Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi


Chẳng lẽ người không có tiền sẽ bị kẻ có tiền tùy ý lăng nhục sao? Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy lòng tự trọng đang bị Ninh Tiểu Kỳ chà đạp, cô cười tự giễu, "Ninh Tiểu Kỳ, nhìn tôi giống loại người cần bán thân lấy tiền sao?"
"Cậu yêu em ấy." Ninh Tiểu Kỳ không để ý tới tâm tình của cô, gã khẳng định nói, "Nếu đã yêu rồi thì phải đối xử với em ấy thật tốt."
"Tôi không phải Thánh Mẫu." Tiêu Ái Nguyệt vô cùng lý trí cự tuyệt 'ý tốt' của gã, "Chúc phúc cho các cậu là một trong những nguyên nhân tôi đến đây."
"Cậu không gặp em ấy sao?" Ninh Tiểu Kỳ chưa chịu thua, "Bây giờ em ấy đang ở vườn hoa trong tầng dưới của khách sạn, tôi đưa cậu đi.

Tiêu Ái Nguyệt, cậu nghĩ trong lòng tôi dễ chịu lắm sao?"
Nếu khó chịu thì tại sao phải làm như vậy? Chịu uất ức có thể hạnh phúc ư? Tiêu Ái Nguyệt không muốn tiếp tục dây dưa với gã, "Ninh Tiểu Kỳ, cậu đừng tự cho mình là đúng nữa, chúng ta dừng lại ở đây đi."
"Meo" "Meo" "Meo", tiếng mèo kêu đột nhiên vang lên giữa hành lang trống trải, hai người đồng thời quay đầu liền nhìn thấy Đổng Tiểu Hạ đang ôm Bóng Đèn đứng sau lưng họ, cô đã cởi bỏ áo cưới và thay một bộ đồ len màu vàng đứng cách đó không xa nhìn hai người, dáng vẻ hết sức thanh thuần.
"Tiểu Hạ." Ninh Tiểu Kỳ tranh thủ chạy tới nắm chặt tay cô, "Không lạnh sao? Bị cảm bây giờ? Em bé sẽ nguy hiểm đó."
"Anh đi trước đi, tôi có lời muốn nói với Tiểu Nguyệt." Đổng Tiểu Hạ nhìn chằm chặp về hướng Tiêu Ái Nguyệt, mặt mũi đầy vẻ bất an ra lệnh cho Ninh Tiểu Kỳ, "Anh nói với ba mẹ là tôi mệt nên không thể tiễn khách được."
Đáy mắt Ninh Tiểu Kỳ nhanh chóng lóe lên ý hận, gã không biểu hiện ra ngoài mà chỉ cười cười khoác áo lên người Đổng Tiểu Hạ, sau đó vờ như không thèm để ý rời đi.
Đổng Tiểu Hạ chậm rãi từng bước đến trước mặt Tiêu Ái Nguyệt rồi đẩy Bóng Đèn vào trong ngực của đối phương, "Nó cần cậu."
"Tiểu Hạ." Tiêu Ái Nguyệt chăm chú nhìn mặt người nọ, cô hoàn toàn không thể đối xử với đối phương giống như Ninh Tiểu Kỳ được.

Cô nhìn Đổng Tiểu Hạ, trong lòng vẫn còn chút men cay, "Chúc cậu tân hôn hạnh phúc."
"Maldives." Giọng Đổng Tiểu Hạ run rẩy, "Chẳng phải cậu vẫn luôn muốn đi sao?"
"Cậu kết hôn rồi, tôi không đợi nữa." Tiêu Ái Nguyệt cố chấp giữ ranh giới cuối cùng, giọng nói tràn ngập hoài niệm, cô nhàn nhạt nhớ lại quá khứ, "Năm hai đại học, tôi đã xin tạm hoãn việc học vì không đủ học phí, tôi mới biết người giúp tôi đóng học phí là cậu, tôi cũng biết sau khi tôi tốt nghiệp, cửa tiệm của Chu Nhị Phàm là do cậu đầu tư, cậu đã giúp tôi có việc làm thêm.

Cậu đã quan tâm và giúp đỡ tôi trong vô số khốn cảnh, cậu đã cứu tôi rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ chủ động nhắc đến.

Tiểu Hạ, tôi còn nhớ rõ năm đó, đêm nào cậu cũng phụ tôi bày hàng bán ở vỉa hè.

Cậu là người tốt nhất trong lòng tôi, cậu cứ giữ hình tượng ấy và kết thúc được không? Dừng lại ở đây, đừng phá vỡ mọi thứ tốt đẹp giữa chúng ta nữa."
"Cậu còn nhớ cái lần tôi và cậu về quê chơi không?" Tiêu Ái Nguyệt chủ động nhắc tới quá khứ để bầu không khí dần hòa hoãn lại.


Đổng Tiểu Hạ cười trong nước mắt, cô vừa lau nước mắt vừa nói, "Nhà cậu nuôi rất nhiều vịt, cậu còn nói với tôi đó là học phí năm sau của cậu.

Lúc tôi sờ vết chai trong lòng bàn tay cậu mới chợt phát hiện tôi vốn không thể làm được gì cho cậu.

Tôi thương cậu, đau lòng trước quá khứ và cuộc sống của cậu, nhưng lại không thể cùng cậu đối mặt.

Tiểu Nguyệt, tôi yêu cậu, chẳng ai có thể sánh nổi với cậu trong lòng tôi.

Tôi thật sự không thể chịu đựng được việc cậu sẽ rời bỏ tôi.

Chúng ta đã quen biết nhiều năm như vậy, cậu là người duy nhất luôn sẵn sàng tha thứ cho mọi chuyện tôi làm, tại sao lần này lại không? Tôi chỉ kết hôn thôi, tôi vẫn là tôi, vẫn là Đổng Tiểu Hạ của cậu mà."
"Cậu đừng khóc." Nhìn thấy Đổng Tiểu Hạ rơi nước mắt, tim Tiêu Ái Nguyệt lập tức mềm nhũn, "Cô dâu khóc trông khó coi lắm đó."
"Có được không?" Đổng Tiểu Hạ không kiềm được nước mắt, cô lại gần sát người Tiêu Ái Nguyệt, đưa tay ôm lấy eo của cô, "Tiểu Nguyệt, đồng ý với tôi được không? Ninh Tiểu Kỳ đã nói chỉ muốn đứa bé này thôi, nhà của anh ấy đã mấy đời đơn truyền, tôi có con trong tay, anh ấy sẽ thỏa mãn hết mọi điều kiện.

Sau này, anh ấy sẽ không quan tâm chuyện của chúng ta, cậu đừng rời bỏ tôi mà, tôi không chịu nổi đâu."
"Đây chính là điều cậu muốn sao?" Tiêu Ái Nguyệt cứng đờ mặc người ta ôm, "Cậu thật sự muốn như vậy sao?"
"Tôi muốn, cậu có thể đồng ý với tôi không?"
"Tôi muốn một gia đình bình thường, Tiểu Hạ." Tiêu Ái Nguyệt đẩy cô ra rồi thở dài nhẹ nhõm, "Muốn một người chỉ thuộc riêng về một mình mình."
Tiệc cưới vẫn đang diễn ra, Tiêu Ái Nguyệt thay quần áo xong rồi xuống lầu, trong ngực ôm thêm một con mèo.

Bóng Đèn híp mắt hài lòng nằm trong lòng chủ, hoàn toàn tương phản với dáng vẻ nghiêm túc của Tiêu Ái Nguyệt.

Cô cúi đầu đi đến bãi đỗ xe, sau đó bấm chìa khoá "Tít, tít".


Từ Phóng Tình bỗng nhiên từ trong góc tối đi ra.
"Tiêu Ái Nguyệt."
Tiêu Ái Nguyệt nghe tiếng nói quay lại nhìn thấy Từ Phóng Tình đang đứng một mình trong góc nhỏ, hai tay khoanh lại như đã đợi cô rất lâu.

Tiêu Ái Nguyệt phản xạ có điều kiện tìm chiếc Bentley của Đông Văn Giang nhưng xe của gã đã sớm chạy đi mất rồi, tại sao Từ Phóng Tình vẫn còn ở đây?
"Quản lý Từ, chị chưa về hả?" Tiêu Ái Nguyệt mở cửa xe, ném Bóng Đèn vào, ngẩng đầu hỏi Từ Phóng Tình, "Chị ở đây chờ tôi sao?"
"Tôi muốn về công ty, đúng lúc xe của cô cũng đi qua đó." Từ Phóng Tình thuần thục kéo cửa xe bên cạnh tài xế, "Tiêu Ái Nguyệt, đưa tôi về nhà."
"Dạ." Tiêu Ái Nguyệt đeo dây an toàn, không có ý định phản kháng, "Đi thôi."
"Sao con mèo của cô lại ở đây?" Từ Phóng Tình liếc nhìn Bóng đèn ở phía sau xe, "Cô dẫn nó đến tham gia hôn lễ à? Tiêu Ái Nguyệt, cô đã yêu nó đến mức mất kiềm chế rồi sao?"
"Không phải." Tiêu Ái Nguyệt vừa nổ máy vừa giải thích, "Nó là mèo của bạn gái cũ của tôi."
"Bạn gái cũ của cô là cô dâu đêm nay?" Từ Phóng Tình là người thông minh, cô liên kết mọi sự kiện trong đêm đã lập tức đoán được mối quan hệ giữa Tiêu Ái Nguyệt và Đổng Tiểu Hạ.

Cô cười khẽ hai tiếng, vô cảm lên tiếng, "Có thể thản nhiên tham gia đám cưới của bạn gái cũ, Tiêu Ái Nguyệt, cô đúng là một cô gái nghĩa khí."
Tiêu Ái Nguyệt hiểu ý châm chọc trong lời nói, "Tôi và cậu ấy vẫn là bạn."
"Người có thể làm bạn với người yêu cũ đều là vĩ nhân."
Đêm nay, tâm tình của Tiêu Ái Nguyệt không được tốt, cô thật sự không thể nghe lọt lời châm chọc của người kia, "Quản lý Từ, đêm nay chị đừng mắng tôi được không?"
"Cô cho rằng mình có trái tim bao dung và thời gian sẽ lưu lại hồi ức đẹp nhất, nhưng trên thực tế thế nào? Giữa màn đêm vô hạn chỉ có một mình cô, cô đang chờ cô ta sao? Tiêu Ái Nguyệt, đừng ngây thơ như vậy nữa.

Từ từ xưa đến nay, chờ đợi không hề có ý nghĩa gì hết, người thật sự yêu cô sẽ không bao giờ rời bỏ cô, một khi đã bỏ đi chính là người đã chết, chờ một người chết sống lại có ý nghĩa sao?" Từ Phóng Tình lãnh khốc vô tình cự tuyệt lời thỉnh cầu của Tiêu Ái Nguyệt, sắc mặt không đổi mở miệng nói tiếp những lời kích thích từng điểm mẫn cảm trên dây thần kinh của Tiêu Ái Nguyệt nhưng giọng điệu lại chậm rãi dị thường, "Cảm thấy lời của tôi không xuôi tai à? Tiêu Ái Nguyệt, nếu lúc trước có người ở bên cạnh nói những này thì cô có giữ suy nghĩ đó không? Cô ấu trĩ quá lâu rồi, lại chẳng có ai quan tâm, cô đã phạm nhiều sai lầm rồi, không nên tiếp tục phạm lỗi nữa."
"Tôi không có tiếp tục phạm lỗi." Tiêu Ái Nguyệt cầm chặt tay lái, đốt ngón tay trắng bệch, nội tâm giãy giụa, "Tôi không có tiếp tục, tôi đã cự tuyệt bọn họ."
"Nhưng cô vẫn còn tiếp tục." Từ Phóng Tình nói chuyện chưa từng quanh co hay lòng vòng, nhất là khi đối mặt với Tiêu Ái Nguyệt, dường như cô có thể hiểu rõ lòng người, nhìn thấu vạn vật trên thế gian, cô dịu dàng hướng dẫn để Tiêu Ái Nguyệt tiếp thu ý kiến, "Cô chính là đồ ngốc, não của cô bất kể là công việc hay yêu đương đều trong trạng thái quá tải.


Cô mang mèo của cô ta về, liệu cô có thể cắt đứt quan hệ với cô ta được không? Tôi giả thiết một chút về tương lai của các cô, lúc đầu, hai cô sẽ liên lạc vấn đề về mèo, sau đó tâm sự riêng về việc nhà của mình, hai cô sẽ oán trách cuộc sống hiện tại và nhớ nhung quá khứ rồi dần dần có tiếng nói chung, rồi lại yêu, tình cũ không rủ cũng đến, cô vĩnh viễn sẽ không thoát ra được, vĩnh viễn sẽ bị người khác đùa bỡn trong tay, cô sẽ trở thành bi kịch.

Tiêu Ái Nguyệt, thứ cô mang đi không phải là một con mèo mà chính là bóng ma."
"Đừng nói nữa." Không thể chịu đựng được sự thật tàn nhẫn trong mỗi câu chữ của Từ Phóng Tình, Tiêu Ái Nguyệt vô ý dâng lên cảm xúc chống cự, "Tôi tự biết nên làm thế nào, tôi không phải bi kịch."
Từ Phóng Tình nhếch miệng mang theo nụ cười đắc thắng, "Tiêu Ái Nguyệt, cô lập tức quay đầu xe, chúng ta trở lại đó."
Xe cấp tốc dừng ở ven đường, Tiêu Ái Nguyệt quay đầu nhìn cô, vành mắt hồng hồng như con thỏ nhỏ bị ăn hiếp, "Trở lại đó làm gì?"
"Trở lại để nhất đao lưỡng đoạn." Từ Phóng Tình cười lạnh hỏi, "Tiêu Ái Nguyệt, chẳng lẽ cô còn muốn tiếp tục làm loser?"
Tiêu Ái Nguyệt do dự, "Nhưng mà hôm nay....."
"Không nhưng nhị gì hết." Từ Phóng Tình mất kiên nhẫn cắt ngang lời rồi tiếp tục tạo áp lực, "Quay đầu xe đi."
Tiêu Ái Nguyệt yên lặng nhìn người kia mấy giây, cô quay đầu đưa tay nổ máy xe, "Quản lý Từ, đã muộn lắm rồi, tôi đưa chị về trước nha."
Từ Phóng Tình bỗng nhiên ra tay đoạt lấy chìa khoá xe rồi lạnh lùng nói, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi bảo cô quay lại đó, cô bị điếc sao?"
"Đây là chuyện của tôi." Tiêu Ái Nguyệt thẹn quá hoá giận, "Từ Phóng Tình, đây là chuyện riêng của tôi."
"Hiện thời không phải nữa." Từ Phóng Tình lạnh lùng nhìn cô, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi không cho phép cô tiếp tục ngu xuẩn nữa.

Từ giờ trở đi, cô nhất định phải nghe lời tôi, hơn nữa cô phải nhớ cho kỹ, đừng bao giờ vì người phụ nữ khác mà nổi giận với tôi."
Hai người tức giận tột độ trừng lấy đối phương, mười mấy giây qua đi, Tiêu Ái Nguyệt nhắm một bên mắt, không dám nhìn cô nữa, giọng nói mềm nhũn, "Quản lý Từ, Tiểu Hạ là bạn của tôi, cậu ấy là người yêu trong quá khứ của tôi, cũng là ân nhân của tôi, tôi không thể làm cậu ấy tổn thương được.

Cậu ấy đối xử với tôi rất tốt, còn có ơn với gia đình tôi nữa, tối nay là hôn lễ của cậu ấy, tôi và cậu ấy đã kết thúc rồi, tôi có thể trả Bóng Đèn lại, nhưng cậu ấy không thích Bóng Đèn, nó sẽ bị vứt bỏ."
"Bây giờ cô ta đã là vợ của người khác.

Tiêu Ái Nguyệt, chẳng lẽ tôi không hiểu cô sao? Lỗ tai của cô rất mềm, nếu cô có thể cắt đứt được với người yêu cũ thì sẽ không bị chồng của cô ta lăng nhục ngay trước mặt nhiều người như vậy." Từ Phóng Tình dùng một câu dập tắt ý nghĩ của cô.

Trong cuộc sống gian nan này, có một số việc không nên vạch trần bằng cách đưa ra sự thật tàn khốc, cô nhìn ra tâm lý phòng vệ của Tiêu Ái Nguyệt đã gần như sụp đổ bèn nhàn nhạt tặng thêm một câu, "Muốn bảo vệ bản thân hay bất cứ ai thì nhất định phải trở nên mạnh mẽ, đừng cứ dây dưa hay do dự mãi.

Tiêu Ái Nguyệt, cô là do một tay tôi dạy dỗ, không nên nhu nhược quá, phải biết quay đầu."
Miệng Tiêu Ái Nguyệt run run cầu khẩn Từ Phóng Tình, "Nhất định phải là đêm nay sao?"
Từ Phóng Tình không thèm trả lời vấn đề của cô mà chỉ trầm mặc nhìn và đợi quyết định kế tiếp của Tiêu Ái Nguyệt.
Cuối cùng, Tiêu Ái Nguyệt vẫn thỏa hiệp.


Cô nhìn thấy mình trong đồng tử của Từ Phóng Tình, gương mặt sầu não vừa thê lương vừa tổn thương, tâm tình lại phức tạp.

Tiêu Ái Nguyệt ngoan ngoãn nhận chìa khoá trong tay Từ Phóng Tình rồi cắm vào ổ khoá, bắt đầu đánh lái quay đầu xe.

Cô nhìn cảnh sát giao thông chỉ huy thay cho đèn xanh, sau đó xụi lơ thở dài, "Quản lý Từ, tôi không nhu nhược như chị nói đâu."
"Vậy cô làm cho tôi thấy đi." Từ Phóng Tình nheo mắt nhìn về phía Tiêu Ái Nguyệt, ánh mắt say sưa đầy phong tình trông vô cùng mê người, cô chậm rãi cất tiếng nói: "Tiêu Ái Nguyệt, tôi rửa mắt chờ cô."
Ninh Tiểu Kỳ vui vẻ đứng tiễn khách tại cửa ra vào, gương mặt đang tươi cười trong nháy mắt ngưng đọng khi nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt, "Cậu để quên đồ à?"
"Tiểu Hạ đâu?" Giọng nói của Tiêu Ái Nguyệt rất nhẹ, "Cậu ấy đi rồi sao?"
"Em ấy đang ở trong phòng trang điểm."
Đổng Tiểu Hạ đang chơi đùa, mặt cô dâu vẫn chưa tẩy trang, trông thấy Tiêu Ái Nguyệt đi vào liền sửng sốt, "Tiểu Nguyệt, cậu hối hận rồi sao?"
Tiêu Ái Nguyệt không ngẩng đầu nhìn người kia, nét mặt vô cùng bất đắc dĩ, cô tự động né tránh ánh mắt của Đổng Tiểu Hạ, "Tiểu Hạ, tôi tìm cậu có việc."
Con mèo vô tội đang nằm trên sofa.

Đổng Tiểu Hạ đứng lên, cô nhíu mày nhìn chằm chằm vào người phụ nữ xinh đẹp sau lưng Tiêu Ái Nguyệt, "Cô là ai?"
"Cô không cần biết tôi là ai." Thái độ của Từ Phóng Tình đối với cô còn kém hơn cả Trần Hải.

Nụ cười ngạo mạn ẩn hiện trên mặt cô, ngữ khí tỉnh táo đến đáng sợ, "Tôi biết cô là ai, tôi cũng biết Tiêu Ái Nguyệt là ai.

Hôm nay, tôi đưa Tiêu Ái Nguyệt đến rồi sẽ nhanh chóng đưa cô ấy về.

Tôi cho hai người năm phút, tốc chiến tốc thắng."
"Cô dựa vào đâu mà dám ra lệnh cho tôi?" Đổng Tiểu Hạ quả nhiên bị thái độ kiêu ngạo của cô chọc giận, phẫn nộ nói, "Cô là cái thá gì chứ?"
"Tôi không có ra lệnh cho cô, tôi chỉ đang thông báo cho cô biết thôi." Ánh mắt tĩnh mịch của Từ Phóng Tình khiến Đổng Tiểu Hạ không thể đoán ra cảm xúc.
Lúc đối phương vẫn còn đang suy nghĩ về mối quan hệ giữa hai người thì Từ Phóng Tình bỗng nhiên quay đầu nhìn Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu Ái Nguyệt, cô nói cho cô ta biết cô quay lại đây để làm gì đi."
Đổng Tiểu Hạ như bắt được cọng cỏ cứu mạng bèn kéo cánh tay của Tiêu Ái Nguyệt lại, "Tiểu Nguyệt, người phụ nữ đáng ghét này là ai vậy?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui