Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi


Jojo vọt một cái đứng lên chỉ vào mũi Tiêu Ái Nguyệt mắng, "Cô là cái thá gì mà dám so với tôi?"
Mã Thượng Tài lo lắng cô sẽ động thủ liền đoạt chai rượu đỏ trên bàn lại, ôn tồn nói, "Đừng như vậy mà, Jojo, chị Tiêu không có ý đó đâu, làm gì vậy hả? Mọi người đang nhìn kìa."
"Anh cút đi cho tôi nhờ." Jojo lên cơn giận dữ tát một bạt tay lên mặt gã rồi cảnh cáo, "Tôi cho anh biết, Mã Thượng Tài, chúng ta không thể dùng người phụ nữ này, nếu anh dám giữ cô ta lại thành phố H, tôi sẽ lập tức sa thải anh."
Trên mặt Mã Thượng Tài hằn rõ dấu bàn tay đo đỏ, lúc Jojo rời đi cũng không mang theo túi xách, gã vội vã cúi đầu cười cười với Tiêu Ái Nguyệt, "Chị Tiêu, chúng ta ăn cơm đi."
Tiêu Ái Nguyệt gật đầu như không có việc gì, "Ăn thôi nào, tôi sắp chết đói rồi."
Hai người bình an vô sự cơm nước xong xuôi liền quay về khách sạn giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Dọc đường đi, Mã Thượng Tài luôn im lặng che đi nửa khuôn mặt, Tiêu Ái Nguyệt đang suy nghĩ xem chừng nào mới có thể tìm Từ Phóng Tình tâm sự nên cũng không chủ động nói chuyện với gã.

Sau khi về phòng, nhìn thấy Tạ Ninh Thải đang thu dọn đồ đạc mới sửng sốt một chút, "Sao vậy?"
"Đổi phòng." Tạ Ninh Thải lườm cô một cái, "Số lượng người bị loại lần này quá nhiều nên công ty đã sát nhập và chia lại phòng cho chúng ta, tôi sẽ ở chung với quản lý bên Thâm Quyến."
"Vậy còn tôi thì sao?" Tiêu Ái Nguyệt lấy điện thoại ra xem tin nhắn nhưng trong máy của cô chỉ có một tin chưa đọc từ 10086 nhắc cô đóng phí, cô buồn bực nói, "Sao tôi không nhận được tin nào?"
"Không biết nữa." Tạ Ninh Thải đứng lên đưa cái túi trên bàn cho Tiêu Ái Nguyệt, "Tặng quà cho cô này, chúng ta đã ở chung được một thời gian, có gặp ắt có tan, hy vọng cô có thể đi đến cuối cùng."
"Cám ơn." Tiêu Ái Nguyệt mở túi ra thấy được một chai Champagne bèn cười nói, "Là rượu à."
Tạ Ninh Thải cười đắc ý như gió xuân, "Đúng vậy, lúc đầu tôi còn định mang theo tụ tập bạn bè rồi uống, nhưng tôi không có bạn ở Thượng Hải, uống một mình thì phí, tặng cho cô vậy."
"Cám ơn nha."
"Đừng khách khí như vậy." Tạ Ninh Thải thu dọn xong đồ vật, chuẩn bị đi, "Tạm biệt, lần sau có ăn cơm thì gọi tôi ăn chung nhé."
"Được thôi." Tiêu Ái Nguyệt đóng cửa lại, cô yên lặng đứng trong căn phòng không người thở dài, "Haizz."
Cũng không biết tại sao lại thở dài, Tiêu Ái Nguyệt nằm trên giường ngẩn người, mới cách có mấy giờ không gặp thôi mà cô đã bắt đầu nhớ nhung Từ Phóng Tình rồi, tình cảm thật là kỳ quái, lúc chị ấy chưa trở thành bạn gái, cô chỉ dám trồng cây si và giấu giếm gian tình với đối phương thôi.


Nhưng sau khi đã xác định quan hệ, biết rõ người phụ nữ ấy là của mình, cảm giác cứ ngọt ngào hơn mật vậy, vừa nghĩ tới người kia, khắp nơi đều ngập tràn hương vị hạnh phúc.
Tiêu Ái Nguyệt là kiểu người không biết tiết tháo (*) là gì, cô thật sự vẫn chưa quen cuộc sống ở Thượng Hải.

Sau khi Mã Thượng Tài rời đi, ngay cả một người quen cũng chẳng có, tập huấn thì vẫn đang tiếp diễn, cuộc sống mỗi lúc mỗi nhàm chán, cũng không biết Từ Phóng Tình đang làm gì.
(*) Không biết tiết tháo: Ý bảo bao nhiêu lương tri, thận trọng, thuần lương, thẹn thùng, tất cả truyền thống tốt đẹp đều vứt vào thùng rác.

Tam quan hủy hoại! (tam quan = đạo đức quan, nhân sinh quan, giá trị quan)
Tiêu Ái Nguyệt lăn lộn trên giường nửa ngày, cô ngủ không được, cũng chẳng có tâm tình làm chuyện gì, đến sáu giờ tối mới cố ý đi tắm gội.

Cô dùng tay nắm lọn tóc đặt dưới mũi ngửi ngửi rồi tưởng tượng ra biểu cảm của Từ Phóng Tình khi nhìn thấy mình.
Chị ấy sẽ nói, 'Tiêu Ái Nguyệt, dầu gội đầu của em cũng không tệ lắm?' Hay sẽ nói, 'Tiêu Ái Nguyệt, hôm nay em thơm lắm!'
Ke ke ke, câu trả lời nào cũng đều có thể chấp nhận.

Tiêu Ái Nguyệt kìm lòng không đặng cười vui ra tiếng, cô sờ lấy khuôn mặt đỏ hồng dọa người rồi nhảy tọt lên giường cầm điện thoại di động xem giờ.

Cô yên lặng chờ mong buổi tối nhanh đến để Từ Phóng Tình tan tầm về nhà sớm, sau đó gọi điện thoại tìm cô hẹn hò.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đến chín giờ tối, Tiêu Ái Nguyệt chống cự không nổi nữa, mắt díu lại và bắt đầu ngủ gật, nhưng cô lại lo lắng mình ngủ quá sâu sẽ bỏ lỡ điện thoại của Từ Phóng Tình nên bèn mở âm lượng đến mức tối đa đặt bên tai.
Tiêu Ái Nguyệt ngủ một giấc đến hai giờ sáng mới tỉnh lại, cô mơ thấy điện thoại reo vang, Từ Phóng Tình tìm không thấy cô nên đã khóc lóc vô cùng thương tâm.


Cô lập tức giật mình tỉnh lại nhảy khỏi giường, tay chân luống cuống thay quần áo, mặc được một nửa mới đột nhiên tỉnh táo cầm điện thoại xem mới phát hiện pin chỉ còn 2 nấc, cũng chẳng có bất kỳ ai gọi tới.
Tiêu Ái Nguyệt uể oải nằm lại giường, miệng tự lẩm bẩm, "Chị đang làm gì vậy?"
***
Đại hội tập huấn hôm sau do quản lý Cam tổ chức, Từ Phóng Tình không có ở hiện trường, quản lý chi nhánh được giữ lại quả thật không nhiều lắm, bao gồm cả Tiêu Ái Nguyệt thì chỉ có chín người.

Quản lý Cam mang đến một chồng tài liệu phát cho mọi người.
"Tài liệu trên tay mọi người là bản phân tích nguyên vật liệu mới nhất của công ty chúng ta, tên và chất liệu đều được thể hiện rõ ràng trong đó.

Công ty của chúng ta có khả năng thu mua hay không, phiền mọi người dự đoán phần giá gốc." Hôm nay quản lý Cam mang một cặp kính cận gọng vàng, ánh mắt sắc bén chậm rãi quét qua từng người một, "Công ty sẽ phát cho mỗi người một ngàn tệ tiền mặt, số tiền này là kim ngạch dùng để mua nguyên vật liệu, công ty sẽ không chi trả cho toàn bộ số lượng hàng và chi phí vận chuyển.

Xin chú ý, lần này chúng tôi sẽ loại sáu người, ba người còn lại sẽ được công ty thanh lý tất cả phí tổn, sáu người bị loại phải hoàn trả lại một ngàn tệ tiền mặt, đồng thời gánh chịu tất cả chi phí tập huấn ở Thượng Hải.

Chúng tôi không giới hạn thời gian, đương nhiên ai dư thời gian sẽ được tính vào điểm số, bây giờ giải tán, ai có thắc mắc gì có thể ở lại hỏi tôi."
Thừa nhận có thắc mắc lúc này là biểu hiện cho trí thông minh yếu kém.

Tiêu Ái Nguyệt cầm phong thư chứa tiền về phòng rồi tiện tay vứt qua một bên, cô mở laptop bắt đầu nghiên cứu đơn giá và nhu cầu sử dụng nguyên vật liệu trên thị trường.
Cô vừa mở máy tính liền nhận được tin nhắn của Mã Thượng Tài gửi, chỉ có một câu đơn giản, 'chị Tiêu, tôi đi đây, chị đừng nói cho tổng giám đốc Từ biết nha, thư mời của chị ở chỗ Jojo, chị tìm cô ấy lấy nhé!'

Tiêu Ái Nguyệt bấm vào dấu x để tắt khung chat, gã này rõ ràng là cố ý, Tiêu Ái Nguyệt hừ nhẹ hai tiếng, cố không để tâm chuyện đó là đáng kể.
Nhưng gã lại nhắc đến Từ Phóng Tình, chuyện này khiến một 'thiếu nữ hoài xuân' như Tiêu Ái Nguyệt lại bắt đầu xao động và bất an.

Đã xa Từ Phóng Tình hơn 24 tiếng rồi, cô rất muốn báo cảnh sát, cô cầm điện thoại di động đi lòng vòng trong phòng rồi nhẹ thở dài, sau đó lấy dũng khí gọi cho Từ Phóng Tình.
"Tiêu Ái Nguyệt, tìm tôi có chuyện gì?" Giọng của Từ Phóng Tình trong điện thoại vẫn lạnh lẽo và không có chút tình cảm, chẳng khác ngày thường bao nhiêu, "Thế nào? Tiền phát cho em bị mất rồi à?"
"Em ngốc như vậy sao?" Tiêu Ái Nguyệt bất mãn hỏi, "Em là loại người có thể tùy tiện làm mất tiền sao?"
"Hiện giờ em chỉ có một mình nên đương nhiên sẽ không làm mất." Từ Phóng Tình khẽ cười nói, "Thế nào? Tìm tôi có chuyện gì?"
Tiêu Ái Nguyệt nghe được tiếng cười của đối phương liền đoán tâm tình chị ấy không tệ, khóe miệng cô bất giác cong lên.

Dường như bị cảm xúc vui sướng ảnh hưởng nên cô quên không hỏi vì sao người kia lại biết cô đang ở một mình, "Quản lý Từ, hôm nay chúng ta có thể gặp nhau không?"
"Hôm qua không tính là gặp sao?" Từ Phóng Tình không chút nghĩ ngợi cự tuyệt đề nghị của cô, "Tiêu Ái Nguyệt, công việc của tôi rất bận, không có thời gian ăn cơm với em, em thích ăn gì thì cứ ăn, ăn xong thì tìm tôi thanh toán."
"Không phải là em không có tiền." Tiêu Ái Nguyệt nhỏ giọng thầm thì, "Em nhớ chị, muốn gặp chị một lần.".

Truyện Hot
Đầu bên kia điện thoại hoàn toàn không có thanh âm, mười mấy giây qua đi, Tiêu Ái Nguyệt nghĩ Từ Phóng Tình đã cúp máy nên cầm chặt điện thoại hô to hai câu vào microphone, "Alo, chị còn ở đó không? Quản lý Từ, chị vẫn còn nghe chứ?"
"Tôi ở đây." Tiếng nói của Từ Phóng Tình vang lên trong điện thoại, hơi thở ẩn chứa sự thỏa hiệp, "Mười giờ tôi mới về nhà, em đến trước cửa chờ tôi đi."
"Dạ." Tiêu Ái Nguyệt hết sức vui mừng trả lời, "Em sẽ mang quần áo theo thay."
"Mang quần áo gì?" Từ Phóng Tình khựng lại, ngữ khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo, "Ai kêu em ngủ lại? Tiêu Ái Nguyệt, nhà tôi là khách sạn sao? Em đã được tôi đồng ý chưa? Ngủ lại cái gì? Sao mặt em lại dày như thế?"
"Ok." Tiêu Ái Nguyệt hậu tri hậu giác hỏi, "Quản lý Từ, vậy đêm nay em có thể ngủ lại không?"
"Bây giờ mới biết hỏi?" Từ Phóng Tình cười lạnh, "Nhưng tôi không muốn trả lời."
"Vậy em có cần mang theo nội y không?"
Từ Phóng Tình nổi giận, "Đừng có hỏi tôi."

Rốt cuộc là hỏi hay không? Từ Phóng Tình dập máy, Tiêu Ái Nguyệt ngẩn ngơ đứng trong phòng một hồi mới cầm túi chuẩn bị mang theo mấy bộ y phục.
Mặc kệ Từ Phóng Tình có cho cô ngủ lại hay không, vẫn nên sớm chuẩn bị thì tốt hơn, lỡ như tâm tình của chị ấy tốt đột xuất thì sao?
Tiêu Ái Nguyệt ôm tâm thái lạc quan này đến tám giờ mới xuất phát.

Cô nằm vùng ở trước cửa nhà chờ Từ Phóng Tình tan tầm, chờ đến hơn mười một giờ, chân cô đã tê rần nhưng vẫn chưa thấy bóng người kia đâu.

Đến mười hai giờ, thang máy vang lên âm thanh quen thuộc của giày cao gót, mắt cô lập tức rực sáng, nhanh chóng vịn cửa đứng lên nhìn chằm chằm vào chỗ khúc quanh ở hành lang, chờ Từ Phóng Tình đến mở cửa.
Từ Phóng Tình cúi đầu, trong tay mang theo một cái cặp công văn màu cà phê, từng bước quả quyết đến trước mặt người phụ nữ đang đứng ở cửa cười như con mèo Garfield, mặt cô loé lên sự kinh ngạc, "Tiêu Ái Nguyệt? Sao em lại ở đây?"
"Chị đã hẹn em rồi mà." Nghe giọng điệu như đã quên ước định với mình, mũi Tiêu Ái Nguyệt chua chua, ủ rũ lên tiếng, "Quản lý Từ, có phải chị quên em rồi không?"
Từ Phóng Tình móc chìa khoá ra mở rồi đẩy cửa đi vào, không để ý đến lời phàn nàn sau lưng.
"Quản lý Từ, chị quên em rồi phải không?" Tiêu Ái Nguyệt tức giận, khập khiễng theo bóng lưng của Từ Phóng Tình, nhỏ giọng hỏi, "Chị vốn không nhớ sao?"
"Tôi nghĩ em đã về rồi." Từ Phóng Tình cởi áo khoác, quay đầu nhìn Tiêu Ái Nguyệt, giữa lông mày tràn đầy mệt mỏi, "Em không gọi điện cho tôi nên tôi nghĩ em đã về rồi.

Tiêu Ái Nguyệt, đừng cố tình gây sự, hiện giờ tôi không muốn nói chuyện."
Nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của đối phương, uất ức trong lòng Tiêu Ái Nguyệt phút chốc tan biến, cô kéo đôi chân run rẩy đến gần Từ Phóng Tình rồi đưa tay sờ nhẹ mặt người kia, "Quản lý Từ, chị nằm nghỉ ngơi một chút đi, em chuẩn bị nước cho chị tắm."
"Tiêu Ái Nguyệt, em rửa tay chưa? Chưa rửa tay mà lại dám đụng vào mặt của tôi? Em có biết tay đầy vi khuẩn hay không?" Từ Phóng Tình lạnh mặt né tránh tay của cô, ghét bỏ nói, "Đi rửa tay nhanh lên."
"Ok." Tiêu Ái Nguyệt đi về phía phòng tắm vài bước, chợt nhớ tới cái gì đó liền nhanh chóng quay người.

Thấy Từ Phóng Tình vẫn đứng yên tại chỗ nhìn cô chằm chặp, nhưng đôi chân tê dại không đi được, suýt chút nữa không đứng vững, cô phải vịn lấy vách tường, mặt mũi như chó con nhìn mặt chủ chăm chú, "Quản lý Từ, hôm nay em gội đầu rồi, hôm qua cũng gội."
***
Gấu: dạo này mình lại bận nữa rồi nên có lẽ sẽ post truyện chậm lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui