉ cảm thấy chân mình hơi run rẩy, cô nhận thức được tai họa sắp ập đến với mình rồi.
 
Lúc mà chạy vào trong văn phòng đội trưởng, Triệu Dục Thành đã đứng trước bàn làm việc rồi, trong tay cầm một quyển sách.
 
“Báo cáo vắn tắt hôm qua viết rất tốt...”
 
Ngải Hân vẫn chưa có thở phào nhẹ nhõm được, ngược lại lại càng căng thẳng hơn, thông thường mà nói lời nói kiểu này đồng nghĩa với việc là tiếp theo đây, anh ta sẽ bắt đầu phê bình cô.
 
Quả nhiên, Triệu Dục Thành cau mày nói: “bản soạn thảo tôi đã sửa và gửi đi rồi. Có hai lỗi, chứng tỏ cô không đủ nghiêm nhặt, nghiệp vụ chưa tốt.”

 
Trong lòng Ngải Hân rét lạnh: “hai chỗ nào vậy, sau này đội trưởng Triệu cứ chỉ ra là được, tôi tự mình sửa, như thế tôi sẽ nhớ lâu hơn.”
 
Thái độ này đúng là khá chân thành, Triệu Dục Thành rất tán dương.
 
“Bản soạn thảo đã sửa tôi đã gửi qua mail rồi, cô tự xem đi.” Vừa nói, vừa đưa quyển sách cho Ngải Hân, “đây là tài liệu nước ngoài, những trang mà tôi kẹp thẻ kẹp sách ở trong, thì làm phiền cô dịch.”
 
Dịch ư? Ngải Hân hơi ngơ người, cảm thấy trách nhiệm của mình hình như ngày càng nặng nề áp lực hơn rồi.
 
Hình như anh phát hiện ra được sự ngạc nhiên của Ngải Hân, Triệu Dục Thành lại giải thích thêm: “tiếng anh của cô cấp độ 6, hoàn toàn có thể làm được.”
 
Ngải Hân càng kinh ngạc hơn rồi, Triệu Dục Thành lại hiểu rõ mình như thế, anh ta đã xem bao nhiêu lần sơ yếu lí lịch của mình thế?
 
Ai ngờ dáng vẻ cô trợn mắt không nói được gì của cô đã lọt vào trong mắt của anh rõ mồn một, anh cười trừ nói: “một giáo quan tốt, không chỉ là phải nắm rõ học viên của mình, càng cần phải biết tận dụng hết khả năng của học viên.”
 
Ồ? Cho nên là, anh đây là muốn vắt kiệt cô hết mức ư? Ngải Hân không nhịn được mà nhếch mày.
 
Tuy rằng vẻ mặt của cô không phong phú, nhưng cô lại có ngoại hình vô cùng sinh động. Cái nhếch mày này của cô, khiến cho vẻ mặt lạnh lùng thường ngày như bừng sáng. Khiến cho Triệu Dục Thành hơi rung động.
 
“Cho nên đội trưởng Triệu cho rằng, con gái nên ở trong văn phòng làm những việc bàn giấy ư?” trong hàng trăm cách hiểu thì cô lại nghĩ đến cách mà khiến cho người nghe bực mình nhất.
 
Triệu Dục Thành vẫn rất bình tình, không hề tỏ thái độ gì với sự khiêu khích của cô: “tôi vẫn đang đợi cái ngày mà cô có thể đảm nhận được công việc ở tiền tuyến.”
 
“Nhất định tôi sẽ để anh thấy được ngày đó.” Ngải Hân hất cằm, có một tinh thần không chịu thua cuộc.
 
“Tôi không có hứng thú nghe những lời nói suông, muốn thuyết phục được tôi thì tốt nhất nên dùng hành động.”
 
Triệu Dục Thành lạnh lùng mà liếc cô một cái, trở về trước bàn làm việc của mình, sắp xếp lại đồ trên bàn.
 
Thực ra anh rất chú trọng đến trật tự làm việc của mình, đồ vật trên bàn phải được sắp xếp theo trật tự, cho nên nói là sắp xếp lại đồ, thực ra cũng chỉ có một cái bút, một cuốn sổ ghi chép mà thôi.
 
Sau đó anh liền bước đến cửa ra vào.

 
Ngải Hân cảm thấy mình nên lịch sự một chút, thế nên nói: “đội trưởng Triệu phải ra ngoài à?”
 
“Tôi đến phòng tập gym.” Triệu Dục Thành nói xong liền thấy hối hận rồi, trong đầu anh liền nhảy ra cảnh tượng đêm hôm đó...
 
Dáng vóc đầy sức lực mạnh mẽ của anh thì phải đi tập gym là điều rất bình thường, nhưng hễ cứ nghĩ đến cảnh tượng không được thích hợp lắm đã từng xảy ra, vẫn khiến cho anh thấy đỏ mặt.
 
Ừ, đúng vậy, sự bực tức đó, không biết từ lúc nào đã biến mất hoàn toàn và trở thành “sự đỏ mặt”.
 
“Vậy lúc nữa lúc tôi rời đi có phải khóa cửa không?” Ngải Hân vẫn chưa phát giác ra có gì không đúng, vẫn hỏi như thường, khiến cho Triệu Dục Thành cũng không còn ngượng ngùng nữa.
 
“Không cần, cứ đóng vào là được.” Lúc nữa anh còn phải trở về viết luận văn nữa, chỉ là không muốn nói với Ngải Hân mà thôi.
 
“Ồ...tạm biệt đội trưởng.”
 
Triệu Dục Thành đi đến cửa, đột nhiên lại quay đầu lại: “Bạch Hiểu Hủy không phải là bạn gái của tôi, sau này đừng có nói linh tinh với các học viên khác.”
 
Ngải Hân đơ người, lập tức giải thích: “tôi không có...”
 
Cô còn chưa nói xong, Triệu Dục Thành đã biến mất rồi. Ngải Hân hơi bất lực, nhưng sau đó nghĩ lại thì hình như anh ta không truy cứu cái vụ việc “bão bình luận” đó, nên cô lại cảm thấy vui vẻ.
 
Nghĩ như thế xong, cô liền ngồi xuống, mở ra cuốn sách tài liệu mà Triệu Dục Thành đưa cho mà nghiêm túc đọc.
 
Triệu Dục Thành không hề nhìn sai cô, dựa vào trình độ của cô, phiên dịch đoạn hội thoại thường ngày không phải là vấn đề gì khó khăn, nhưng gặp thuật ngữ chuyên ngành thì vẫn phải tra từ điển. Nghĩ đến việc Triệu Dục Thành nói mình không nghiêm túc không đủ chuyên nghiệp, Ngải Hân vẫn thấy không phục, nên là lần dịch này cô dốc hết sức, dịch chuẩn từng từ từng chữ mới thôi.
 
Bất tri bất giác, một buổi sáng liền trôi qua rồi, Ngải Hân mới chỉ dịch được một đoạn nhỏ, cô vươn vai, thở dài một tiếng, những khái niệm thuật ngữ mà cô vừa chỉnh sửa dịch xong cả một buổi sáng nay như là đèn chiếu phim chiếu lại trong đầu của cô một lần nữa.
 
Ngải Hân không nhịn được nhếch mép.
 
Xem ra công việc phiên dịch này thực sự khiến cho mình mở mang tầm mắt!
 
Triệu Dục Thành không biết ý nghĩ này của cô, nếu như anh biết thì chắc chắn sẽ cười lạnh mà thầm nghĩ: cô cũng không nhìn xem những tài liệu mà tôi đưa cho cô quý biết bao, người bình thường không có được đâu, không nhìn ra được là cô đang được “hời” từ tôi ư?
 
Ngải Hân thực sự không biết Triệu Dục Thành có ý tốt như thế. Nhưng trải qua một buổi sáng này, ngược lại khiến cô thích cái công việc vô cùng mở mang đầu óc này.
 
Đến buổi chiều gặp lại Triệu Dục Thành, cô liền mặt dày đến hỏi: “đội trưởng Triệu, tài liệu như thế còn không? Tôi có thể giúp anh dịch.”
 
Trong lòng của Triệu Dục Thành cũng mừng thầm, nhưng ngoài mặt vẫn như thường, thậm chí còn hơi khiêu khích cô: “không phải là nói muốn lên tiền tuyến ư, sao lại cầu xin được làm công việc văn phòng rồi?”

 
Chỉ cần có thể nâng cao nghiệp vụ thì ngược lại Ngải Hân dù cho có mệt đến đâu nữa cũng không sợ. Cô sợ Triệu Dục Thành lại cảm thấy rằng cô muốn trốn tập luyện, nên liền gấp gáp nói: “không phải, tôi chỉ là cảm thấy những tài liệu đó rất hay, tôi có thể tập luyện vào ban ngày, còn buổi tối dịch.”
 
Triệu Dục Thành liếc cô một cái: “nghĩ hay quá nhỉ, đừng có quên cô bây giờ là nhân viên thông tin của đội. Sau hai ngày nữa thì lại phải tập luyện bình thường. Mỗi ngày phải dành ra hai tiếng hoàn thành công việc của nhân viên thông tin, buổi tối lại còn đòi dịch, có làm được không đấy?”
 
Đổi thành học viên nữ khác thì chắc hẳn đã rút lui rồi. Vì đây là nhiệm vụ nhiều gấp ba lần bình thường!
 
Nhưng Ngải Hân lại không hề sợ: “có thể làm được!”
 
Trong ánh mắt của Triệu Dục Thành ánh lên sự yêu thích đối với cô, gật đầu nói: “nói lại lần nữa. Tôi không nghe lời thề thốt, tôi chỉ nhìn vào hành động.”
 
“Rõ!”
 
Tiếng “rõ” này vừa rõ vừa vang dội, tinh thần tràn đầy sự hứng khởi. Triệu Dục Thành rất hài lòng, nói: “tinh thần cuối cùng đã lấy lại được rồi nhỉ, rất vui vì cô không bị nhụt chí.”
 
Chuyện này buồn cười rồi, Ngải Hân tôi sao có thể dễ dàng bị nhụt chí như thế chứ!
 
“Còn ba chương nữa, cho dù tối nay không ngủ, tôi cũng sẽ dịch cho xong thì thôi!”
 
Triệu Dục Thành hừ nhẹ một tiếng: “tối nay? Không cần phải cố như thế, tôi có thời gian rảnh cũng sẽ dịch.”
 
“Anh?” Ngải Hân không dám tin, sức khỏe của Triệu Dục Thành rất tốt, năng lực nghiệp vụ cũng rất mạnh, nhưng chưa từng nghe thấy rằng anh ấy có tiếng anh cấp 6?
 
Hình như anh đã nhìn hiểu được sự nghi ngờ của Ngải Hân, Triệu Dục Thành qua loa nói: “không nghe bất cứ thắc mắc nào hết. Không còn việc gì nữa thì cô có thể bắt đầu làm việc rồi.”
 
Buổi chiều, nhân lúc Triệu Dục Thành không có ở đây, Ngải Hân lén lút hỏi Cố Dật Hưng: “chỉ đạo Cố, trình độ tiếng anh của đội trưởng Triệu ra sao?”
 
Cố Dật Hưng biết chuyện Ngải Hân giúp Triệu Dục Thành dịch tài liệu, nói: “anh không biết em cấp mấy, nhưng anh dám khẳng định, trình độ của Triệu Dục Thành không kém em.”
 
“Nói phét..” Ngải Hân nhỏ giọng lẩm bẩm, căn bản không hề tin.
 
Cố Dật Hưng cũng không để ý, chỉ cười nói: “tin hay không thì tùy, tự em lên mạng mà tra, anh ấy đã từng tham gia công việc phiên dịch nước ngoài về lĩnh vực sửa chữa phạm vi kỹ thuật kì mới nhất đấy.”
 
“...”
 
Một người đàn ông cơ bắp, lại thông minh như vậy, thực sự là điều tốt chứ?
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui