Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi


Tiêu Ái Nguyệt cười "hì hì", cô thoáng nhìn đồng hồ, cũng may là không trễ giờ bay, cô còn muốn gặp Tần Thất Tuyệt nữa.

Tuy đã hẹn gặp vào buổi sáng, nhưng trợ lý của Tần Thất Tuyệt gọi điện thoại đến báo bên Bắc Kinh xảy ra chút chuyện nên tạm thời không thể gặp được.
Tiêu Ái Nguyệt không biết rốt cuộc Tần Thất Tuyệt đã xảy ra chuyện gì, cô và chị ta đã nhiều ngày không gặp.

Cô thuận miệng nói với Từ Phóng Tình hai câu thì đối phương đã trừng mắt lên, "Nếu em nhớ cô ta thì cứ đi gặp cô ta đi."
Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy cô gái này ghen tuông khó hiểu, cũng không biết là do mang thai nên tâm tình chập chờn hay vì lý do nào khác.

Cô gói kỹ khẩu phần ăn và vật dụng hằng ngày cho hai con mèo, sau đó gọi điện hỏi Mạnh Niệm Sanh có ở nhà không.

Trong lúc Tiêu Ái Nguyệt đang bận rộn, Từ Phóng Tình đã đổi vé máy bay thành ban đêm.

Tiêu Ái Nguyệt chạy đến trước mặt người kia nhanh như một làn khói, lấy lòng nói, "Tình Tình, sao lại đổi vé máy bay rồi?"
"Đến bệnh viện trước đã."
Thân thể của Từ Phóng Tình không thoải mái, có lẽ liên quan đến việc ra ngoài vào tối qua của Tiêu Ái Nguyệt.

Cô nghĩ thầm, chẳng lẽ lúc mình ra ngoài làm việc, chị ấy đều không ngủ?
Quả nhiên, bác sĩ nói do không nghỉ ngơi tốt rồi kiểm tra thai cho Từ Phóng Tình, sau đó chích một mũi, dặn dò phải chú ý nghỉ ngơi, ngoài ra không nói gì thêm.
Sắc mặt Từ Phóng Tình rất khó coi, cô nhắm mắt lại tựa lưng ngủ bù khiến Tiêu Ái Nguyệt thương tâm không dứt.

Hai con mèo cứ meo meo trong lồng ở dưới chân, Tiêu Ái Nguyệt chê chúng nó phiền, muốn đem bỏ ở cốp sau thì bị Từ Phóng Tình trừng lại.
"Ngốc nguyệt cũng là phụ nữ mang thai, Tiêu Ái Nguyệt, em không có lương tâm sao?"
Tiêu Ái Nguyệt đuối lý, dù sao cũng đã khiến người ta mất ngủ cả đêm nên làm gì dám mạnh miệng.

Xe chạy về phía trước, trực tiếp tiến vào khu chung cư của Mạnh Niệm Sanh.

Mạnh Niệm Sanh đã mua một căn nhà nhỏ tại Thượng Hải nhưng lại không ở, căn nhà đó bây giờ đang đứng tên Cam Ninh Ninh, còn bản thân Mạnh Niệm Sanh lại đi thuê căn khác trong cùng một khu.

Hoàn cảnh ở đây rất tốt, cách nội thành hơi xa.

Gần khu chung cư có một viện dưỡng lão, Tiêu Ái Nguyệt ngừng xe ở bên ngoài, cô thương lượng với bảo vệ gác cổng một chút, nhân viên an ninh cũng rộng lượng chỉ cửa vào cho các cô, "Đi đường đó rất nhanh."
Đây là khu dân cư cũ, lớp vôi ở tường ngoài đã bong ra từng mảng khá lộn xộn, nhưng hoàn cảnh thật sự rất tốt, bốn phía đều là cây xanh mơn mởn, ánh mặt trời vào mùa đông khiến người ta thư thái, thậm chí có vài nhà phơi lạp xưởng ngoài cửa sổ, dưới lầu còn có một đám người đang líu ríu chơi cờ vây, chơi chim, khiêu vũ,...!thật sự có thể nói là cuộc sống rất có không khí địa phương, khác hẳn chung cư lạnh lẽo của Tiêu Ái Nguyệt.
Đi vào chỗ này sẽ cảm thấy cả người đều bất tri bất giác an tĩnh.


Từ Phóng Tình đi rất chậm, tựa như Tây Thi, tay trái vuốt ve vai phải, không biết đang suy nghĩ gì.
Tiêu Ái Nguyệt dẫn đường ở phía trước, một tay ôm theo hai con mèo, quan sát trái phải rồi phấn khởi nói, "Tiểu Mạnh thật sự đã tìm được một nơi ở tốt."
"Bình thường em ấy ở khách sạn gần công ty." Từ Phóng Tình trầm thấp lên tiếng, ánh mắt nhàn nhạt khẽ chớp, tuy không quá tinh xảo nhưng vẫn khó nén được hào quang, "Tôi cũng là lần đầu tiên đến đây."
Tiêu Ái Nguyệt nở nụ cười, với tính cách của Từ Phóng Tình, bí mật tra xét Mạnh Niệm Sanh cũng là hợp tình hợp lý, điều bất ngờ chính là sự lựa chọn của Mạnh Niệm Sanh không khớp với dáng vẻ của em ấy.

Nơi này cách chỗ Tiêu Ái Nguyệt ở rất xa, sáng sớm hôm qua, Mạnh Niệm Sanh đã mua thức ăn đến cho Tiêu Ái Nguyệt, chắc hẳn là rất vội.
Hảo cảm trong lòng không khỏi tăng thêm mấy phần, Từ Phóng Tình và Tiêu Ái Nguyệt liếc nhau một cái, ánh mắt đều ngầm hiểu ý lẫn nhau.

Từ Phóng Tình ung dung nói, "Nơi này không hợp với con gái cho lắm."
Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy buồn cười khiến cho Từ Phóng Tình buồn bực, mặt ngoài chị ấy trông cao ngạo, lạnh lùng, khó ở chung, nhưng có trời mới biết trong đầu chị ấy đang nghĩ gì, cũng không thể không thừa nhận cô và Từ Phóng Tình đang nghĩ chung về một sự kiện, 'Quý Giác Hi không tới đây qua đêm đấy chứ?'
Mạnh Niệm Sanh chắc hẳn cũng không phải là người tùy tiện như vậy? Không đúng, cuộc sống cá nhân hỗn loạn giữa cô cùng Giang Lâm Lâm mang đến cảm giác rất tùy tiện.
Vùng giải phóng cũ không có thang máy, tầng lầu cũng không cao, Mạnh Niệm Sanh ở lầu năm, lúc đầu Tiêu Ái Nguyệt muốn gọi Mạnh Niệm Sanh xuống lầu lấy mèo, kỳ quái là Từ Phóng Tình không đồng ý, "Chúng ta leo lên đi."
Tiêu Ái Nguyệt đau lòng thân thể của người yêu, dù sao thì bây giờ đã có đồng chí Từ Sơn Sơn ở trong bụng quấy rối.

Từ Phóng Tình nhếch miệng, gương mặt lạnh lùng, không hề yếu thế, Tiêu Ái Nguyệt đành phải theo sau mông người kia leo lên lầu.

Đi đến lầu ba thì gặp được mấy bạn nhỏ từ trên đi xuống, cô bé có gương mặt tròn trịa đang cầm một que táo đường đỏ trong tay, nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt đang xách mèo, ánh mắt lập tức sáng lên, "Thật đáng yêu."
Bọn nhỏ nghe được tiếng nói bèn quay trở lại, sau đó đồng loạt nhìn hai con mèo trong tay của Tiêu Ái Nguyệt.

Cô cười hì hì rồi ngồi xổm người xuống, vừa định trêu bọn nhóc thì Từ Phóng Tình đã quay người hối thúc nhưng lại bị cô kéo tay, "Tình Tình, chị lại đây."
Bạn nhỏ mặt tròn kia có thể cảm nhận được khí tức lạnh lẽo trên người Từ Phóng Tình, cô bé sợ hãi thối lui, đôi mắt to tròn né tránh, không biết hai bà dì kỳ quái này muốn làm gì.
Tiêu Ái Nguyệt ngồi xổm trên mặt đất rồi quay đầu nhìn Từ Phóng Tình, cười híp mắt hỏi bạn nhỏ, "Chị gái kia có xinh đẹp không?"
Từ Phóng Tình khoanh tay, mặt không biểu cảm nhìn cô bé kia một cái.

Cô bé đầu tiên là gật gật đầu rồi lại lắc đầu, "Vâng, xinh đẹp."
Đồng bọn của cô bé vẫn chưa đi, ánh mắt cảnh giác trừng Tiêu Ái Nguyệt, sợ cô sẽ gây bất lợi cho cô bé.

Từ Phóng Tình mất kiên nhẫn, sắc mặt vốn khó coi càng thêm bức bối như muốn nuốt chửng lấy người kia.
Hôm nay, tính tình nóng nảy không tốt lắm, Tiêu Ái Nguyệt coi như không biết, chỉ vào Từ Phóng Tình, "Chị cho em biết một bí mật, chịu không?"
Cô bé kia có lá gan khá lớn, nhìn thấy đám bạn đều ở đây nên cũng không chịu yếu thế, "Chịu."
Tiêu Ái Nguyệt ngang nhiên xông qua, đưa mặt đến bên tai của cô bé, tay phải che kín miệng mình như thể sợ ai đó nghe thấy.

Cô gái 'A' lên một tiếng, vừa nghe Tiêu Ái Nguyệt nói chuyện, vừa ngẩng đầu nhìn Từ Phóng Tình.


Từ Phóng Tình vẫn giữ nét mặt Poker, không hề phản ứng.

Ánh mắt của cô bé thoáng nhìn mặt của cô, sau đó tức thời di chuyển đến bụng khiến Từ Phóng Tình lập tức sinh ra ý muốn lột da người.

Cô không được tự nhiên, đang định nói chuyện thì Tiêu Ái Nguyệt đã đứng lên, trong tay có thêm một cây táo đường.

Cô bé kia toét miệng cười một tiếng rồi phất tay với Từ Phóng Tình, "Tạm biệt chị gái."
Tiêu Ái Nguyệt bất cẩn cười như kẻ ngu, kẹo táo trong tay đỏ đến lóa mắt, chờ đám bạn kia đi khỏi, cô mới xé bọc nilon ra rồi cắn một quả ngậm trong miệng đút cho Từ Phóng Tình, sau đó bị vỗ đầu một cái, "Tiêu Ái Nguyệt, em có biết ở Trung Quốc, tội lừa gạt phải ngồi mấy năm tù không?"
Quả táo đỏ rực được phủ một lớp đường mật, ngọt đến phát hờn.

Tuy Từ Phóng Tình ghét bỏ, nhưng thân thể đã giúp cô quyết định xong.

Môi của Tiêu Ái Nguyệt gần trong gang tấc, cô chỉ có thể cúi đầu nghênh đón.

Môi lưỡi hai người kề sát nhau, nước bọt trong miệng Tiêu Ái Nguyệt ngọt ngào, hiển nhiên chiếm hết tất cả xúc giác khiến quá trình hôn vô cùng tinh tế, tỉ mỉ lại dịu dàng.

Cánh tay của Tiêu Ái Nguyệt bất giác vòng lên cổ người nọ, nụ hôn nóng rực tràn đầy mật ngọt mang đến hương vị hạnh phúc, lan tràn trong hành lang an tĩnh.
"Ừm?"
Hai tay từ trên cổ di chuyển xuống dưới, Từ Phóng Tình chưa kịp phản ứng thì đã bị Tiêu Ái Nguyệt chặn ngang, sau đó ôm lấy đối phương, động tác dịu dàng, ổn định.

Từ Phóng Tình không nói lời nào, mới đầu chỉ kinh hô một tiếng rồi im lặng.

Tiêu Ái Nguyệt lén nhìn nét mặt của người yêu, ánh mắt ấy như kéo cô vào vũng bùn của biển tình, triền miên, kéo không ra mà rửa cũng không sạch, nó khiến cô quên hết mọi thứ bên ngoài, kể cả việc các cô rất có thể sẽ bị người khác bắt gặp trên hành lang.
"Em vừa nói với cô bé là trong bụng của chị gái xinh đẹp có một cục cưng xinh đẹp.

Hôm nay, cơ thể của chị ấy không được thoải mái là do cục cưng tinh nghịch muốn ăn đồ ngọt."
Lông mi của Từ Phóng Tình khẽ rung nhè nhẹ, mặt vùi vào cổ Tiêu Ái Nguyệt, ngửi được khí tức quen thuộc, tâm tình lập tức khá hơn.
"Tiêu Ái Nguyệt, em chẳng những là đồ lừa gạt mà còn là giang hồ nịnh hót."
"Hai từ này cùng một ý mà." Tiêu Ái Nguyệt bế người lên.

Lúc đầu, bàn tay vốn ôm chặt eo của Từ Phóng Tình nhưng do thân người của chị ấy quá cao nên có hơi phí sức, thế là tay lại trượt ra sau lưng tìm tư thế tốt hơn.
Cũng may là không đụng phải người nào, rất nhanh đã lên đến lầu năm, trên cửa có dán một chữ Phúc to tướng.


Trán Tiêu Ái Nguyệt rịn ra một tầng mồ hôi, ngón tay run rẩy nhấn chuông cửa rỉ sét.

Từ Phóng Tình dùng tay gõ gõ lên bờ vai của người nọ rồi thì thầm bên tai, "Thả tôi xuống."
Cũng không thể để Mạnh Niệm Sanh thấy cảnh này? Tiêu Ái Nguyệt thức thời, ngoan ngoãn buông đối phương ra, sau đó lại thò người ra hôn một cái lên mặt Từ Phóng Tình, nói lời thề son sắt, "Em mặc kệ, lát nữa em muốn cõng chị xuống lầu!"
Từ Phóng Tình không nể mặt mũi và địa điểm, bình luận, "Rất ngây thơ."
"Nhưng em muốn." Tiêu Ái Nguyệt không làm gì nữa, thái độ rất cố chấp, "Chị là vợ của em, trong bụng của chị còn có cục cưng của em, em muốn cõng chị."
Lời đang nói thì cửa mở.
Tiêu Ái Nguyệt bỗng dưng mở to hai mắt, "Chị Việt, sao chị lại ở chỗ này?" Cô phản xạ nhìn phản ứng của Từ Phóng Tình, nào ngờ chị ấy lại vô cùng bình tĩnh, chỉ trầm tư một chút, có lẽ Từ Phóng Tình đã biết Quý Văn Việt ở đây rồi.
Cho nên chị ấy mới tự thân lên tận cửa?
Không nhìn ra cô Từ lại nhiều chuyện đến thế! Cơ mà quần áo của Quý Văn Việt hoàn hảo vô khuyết, hoàn cảnh trong nhà cũng rất chỉnh tề, nhìn thế nào cũng không giống hiện trường.

Ắt hẳn Quý Văn Việt không ngờ các cô sẽ đến, trên mặt hiện lên sự kinh ngạc, sau đó quay người nhìn vào trong nhà, "Hai người có hẹn sao?"
"A, tôi đưa mèo tới." Tiêu Ái Nguyệt vội vàng mở miệng giải thích.
Quý Văn Việt quay đầu đánh giá các cô mấy lần, "Ừm, vậy mèo đâu?"
Mèo đâu??? Mèo đâu??
Tiêu Ái Nguyệt nhảy dựng lên, co cẳng chạy xuống lầu, "Tôi quên!!"
Đáp án này không thể nghi ngờ là một đòn cảnh cáo cho tất cả mọi người.

Quý Văn Việt cảm thấy có chút buồn cười, nhìn thấy táo đỏ trong tay Từ Phóng Tình liền bật cười thành tiếng, "Ha ha, em xuất hiện với dáng vẻ này khiến tôi thật sự bất ngờ."
Từ Phóng Tình nhíu mày, đương nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói, "Chị cũng khiến tôi thật sự bất ngờ."
Nụ cười của Quý Văn Việt bớt tươi đi, mày hơi nhíu, "Tần Thất Tuyệt xảy ra chuyện, em có biết không?"
Vừa dứt lời thì ngoài cửa vang lên tiếng thở, Tiêu Ái Nguyệt thở hồng hộc mang theo mèo vào trong nhà, "Oa, may mà không bị ai xách đi mất."
Từ Phóng Tình đưa quả táo chưa ăn xong cho người nọ, cô không cùng Quý Văn Việt trò chuyện nữa mà chỉ thì thầm hỏi một câu, "Tiểu Mạnh đâu?"
"Ở trong phòng ngủ gọi điện thoại." Quý Văn Việt trả lời xong thì ngẩng đầu nhìn Tiêu Ái Nguyệt, "Tần Thất Tuyệt đang bị lập án điều tra ở Bắc Kinh, là cô làm sao?"
Tiêu Ái Nguyệt sửng sốt, "Điều tra cái gì?"
"Mưu sát." Quý Văn Việt nhìn phản ứng của đối phương rồi nhắm hai mắt lại, sau đó mở mắt ra nhìn Từ Phóng Tình chằm chằm, "Tình, tôi không tin em không biết chuyện này."
Tiêu Ái Nguyệt ngẩn người lén nhìn Từ Phóng Tình đang tựa lưng vào ghế sofa, biểu lộ vô cùng bình thường, miệng nhếch lên nở ra một nụ cười tự giễu, "Là tôi làm, không được sao?"
Thừa nhận một cách rất đương nhiên.
Quý Văn Việt trầm mặc, mặc dù cô đoán được việc này có liên quan đến Từ Phóng Tình, nhưng nghe đối phương thừa nhận như thế vẫn khiến cô có chút kinh ngạc.

Tiêu Ái Nguyệt ngồi bên cạnh Từ Phóng Tình, sau đó cầm lấy một miếng khăn giấy lau mồ hôi trên mặt, "Không đúng, chị ta mưu sát ai?"
"Vong phu của chị ta, Mạc tiên sinh." Quý Văn Việt nảy sinh ra một loại cảm giác đặc biệt không chân thật, cô thậm chí còn cảm thấy Tiêu Ái Nguyệt đang giả ngu, nếu không thì tại sao Từ Phóng Tình đã âm thầm làm nhiều chuyện như vậy mà cô ta lại không hề cảm kích? Cô cúi đầu xuống, giọng nói khàn khàn đầy bất đắc dĩ, "Em không nên ra tay làm việc này, nếu em kéo chị ta xuống ngựa thì làm sao có thể tồn tại ở Trung Quốc? Tình, tôi không hy vọng em xảy ra chuyện."
Từ Phóng Tình cắn môi, tay ôm lấy cánh tay của Tiêu Ái Nguyệt, thái độ tùy ý, thưởng thức sự êm ái trên sofa màu vàng, trông chẳng có chút nào quan tâm, cử chỉ hiện rõ sự ưu nhã, thong dong, không chút lo lắng, "Nếu cô ta không có chuyện gì thì tôi sẽ có chuyện."
Chuyện này hẳn là có liên quan đến Giang Lâm Lâm.

Tiêu Ái Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu, "Bị điều tra cũng không nhất định sẽ xảy ra chuyện."
"Chị ta đã bị cấm xuất cảnh." Giọng của Mạnh Niệm Sanh từ phòng ngủ truyền đến, cô vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng, gương mặt dịu dàng, xinh đẹp, không có bất kỳ sơ hở nào, "Chị Lâm nói lần này nhất định muốn mạng của chị ta."
Quý Văn Việt đứng lên, cô nhếch môi, trong mắt ẩn ẩn nước mà Tiêu Ái Nguyệt chưa từng thấy qua.

Hô hấp của cô bỗng nhiên ngưng trệ, giọng nói gấp gáp, "Bây giờ là tình thế gì? Giang Lâm Lâm tiếp nhận tất cả tài sản của em ở Thượng Hải, sau đó mượn danh nghĩa của em để giao thiệp, thuận lý thành chương tìm người điều tra Tần Thất Tuyệt? Sau đó, em sẽ ôm hết tài sản rời khỏi Trung Quốc? Tình, đây là giao dịch của em sao?"

Nói đúng ra là Tiêu Ái Nguyệt thừa hưởng.

Lúc Từ Phóng Tình mới bắt đầu điều tra, đây là kế hoạch hợp tác của hai người, chỉ là biểu hiện của Tiêu Ái Nguyệt cứ luôn mơ hồ khiến Quý Văn Việt có chút kích động.

Tiêu Ái Nguyệt nhíu mày nhìn người nọ rồi lo lắng nói, "Chị Việt, chị không sao chứ?"
"Đây trò đùa của tư bản, là án lệ điển hình với dân thường sao?" Quý Văn Việt thật sự tức giận.

Từ Phóng Tình đã quen biết cô suốt mười mấy năm nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy cô nổi giận, lửa giận cháy lên nhưng lại không quá mãnh liệt, từng câu từng chữ mang theo phẫn nộ, chẳng có ai dám đối diện cãi lại, "Các người đều bị tư bản hại, nhưng đến cuối cùng lại tự biến bản thân thành tư bản."
Tiêu Ái Nguyệt và Mạnh Niệm Sanh nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào mới tốt.

Từ Phóng Tình thích vượt khó, hết lần này tới lần khác mở miệng nói đôi lời mới cứu vãn được bầu không khí đang đóng băng, "Nếu không làm vậy thì sao? Bó tay chịu trói? Mang con của tôi đi ngồi tù hay sao? Có người từng dạy tôi một câu, 'có nhân mạch thì phải lợi dụng'.

Chẳng phải ở Trung Quốc cũng có câu 'đạo bất đồng bất tương vi mưu' sao? Trong tất cả chúng ta, không có ai giống tư bản hơn Tần Thất Tuyệt.

Chị Việt, chị quan trọng quá vấn đề lên rồi, bình tĩnh một chút đi."
Từ Phóng Tình đứng lên, vẻ mặt mất kiên nhẫn, khí lạnh trong ánh mắt muốn tràn ra ngoài, "Tiêu Ái Nguyệt, chúng ta về thôi."
Mạnh Niệm Sanh đứng lên tiễn các cô ra cửa, muốn nói lại thôi, "Chúng ta thắng rồi sao?"
Từ Phóng Tình dừng bước, cô quay đầu lại, vẻ tươi cười trên mặt vừa xinh đẹp lại vừa chói mắt khiến người ta không thể nhìn thẳng, "Tiểu Mạnh, nếu trận này lấy mạng người ra để kết thúc thì chúng ta thắng, còn nếu em đang hỏi về nhân sinh, tôi có thể nói cho em biết, nhân sinh của chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu thôi."
Ánh mắt của Từ Phóng Tình vượt qua người Mạnh Niệm Sanh, nhìn thẳng vào người phụ nữ ở trong phòng, giọng nói lạnh nhạt khác hẳn bình thường, hoàn toàn không có chút nhu hòa nào, "Chị Việt, chị không cứu được cô ta, chị và cô ta vốn không phải cùng một loại người."
"Tôi và em cùng một loại người sao?" Quý Văn Việt đã bình tĩnh lại, cô không còn nói về Tần Thất Tuyệt nữa mà chuyển đề tài, "Hôm nay, tôi mới phát hiện em và Khang Thụy Lệ thuộc cùng một loại người."
Từ Phóng Tình hít vào một ngụm khí lạnh, sắc mặt đột nhiên trống rỗng, thật sự khó thấy được cực hạn.

Tiêu Ái Nguyệt có thể cảm giác được một cách rõ ràng tay của chị ấy đang run rẩy, những lời này của Quý Văn Việt quả thật làm người khác rất đau đớn.

Tiêu Ái Nguyệt nổi giận vuốt ve cánh tay của Từ Phóng Tình rồi nhẹ nhàng nói, "Tình Tình, đừng để ý đến họ, chúng ta về nhà."
Cô xoay người Từ Phóng Tình lại, Từ Phóng Tình đẩy cô một cái rồi lắc đầu, suy tư gì đó mấy giây mới nói, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi mang em về nhà thôi."
Bóng dáng của hai người chậm rãi rời khỏi tầm mắt, cửa nhà vẫn chưa đóng lại, Quý Văn Việt nghiêng đầu nhìn về phía Mạnh Niệm Sanh, Mạnh Niệm Sanh vô tội nhún vai một cái, "Sau khi chuyện này kết thúc thì hợp tác giữa tôi và chị Lâm cũng kết thúc.

Chị Việt, chuyện của Tần Thất Tuyệt, không thể trách bất cứ ai trong chúng ta.

Sở dĩ tổng giám đốc Từ chuyển nhượng hết cổ phần cho chị Lâm cũng là vì không muốn làm chị tổn thương."
Quý Văn Việt lặng lẽ nhìn về phía không người nơi hành lang.

Mạnh Niệm Sanh cười khẽ một tiếng mới khép cửa lại, sau đó quay người đặt hai tay lên vai của Quý Văn Việt rồi an ủi, "Tôi biết chị và Tần Thất Tuyệt là bạn.

Chị Việt, tổng giám đốc Từ vô tội vì tôi biết chị ấy không có lựa chọn nào khác."
Quý Văn Việt ngừng tay giữa không trung, đẩy ra cũng không được mà không đẩy ra cũng không phải, cuối cùng đột ngột vỗ một cái vào lưng người nọ, "Tôi sẽ xin lỗi em ấy."
Trong lòng cô cũng hiểu rõ Từ Phóng Tình đã thật sự tức giận, hai người quen biết nhiều năm như vậy, lần đầu cãi lộn lại do cô chủ động, Quý Văn Việt nghĩ lại cũng cảm thấy có chút khổ sở..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui