Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi


Mấy câu nói của gã triệt để kích phát một bụng đầy lửa của Tiêu Ái Nguyệt, cô lạnh lùng nguyền rủa, "Nếu đổng sự Khang của các ông hiểu rõ lễ nghĩa như thế thì tại sao lại không trực tiếp đi chết đi?"
Gã đàn ông tháo kính râm để lộ ra khuôn mặt anh tuấn, gã ước chừng năm mươi tuổi, tóc nửa xám trắng, vẻ cương nghị trên mặt chợt căng thẳng, "Cô ấy không sao chứ?"
Tiêu Ái Nguyệt trong lúc nhất thời không phân biệt được gã là người tốt hay xấu, nhưng sự lo lắng đối với Từ Phóng Tình không giống như đang giả vờ.

Tuy nhiên, gã phụng lệnh của Khang Thụy Lệ đến, bất luận thế nào Tiêu Ái Nguyệt cũng sẽ không dễ dàng tha thứ, cô vẫn giữ ý chí sắt đá cự tuyệt, "Chuyện không liên quan tới ông."
Gã lui về sau một bước, cũng không giải thích gì nhiều, "Hãy chăm sóc cô ấy thật tốt."
"Chú Cao." Lúc đối thoại sắp kết thúc, người phụ nữ trong phòng đột nhiên mở miệng khiến hai người ở cửa khó nén kinh ngạc cùng nhìn về một hướng.

Từ Phóng Tình đã đứng lên, khuôn mặt tái nhợt có chút tiều tụy, "Vào đi."
Tiêu Ái Nguyệt không hiểu tại sao chị ấy lại quyết định như vậy nhưng cũng không dám nghịch ý, cô cứng đờ nhường đường nhìn gã nhanh chân đi vào phòng.
"Tiểu thư không sao chứ?" Cho dù là đàn ông thân cao bảy tấc cũng không khỏi bị vết thương trên người Từ Phóng Tình dọa sợ.

Chú Cao cúi đầu lấy lọ thuốc màu lam từ trong túi nhựa ra, "Xoa thuốc này trước đi."
Từ Phóng Tình bất động, trên khuôn mặt sưng đỏ vẫn còn rõ dấu tay, "Chú Cao, bây giờ chú vẫn còn cảm thấy bà ta đối xử với tôi rất tốt sao?"
"Tôi cũng không ngờ bà ấy sẽ ra tay ác như vậy." Nụ cười của chú Cao rất kỳ quái, gã lúng túng đưa thuốc cho Tiêu Ái Nguyệt nhưng cô lại không nhận.

Cô đi qua đỡ Từ Phóng Tình ngồi xuống, cũng không nói câu nào.

Chú Cao trùng điệp thở dài, "Dù gì cũng là mẹ nuôi của cô, tính cách của đổng sự Khang vốn là như thế, tiểu thư về nhà đi."
Tiêu Ái Nguyệt hoàn toàn câm nín với logic của gã, cô nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của Từ Phóng Tình liền tức giận, "Ông là người của Khang Thụy Lệ nên dù bà ta có làm cái gì chăng nữa thì ông cũng luôn cảm thấy có thể chấp nhận, nhưng dựa vào cái gì bắt chúng tôi phải tiếp nhận? Bà ta đánh Tình Tình thành như vậy mà ông còn kêu chị ấy về nhà, ông hận Tình Tình nhiều lắm đúng không! Tôi thấy sự quan tâm của ông cũng chỉ vì muốn lập công, đừng nói dễ nghe như vậy, cũng đừng tự giả bản thân giống như người tốt."
Chú Cao vốn không giỏi ăn nói, trong lúc nhất thời bị Tiêu Ái Nguyệt nói đến á khẩu không trả lời được.


Từ Phóng Tình nhìn gã mấy giây, đột nhiên mỉm cười, "Chú theo bà ta nhiều năm như vậy, chẳng lẽ đây là lần đầu tiên thấy bà ta động thủ? Chú Cao, tôi đã trưởng thành, có thể phản kháng, chỉ là tôi không ngờ chú lại tự mình yêu cầu họ giao thẻ phòng của tôi để bà ta có thể thuận lợi vào đây."
"Nếu cô có thể phản kháng thì tại sao lại bị thương thành như vậy? Không sai, thẻ phòng là do đổng sự Khang bảo tôi tìm người làm, ở chỗ nhỏ nhoi này, có tiền thì làm gì mà chẳng được?" Chú Cao kích động nói năng lộn xộn, gã cắn chặt răng nói, "Chắc có lẽ trong lòng cô sẽ nghĩ rằng tôi không có cốt khí, tiểu thư, tôi và ba của cô là bạn thân, lúc ông ấy chết đã chính miệng dặn tôi phải chăm sóc cho cô thật tốt, tôi là người duy nhất được ông ấy uỷ thác, tôi cũng hy vọng cô sẽ sống tốt.

Mặc dù đổng sự Khang đôi khi thích ra tay đánh cô nhưng bà ấy cũng thật tâm đối xử tốt với cô.

Bà ấy có tiền có thế, đi theo bà ấy, đừng nói là thẻ phòng, cô muốn phòng nào mà chẳng có, cũng không cần phải quay về thời gian khổ cực trước kia."
Tiêu Ái Nguyệt bị gã chọc tức đến phát run, cô chỉ vào mặt của gã, "Sao ông có thể nói như vậy, ông xứng đáng sao? Ông là bạn của chú Từ, nếu chú Từ biết ông đối xử với con gái của mình như vậy, ông còn mặt mũi đi gặp chú ấy sao?"
Chú Cao cúi đầu, không cam lòng thở dài, "Cô không hiểu người nghèo khổ sở thế nào đâu."
Từ Phóng Tình mỉm cười nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác rợn cả tóc gáy, "Chú còn nhớ lần đầu tiên bà ta ra tay đánh tôi là lúc nào không?"
Chú Cao kinh ngạc nhìn người nọ, gã lại cảm thấy ánh mắt của Tiêu Ái Nguyệt như phun ra lửa, vẻ mặt gã không đành lòng, mở to mắt nói, "Từ lúc cô học trung học đã bắt đầu, bà ấy phái tôi theo sát cô một tấc cũng không rời, vào mỗi cuối tuần đều sẽ..., tiểu thư, chuyện quá khứ đừng nhắc lại nữa."
"Đều sẽ động thủ đúng không?" Từ Phóng Tình không tính buông tha cho gã, mắt cô sáng như đuốc nhìn thẳng vào mặt gã rồi nói ra từng chữ, "Lúc đó chú còn dạy tôi phải cố gắng lấy lòng bà ta, chú có nhớ không? Chú Cao, chú còn nhớ sau đó đã xảy ra chuyện gì không?"
Thân thể chú Cao bỗng nhiên run lên, ánh mắt trốn tránh, "Đổng sự Khang vì quá yêu cô nhưng thái độ của cô đối với bà ấy quá kém nên bà ấy mới động thủ, tiểu thư, đổng sự Khang là người tốt, nếu không có bà ấy cũng sẽ không có cô ngày hôm nay."
"Đó là chuyện của tôi và bà ta." Từ Phóng Tình thay đổi thái độ, sắc mặt trong nháy mắt lạnh lẽo, cô nói với Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu Ái Nguyệt, đưa vệ sĩ của Khang Thụy Lệ đi khỏi đây ngay đi, không lấy thuốc, chúng ta không cần."
Tiêu Ái Nguyệt vốn hận không thể đuổi cổ gã vệ sĩ kia ra ngoài, sau khi nghe người kia lên tiếng, cô lập tức đứng lên, "Đi thôi, nói cho Khang Thụy Lệ biết, đã đánh người thì phải chịu trách nhiệm."
Đóng cửa trở lại, cả người Từ Phóng Tình như nhũn ra, cô vô lực dựa vào ghế sofa, nhắm mắt lại nói, "Tiêu Ái Nguyệt, gọi 120 đi."
(*) 120: số cứu thương, giống 115 ở Việt Nam á.
Tiêu Ái Nguyệt cho là chỗ nào đó đã xảy ra vấn đề, bị dọa đến trắng bệch cả mặt, "Sao vậy? Chỗ đó lại đau nữa sao? Bệnh viện ở ngay bên cạnh, hay là chúng ta đến đó khám?"
Từ Phóng Tình từ từ mở mắt, mặt không biểu tình, "Đừng nói nhảm nữa, nhanh lên."
Thấy đối phương vẫn còn sức mắng người, trái tim của Tiêu Ái Nguyệt thả lỏng được một chút.

Sau khi nói chuyện điện thoại xong, cô muốn giúp Từ Phóng Tình mặc đồ chỉnh tề nhưng chị ấy lại ra lệnh cho cô đi lấy một cái áo khoác lớn ra và đừng nhiều lời nữa.
Hình như có chỗ nào không đúng lắm.


Đầu tóc rối bời, quần áo không chỉnh tề, thân thể sưng đỏ đến tím xanh khiến người bên phía bệnh viện bị chấn kinh.

Sau khi Từ Phóng Tình lên xe cứu thương liền thiếp đi, Tiêu Ái Nguyệt đứng ngồi không yên dưới ánh mắt kỳ quái của mọi người.

Cô cầm tay của Từ Phóng Tình thật chặt, cũng cảm giác được chị ấy cũng nắm lại tay mình, cô còn loáng thoáng cảm thấy Từ Phóng Tình vẫn chưa ngủ.
Nghiệm thương, kiểm tra, bôi thuốc, toàn bộ quá trình diễn ra vô cùng lưu loát.

Tiêu Ái Nguyệt nghe Từ Phóng Tình gọi mình trong phòng liền tranh thủ chạy vào, trong tay còn cầm ly nước nóng vừa mới lấy.
"Báo cảnh sát." Từ Phóng Tình nói, "Ngay lập tức."
"Cái này..." Nghe được mệnh lệnh, Tiêu Ái Nguyệt ngây ngốc đứng một lát mới vui vẻ dị thường trả lời, "Được! Lúc nãy trên đường đi em cũng muốn hỏi chị."
Báo cảnh sát đồng nghĩa với việc cản đường lui, chuyện Tiêu Ái Nguyệt do dự chính là đây, cô đương nhiên ước ao Khang Thụy Lệ chết đi nhưng lại càng để ý cảm nhận trong lòng của Từ Phóng Tình.

Báo cảnh sát đương nhiên không có vấn đề, Từ Phóng Tình đã ra tay, Khang Thụy Lệ căn bản sẽ không nghĩ đến chuyện này.

Cảnh sát trực ban đến bệnh viện lúc mười một giờ đêm, sau khi hỏi thăm xong liền tiến hành nghiệm thương.
Do quan hệ đặc thù giữa hai người nên cảnh sát đã xử lý thành sự kiện 'bạo lực gia đình', Từ Phóng Tình cũng không nói quá nhiều.

Đến hơn mười hai giờ, có một người phụ nữ họ Lâm, Tiêu Ái Nguyệt nhìn khí chất và khẩu âm của cô ta đều không giống người địa phương thì có chút kỳ quái, "Chị là ai?"
"Tôi là luật sư của tổng giám đốc Từ." Luật sư Lâm có tuổi tác khá lớn, khuôn mặt không trang điểm rất nghiêm túc, "Cô chưa thấy qua tôi là chuyện rất bình thường."
Vì sao luật sư cách xa ngàn dặm lại xuất hiện ở đây? Đối phương không chút hoang mang nói vài câu với Từ Phóng Tình, sau đó Từ Phóng Tình bảo Tiêu Ái Nguyệt tiễn chị ta ra về.


Tiếng phổ thông của luật sư Lâm không chuẩn lắm, lời nói cũng rất ít, lúc đến tầng dưới của bệnh viện mới nói với Tiêu Ái Nguyệt, "Tôi biết cô có rất nhiều nghi vấn, cô phải tin tưởng tổng giám đốc Từ, mặt khác cũng phải bảo vệ tốt bản thân, còn những chuyện khác cứ giao cho chúng tôi."
Tiêu Ái Nguyệt nở nụ cười đắng chát, "Tôi nghĩ tôi hiểu được, các chị có phương thức của các chị, tôi cũng có cách của riêng mình."
Nửa đêm, Từ Phóng Tình đang nói chuyện với bác sĩ, cách một cánh cửa sổ thủy tinh, vẻ mặt của vị y sĩ kia trông rất quái dị, gã thấy Tiêu Ái Nguyệt trở về liền bình tĩnh nói, "Nếu cô đã quyết định rồi thì cứ xuất viện đi."
Từ Phóng Tình mặc áo khoác xuất viện, Tiêu Ái Nguyệt khuyên không được, cũng không biết chị ấy muốn làm gì.

Hai người xuống lầu nhìn thấy có một chiếc Audi đang đậu bên ngoài, Tiêu Ái Nguyệt nhíu mày, còn chưa kịp nói chuyện liền nghe được tiếng cười lạnh vang lên bên tai.

Thần sắc Từ Phóng Tình có chút 'ý vị thâm trường', cô lạnh lùng lắc eo đi ngang qua chiếc xe trước mặt mà không hề dừng lại.
"Đứng lại." Cửa xe hé mở, có âm thanh phát ra từ trong khe nhỏ truyền đến bên tai hai người.
Không cần quay đầu cũng biết có người bước xuống xe, âm thanh giày cao gót phía sau truyền đến, mùi nước hoa nồng nặc trên người Khang Thụy Lệ lập tức xâm nhập vào thế giới của hai người, "Vết thương trên sườn ngực là sao?"
Tiêu Ái Nguyệt quay đầu lại, mặt mũi tràn đầy oán giận nhìn chằm chằm đối phương, "Bà còn mặt mũi để hỏi sao?"
Khang Thụy Lệ không nhìn cô, trong mắt bà ta chỉ có Từ Phóng Tình.

Bà chậm rãi tiến lên đứng sau lưng Từ Phóng Tình rồi nhẹ nhàng kéo tay đối phương lại, "Sammi, vết thương của con từ đâu mà có?"
Không đến một giây liền bị bà ta kéo một phát khiến thân thể của Từ Phóng Tình bỗng nhiên ngã rầm trên mặt đất.

Tiêu Ái Nguyệt giật mình, quán tính phản ứng nhanh hơn đại não, cô cấp tốc ôm Từ Phóng Tình đứng dậy, lo lắng hỏi, "Tình Tình, chị có sao không?"
Khang Thụy Lệ đứng yên không nhúc nhích, mặt lộ vẻ nghi hoặc nhìn Từ Phóng Tình, trong đồng tử tràn đầy nghi vấn.
"Quay lại bệnh viện." Từ Phóng Tình thấp giọng nói, "Đi nhanh lên."
"Cách chúng tôi xa một chút giùm đi." Tiêu Ái Nguyệt quay đầu gào một tiếng với Khang Thụy Lệ rồi kích động chỉ trích, "Biết rõ Tình Tình đang bị thương mà bà còn kéo chị ấy như vậy! Tránh ra, đừng cản đường!"
Khang Thụy Lệ thấy người kia vẫn ổn, mặt mũi đầy sự mất kiên nhẫn, "Sammi, tối nay ta muốn nói chuyện với con."
Y sĩ nghiêm túc kiểm tra cho Từ Phóng Tình cũng chính là người khám cho cô trước đó, gã băng bó vết thương lại thật kỹ rồi thở phào một cái, nửa tin nửa ngờ nói, "Không sao đâu, không ngờ nhanh như vậy đã đến báo thù rồi, Từ tiểu thư chú ý an toàn nhé."
Tiêu Ái Nguyệt không rõ Từ Phóng Tình đã nói gì với gã, cô chỉ cảm thấy Từ Phóng Tình như biến thành một người khác.

Cô đau thương gật đầu, ảm đạm nói, "Làm phiền rồi."
Từ Phóng Tình khăng khăng muốn trở lại khách sạn, cô ở ngay trước mặt Tiêu Ái Nguyệt cởi bỏ khăn tắm dính đầy máu.


Lúc nãy đến bệnh viện, khăn tắm vẫn rất sạch sẽ, không ngờ bây giờ lại bẩn đến thế.

Tiêu Ái Nguyệt định dọn dẹp, tay vừa cầm khăn tắm liền bị Từ Phóng Tình gọi lại, "Khăn tắm giữ lại để làm chứng cứ, còn có chăn mền và dao trong phòng tắm nữa.

Em đừng nhúc nhích, trong thùng rác còn có một đôi bao tay, em lấy kéo cắt nát nó rồi ném vào bồn cầu đi."
Ngay từ đầu, cô vì lo lắng cho Từ Phóng Tình nên không để ý quá nhiều.

Tiêu Ái Nguyệt đi vào phòng tắm nhìn con dao trên bồn rửa tay và đôi bao tay chưa kịp xử lý trong thùng rác, đầu óc lập tức minh bạch.
Dựa vào vết thương của Từ Phóng Tình và thời gian dài không được băng bó, thật sự không thể thấu được logic này, nhưng băng bó cũng không được quá chuyên nghiệp vì phải để lại chứng cứ không bị người khác hoài nghi.

Tâm cơ này của Từ Phóng Tình, ngay cả Tiêu Ái Nguyệt mà cô cũng không nói, một mình dứt khoát bày ra chứng cứ thiết thực và đóng vai một người bị hại.
Khó trách vừa rồi Khang Thụy Lệ lại hỏi chuyện gì đã xảy ra với vết thương ở sườn ngực.

Khang Thụy Lệ học Muay Thái, bạo lực đa số đến từ quả đấm, mà chỗ sườn ngực của Từ Phóng Tình rõ ràng là bị dao đâm bị thương, không sâu không cạn, đủ để giải thích vì sao chị ấy lại ở trong toilet lâu như vậy.
'Tôi cũng không ngờ bà ấy sẽ ra tay ác như vậy.

Dù gì cũng là mẹ nuôi của cô, tính của đổng sự Khang vốn là như thế, tiểu thư về nhà đi.'
Tiêu Ái Nguyệt đang vùi đầu cắt bao tay thì đột nhiên nghe thấy âm thanh đối thoại lúc nãy vang lên trong phòng.

Cô đi qua xem xét thì thấy Từ Phóng Tình đang ngồi trên giường, trong tay đang cầm một cây bút ghi âm và nhắm mắt lại nghe mấy câu tuần hoàn kia.

Tiêu Ái Nguyệt chậm rãi ngồi xuống bên cạnh đối phương, nhỏ giọng hỏi, "Tình Tình, vết thương còn đau không?"
Từ Phóng Tình bỗng nhiên mở to mắt nhìn Tiêu Ái Nguyệt chăm chú như đang dò xét gì đó, thanh âm suy yếu hỏi, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi như vậy làm em sợ sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui