Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi


Từ Phóng Tình trực tiếp đón taxi từ thành phố H đến thẳng Hán Môn Khẩu.

Cô lãnh đạm bước xuống xe, vừa liếc mắt đã lập tức trông thấy Tiêu Ái Nguyệt ủ rũ ngồi đợi trước cổng, "Tiêu Ái Nguyệt."
Tiêu Ái Nguyệt ngẩng đầu tìm nơi phát ra âm thanh, đôi mắt tức thì sáng lên giống hệt cún con gặp được chủ của mình.

Từ Phóng Tình bị ánh mắt của cô dọa sợ, cô tần ngần một lúc mới đi qua bên người kia, điềm tĩnh hỏi Tiêu Ái Nguyệt, "Cô ăn cơm chưa?"
Tiêu Ái Nguyệt đờ đẫn lắc đầu, "Tôi không đói bụng."
"Tôi đói." Từ Phóng Tình nói, "Cô đi mua giúp tôi một phần cháo."
"Dạ." Tiêu Ái Nguyệt ngoan ngoãn trả lời, "Vậy chị ở đây chờ tôi, tôi sẽ lập tức quay lại ngay."
Từ Phóng Tình gật đầu không nói lời nào.
Trong khu công nghiệp có rất nhiều đồ ăn nhưng nhìn không được vệ sinh cho lắm.

Tiêu Ái Nguyệt lái xe dạo một vòng mới miễn cưỡng dừng ở một quán ăn sạch sẽ.

Dạ dày của Từ Phóng Tình không tốt, Tiêu Ái Nguyệt không dám để cô ăn đồ dơ nên chỉ gọi một phần cháo hoa, không dám mua gì thêm.
Sau khi trở về phân xưởng, Từ Phóng Tình đã không còn ở đó nữa, cô hỏi ra mới biết quản lý Từ đang trong phòng họp, người kia còn dặn nhân viên bảo vệ nếu Tiêu Ái Nguyệt quay về thì kêu cô trực tiếp đến phòng họp tìm mình.
Tiêu Ái Nguyệt mang theo cháo đến gõ cửa, cô không dám để cháo ở bên ngoài, cô sợ sẽ bị người trong nhà máy hạ độc, không phải là cô đa nghi nhưng cô không muốn mình lại bị gạt giống lúc trước.
Cô đi vào phòng, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào chén cháo.


Trưởng xưởng Vương quái đản lên tiếng, "Ủa, Tiêu tiểu thư chưa ăn cơm à, sao cô không nói sớm, căn tin của chúng tôi còn rất nhiều bánh bao thừa nhưng tôi lỡ kêu người ta mang cho heo ăn hết rồi còn đâu."
Từ Phóng Tình ngồi tít trên cùng chủ trì hội nghị, ánh mắt cô lướt qua mọi người một vòng, duy chỉ bỏ qua Tiêu Ái Nguyệt, cuối cùng rơi lên người trưởng xưởng Vương, "Cấp dưới của tôi làm việc lỗ mãng, cô ấy không có kinh nghiệm gì, vẫn còn đang trong thời gian thử việc, đã mang phiền toái đến cho mọi người rồi."
"Ha ha ha, quản lý Từ khách khí quá, người mới làm việc đều khó tránh khỏi sai sót, người bận rộn như cô lại còn chạy đến địa phương nhỏ của chúng tôi làm tôi thực sự cảm thấy vinh hạnh a." Trưởng xưởng Vương xoa xoa bụng, mặt mũi tràn đầy gió xuân, "Nếu Tiêu tiểu thư làm việc kỹ lưỡng thì đương nhiên sẽ không có vấn đề gì, chỉ là trí nhớ không được tốt lắm, bản thân tìm ra hàng hư lại không biết để ở đâu, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, tôi cảm thấy cô ấy không thích hợp làm ở phòng mua hàng, càng không thích hợp đi theo cô, có gì sẽ ảnh hưởng đến thanh danh bên ngoài của cô lắm nha."
"Thanh danh bên ngoài của tôi là gì?" Từ Phóng Tình mỉm cười, hiển nhiên tâm tình không tệ, "Nói một chút nghe thử."
"Tên tuổi của cô vang dội khắp nơi, cũng không phải chỉ có mình tôi nói đâu, cô đừng nghĩ tôi nịnh bợ nha." Trưởng xưởng Vương đưa ánh mắt nhìn về phía quản lý tài vụ, "Quản lý Trần, anh nói anh đã từng thực tập ở tổng công ty, quản lý Từ có phải như lời tôi nói không?"
Quản lý Trần cười nói, "Đương nhiên, nếu không có thực lực thì làm sao quản lý Từ có thể ngồi lên vị trí giám đốc điều hành ở tổng công ty năm đó được chứ."
Giám đốc điều hành tổng công ty và quản lý bộ phận mua hàng là hai cấp bậc hoàn toàn khác biệt.

Tiêu Ái Nguyệt vô cùng tự giác đứng sau lưng Từ Phóng Tình, cô nhìn bóng lưng của người nọ, bỗng nhiên rất muốn biết chị ấy đã gặp phải cố sự gì lại bị đày đến thành phố H.
Từ Phóng Tình không để ý tới lời trêu chọc của những người này, cô khẽ cười, "Tôi nhớ ra anh rồi, lúc anh mới đến công ty vẫn là do tôi ký tên."
Quản lý Trần kinh sợ cúi đầu, "Cô là Bá Nhạc của tôi." (*)
"Vừa rồi các người phê bình cấp dưới của tôi rất nhiều nhưng vẫn chưa đủ, tôi biết rõ con người của cô ấy, nếu lỡ như có chỗ nào đắc tội, chi bằng các người hãy tỉnh táo tự nhìn lại bản thân xem có đúng không?" Từ Phóng Tình đảo mắt xung quanh lần nữa, bộ dạng hiền lành lập tức thay đổi, giống như cọp dữ ngụy trang thành mèo, kiêu ngạo vô cùng, "Cô ấy là người mà tôi đã sắp xếp đến đây, dù cho có làm sai bất cứ chuyện gì đi chăng nữa cũng là tôi trao quyền.

Cô ấy chính là mắt của tôi, tôi biết mọi chuyện cô ấy nhìn thấy, giống như lúc nãy các người vừa nói cô ấy không thích hợp làm mua hàng, nhưng thích hợp hay không là chuyện do tôi trực tiếp quản lý, các người không là gì và cũng chẳng có quyền gì ý kiến."
Trưởng xưởng Vương biến sắc, "A, quản lý Từ, ý của cô là chúng tôi không có quyền lên tiếng sao?"
"Tôi kêu các người lên tiếng chứ không phải muốn các người thảo phạt người của tôi." Từ Phóng Tình lạnh lùng nhìn gã, "Tôi chỉ muốn nói cho các người biết, hôm nay tôi đến đây, các người phải phối hợp công việc với tôi thật tốt, nếu có vấn đề gì xảy ra, hôm nay tôi sẽ không truy cứu.


Tôi đến thành phố H này chỉ muốn yên bình qua hết mấy năm, tôi vốn không định so đo với đám nhân viên bên dưới nhưng nếu các người nhất định làm khó dễ tới bộ phận mua hàng của chúng tôi thì đừng trách tôi hạ thủ không lưu tình."
"Quản lý Từ, tôi biết cô có quá khứ rất lợi hại, nhưng tất cả phân xưởng ở thành phố H hiện đang được phó tổng giám đốc Hoàng phụ trách, cô không có quyền gì yêu cầu chúng tôi phải phối hợp." Quản lý phòng nhân sự mang kính nghiêm túc nói.
"Anh là ai?" Từ Phóng Tình hỏi gã.
"Tôi là quản lý của bộ phận nhân sự, Hoàng Hà."
"A, anh chính là cháu của phó tổng giám đốc Hoàng sao? Hay là bây giờ anh gọi điện thoại cho chú của anh hỏi xem tôi có có quyền quản lý nhà máy của các người không?" Từ Phóng Tình nói lời ngoan độc, cô hoàn toàn không cảm thấy mình sai chỗ nào, "Còn có ai thuộc dòng dõi 'hoàng thân quốc thích' ở đây mà tôi chưa biết không? Mời ra tự giới thiệu bản thân một chút."
Không ai dám cử động, hơn mười vị quản lý câm lặng nhìn nhau.
"Không cần thiết phải như vậy." Chủ quản trẻ tuổi duy nhất mở miệng, "Quản lý Từ, cô muốn chúng tôi phối hợp chuyện gì? Cô cứ mở miệng, chúng tôi làm theo là được."
Trưởng xưởng Vương quay đầu trừng gã một cái, "Nhà máy có quy định của nhà máy, người bình thường không có quyền kiểm tra!"
"Đúng rồi!" Quản lý Hoàng nói, "Nếu ai cũng yêu cầu phối hợp thì chẳng phải chúng tôi bận chết còn gì?"
Bên ngoài có người gõ cửa, quản lý Hoàng mất kiên nhẫn hỏi, "Ai vậy?"
Nhân sự cúi đầu rụt rè nói, "Trưởng xưởng, phó tổng giám đốc đến rồi."
Trưởng xưởng Vương cuống quýt đứng lên, "Đâu, ở đâu?"
"Đang ở bên ngoài."
Tổng công ty của tập đoàn Hải Manh rất khổng lồ, nhà máy nhiều vô số kể, nơi này chỉ là một trong số đó, không ngờ người lãnh đạo tối cao của thành phố H lại đến đây, tất cả nhân viên quản lý đều có chút luống cuống, trưởng xưởng Vương quay đầu nhìn thoáng qua Từ Phóng Tình, "Quản lý Từ, chuyện cô làm chẳng có ý nghĩa gì cả."
Từ Phóng Tình trực tiếp mở cửa phòng đi ra ngoài, phó tổng giám đốc Hoàng đang an vị ngồi trên ghế uống trà, bộ dáng hiền hoà không giống người lãnh đạo chút nào.

Gã nhìn thấy Từ Phóng Tình đi ra, cười nói, "Quản lý Từ, cô đến đây hẳn là nên báo cho tôi một tiếng để đi chung chứ, cô khỏi phải mất công đón xe."
Từ Phóng Tình không kiêu ngạo cũng không tự ti trả lời, "Phó tổng giám đốc đang sợ tôi đi lộn chỗ đấy ư?"

"Làm gì có, quản lý Từ thông minh như vậy, sao lại có thể xuất hiện tình huống đó được." Phó tổng giám đốc Hoàng mỉm cười trả lời, "Tôi lo lắng cho thể chất thiên kim không thích ứng được với không khí ở khu công nghiệp, chỗ này khắp nơi đều là muỗi, không tốt cho thân thể của cô đâu."
"Chẳng phải anh cũng là lần đầu tiên đến sao?"
"Phó tổng giám đốc." Trưởng xưởng Vương tựa như chuột nhìn thấy mèo, yếu ớt mở miệng, "Sao anh lại có thời gian tới đây?"
"Tôi tới thăm các anh một chút, trong xưởng xảy ra chuyện gì để quản lý Từ của chúng ta tự mình ra mặt thế?" Phó tổng giám đốc Hoàng tỏ ra nghiêm túc với cấp dưới của mình.
"Không có gì cả." Trưởng xưởng Vương mếu mặt giải thích, "Cũng không phải chuyện của chúng tôi, là cái cô bên phòng mua hàng kia tự mình nhớ lầm rồi đẩy hết trách nhiệm lên người chúng tôi."
Rốt cuộc phó tổng giám đốc Hoàng cũng để ý đến sự tồn tại của Tiêu Ái Nguyệt, "Là cô đó sao? Cô đến công ty của chúng tôi bao lâu rồi, lại đây nào, lại đây giải thích chuyện gì đã xảy ra."
Tiêu Ái Nguyệt trộm nhìn Từ Phóng Tình, không ngờ đối phương cũng đúng lúc nhìn lại cô, ánh mắt cả hai giao nhau trong không khí khiến mặt của cô lập tức nóng bừng.

Cô đỏ mặt kể ra toàn bộ chân tướng với phó tổng giám đốc Hoàng, sau đó lại cúi đầu xuống không dám nhìn Từ Phóng Tình.
"Ra là vậy." Phó tổng giám đốc Hoàng chép miệng, lắc đầu nói, "Cô nói rất rõ ràng chi tiết nhưng tôi có một chút nghi vấn, cô nói cô không tìm ra số hàng hư vì chúng đã bị người khác mang đi, vậy cô có chứng cứ không? Sự tình xảy ra trong xưởng của tôi, nếu không có chứng cứ thì chính là vu khống.

Những người này đều do một tay tôi bồi dưỡng, cô gái trẻ à, cô đang làm bỉ mặt tôi đấy ư."
"Bọn họ đã đem chứng cứ tiêu hủy hết rồi." Tiêu Ái Nguyệt buồn bã giải thích.
"Lời này của cô vẫn không có chứng cứ." Phó tổng giám đốc Hoàng mỉm cười nhìn qua Từ Phóng Tình, "Quản lý Từ, cô có tin lời người này nói không?"
Từ Phóng Tình liếc nhìn khuôn mặt đỏ như đít khỉ của Tiêu Ái Nguyệt, "Tuy cô ấy làm việc sơ ý và chủ quan nhưng vẫn là người đáng tin."
"Được." Phó tổng giám đốc Hoàng mở miệng nói, "Cô tin thì tôi tin, cứ như vậy đi, tôi không tra cứu việc này nữa, tôi sẽ giao toàn bộ quyền cho cô điều tra, chân tướng chắc chắn sẽ được phơi bày.

Trưởng xưởng Vương, anh thông báo cho nhân viên toàn xưởng phải phối hợp với quản lý Từ, hiểu chưa?"
Trưởng xưởng Vương đen mặt đáp, "Dạ hiểu."
Phó tổng giám đốc Hoàng rời đi khiến bầu không khí ở xưởng bớt căng thẳng hơn chút, trưởng xưởng Vương chỉ biết Từ Phóng Tình có người quen ở tổng công ty, gã cũng không hiểu rõ tính cách của cô nên bèn vỗ ngực bảo đảm, "Quản lý Từ, cô cứ việc ngồi ở đây đi, tôi sẽ đích thân ra tay giúp cô tìm đống hàng hư đó, cô cứ yên tâm, tôi cam đoan sẽ nỗ lực hết sức."
Từ Phóng Tình xưa nay chưa từng hoàn toàn yên tâm với bất cứ người nào huống chi là những kẻ 'cáo mượn oai hùm' xa lạ này, "Không cần, không phiền trưởng xưởng ra tay, tôi tự mình làm được rồi."

Trưởng xưởng Vương nào có thể để cô tùy ý làm rối, "Vậy tôi sắp xếp vài người dẫn cô đi được không?"
"Tiêu Ái Nguyệt." Từ Phóng Tình không thèm nhìn gã, cô kéo Tiêu Ái Nguyệt ra ngoài, "Cháo của tôi đâu?"
"Ở đây." Tiêu Ái Nguyệt luôn cầm cháo đứng sau lưng Từ Phóng Tình, "Quản lý Từ, chị ăn ngay bây giờ sao?"
"Để ở đây đi, giờ tôi phải uống thuốc." Từ Phóng Tình nói, "Để xưởng trưởng 'đích thân' dẫn cô đi lấy chén sạch và nước ấm cho tôi uống thuốc, nhớ lấy đúng một cái chén thôi."
Trưởng xưởng Vương vô tình trở thành người bưng trà đưa nước, gã tâm không cam, tình không nguyện dẫn theo Tiêu Ái Nguyệt lên lầu hai lấy nước, cảm xúc của cô ngược lại bình tĩnh hơn rất nhiều, "Tôi biết anh đã sai Phương Viên Trân lấy đi."
Trưởng xưởng Vương đưa mặt thối nhìn cô, "Cô có chứng cứ sao?"
"Chúng tôi sẽ có." Tiêu Ái Nguyệt nói, "Giấy không thể gói được lửa."
Trưởng xưởng Vương hừ lạnh, "Coi như các cô tìm ra thì thế nào? Quản lý Từ của cô chỉ là quản lý của phòng mua hàng thôi, cô ta có thể làm gì chúng tôi? Đám người bên phòng mua hàng của cô có thể làm gì được."
"Anh cứ chờ mà xem." Tiêu Ái Nguyệt tràn đầy tự tin, "Chị ấy sẽ tận diệt các anh."
(*) Bá Nhạc: Theo truyền thuyết Trung Hoa, Bá Nhạc nguyên là tên của một vị Thần cai ngựa trên Thiên đình.

Vào đời nhà Chu, thời Xuân Thu (Xuân Thu là tên gọi một giai đoạn lịch sử từ năm 771 đến 476 TCN trong lịch sử Trung Quốc), có một người tên là Tôn Dương.

Người này là bậc thầy am hiểu về ngựa.

Qua vóc dáng, ngoại hình của chúng, ông có thể biết được con nào là Thiên Lý mã - loài ngựa có sức khỏe dẻo dai, chạy xa vạn dặm.

Vì vậy nên người đời nể phục gọi ông là Bá Nhạc.

Đặc biệt, nhắc tới Bá Nhạc nghĩa là hàm ý nhắc tới một người có thể nhận ra tài năng của người khác hoặc là một người trao cơ hội cho người khác thể hiện bản lĩnh, một người không chỉ nhìn mọi thứ với vẻ bề ngoài..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui