Chương 11: Hồi ức
Chàng hoàng tử cưỡi mây đạp gió, là giấc mơ màu hồng trong lòng mỗi cô gái. Chỉ cần thiếu mất một yếu tố, một chi tiết nhỏ thì giấc mơ này đều sẽ bị đánh mất vẻ đẹp ban đầu của nó.
Thực ra Phí Tịnh không tin rằng trong lòng của Ngải Hân không có màu sắc gì cả.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ngải Hân, tại sao cậu luôn giữ khoảng cách với mọi người thế? Thực ra trong đám học viên nam có bạn âm thầm thích cậu đấy, không chỉ có mỗi Địch Nguyên đâu.”
“Giữ khoảng cách á?” Ngải Hân thấy hơi kì quái.
Phí Tịnh gật đầu, cười xấu xa mà nói: “ừ, hay là cậu không thích con trai...”
Đơ người mất hai giây, Ngải Hân mới phản ứng được ý của cô ấy: “thật là đau lòng quá đi, đều đã ở chung phòng với nhau hơn nửa năm rồi, vậy mà giờ cậu mới phát hiện ra à.”
Lần này đến lượt Phí Tịnh đơ người rồi, phản ứng của cô ấy chậm hơn một chút, nhưng không đến hai giây sau thì cô ấy mới nhận thức được điều gì đó không đúng, nên mới phản ứng lại được, bèn đấm nhẹ vào người Ngải Hân: “ghét cậu chết đi được!”
Ngải Hân tránh đi, cười nói: “mình không phải là không có cảm giác gì với con trai, chỉ là những người đàn ông đó khiến mình không rung động nổi.”
“Cậu thật là phung phí của trời. Biết được tin mình thi đỗ học viện cảnh sát, mấy bạn học cấp 3 của mình hâm mộ gần chết, toàn bảo mình rơi vào động trai đẹp đấy.”
Ngải Hân lắc đầu: “ngược lại mình chưa từng nghĩ đến những việc này. Mình đến đội chữa cháy, mục đích rất đơn giản, chỉ là muốn làm việc thật chăm chỉ thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đúng thế, thật là kì lạ, mình vẫn luôn không hỏi cậu. Cậu học truyền thông mà, tại sao lại muốn đến đây làm nhân viên cứu hỏa thế?” Phí Tịnh tò mò mà hỏi.
Trong ánh mắt của Ngải Hân tự nhiên có tinh thần hẳn lên, tỏa ra ánh sáng rực rỡ: “nếu như mình nói, 15 năm trước, mình đã có ý định làm nhân viên cứu hỏa rồi, thì cậu có tin không?”
“15 năm trước?” Phí Tịnh líu lưỡi không nói nên lời, “lúc đó cậu mới bao tuổi chứ, 7 hay 8 tuổi?”
“Năm đó mình 7 tuổi, bố mẹ dẫn mình đến Ninh Châu chơi...” Ninh Châu là tỉnh lỵ của tỉnh Hán Đông, cũng là thành phố giàu có phồn hoa nhất Hán Đông. Ngải Hân nhớ lại cảnh tượng 15 năm trước, cũng chính là cảnh tượng ảnh hưởng đến và làm thay đổi cả cuộc đời cô.
“...Ở Ninh Châu mới khai trương khu vui chơi mới, mình xem quảng cáo trên TV thấy được, nên vô cùng muốn đi, bèn bám lấy bố mẹ để xin được dẫn đi. Vốn dĩ chơi rất vui vẻ, gia đình mình chơi rất nhiều trò, cho đến khi ngồi chơi trò tàu lượn siêu tốc, mẹ mình vẫn còn an ủi mình không phải sợ, nếu sợ thì nhắm mắt lại hét lên là được, con kêu một lúc là sẽ chơi xong rồi. Nào ngờ, mình hét còn chưa xong thì đã xảy ra chuyện rồi!”
“Á...” Phí Tịnh hô lên: “chuyện gì? Xảy ra chuyện gì thế?” Hai con mắt của cô ấy bắt đầu nhìn chằm chằm vào người của Ngải Hân, để xem có còn vết sẹo nào hậu di chứng không.
Ngải Hân chỉ tay lên trời: “chơi tàu lượn siêu tốc vô cùng kích thích, khi xe lên đến nơi cao nhất thì sẽ đột ngột phóng thẳng xuống dưới, sau đó đánh lượn vài vòng như thế rồi lại phóng lên cao tít! Sau đó...”
“Sau đó tất nhiên là khi phóng xuống thì mọi người sẽ hét toáng lên!” Phí Tịnh hưng phấn mà tiếp lời cô.
“Sai rồi. Sau đó...liền dừng lại rồi, tàu lượn treo chặt cứng giữa bầu trời, cảm giác như chỉ cách tầng mây một khoảng mà thôi.”
“Á...” Phí Tịnh lại hô lên lần nữa, “vậy phải làm sao? Lúc đó cậu bị treo ngược người đúng không?”
“Đúng vậy, treo ngược giữa trời, rất nhiều người đều khóc toáng lên, mẹ mình cũng khóc, bố mình vừa phải dỗ mẹ vừa phải dỗ mình, mình cảm thấy lúc đó chắc bố cũng sắp khóc rồi.”
“Trong hoàn cảnh đó rất khó chịu...”
“Rất khó chịu, nhưng còn cách nào khác cơ chứ? Thực ra điều sợ nhất không phải là bị dừng lại, mà là bị rơi khỏi đường ray tàu trên cao. Lúc bị treo giữa trời, mình đã tưởng tượng ra cảnh tàu rơi xuống không dưới một lần, thực sự khiến cho mình sợ đến phát run. Ngoài việc khóc, thì mình còn cảm thấy vô cùng sợ hãi, cảm thấy mình đã không còn gì nữa rồi. Nhưng vào thời khắc mà mình sắp sụp đổ đến nơi thì nhân viên cứu hỏa đến. Bọn họ đạp lên thang mây, vô cùng đẹp trai, vô cùng anh dũng.”
...Ngải Hân rơi vào hồi ức xưa. Nghĩ lại vào lúc mà mình sợ hãi bất lực nhất thì đôi bàn tay mạnh mẽ rắn rỏi đó đã ôm chặt lấy mình, là giọng nói của một người đàn ông vô cùng bình tĩnh, nói vào tai mình: “không phải sợ, có anh ở đây!”
Ngôn ngữ hay nhất trên thế giới này, đối với cô mà nói chính là giọng nói của anh cứu hỏa lúc đó.
“Tịnh Tịnh, cậu đã từng có cảm giác như thế hay chưa. Một khuôn mặt sẽ luôn ở trong đầu của cậu, ngày thường sẽ luôn âm thầm đứng sau nhìn cuộc sống của cậu, nhưng khi cậu cần hoặc vào lúc phải đối mặt với lựa chọn khó khăn thì gương mặt đó sẽ hiện lên vô cùng rõ ràng, nói cho cậu biết nên làm thế nào.”
Phí Tịnh mù mịt mà lắc đầu: “ cuộc đời từ nhỏ đến lớn của mình luôn được bố mẹ sắp xếp hết rồi, căn bản không cần phải tự chọn lấy. Bọn họ luôn chọn ngôi trường tốt nhất cho mình, mời gia sư tốt nhất cho mình, thi vào học viện cảnh sát, nhập ngũ làm quân nhân, hình như tất cả mọi chuyện mình đều không cần phải chọn lựa, vô cùng thuận lợi.”
Ngải Hân cười nhẹ, thân mật mà nắn vai của Phí Tịnh một cái: “đây là chuyện hạnh phúc biết bao mà, chứng tỏ cậu vô cùng thuận lợi, có thể sẽ ít phải chịu khổ hơn người khác. Mình ngay cả bài kiểm tra sức khỏe ở học viện cảnh sát còn không vượt qua đó, nói ra khá là mất mặt, một thời gian rất lâu, mình đều không có mặt mũi nào mà đi đối diện với gương mặt thân thuộc luôn hiện hữu ở trong tâm trí mình nữa kìa. cho đến lúc mà mình tốt nghiệp rồi thi đỗ vào đội cứu hỏa thì mới coi như là đã hoàn thành được bước đầu tiên ước mơ của đời mình.”
Lúc này Phí Tịnh mới hiểu ra, hóa ra là do Ngải Hân được nhân viên cứu hỏa cứu mạng, cho nên mới có tình cảm nồng nàn sâu đậm đối với công việc này đến thế.
“Sau đó cậu vẫn luôn chưa gặp lại được ân nhân của cậu à?’
Ngải Hân lắc đầu: “chưa từng gặp lại, không biết anh ấy có còn ở Ninh Châu hay không nữa. Năm đó mình còn nhỏ quá, còn chưa có nói cảm ơn với anh ấy, nên luôn cảm thấy rất áy náy.”
Phí Tịnh nở nụ cười: “hóa ra cậu làm nhân viên cứu hỏa là để tìm ân nhân cứu mạng của mình à!”
“Đúng vậy, nhưng cũng không phải đúng hoàn toàn. Có thể tìm được lại anh ấy không thì đã không còn quan trọng nữa rồi, mình có thể nhớ kĩ anh ấy, nhớ kĩ được dũng khí và sự cổ vũ mà anh ấy cho mình, đó đã là tài sản quý giá nhất đời mình rồi. Mình hi vọng bản thân có thể giống với anh ấy, đem lại sự ấm áp cho người khác.”
Phí Tịnh hâm mộ mà nhìn Ngải Hân: “ mình thực sự rất thích dáng vẻ tự tin 100 lần của cậu dù cho có làm việc gì đi chăng nữa. So sánh với cậu thì mình cảm thấy bản thân mình thật sự rất *nhị”
“Ha ha, vậy chúng mình chính là cặp đôi song kiếm hợp bích rồi. Tự tin 100 lần, nhân với số “hai” của cậu nữa thì chúng mình liền có 200 lần tự tin rồi, tốt biết bao.”
“A, còn có thể giải thích như thế này cơ á, thực sự là quá ngượng ép rồi, haha.”
Hai người cười phá lên.
Hiểu được động lực trong lòng của Ngải Hân, nên nhìn thấy thời điểm Ngải Hân kiên quyết muốn tập luyện trước khi hết hạn nghỉ dưỡng bệnh thì người khác đều vô cùng kinh ngạc, còn Phí Tịnh chỉ thấy vô cùng khâm phục và hâm mộ.
Ngay cả đến Triệu Dục Thành cũng thấy rất kinh ngạc.
Nhìn thấy Ngải Hân xuất hiện ở trong hàng ngũ, đầu tiên Triệu Dục Thành sáng mắt nhìn, sau đó lập tức lạnh mặt hỏi: “không phải là đã phê chuẩn cho cô nghỉ một tuần rồi sao?”
“Báo cáo đội trưởng, tôi muốn trở về đội trước thời hạn, mong muốn được tập luyện tiếp!” Ngải Hân lớn tiếng báo cáo.
“Nực cười!” Triệu Dục Thành khịt khịt mũi quát: “đứng sang một bên đi!”
Lời này của anh không hề khách sáo gì cả, khiến cho lòng cảm kích nho nhỏ mà Ngải Hân khó khăn lắm mới dành được cho anh tan biến ngay tức khắc.
Ma quỷ chính mà ma quỷ mà, cho dù là một ngày không ăn thịt người thì cũng không thể biến thành thiên sứ được. Có lẽ chỉ đơn giản là do hôm đó ma quỷ không đói mà thôi.
Vẫn là chỉ đạo viên Cố Dật Hưng biết làm người, vẫy tay về phía Ngải Hân nói: “Ngải Hân ra khỏi hàng.”
“Có!”
“Ở văn phòng đúng lúc đang thiếu nhân viên thông tin viết báo cáo vắn tắt, trước tiên em cứ đến đó làm thay hai ngày đi.”
“Vâng!”
Triệu Dục Thành quay đầu lại nhìn Cố Dật Hưng, không thể không thừa nhận rằng lần này cậu ấy giải quyết ổn thỏa hơn mình.
Ngải Hân có yêu cầu khắt khe với bản thân, cho nên mới chủ động xin về đội trước khi hết hạn nghỉ, mà bản thân anh lại không dám để cho cô tùy tiện tập luyện ngay được, cho nên để cho cô đi làm nhân viên thông tin quả thực là một cách hay.
Có điều, nếu như Ngải Hân biết ở văn phòng đội trưởng còn có ai xuất hiện nữa thì nhất định cô sẽ thấy mình ở lại tập luyện còn tốt hơn.
*nhị: số hai. Ngoài ra còn chỉ ai đó ngu ngốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...