Lúc này mà nhảy ra thì có bị đánh chết không? Tiêu Ái Nguyệt vừa nghĩ vừa quan sát cô gái làm vật lý trị liệu đóng cửa đi ra.
Từ Phóng Tình ôm cánh tay đứng tại cửa ra vào, áo ngủ lỏng lẻo tản ra khí chất dụ hoặc thành thục của phụ nữ.
Qua thêm vài phút đồng hồ, Từ Phóng Tình đột nhiên quay người về tới bên giường, sau đó cởi y phục xuống, dùng tấm lưng trần trụi trắng trợn nghênh đón ánh mắt của người yêu.
Tiêu Ái Nguyệt nhất thời không biết chị ấy có phát hiện ra mình chưa, cô do dự một lát, thân thể dần suy yếu, có thể do trong phòng quá nóng khiến cô có chút mất nước, nghĩ vậy nên cuống họng rát như bị ai đó xát muối nóng cay, đầu chóng mắt hoa.
Trong mơ màng, có người tới gần lột áo len ướt sũng của Tiêu Ái Nguyệt ra, giúp cô dễ thở hơn chút, nhưng sự mệt mỏi nhanh chóng quay lại, hoàn toàn xâm chiếm ý thức của cô.
Lúc tỉnh lại đã là giữa trưa của ngày hôm sau, ánh mắt vừa hé mở đã trông thấy bình truyền dịch treo trên cao.
Tiêu Ái Nguyệt nhìn chằm chặp vệ sĩ ngồi ở ghế sofa ở phía đối diện, mở miệng mắng, "Cô quá thiếu đạo đức!"
Giọng nói đòi mạng khàn khàn tựa như gió lớn phá cát, vệ sĩ bất động ngồi xuống, vờ như không nghe thấy cô đang mắng người, "Lúc tôi tìm thấy cô thì cô đang mất nước nghiêm trọng, sắp chết."
Vậy người tìm ra cô là vệ sĩ sao? Chẳng lẽ Từ Phóng Tình không phát hiện ra mình? Tiêu Ái Nguyệt lập tức cảm thấy khó chịu trong lòng, cô vốn tưởng rằng Từ Phóng Tình nói câu kia với mình, nào ngờ không phải.
Cô khó chịu hừ một tiếng, "Chị ấy có phát hiện tôi không?"
"Không có."
"Không có thì tốt!" Nói thì nói như thế, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái cho lắm.
Tiêu Ái Nguyệt nói mấy câu xong lại bắt đầu choáng đầu, thở hổn hển, "Chết thì chết, chết để chị ấy hối hận cả đời." Nói đến đây vẫn cảm thấy khó chịu.
Vệ sĩ nhìn ra cảm xúc của cô, nhưng không biết cô đang khó chịu chuyện gì, liền hỏi, "Có cần thông báo cho chị ấy biết không? Bà chủ, cô có thể trực tiếp tìm chị ấy mà."
"Không đi." Tiêu Ái Nguyệt xoay người không để ý tới đối phương, "Chính chị ấy là người không từ mà biệt, chẳng lẽ còn có lý lẽ?"
Trong một số thời khắc sẽ luôn bị oán khí quấy phá, Tiêu Ái Nguyệt không phải tìm Từ Phóng Tình để giảng đạo lý.
Cô nhớ nên muốn biết người kia sống có ổn hay không thôi.
Cô muốn đột nhiên xuất hiện trước mặt chị ấy, tinh thần phấn chấn nói một câu, 'Chị xem, không có chị, em cũng sống khá tốt, chị có muốn xin lỗi em không?'
Hoặc ôm nhau như 'gương vỡ lại lành' với điều kiện tiên quyết là Tiêu Ái Nguyệt phải chủ động trong mọi chuyện.
Cô đã nghe theo sự chủ đạo của Từ Phóng Tình trong cả tình cảm lẫn cuộc sống, chị ấy nói bắt đầu liền bắt đầu, nói đuổi người liền đuổi người, lần giáo huấn ở Bắc Kinh vẫn chưa đủ sao? Bây giờ dựa vào cái gì để bỏ đi?
Tiêu Ái Nguyệt muốn ngẫu nhiên gặp đối phương, muốn mượn cơ hội nói với chị ấy rằng, 'em đã biết tất cả mọi chuyện, đâu phải là chị không thể nói, nếu chị yêu em thì phải nói cho em biết.
Chị đã sắp ba mươi lăm tuổi rồi, Từ Phóng Tình, đừng ngây thơ như vậy nữa!'
Nhưng bây giờ, người ngây thơ là Tiêu Ái Nguyệt, cô khiến bản thân chật vật như vậy chẳng khác nào nói cho người trong cả thiên hạ biết 'không có Từ Phóng Tình, Tiêu Ái Nguyệt sẽ không còn là Tiêu Ái Nguyệt nữa' đâu? Hoặc là như vệ sĩ đã nói, 'hãy gặp mặt chị ấy, sau đó nói bản thân đã tha thứ và cầu mong chị ấy trở về?' Như vậy sao? Ngày qua ngày đều lặp lại tình yêu không có tôn nghiêm này sao? Tiêu Ái Nguyệt làm không được, cô hoàn toàn làm không được.
Truyện Sắc
"Giúp tôi mua vé máy bay, tôi phải về rồi."
"Chờ sau khi tôi về rồi cô hãy nói với chị ấy, nếu sau này chị ấy muốn thuê cô thì tự mà trả tiền, tôi sẽ kết thúc hợp đồng với cô."
"Tôi biết cô đã nói với chị ấy rồi, chị ấy còn bày ra trò hề này, nhưng tôi không muốn chơi."
"Tôi rất ưu tú, Tiểu Trương, tôi không nhất định phải ở bên cạnh chị ấy."
Tiêu Ái Nguyệt líu lo không ngừng, trong lời nói lộ ra thương cảm.
Lúc này, cô tỉnh táo đến đáng sợ, vệ sĩ im lặng nghe, từ đầu đến cuối không có trả lời.
Đợi đến khi truyền hết bình dịch, Tiêu Ái Nguyệt rời khỏi giường, thay đổi chủ ý, "Tới đây rồi nhưng vẫn chưa được đi chơi, cô giúp tôi tìm xem có Geisha nào xinh đẹp có thể du lịch chung ở Nhật Bản không."
Vệ sĩ không nhúc nhích.
Tiêu Ái Nguyệt tự mình hành động, gọi điện thoại hỏi khu du lịch mới biết ở đây quả thật có Geisha, nhưng người ta chỉ có chuyên môn biểu diễn chứ không hầu hạ chơi bời nói chuyện.
Tiêu Ái Nguyệt liền tự mình tìm công ty chuyên cung cấp Geisha, mời một người trong hội văn nghệ đến khu du lịch du ngoạn với mình.
Thân thể cô còn chưa khỏe mà ban đêm đã có Geisha mặc Kimono đến hầu.
Geisha đánh phấn trắng khắp mặt làm Tiêu Ái Nguyệt nhìn đến ngây người, cô không thưởng thức vẻ đẹp này lắm mới nói thẳng, "Cô đi rửa mặt rồi ra đây."
Người phụ nữ nọ rửa mặt xong trông rất thanh tú, cô ta quỳ ngồi dưới đất, ăn nói rất có ý, dùng tiếng Trung tiêu chuẩn, "Xin chiếu cố nhiều hơn."
Công ty Geisha này có vẻ đã có móc nối với ngành công nghiệp tình ái ở Nhật Bản, Tiêu Ái Nguyệt là một người phụ nữ trưởng thành, gọi gái đến cửa cũng không khiến người ta chấn động, xem ra kinh nghiệm của họ rất phong phú.
Cô trêu ghẹo nói, "Công ty của cô tiếp cả phụ nữ sao?"
"Tôi tên Dương Tử." Người phụ nữ 'mắt điếc tai ngơ' với lời vũ nhục của khách, ôn nhu nói, "Là người hầu của cô."
Tiêu Ái Nguyệt nghe xong lập tức biết mình tìm trúng công ty Geisha lậu rồi, khó trách tại sao có thể cung cấp Geisha trò chuyện và du lịch? Thế là cô cũng không khách khí chỉ vào ghế gỗ ở cửa, "Đêm nay, cô ngủ ở đó, có biết kêu không? Dùng tiếng Nhật mà kêu, càng lớn tiếng càng tốt."
Người phụ nữ này quả thật cũng rất chuyên nghiệp, đến nửa đêm, trong phòng Tiêu Ái Nguyệt nhanh chóng truyền đến tiếng rên rỉ ư ư u u.
Tiêu Ái Nguyệt vừa ăn nho vừa khen, "Đúng là trình độ chuyên nghiệp a."
Hai người đều không ngủ nên ngày hôm sau, tinh thần đều có chút không phấn chấn.
Lúc này, Tiêu Ái Nguyệt cũng không tránh né nữa, cô nghênh ngang thưởng thức cảnh đẹp ở khu du lịch, dẫn theo cô Geisha đi dạo một vòng, chẳng làm gì mà chỉ muốn rêu rao, ngay cả Ngốc Nguyệt cũng bị ép đi theo nửa ngày, cuối cùng hai người một mèo ngồi trong nhà hàng uống trà chiều liền nhìn thấy Từ Phóng Tình xuất hiện ở cổng.
Tiêu Ái Nguyệt làm bộ như không thấy, cô vội vàng gọi Geisha đi Đông Kinh chơi.
Từ Phóng Tình không đến chỗ cô mà chỉ kêu một phần đồ ngọt rồi nhanh chóng rời đi.
Đây là khiêu khích trong thinh lặng, Từ Phóng Tình nhất định đã biết cô tới, cũng rất có thể đã phát hiện ra cô lúc ở trong phòng trị liệu, nhưng vì sao lại tỏ vẻ chẳng quan tâm? Tiêu Ái Nguyệt nghĩ Từ Phóng Tình đang muốn cùng cô chơi trò 'tâm lý chiến'.
Đã chơi thì chơi lớn một chút, Tiêu Ái Nguyệt có kế hoạch của mình, cô trực tiếp kêu Bì Lợi soạn hợp đồng kết thúc với vệ sĩ và bồi thường một khoản tiền, chính thức kết thúc quan hệ thuê mướn với cô ta.
Vệ sĩ kia cũng không phải kẻ ngốc, trong cùng ngày, cô ta liền đi tìm Từ Phóng Tình.
Tiêu Ái Nguyệt không biết cô ta đã nói gì với Từ Phóng Tình, đến ngày hôm sau vẫn thấy vệ sĩ vẫn còn ở khu du lịch, cũng ý thức được chị ấy hoàn toàn tỉnh táo.
Hiển nhiên vệ sĩ đã nói chuyện giải ước của hai người cho Từ Phóng Tình, thời gian ở khu du lịch chỉ còn có mấy ngày, Tiêu Ái Nguyệt bấm ngón tay tính toán liền cảm giác bản thân cần phải sớm có kế hoạch.
Nhiệt độ ở Chùa vào buổi tối lạnh đến khó chịu, sau khi cô Geisha bị Tiêu Ái Nguyệt vạch trần thân phận liền trở nên thoải mái hơn.
Tiêu Ái Nguyệt một mình trốn trong căn phòng tối chỉ huy Geisha ở trong chùa cầu nguyện, chưa đến thời gian cầu nguyện nên Từ Phóng Tình tạm thời vẫn chưa đến.
Đợi đến chín giờ, trong rừng cây lại xuất hiện tiếng bước chân, Tiêu Ái Nguyệt vội vàng ném cục đá tới bên cạnh Geisha, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở, "Nhanh lên."
Thế là tiếng Nhật trôi chảy lập tức vang lên ngoài cửa, không ngoài sở liệu, Geisha vừa mở miệng thì tiếng bước chân của Từ Phóng Tình ở cách đó không xa đột nhiên biến mất.
"Thần Minh đại nhân, Dương Tử khẩn cầu thần Minh đại nhân hiển linh." Geisha chắp tay trước ngực, cúi người chào thật sâu hai lần, vỗ tay cầu phúc nói, "Đây là lần đầu Dương Tử thích một người, ngày mai sẽ cùng cô ấy rời đi, hy vọng thần Minh đại nhân phù hộ con và cô ấy có thể ở bên nhau, hy vọng cô ấy có thể mang con về Trung Quốc.
Ngày mai, con muốn trở thành người phụ nữ của cô ấy."
Tiêu Ái Nguyệt nghe không hiểu tiếng Nhật, nhưng Từ Phóng Tình có thể nghe hiểu.
Cô dùng tiếng Trung viết lại ý để Dương Tử đọc nên cũng không biết cô ta đọc thứ gì, chỉ thấy sau khi cô ta bái lạy xong liền đứng lên cúi đầu với màn đêm yên tĩnh ngoài viện, trong miệng không ngừng niệm tiếng Nhật.
Sau đó cô lại nghe thấy tiếng bước chân vội vàng vang lên rồi dần biến mất, xem ra Từ Phóng Tình đã rời đi.
Tiêu Ái Nguyệt trộm thở phào một cái rồi lại cảm thấy mất mát vô cùng.
Dương Tử quay người nhìn đối phương, ánh mắt thanh tịnh, "Đó là người cô thích sao?"
Tiêu Ái Nguyệt không thừa nhận cũng không phủ nhận, không quá kiên nhẫn nói, "Cô có việc gì saos?"
"Ngày mai tôi sẽ đến gặp cô." Dương Tử không kiêu ngạo, không tự ti, thái độ vừa phải, cũng không có biểu hiện sẽ ghi nhớ điều gì, cũng không hề nóng lòng muốn đi khỏi đây, "Tôi biết trong lòng cô nghĩ tôi là người như thế nào, tôi cũng không phải là Geisha chính quy của công ty, nhưng cho tới nay, tôi vẫn chưa làm được chuyện gì, vả lại khiến cô chán ghét, Dương Tử cảm thấy vạn phần có lỗi."
Tiêu Ái Nguyệt cẩn thận nghĩ lại lần nữa, cô cũng cảm thấy mấy ngày nay mình đối xử với cô ta không được lễ phép nên sắc mặt có chút áy náy, cô thở ra khói trắng giải thích, "Tôi không phải chán ghét cô, chỉ là tôi không thích nghề này ở Nhật Bản thôi."
Khóe môi Dương Tử hơi vểnh lên, "Cô không sai, là Dương Tử thất lễ." Ngừng xong lại nói, "Nếu cô thích cô ấy, tại sao lại không trực tiếp nói cho cô ấy biết?"
Tiêu Ái Nguyệt cười khổ, "Người trong thiên hạ đều biết tôi thích chị ấy, nhưng có được gì đâu? Chúng tôi cũng đã kết hôn, chuyện gì nên làm đều đã làm hết rồi mà chị ấy vẫn có thể vứt bỏ tôi để một mạch chạy đến đây, cô cảm thấy nếu tôi đi tìm chị ấy rồi nói tôi yêu chị ấy thì chị ấy sẽ nghĩ như thế nào? Chị ấy giống như một con mèo, tôi là con chuột trong tay chị ấy, từng lần tự chui đầu vào lưới để lấy lòng cả về thể xác lẫn tinh thần của chị ấy."
Dương Tử không hiểu, "Vậy tại sao cô lại kiên trì?"
Trầm mặc thêm vài phút đồng hồ, Ánh mắt Tiêu Ái Nguyệt dao động không chừng, bờ môi hấp hấp, "Tôi muốn dùng hết toàn lực để thử một lần nữa, có ít người đáng giá để tôi yêu cả đời, nhưng lại không thích hợp sống chung, nếu chị ấy không thể cùng tôi thổ lộ tâm tình thì cũng đành thôi vậy."
Câu cuối cùng nói đến cực kì bất lực, Dương Tử không nói gì, sau khi nghe xong vẫn trầm mặc.
Tiêu Ái Nguyệt nhìn người kia một cái, nhàn nhạt cười, "Trở về đi, tuyết sắp rơi rồi."
Nửa đêm bắt đầu có tuyết rơi, đến sáng hôm sau vẫn chưa ngừng.
Tiêu Ái Nguyệt đi trả phòng, thời điểm Dương Tử thoa phấn trắng chuẩn bị đi khỏi đã nhận được không ít ánh nhìn của người bản xứ Nhật Bản.
Dương Tử thấy Tiêu Ái Nguyệt nghi hoặc không hiểu bèn kiên nhẫn giải thích, "Họ rất kính trọng truyền thống văn hóa."
Tiêu Ái Nguyệt gật đầu, "Ở đây quả thật có thể làm tôi cảm thấy thoải mái."
Dương Tử liền cười, lúc này không hề qua loa, nụ cười phát ra từ đáy lòng, "Cô yêu thích quốc gia của chúng tôi cũng là vinh hạnh của Dương Tử."
"Nhưng lịch sử vẫn không thể xóa bỏ." Tiêu Ái Nguyệt nghiêm trang giáo dục, "Tôi không thích quốc gia của cô, tôi chỉ thích tục lệ và văn hóa tôn trọng của dân cô, chúng tôi đích thực không bằng các cô."
Đề tài này quá nặng nề nên hai người không hàn huyên nữa.
Đến nội thành Đông Kinh, lúc Dương Tử cáo biệt Tiêu Ái Nguyệt đã đưa cho cô một con búp bê thời tiết.
Tiêu Ái Nguyệt nhận lấy rồi tự mình đưa cô ta ra ngoài, Dương Tử che mặt cười ôm một cái tạm biệt.
Khách sạn Quốc tế thiếu đi phong tục tập quán ở khu du lịch, nó hiện đại hoá, lạnh lẽo và tinh xảo hơn.
Tiêu Ái Nguyệt đặt phòng đôi, tiếp tân đăng ký tên hai người là cô và Dương Tử.
Nếu Từ Phóng Tình tìm đến, nói không chừng Tiêu Ái Nguyệt còn có thể mang kinh hỉ đến cho đối phương.
Nhưng thời gian trôi qua, khách sạn đưa cơm lên hai lượt rồi mà vẫn không thấy bóng dáng của Từ Phóng Tình.
Tiêu Ái Nguyệt đắng chát bưng ly rượu lên, tự nói với mình, 'chị ấy đã không đến thì thôi, bỏ đi'.
Tiêu Ái Nguyệt có thể tha thứ cho hành động 'đi không từ giã', có thể lý giải 'tại sao chẳng quan tâm', nhưng cô cũng có giới hạn của bản thân, dù có là 'con cưng của trời' hay là 'tinh anh của thương nghiệp', hay có quyền thế chẳng ai với tới, vậy thì thế nào?
Chai rượu đỏ đã thấy đáy, Tiêu Ái Nguyệt hơi say nhưng ý thức vẫn thanh tỉnh, cô mờ mịt nhìn bóng tối bên ngoài cửa sổ, một giọt nước mắt trong suốt trượt xuống bờ môi, cuối cùng cô nhịn không được liền ôm đầu gối khóc nức nở.
"Tiêu Ái Nguyệt, cô đã ba mươi tuổi rồi."
Trong trí nhớ của Tiêu Ái Nguyệt, đã từ rất lâu rồi mới có người nói với cô câu này, lâu đến mức cô cũng đã quên mình yêu Từ Phóng Tình như thế nào.
Trong phòng có hơi ấm vừa đủ, cơn rét lạnh từ lòng bàn chân lan đến đỉnh đầu, đông lạnh nội tâm, buốt đến thấu xương.
"Chị ấy không yêu tôi." Cho dù lòng đã như tro nguội nhưng vẫn muốn đối mặt với sự thật.
Tiêu Ái Nguyệt tỉnh táo che điện thoại, sau đó bật lửa hít một hơi thuốc lá, tự hỏi tự trả lời, "Tôi không biết tại sao chị ấy bỏ đi, tôi thậm chí không biết tại sao chị ấy lại muốn ở bên tôi, giờ phút này, tôi không có cảm xúc gì khác ngoài sự khó chịu, tôi đã nghĩ chị ấy sẽ trở lại."
Người bên kia đầu dây điện thoại không hề kiên nhẫn, hình như cũng đang uống rượu, "Cô không chết được đâu.
Tiêu Ái Nguyệt, đến Bắc Kinh đi, tôi giới thiệu bạn gái cho cô, thủ hạ của tôi có nhiều cô đẹp lắm, sau khi cô giúp tôi giải quyết xong Tần Thất Tuyệt, tôi sẽ tìm cho cô mười người."
Giang Lâm Lâm không ngạc nhiên Tiêu Ái Nguyệt sẽ gọi điện cho mình vì chẳng có ai thích hợp hơn với thân phận khán giả như cô.
Tiêu Ái Nguyệt đã nói rõ hai chuyện, thứ nhất là mình đã từ bỏ Từ Phóng Tình, thứ hai là sẽ từ bỏ vòng bạn bè mà Từ Phóng Tình đã kiến tạo cho mình.
Giang Lâm Lâm rất hài lòng, giật dây nói, "Hay cô gọi điện thoại cho cô ta nói là cô không cần cô ta nữa."
Phụ nữ uống say rất dễ ồn ào nhưng Tiêu Ái Nguyệt vẫn giữ giọng điệu bình thường, nước mắt trên mặt vẫn không ngừng rơi, "Tôi cúp đây."
Trong phòng không có người yêu, bố cục xa hoa làm người ta thêm bực bội.
Tiêu Ái Nguyệt say đến mắt lờ đờ, mông lung bắt đầu trầm tư.
Từ lúc nào, mình lại có thể tiêu phí nổi cho một căn phòng tốt như thế? Từ khi nào nhỉ? Từ khi Từ Phóng Tình bắt đầu đưa tiền cho cô thì quan hệ giữa hai người đã không còn bình đẳng, cho nên chị ấy có thể đối xử với cô như thế sao?
Tiền là cội nguồn của vạn ác! Tiêu Ái Nguyệt đứng lên nhìn qua một chồng hối đoái cách đây không lâu rồi tự nói một mình, "Sa đọa."
Đích thật là sa đọa, nghĩ bản thân có tiền thì có thể tùy ý làm tổn thương người khác.
Trong lòng Tiêu Ái Nguyệt bỗng nhiên nhối một cái, nội tâm nổi lên sự áy náy, cô phản xạ có điều kiện cầm điện thoại gọi qua cho Dương Tử, "Mấy ngày trước, tôi thật có lỗi, tôi không nên vũ nhục cô."
Dương Tử cười, "Cô nói quá lời rồi."
Ý niệm tà ác bắt đầu điên cuồng quấy phá, Tiêu Ái Nguyệt mấp máy bờ môi bật thốt lên, "Hay là cô qua đây đi? Tôi đang ở khách sạn một mình."
Có vẻ như Dương Tử đã giật mình, nhưng cũng rất nhanh đáp ứng.
Tiêu Ái Nguyệt uống nhiều quá, bước chân tập tễnh tiến vào thang máy, cô muốn xuống lầu đón người kia.
Mùi rượu trên người cô quá nồng nên nhân viên khách sạn đã đưa cô đến sofa ở đại sảnh, sau đó còn tri kỷ bưng tới một ly sữa bò.
Tiêu Ái Nguyệt sâu kín hỏi, "Các người đều vì tôi có tiền mới đối xử tốt với tôi đúng không?"
Cô nói tiếng Trung, nhân viên nghe không hiểu, chỉ có bản thân Tiêu Ái Nguyệt nghe hiểu, trong nháy mắt lại muốn khóc.
Rốt cuộc cô cũng đã trở thành Từ Phóng Tình, một người phụ nữ lớn tuổi có vô số tiền, đếm mãi không hết.
Trong biển người mênh mông, tiền tài trở thành thứ duy nhất có thể dựa vào, chẳng có ai yêu mình, cuối cùng Tiêu Ái Nguyệt đã hiểu tâm trạng cô độc này.
Nhưng hơn một giờ sau, Dương Tử vẫn không tới.
Tiêu Ái Nguyệt bị nhân viên đánh thức mới nhìn thấy tin nhắn xin lỗi của Dương Tử.
Đúng là cô gái luôn vững nguyên tắc, Tiêu Ái Nguyệt tự giễu, thế giới này vẫn chưa ghê tởm đến mức không có thuốc chữa.
Mở cửa phòng, đèn bên trong sáng trưng, Tiêu Ái Nguyệt cào đầu suy nghĩ, 'sao lại sáng như thế?' Cô vẫn chưa cắm thẻ phòng trong tay vào ổ điện mà, tại sao trong phòng sáng lạ thường thế kia? Cô từng bước tiếp cận cánh cửa đen liền nhanh chóng trông thấy người nọ.
Cô cảm giác cốt tủy đều run lên, máu trong đầu như đang chảy ngược, chỉ chốc lát lập tức khiến đầu choáng mắt hoa.
Người phụ nữ kia đưa lưng về phía cô, ngồi trên sofa được ngọn nến vây quanh, dường như đối phương cảm giác được có người đang nhìn mình liền chậm rãi quay đầu, tay lơ đãng vén mái tóc màu đen dài lên, "Có một đoạn thời gian, tôi vẫn luôn nghĩ mình không thích hợp làm thương nhân.
Tôi khống chế dục vọng, tôi có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, tôi thật sự rất xin lỗi.
Tiêu Ái Nguyệt, tôi đã từng hy vọng em có thể trở thành thương nhân thành công, nhưng có lẽ tôi đã sai.
Tôi rời đi là vì không có cách nào mở miệng nói câu xin lỗi với em.
Xin lỗi, Tiêu Ái Nguyệt, vợ à, thật sự xin lỗi, nhưng tôi rất yêu em."
Tiêu Ái Nguyệt yên lặng, cô đột nhiên cảm giác người phụ nữ trước mặt không hề chân thực, cô dùng tay vuốt nhẹ mặt mình, có thể cảm nhận được đây không phải mộng.
Cô bắt đầu luống cuống tay chân, hai tay gãi khắp thân thể như tìm chỗ ngứa nhưng tìm mãi không thấy căn nguyên, chỉ có thể chỉ vào cửa phòng hỏi, "Chị vào bằng cách nào?"
"Lúc em ngủ thiếp đi, Tiểu Trương đã lấy thẻ phòng trong túi của em."
"Em..."
"Tôi muốn làm một người mẹ tốt.
Tiêu Ái Nguyệt, chúng ta sinh em bé đi."
Tiêu Ái Nguyệt như bị điện giật giật nảy mình, thân thể chếnh choáng thanh tỉnh hơn phân nửa, "Tình Tình, chị bị trúng bùa rồi hả?"
Từ Phóng Tình đứng dậy vén sợi tóc ra sau tai Tiêu Ái Nguyệt, sau đó cô tinh tế nhìn mặt người yêu, đôi mắt khẽ chớp, kích động khó hiểu, "Tiêu Ái Nguyệt, mang tôi về nhà.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...