Tôi chờ em trên đỉnh thế giới

Chương 12: Thăm ban
 
Trước khi Bạch Hiểu Hủy đến thì đã gọi điện thoại bảo Triệu Dục Thành rồi. Nhưng khiến cho cô nàng bực mình là, rõ ràng lúc Triệu Dục Thành nói chuyện điện thoại với bố cô nàng thì đồng ý cẩn thận, nói rằng chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho cô nàng, nhưng trên thực tế, anh còn không đến bến tàu đón cô nàng.
 
Triệu Dục Thành giải thích là, công việc ở đội huấn luyện mới đang vào giai đoạn bận rộn quan trọng nhất. Tuyển chọn, thi khảo hạch, làm tổng kết, báo cáo...việc gì cũng ùn ùn kéo đến, không hề có thời gian nghỉ ngơi để thở. Hơn nữa cũng do anh mới đảm nhiệm vị trí giáo quan ở đây nên càng không dám làm ăn qua loa.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạch Hiểu Hủy cũng không phải là lần đầu biết được tính tập trung của Triệu Dục Thành dành cho công việc. Nên cô nàng đã giấu sự bất mãn của mình, ngoài mặt vẫn rất ân cần chu đáo mà nói rằng tự mình có thể bắt xe đến căn cứ.
 
Đường xa xôi nên giá ngồi xe cũng không rẻ, nhưng Triệu Dục Thành đối với cô nàng mà nói lại quan trọng như vậy, cho nên đừng nói đến việc bắt xe đến, cho dù có phải đi bộ thì chỉ e là Bạch Hiểu Hủy cũng sẽ kiên trì làm được.
 
May là, Triệu Dục Thành cũng không phải là lạnh lùng đến mức đấy, anh bảo một chiến sẽ ở căn cứ đón cô nàng ở cổng vào, rồi dẫn cô nàng đến văn phòng đội trưởng để đợi.
 
Lúc mà Ngải Hân đến văn phòng, thì Bạch Hiểu Hủy đang lật xem đồ để ở trên bàn của Triệu Dục Thành, vừa nhìn thấy có người đi vào thì cô nàng lập tức bỏ xuống, giả vờ như chưa có việc gì xảy ra vậy.
 
“Cô là ai thế?” Ngải Hân thấy cô nàng cứ lén lút, nên không nhịn được mà cao giọng nghiêm khắc hỏi.
 
Bạch Hiểu Hủy không hổ danh là cô gái từ bé đã từng trải, không hề lộ vẻ ngại ngùng vì bị người khác thấy mình đang xem trộm, ngược lại còn nở nụ cười tươi, bước nhanh đến trước mặt Ngải Hân rồi nói: “xin chào, tôi tên là Bạch Hiểu Hủy!”
 
Bạch Hiểu Hủy! Cô con gái duy nhất nổi tiếng vô cùng của Bạch Chấn Hải! Cô nàng mặc chiếc váy dài thướt tha, mái tóc dài dịu dàng, ngược lại vô cùng xinh đẹp.
 
Một bàn tay trắng nõn sạch sẽ đã thò ra trước mặt cô, Ngải Hân đơ người, cuối cùng thì vẫn thua khí thế của cô nàng, nên cô xua tay: “chào cô, tôi tên là Ngải Hân, là nhân viên thông tin của đội huấn luyện mới.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Tuy rằng bầu không khí đã dịu đi rồi, nhưng Ngải Hân vẫn vô thức không thích cô nàng này.
 
Cho dù có là con gái của thủ trưởng đi chăng nữa thì cũng không thể tự tiện xem đồ của người khác. Nếu như là mối quan hệ vợ chồng chưa cưới không cần phải phân chia đồ với nhau nữa thì cũng xin hãy ở trong phòng ngủ, chứ không phải là ở văn phòng này.
 
Văn phòng đội trưởng có bốn bàn, đội trưởng Triệu Dục Thành, chỉ đạo viên Cố Dật Hưng, một chiếc là của riêng nhân viên thông tin, còn có một chiếc để động cơ, máy móc. Nên mấy ngày tiếp theo đây, bàn của nhân viên thông tin liền thuộc về Ngải Hân rồi.
 
Ngải Hân trong lúc làm việc thì không hề để ý đến sự tồn tại của Bạch Hiểu Hủy. Sau khi in tấm ảnh từ trong máy ảnh ra thì cô liền bắt đầu nghiêm túc biên soạn tin tức.
 
Nhưng Bạch Hiểu Hủy lại rảnh rỗi quá không chịu được, sáp lại gần nhìn, “phụt” cười lên một tiếng: “lúc tập luyện Triệu Dục Thành đều chỉ có vẻ mặt này thôi à, anh ấy không có biểu tình nào khác sao?”
 
Ngải Hân đang viết rất có hứng, tự nhiên bị cô nàng mở miệng hỏi liền bị tắt mạch cảm xúc, trong lòng hơi bất mãn, nhưng người ta cũng là từ nơi xa đến đây, cũng không tiện nói thẳng ra, cho nên cô chỉ trả lời: “ đội trưởng Triệu rất nghiêm khắc.”
 
Bạch Hiểu Hủy là người rất nhạy bén, lập tức liền cảm nhận được Ngải Hân không hề thân thiện chút nào.
 
Chuyện này thì hơi kì kì. Cô nàng hiểu rất rõ thân phận của mình, chỉ dựa vào Triệu Dục Thành thì người ở đây liền phải sợ cô nàng ba phần, càng không nói tới việc bố cô nàng còn là Bạch Chấn Hải...
 
Cô nàng liền đưa mắt đánh giá Ngải hân, Bạch Hiểu Hủy liền nói thầm trong lòng. Cô gái này tuy rằng dáng không đủ cao, nhưng mũi nhỏ thẳng, làn da lại trắng nõn, đôi mắt đen láy vô cùng sinh động đầy sức sống, có vẻ đẹp vô cùng kiêu ngạo.
 
Chẳng lẽ cô gái này ...
 
“Triệu Dục Thành chăm sóc cô nhỉ, con gái thì đúng thật vẫn nên làm nhân viên thông tin thì tốt hơn, tập luyện mệt lắm, cô lại còn gầy như thế này nữa.” Bạch Hiểu Hủy giả vờ quan tâm nói, nhưng thực chất là đang muốn thăm dò cô.

 
Chỉ có điều cô nàng quá gấp gáp, nên ngay cả Ngải Hân không có tí kinh nghiệm gì về mặt tình cảm cũng có thể loáng thoáng cảm nhận được sự ghen tuông của cô nàng.
 
Không nhịn được liền cảm thấy buồn cười, cô không phải là vợ chưa cưới à, sao mà lại không có tí lòng tin nào với người đàn ông của mình thế.
 
Ngải Hân nhàn nhạt đáp: “tôi bị thương, không đi huấn luyện được. Trong mắt đội trưởng Triệu không phân nam nữ.”
 
Chỉ có vài chữ mà đã khiến cho Bạch Hiểu Hủy cảm thấy rất buồn bực, nhất thời bầu không khí cũng vô cùng ngượng ngùng, chỉ còn lại tiếng đánh chữ “lạch tạch” của Ngải Hân.
 
May là Triệu Dục Thành xuất hiện đúng lúc, cuối cùng cũng đánh vỡ sự ngại ngùng này rồi.
 
Ngược lại, Triệu Dục Thành vậy mà không phải hoàn toàn thờ ơ Bạch Hiểu Hủy, anh hoàn thành xong công việc của mình, liền để cho Cố Dật Hưng quản lí học viên tiếp tục huấn luyện, bản thân mình thì trở về văn phòng.
 
Bạch Hiểu Hủy vừa nhìn thấy Triệu Dục Thành, liền hưng phấn đến mức hai mắt sáng ngời, gọi một tiếng “anh Dục Thành” liền xông đến phía anh, tà váy trắng liền tung bay lên.
 
“Đến rồi à, lúc nào đến đây thế? Đã đi chơi nơi nào trong thành phố chưa? Lúc nào thì về?” Triệu Dục Thành hỏi vô cùng có trình tự như một cái máy, khiến cho Bạch Hiểu Hủy hơi không vui.
 
“Người ta vừa mới xuống tàu hỏa mà!” Bạch Hiểu Hủy đỏng đảnh giận dỗi.
 
“Ồ, thật ngại quá...” lúc này Triệu Dục Thành mới nghĩ đến là buổi trưa Bạch Hiểu Hủy còn gọi điện đến muốn mình đến bến tàu đón cô nàng mà, làm gì có thời gian để đi chơi chứ.
 
Ngải Hân ngồi ở một bên không nhịn được mà thấy bực mình. Tên bạn trai như Triệu Dục Thành này thực sự quá là tệ luôn, bạn gái “từ xa ngàn dặm” đến thăm, vậy mà vừa mới gặp mặt đã hỏi người ta bao giờ trở về.

 
Nhịn cười, Ngải Hân bắt đầu suy nghĩ xem bản thân mình nên dùng cách gì để ra được khỏi đây.
 
“Dì dạo này có còn đau đầu không?” Triệu Dục Thành hỏi thăm mẹ của Bạch Hiểu Hủy, cũng chính là vợ của Bạch Chấn Hải.
 
“Anh còn hỏi được à. Anh đã bao lâu chưa trở về rồi, mẹ em nói, bị anh làm cho tức đến đau đầu!”
 
“Anh đã đến căn cứ rồi, làm sao có thể tùy tiện trở về chứ.”
 
“Cho dù là anh có ở Ninh Châu thì cũng chỉ suốt ngày ở trong đội, cũng không biết về nhà thăm ba mẹ em!”
 
“...”
 
Ngải Hân cảm thấy mình không thể ở đây được nữa. Cuộc đối thoại của hai người khiến cho Ngải Hân nghe thấy quá là chói tai rồi, Ngải Hân không hề muốn biết quá nhiều bí mật, vì như vậy sẽ chết nhanh lắm.
 
“Báo cáo đội trưởng, bài báo vắn tắt tôi đã viết xong, cũng đã chèn hình minh họa vào rồi, đã lưu lại vào trong file. Nếu như không còn việc gì khác thì tôi đi tập luyện đây.”
 
Hình như lúc này Triệu Dục Thành mới nhìn thấy trong văn phòng còn có người tên là Ngải Hân vậy, vẫn dùng giọng điệu như đang làm việc mà nói: “giao cho việc gì thì chỉ làm việc đấy thôi à, không có tính chủ động làm thêm việc à?”
 
Ơ...Ngải Hân hơi ngơ người, giao cho việc gì thì mình làm việc đó thôi, chuyện này cũng là sai ư? Chẳng lẽ giao cho việc gì thì mình phải không làm, như thế mới đúng ý à?
 
Chỉ có thể lúng túng nói: “xin đội trưởng nói rõ.”
 
Đây là lần thứ hai Ngải Hân xin Triệu Dục Thành nói rõ. Không khỏi khiến cho Triệu Dục Thành nghi ngờ trí tuệ của Ngải Hân: “là nhân viên thông tin, không chỉ là biết viết tin tức, đăng báo vắn tắt. Văn kiện thông báo của tất cả bộ phận bên trên vào ngày hôm nay phát xuống đã nhận chưa? Đã xử lí chưa? Đã thông báo cho người ta chưa?”
 
“...” Ngải Hân cạn lời rồi, đây không phải là công việc của thư kí à?

 
Có điều, Triệu Dục Thành hình như không có thư kí. Xem ra vẫn là muốn mình làm cả phần việc của thư kí.
 
Ai bảo anh ta là đội trưởng cơ chứ, anh ta nói gì thì là thế đi, anh ta bảo mình làm đầu bếp thì Ngải Hân cũng chỉ đành lập tức đi học nấu ăn thôi, hừ, ở trong bộ đội làm lãnh đạo chính là ngang ngược như thế đấy.
 
Do đó cô lại phải ngồi xuống, mở máy tính ra.
 
“Cô cứ chỉnh sửa lại những bài tổng hợp báo vắn tắt mấy kì gần đây đi, viết thành một bản báo cáo khoảng 1000 chữ, tuần sau [đội chữa cháy Hán Đông] có bản thảo.”
 
“Đã rõ!”
 
Tuy rằng đây là lần đầu làm việc này, nhưng Ngải Hân học chuyên ngành truyền thông, nên chút việc này vẫn có thể làm được.
 
Bạch Hiểu Hủy thì lại có chút không vui rồi. Khó khăn lắm cô nàng mới thấy được cái bóng đèn sáng siêu cấp là Ngải Hân biết ý mà dự định muốn rời đi, vậy mà đột nhiên Triệu Dục Thành lại cưỡng ép cô phải ở lại, chuyện này có ý gì chứ?
 
“Dục Thành, cũng không còn sớm nữa, em hơi đói rồi...”
 
“Ồ, anh mời em...”
 
Bạch Hiểu Hủy nghe thấy lập tức liền kích động nói: “đi đâu thế?”
 
“Nhà ăn sắp mở cửa rồi, cơm hôm nay ổn lắm, anh đã xem qua thực đơn rồi.”
 
Lời này vậy mà Triệu Dục Thành lại có thể nói ra khỏi miệng được, Ngải Hân cảm thấy chuyện này càng ngày càng vui rồi, vốn dĩ lúc đầu cô còn định ở lại đây thì sẽ giả điếc. Nhưng lúc này sao mà còn giả vờ được cơ chứ, cô liền dỏng tai để lắng nghe “cuộc giao chiến” của hai người họ. 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui