Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi


Dường như đã rất lâu rồi không gặp lại người kia.
Mã Thượng Tài ngồi đối diện báo cáo kế hoạch năm, ngón tay Từ Phóng Tình linh hoạt gõ lốp bốp trên laptop không ngừng, gã nói đến miệng đắng lưỡi khô nhưng cô lại chẳng có biểu cảm gì, giống như không hề phản ứng.

Gã và Tiểu Thu yên lặng liếc nhau một cái, sau đó cẩn thận hỏi, "Tổng giám đốc Từ, chị thấy kế hoạch này như thế nào?"
Từ Phóng Tình bưng ly cà phê trên bàn khẽ nhấp một miếng, vẫn chưa trả lời.
"Tôi cảm thấy chắc phải thêm người?" Tiểu Thu ở một bên đệm theo, "Quản lý Từ, dạo này Đại Hải xin nghỉ phép tương đối nhiều, Tiểu Nguyệt lại bị điều đến phân xưởng, quản lý Mã cũng chỉ vừa mới đến, công việc của chúng ta vốn dĩ đang quá tải, bây giờ càng thêm hữu tâm vô lực, hay là chúng ta triệu hồi Tiểu Nguyệt về?"
Từ Phóng Tình đang chờ yêu cầu này của họ nhưng lại duy trì vẻ lãnh đạm, cô khẽ cười rồi tháo kính mắt xuống, sau đó nhìn thẳng vào Mã Thượng Tài, chậm rãi nói, "Hải Manh luôn không ngừng thông báo tuyển dụng, ai cũng biết phòng mua hàng của chúng ta có yêu cầu rất nghiêm khắc, đâu ra người tài giỏi có sẵn để tuyển? Bất quá lời của phó quản lý Mã cũng có lý, tôi đột nhiên nhớ ra trước đó không lâu chủ tịch có gọi điện thoại hỏi tôi có cần người hỗ trợ hay không, lúc ấy quả thực là không cần nên tôi đã cự tuyệt, bây giờ cậu báo lại lên tổng bộ thử xem sao."
"Dù sao thì chị cũng là lãnh đạo bên này" Mã Thượng Tài ấp úng cự tuyệt, "Tôi vượt quyền không hay cho lắm."
Từ Phóng Tình đã dự liệu được gã sẽ nói như vậy, cô cầm bút gõ lên bàn rồi gằn từng chữ tạo áp lực, "Cậu cự tuyệt tôi không phải là vượt quyền?"
"Cái này..." Mã Thượng Tài còn muốn nói gì đó nhưng Tiểu Thu đã nhanh chóng quyết định kéo vạt áo gã lại, lắc đầu, "Phó quản lý, quản lý Từ nói cũng đúng đó."
Một kẻ có dã tâm nhưng lại không có can đảm, một kẻ có can đảm nhưng lại chẳng có năng lực.

Hai thuộc hạ trước mắt cũng không phải là đèn cạn dầu, Từ Phóng Tình hiểu điều này hơn hết.

Hai người ở trước mặt kẻ xướng người hoạ làm cô không biết phải làm sao, lập tức lại liên tưởng tới Tiêu Ái Nguyệt, tâm niệm vừa động, lông mày nhếch lên, trầm giọng nói, "Tiểu Thu, cô đặt chỗ, đêm nay tôi mời khách, chúc mừng phó quản lý được điều nhiệm đến phòng mua hàng của chúng ta."
"Được rồi." Tiểu Thu vui vẻ, "Quản lý Từ, cứ giao việc này cho tôi, chị yên tâm, bây giờ tôi sẽ đi sắp xếp ngay." Nói xong liền đứng dậy rời đi.
"Thông báo cho Tiêu Ái Nguyệt đến tham dự."
Tay Tiểu Thu đã nắm lên núm cửa, giọng nói mơ hồ lạnh lùng của Từ Phóng Tình từ phía sau bỗng nhiên truyền đến, Tiểu Thu cho là mình nghe lầm bèn quay đầu nhìn thoáng qua Từ Phóng Tình, thấy cô bất động thanh sắc mới chuyển sự chú ý lên văn kiện, vẻ mặt cũng không có gì dị thường.
Tốt lắm, coi như lương tâm trỗi dậy, bị Từ Phóng Tình ngó lơ vô số lần, Tiểu Thu cũng tự an ủi mình như thế.
Có cần phải kinh ngạc như vậy không? Không chỉ Tiểu Thu, ngay cả Mã Thượng Tài trước khi đi cũng để lại dáng vẻ 'muốn nói lại thôi'.

Từ Phóng Tình chống tay lên trán, buồn bực suy nghĩ mấy phút mới cảm thấy mình lại bật hack cho Tiêu Ái Nguyệt nữa rồi, tại sao phải gọi cô ta đến ăn liên hoan? Cô ta ăn khỏe như vậy, cũng không thèm nghe lời ai, người đang sống vui vẻ ở phân xưởng nào thèm để ý đến bữa cơm của mình? Vả lại, tại sao phải lãng phí tiền mời cô ta ăn cơm?
Ngón tay đã đè xuống phím tắt, chỉ cần bấm một cái liền có thể ngăn cản Tiểu Thu gọi điện thoại cho kẻ ngốc nghếch kia, nhưng cô có muốn Tiểu Thu gọi điện không?

"Cốc cốc cốc", tiếng đập cửa lỗ mãng ở bên ngoài vang lên cắt ngang sự trầm tư của Từ Phóng Tình, Tiểu Thu cười cười, lúng túng giải thích, "Quản lý Từ, Tiểu Nguyệt nói cô ấy ở phân xưởng rất bận, không có thời gian tới dùng cơm."
"Cô ta bận? Cô ta bận cái gì ở chỗ đó?" Một câu nói đã thành công châm lên sự phẫn nộ của Từ Phóng Tình.

Tâm tình vốn đang rối rắm có xu hướng gia tăng, cô đen mặt, không khách khí mỉa mai, "Cô ta bận bịu, còn tôi thong thả lắm sao? Tôi là lãnh đạo của cô ta, bảo cô ta ăn cơm, cô ta có tư cách gì cự tuyệt? Heo mẹ sắp bị cắt tiết cũng phải an bài tốt thời gian ăn cơm, Tiêu Ái Nguyệt còn thua cả heo sao? Cô nói với cô ta rốt cuộc có tới hay không, không tới thì cúp máy."
Tiểu Thu nuốt nước miếng, vẻ mặt như gặp phải quỷ, "Vậy để tôi gọi lại."
"Không cần đâu." Vẻn vẹn một giây, Từ Phóng Tình nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm tình của mình, lạnh băng khoát tay nói, "Ra ngoài đi."
Nghĩ mãi chẳng hiểu, vì sao người đó lại có thể chọc giận cô được? Từ Phóng Tình làm xong công việc, cô ngồi trong phòng làm việc, càng nghĩ càng giận, 'cô không muốn tới, tôi lại càng muốn cô tới!'.
Trước khi tan việc, Từ Phóng Tình tự gọi cho Tiêu Ái Nguyệt một cú điện thoại, tên kia rất e ngại, nói không đến hai câu đã lập tức xìu xuống.

Lúc này, sắc mặt Từ Phóng Tình mới dễ nhìn hơn một chút, chờ phục vụ lên menu mới chỉ vào món ăn rồi ra lệnh, "Thêm một phần ăn nữa."
Thời điểm Tiêu Ái Nguyệt đến, ánh mắt của Từ Phóng Tình chỉ vừa tùy tiện lướt qua người kia một chút thì tay bỗng nhiên dừng lại, cô suýt nữa bị sặc rượu.

Tiêu Ái Nguyệt mặc áo len đỏ bó sát, quần da căng cứng cho thấy sự tăng cân, chưa đề cập đến đôi giày chơi bóng cũ kỹ trên chân, bức tranh nữ nông dân này quá chói mắt rồi.

Từ Phóng Tình cơ trí dời ánh mắt, ép buộc bản thân tỉnh táo lại, "Tự mình gọi món đi, chúng tôi ăn sắp xong rồi."
Một bữa cơm tốn tổng cộng 8163 tệ.

Tiêu Ái Nguyệt đưa cô trở về, trên đường líu lo không ngừng, "Quá đắt, chỉ riêng mấy chai rượu đỏ quý hiếm kia đã mắc muốn chết rồi.

Quản lý Từ, lương của chị cao thì ổn rồi, tiền lương một tháng của tôi không có cao như vậy đâu, quá lãng phí."
Từ Phóng Tình gật đầu đồng ý, "Ừm, quả thực là rất quý, nhưng không sao, tôi dùng tiền lương của cô mời khách mà."
Nhớ tới một tháng không lương của mình, nước mắt Tiêu Ái Nguyệt muốn trào ra, cô tức giận, bất bình nói, "Quản lý Từ, tôi đang giúp chị tiết kiệm tiền đó.
Thấy người kia kinh ngạc, tâm tình bất ổn đã khá hơn nhiều, Từ Phóng Tình khoan thai tự đắc trêu đùa, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi là cấp trên của cô, tôi đã nói sẽ tính rồi, bây giờ cô im miệng lại đi."
Sắc mặt Tiêu Ái Nguyệt rất khó coi, cô lườm người nọ một cái, sau đó ngoan ngoãn khép miệng nhỏ lại.

Hai từ 'im miệng' này rất hiệu quả, Từ Phóng Tình dùng bao nhiêu lần thì Tiêu Ái Nguyệt thầm phỉ nhổ và trách mắng bấy nhiêu lần nhưng lại không dám nói thẳng ra mặt.

Tiêu Ái Nguyệt không dám, đương nhiên Từ Phóng Tình cũng không thèm để ý đối phương sẽ như 'chó cùng rứt giậu', không để ý chút nào.
Sau một tuần đi làm, Mã Thượng Tài chạy tới tìm Từ Phóng Tình báo gã đã gọi điện đến tổng bộ đòi thêm người, song bên tổng bộ lại cần Từ Phóng Tình gọi lại xác nhận lần nữa.
Từ Phóng Tình muốn nhanh chóng rời khỏi thành phố H, nên cú điện thoại này chắc chắn phải gọi, "Biết rồi, phó quản lý Mã đi làm việc trước đi."
Thế là Mã Thượng Tài yên tâm rời đi, Từ Phóng Tình bỗng cảm giác tẻ nhạt vô vị, liên lạc với một đám trẻ ranh thật sự không có tính khiêu chiến.

Đông Văn Giang tựa như có thần giao cách cảm với cô, ban đêm gã cố ý gọi điện thoại tới hẹn cô ra ngoài chơi, bình thường Từ Phóng Tình sẽ cự tuyệt gã và lần này cũng không ngoại lệ.
Chín giờ tối, tiết mục ca hát náo động trong pub mừng cảnh thái bình, trên khán đài có một cô ca sĩ đang hát dân gian, Đông Văn Giang nhận điện thoại, trêu ghẹo nói, "Sao thế, muốn phóng túng rồi phải không?"
Từ Phóng Tình ngồi ngay ngắn trên sofa, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm màn hình Weibo trên máy tính, "Tôi muốn hỏi anh, nếu một người cứ thỉnh thoảng sẽ chọc giận anh thì biểu hiệu cho điều gì?"
Đông Văn Giang đầu tiên là sững sờ, sau đó kịp phản ứng thì ra cô đang hỏi thăm về vấn đề tình cảm bèn cười trước rồi ghẹo sau, "Ha ha ha, biểu hiệu nhiều điều lắm, hoặc là người đó ghét cô, hoặc là người đó muốn hấp dẫn sự chú ý của cô, hoặc là...!người đó thích cô, hay là cô bớt chơi game ở nhà đi, dành nhiều thời gian tiếp xúc với người đó một chút, đúng rồi, cô qua vòng trò tìm hình Pikachu chưa?"
Từ Phóng Tình thẹn quá hoá giận, cười lạnh nói, "Anh lắm chuyện quá."
Cúp điện thoại rồi tùy tiện vứt đại sau lưng, Từ Phóng Tình ấn mở google tìm kiếm làm cách nào để xác nhận người khác thích mình.
1.

Đưa bữa sáng, đúng rồi, cô ta đã làm qua.
2.

Vụng trộm theo dõi Weibo, cô ta đã làm qua.
3.

Sẽ khẩn trương một cách khó hiểu, hình như cô ta cũng có.
4.


Nói gì nghe nấy, điểm này rất rõ ràng.
5.

Sẽ không kìm lòng được mà tiếp xúc thân thể, có..., có không nhỉ?
6.

Thổ lộ, vừa nãy trên Weibo đúng không?
Từ Phóng Tình cầm bút máy nghiêm túc ghi bút ký từng dòng, đáp án đã hiện rõ trong lòng.
Đúng vậy, không sai, Tiêu Ái Nguyệt thích mình!
Quả nhiên Đông Văn Giang không phải mạng lưới gì đáng tin cậy, Từ Phóng Tình lập tức hiểu ra dòng trạng thái trên Weibo của Tiêu Ái Nguyệt là có ý gì.
'Tưởng niệm mỗi ngày đều có người bên cạnh'
Chết người hơn nữa là...!Tiêu Ái Nguyệt còn đăng một tấm hình kèm theo ở phòng mua hàng của Hải Manh, đằng sau bức tranh Quan Âm chính là bóng dáng mơ hồ của một người...!chính là ảnh chụp lén Từ Phóng Tình đang bưng cà phê trong phòng làm việc.
Cơn phẫn nộ của Từ Phóng Tình đối với hành động chụp lén đó chợt biến thành nghi hoặc và tự vấn, Tiêu Ái Nguyệt có lá gan lớn như thế sao?
Từ Phóng Tình ôm nghi vấn đến cuối tuần, lúc cô đang ngồi đợi đóng gói bữa trưa trong nhà hàng Quảng Đông liền trông thấy Tiêu Ái Nguyệt đang dây dưa cùng một gã đàn ông ở phía xa xa.

Từ Phóng Tình cũng không phải trẻ con chưa trải sự đời, nhìn tư thế kia thì có lẽ Tiêu Ái Nguyệt đang xem mắt.

Cô cũng không định chào hỏi, nào ngờ Tiêu Ái Nguyệt đột nhiên nhìn thấy cô bên này liền vội vàng co cẳng chạy ra ngoài.
Nếu cô nhớ không lầm thì trên google còn có một ý là: 'nếu đối phương thích mình, cô ta sẽ cảm thấy sợ hãi khi bị mình bắt gặp đang ở bên cạnh ai khác.'
"Tiêu Ái Nguyệt, tôi nhìn thấy cô rồi."
Từ Phóng Tình không chút hoang mang đi theo, "Sao cô lại bỏ chạy?"
Tiêu Ái Nguyệt rõ ràng có tật giật mình, cười ha hả nói, "Ha ha ha ha, Quản lý Từ, thật là tình cờ."
Thật trùng hợp, Từ Phóng Tình cũng không ngờ sẽ đụng phải mẹ Tiêu ở đây liền có chút khẩn trương nhưng ai ngờ Tiêu Ái Nguyệt lại càng căng thẳng hơn.

Cô cắn chặt răng, chết sống không đồng ý để Từ Phóng Tình về nhà cô làm khách.

Mấy ngày trước, Từ Phóng Tình nhận ra cô đang trốn tránh nên hết lần này tới lần khác đều muốn hiểu rõ rốt cuộc Tiêu Ái Nguyệt đang trốn tránh điều gì, "Vậy thì đi thôi."

Lên xe, Tiêu Ái Nguyệt buông lỏng, lấy lòng hỏi, "Quản lý Từ, chị muốn ăn gì?"
Vô sự mà ân cần, hôm nay Từ Phóng Tình nhu thuận khác hẳn ngày thường "Đều nghe theo dì."
Mẹ Tiêu hiển nhiên bị lớp ngụy trang này chinh phục, dù sau đó Từ Phóng Tình đã bỏ về nhưng bà vẫn bảo Tiêu Ái Nguyệt đưa cơm trưa tới.
Thiết bị giám sát thông báo có người đến, người nào đó không dám lộ diện mà phải hèn nhát lén lúc đặt đồ ăn trước cửa.

Từ Phóng Tình thờ ơ quan sát một hồi liền thấy người kia ngồi xổm trên mặt đất gửi tin nhắn mà không có ý định nhấn chuông cửa, thế là cô lạnh lùng mở cửa ra, vô cảm nói, "Tiêu Ái Nguyệt, tại sao cô lại ra sức muốn lấy lòng tôi?"
Tiêu Ái Nguyệt bị bắt gian trở tay không kịp, sắc mặt ửng đỏ, ấp úng nói, "Tại mẹ tôi kêu tôi đưa cho chị."
Nhận được đáp án nước đôi, Từ Phóng Tình không đồng tình, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi sắp về Thượng Hải rồi."
Dù là chỉ rõ hay ám chỉ, Từ Phóng Tình đều có ý nói 'tôi phải đi rồi, cô đừng thích tôi'.
Không biết Tiêu Ái Nguyệt có nghe hiểu ý hay không mà sau khi cô tức hổn hển nói cả một đống vấn đền lớn trong công việc ra rồi nhưng đối phương vẫn không chịu thừa nhận thích mình.

Từ Phóng Tình nhìn người nọ tựa như đang nhìn tôm tép nhãi nhép, đợi tôm tép nói xong mới lãnh đạm trả lời, " Cô có hay không cũng không liên quan nữa, tháng sau tôi sẽ về Thượng Hải, sau này sẽ không gặp lại nhau nữa.

Tiêu Ái Nguyệt, quan trọng là phải xem trọng năng lực của bản thân, đừng lấy lòng bất kỳ ai."
Đóng cửa "rầm" một tiếng, tất cả tình cảm không nên có đều nên kết thúc.

Từ Phóng Tình còn chưa kịp đi đến bên cạnh sofa thì cửa phòng đột nhiên bị đập một cách bạo lực.
Từ Phóng Tình đoán liền biết là ai, cô giận dữ đi trở về, "Tiêu Ái Nguyệt, chỗ này yêu cầu bảo trì...!A...?"
Nụ hôn tới quá đột ngột giữa khí thế hùng hổ mang theo kháng cự, đôi môi ấm áp trên môi của Từ Phóng Tình rất mềm mại, thì ra đây chính là môi của Tiêu Ái Nguyệt.

Da thịt dán sát vào nhau khiến bầu không khí càng thêm bức bối, thấy Từ Phóng Tình hoảng hốt, Tiêu Ái Nguyệt lui về sau một bước, suýt chút đặt mông ngồi dưới đất.
Tiêu Ái Nguyệt bị chấn kinh càng sâu hơn cả Từ Phóng Tình, chân trái trượt chân phải rồi quỳ trên mặt đất, thậm chí còn dùng cả tay và chân để cấp tốc thoát khỏi hiện trường.

Từ Phóng Tình nhìn qua bóng lưng của người kia, quả thực là câm nín đến cực hạn.
Đến cùng là ai hôn ai! Ai thích ai!
Trong điện thoại di động vang lên âm thanh báo bận, Tiêu Ái Nguyệt tắt máy khiến sắc mặt của Từ Phóng Tình tái xanh, "Tiêu Ái Nguyệt, cô thật to gan.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui