Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi


Tùy bà."
"Ta cho con một cơ hội." Giọng của Khang Thụy Lệ bắt đầu âm trầm, bà cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Từ Phóng Tình, "Ta sẽ để cho mẹ ruột của con tận mắt nhìn thấy con gái của bà ta dâm loạn đến cỡ nào."
"Bà cho rằng tôi sẽ quan tâm đến một người đàn bà không hề thương tôi sao?" Từ Phóng Tình nhún vai, "Ai quan tâm?"
"Vậy còn Tiêu Ái Nguyệt thì sao?"
"Bà dám!" Từ Phóng Tình đột nhiên đứng lên nhưng lại bị Khang Thụy Lệ dùng lực đẩy người ngồi lại ghế, "Bà cho rằng tôi sẽ ngồi im chờ chết sao?"
"Ta dám đấy thì sao." Khang Thụy Lệ cười lạnh nâng mặt cô lên, hai tay dùng lực để lại dấu tay đỏ ngòm trên gương mặt trắng noãn của Từ Phóng Tình, "Ta có rất nhiều nhược điểm của con, ta phải từ từ chơi chết con, con cứ chờ mà xem."
Bóp đỏ mặt vẫn chưa đủ, đối mặt với ánh mắt phẫn nộ và phản kháng của Từ Phóng Tình, trong lòng Khang Thụy Lệ dâng lên lửa giận ngùn ngụt.

Bà không cho cô cơ hội giãy giụa, lợi dụng bản thân đang có ưu thế đứng cao hơn rồi dùng tay nhanh chóng bóp lấy cổ cô, sau đó đưa hàm răng sắc hung hăng cắn vào lỗ tai.
"Đau, khụ khụ khụ." Không chỉ tai và cổ bị đau, tay phải của Từ Phóng Tình cũng bị kìm chặt ở sau lưng, đau đến mức nước mắt cũng muốn trào ra, "Khụ khụ khụ, thả...!thả ra, khục."
"Rầm" một tiếng vang lên, sự khát máu của Khang Thụy Lệ bị kích phát, bà buông cổ cô ra, sau đó lại hung ác dùng sức tát lên mặt cô một bạt tay, "Đồ đàn bà vô lương tâm."
"Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ." Từ Phóng Tình bị bóp cổ không nói được một câu đầy đủ, ngón tay trắng bệch bắt lấy hai bên ghế bò lên bàn ho khan không ngừng.
Khang Thụy Lệ còn chưa hết giận, bà vung tay gạt đổ hết vật dụng trên bàn làm việc của Từ Phóng Tình xuống mặt đất, sau đó xanh mặt nói, "Con biết sức khỏe của ta mấy năm nay không tốt mà vẫn chọc tức ta.

Nếu đã cố tình chọc tức ta thì chi bằng đi chết cho rồi.

Đồ phản bội, con là đồ phản bội vô lương tâm."
Từ Phóng Tình vẫn ho khan, căn bản không thể trả lời được.

Khang Thụy Lệ thở hổn hển đóng sập cửa phòng lại, sắc mặt tối đen rời khỏi hiện trường.
"Tích", mật mã cửa phòng mua hàng mở ra thành công, Khang Thụy Lệ đẩy cửa thủy tinh đi ra chưa được mấy bước thì trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, bà cảm giác trên đầu bị một cái túi bóng đen trùm lên, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, trên đùi lập tức bị ai đó đạp cho hai cước.
Ai dám ở công ty ra tay đánh người, Khang Thụy Lệ vừa giận vừa vội, chưa lấy túi xuống liền quay người đạp lại người sau lưng một cú.
Người kia bị đá trúng chỗ nào đó mềm mềm bèn hét to lên một tiếng "A!", sau đó giơ đồ vật trong tay đánh lên đầu Khang Thụy Lệ.

Khang Thụy Lệ đã lấy cái túi trên đầu xuống, bà tập trung nhìn lại, quả nhiên là Tiêu Ái Nguyệt không có tiền đồ kia.


Mắt thấy cô giơ lên một bó hoa không có lực công kích đập vào người mình, Khang Thụy Lệ hừ lạnh một tiếng rồi điềm nhiên nâng tay bắt lại bó hoa hồng ở trên đầu, "Lúc còn trẻ ta có đánh Thái quyền, chỉ dựa vào sức của cô cũng muốn đánh lén sao?"
Nhưng Thái quyền có lợi hại cũng không ngăn được gai trên thân hoa hồng, thấy sắc mặt Khang Thụy Lệ tức thì thay đổi, có lẽ bà ta đã nhận ra sự lợi hại của những cái gai.

Tiêu Ái Nguyệt đạp thẳng một cước lên ngực của bà ta, "Bà lợi hại? Có lợi hại thì bà cũng già rồi, bà là cái thá gì hả bà già!"
So về độ hung ác thì chẳng có ai sánh được với Khang Thụy Lệ.

Bà ta nổi giận gầm lên một tiếng rồi ném hoa xuống đất, sau đó bổ nhào về hướng Tiêu Ái Nguyệt.
Tiêu Ái Nguyệt chưa từng học qua võ công này nọ nên có lẽ sẽ đánh không lại Khang Thụy Lệ, nhưng cô thắng ở sự 'nhanh tay lẹ mắt'.

Cô di chuyển đến góc phòng bẻ lấy cây trúc phú quý phản công.

Khang Thụy Lệ né sang một bên, vừa định đưa tay bóp cổ Tiêu Ái Nguyệt thì cô đã nhanh nhẹn bắt lấy tóc của bà trước, "Lúc tôi còn trẻ có học đánh chó, bà biết chưa?"
Tiêu Ái Nguyệt ra tay không hề kiêng nể, cô dùng sức lôi đuôi tóc của Khang Thụy Lệ xuống đất.

Một người phụ nữ gần năm mươi tuổi lại bị kéo tóc đau đến rơi lệ, hàng nước mắt chưa kịp rơi xuống mặt đã bị Tiêu Ái Nguyệt đạp thêm một cái, "Đau không? Bà cũng biết đau sao? Mẹ nó, cmn, để bà đây ra tay trị chết đồ súc sinh nhà bà, hừ, bà là đồ rác rưởi."
"Tích", sau lưng lại có thanh âm mở khóa, Tiêu Ái Nguyệt nói thầm 'không hay rồi', cô nhanh chóng quay đầu liền nhìn thấy người phụ nữ đang đứng ở cổng hóa đá, "Này, Tình Tình, em tới đón chị xuống..."
"Tao giết mày!" Khang Thụy Lệ không hổ là xuất thân học Thái quyền, Tiêu Ái Nguyệt vừa thất thần liền bị bà bắt lấy cơ hội lật lại, bà đứng dậy tiến lên một bước, sau đó dùng hai tay bắt lấy đầu của Tiêu Ái Nguyệt rồi nâng gối nốc ao vào bụng của cô, "Chết đi!"
Từ Phóng Tình chấn động mãnh liệt hơn cả kinh ngạc, cô đã không thể suy nghĩ như bình thường được nữa, lập tức chạy đến sau lưng đè bả vai của Khang Thụy Lệ xuống, dùng sức cố gắng tách Khang Thụy Lệ đang mãnh liệt tập kích ra, tay cô cầm túi không ngừng đánh lên người bà ta, "Đừng đánh nữa, Khang Thụy Lệ, tôi không cho bà đánh em ấy!"
Khang Thụy Lệ tức đỏ cả mắt, bà nắm lấy cổ áo của Tiêu Ái Nguyệt đẩy mạnh vào cửa rồi quay người tát cho Từ Phóng Tình một bạt tay, "Đúng là một đám phế vật."
Hai mắt Tiêu Ái Nguyệt rã rời, có lẽ chuỗi công kích này đã đụng phải bộ vị mẫn cảm nào đó, cô bò trên mặt đất vùng vẫy một hồi, trong miệng phát ra thanh âm nghẹn ngào tựa như tiếng khóc của trẻ con, "Đồ biến thái chết bầm, bà thử đụng vào chị ấy một lần nữa xem!"
"Trên người nó có chỗ nào mà tao chưa từng sờ qua?" Thấy Tiêu Ái Nguyệt không đứng lên được, Khang Thụy Lệ đánh giá cao sức lực của mình, bà đắc ý quay đầu dùng vẻ mặt khinh thường hỏi Từ Phóng Tình, "Trả lời thử xem, có chỗ nào của con mà ta chưa từng chạm qua?"
"Tôi giết cmn bà!" Một thân ảnh giống như lốc xoáy bay đến, Khang Thụy Lệ bị đụng ngã xuống đất đến mờ cả hai mắt, sau đó lại lập tức ý thức được có một vật bén nhọn nằm ngang trên cổ mình, "Tôi giết bà!!!"
"Tiêu Ái Nguyệt!"
Đồ vật bén nhọn đó chính là cành trúc nhỏ.


Khang Thụy Lệ nhìn người phụ nữ đang cưỡi trên người mình cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Ngọn trúc đã đâm vào da thịt của bà, Từ Phóng Tình quát lớn rất kịp thời.

Tiêu Ái Nguyệt tỉnh táo lại, cừu hận sâu đậm trên mặt dần tiêu tán, nhưng cành trúc vẫn chưa được dời đi.

Từ Phóng Tình đi tới bắt lấy cánh tay của cô, ấm giọng hỏi, "Tiêu Ái Nguyệt, chúng ta về nhà đi, không phải em muốn cùng tôi về nhà sao?"
Tiêu Ái Nguyệt không trả lời, Khang Thụy Lệ cảm giác được thân thể người kia đang run rẩy, bàn tay cũng run, cũng không biết trải qua bao lâu, bi thương ban đầu trong mắt cô hóa thành nước, từng giọt chậm rãi rơi xuống làm ướt cả bàn tay đang nắm chặt quần áo của Khang Thụy Lệ, "Tôi cảnh cáo bà, nếu lần sau bà còn dám đụng vào chị ấy, tôi sẽ ôm bà cùng chết chung, tôi thật sẽ giết người, bà đừng xem nhẹ tôi."
Từ Phóng Tình đỡ Tiêu Ái Nguyệt lên xe, sắc mặt cô vô cùng khó coi.

Cô chủ động ngồi vào ghế lái rồi lo lắng hỏi, "Em có khó chịu ở đâu không?"
Tiêu Ái Nguyệt lắc đầu mỉm cười trả lời, "Chắc không sao đâu, bà ta lớn tuổi như vậy mà vẫn có thể đánh em đau được sao? Trước kia ở dưới quê, lần nào em cùng nam sinh đánh nhau đều vô sự, bây giờ làm sao có chuyện được."
"Em chờ một chút." Xác nhận Tiêu Ái Nguyệt không có gì trở ngại, Từ Phóng Tình móc điện thoại trong túi ra tra danh bạ tìm số điện thoại của Quý Văn Việt, "Alo, tổng giám Quý, thật xin lỗi, muộn như vậy còn quấy rầy chị, tôi có việc muốn chị hỗ trợ...!là xoá một đoạn video từ camera theo dõi, phải, đêm nay, ở thang máy trước phòng mua hàng, mười phút trước, làm gấp, càng nhanh càng tốt, không, tôi không muốn bị người khác nhìn thấy, tôi đang ở công ty, được, làm phiền chị, hôm nào trả ơn chị sau, cảm ơn."
Từ Phóng Tình cúp điện thoại, cảm xúc vẫn kém, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi đưa em đến bệnh viện."
"Có phải chị lại trách em chỉ chú ý phía trước mà không chịu để ý phía sau không?" Tiêu Ái Nguyệt liếc nhìn mặt của người kia, không biết sợ mà hỏi, "Có phải chị lại thầm mắng em đúng không? Em biết chị nhất định đang mắng em."
Ý nghĩ chân thật của Từ Phóng Tình luôn ẩn giấu dưới bề ngoài tỉnh táo.

Tiêu Ái Nguyệt thấy người kia không để ý đến mình nên cũng không đoán ra chị ấy đang nghĩ gì, tiếp tục nói, "Chắc chắn chị cảm thấy em đần lắm mới chạy tới cửa nhà người khác đánh nhau, kết quả còn mang chị ra lãnh đạn.

Chị nhất định không thích em như vậy, chị rất ghét gặp phải phiền phức như vậy."
"Im miệng đi." Từ Phóng Tình lái xe rất dễ bị phân tâm, cô mắng, "Tiêu Ái Nguyệt, em bị thương mà cũng có thể nói nhiều như vậy, có cần tôi dẫn em đi khâu miệng lại không?"
Tiêu Ái Nguyệt thấy người nọ đã khôi phục lại tâm tình như thường ngày bèn vội vàng vểnh môi nói sang chuyện khác, "Chị cũng không thèm khen em gì hết, em đã cố gắng làm ra thành tích mà chị vẫn không khen, nấu đồ ăn ngon cũng không khen, ngược lại còn muốn phong bế cái miệng đáng yêu của em nữa."
Đèn đỏ phía trước còn bảy mươi giây nữa mới chuyển qua xanh, Từ Phóng Tình kéo thắng tay lên rồi quay đầu nhìn Tiêu Ái Nguyệt, "Em muốn tôi khen gì? Đó không phải là chuyện phải làm sao? Tiêu Ái Nguyệt, em không phải là con nít, em cần tôi phát giấy khen học sinh ba tốt để dán lên tường sao?"
"Có bằng khen cũng không tệ nha." Hai người nói đùa như chẳng có việc gì, tâm tình của Tiêu Ái Nguyệt đã khá lên nhiều, "Chị có thể dùng giấy khen bịt miệng của em lại."

Bờ môi lạnh lẽo đột nhiên dán lên miệng Tiêu Ái Nguyệt không quá hai giây, Từ Phóng Tình lại quay đầu trở về, "Bây giờ im miệng cho tôi."
Bất ngờ đến quá nhanh, hai mắt Tiêu Ái Nguyệt rực sáng muốn tiếp tục, "Dù sao cũng còn ba mươi giây nữa mới đến đèn xanh."
Dấu tay trên mặt Từ Phóng Tình vẫn còn khá rõ, cô chậm rãi hạ thắng tay xuống, cũng chẳng thèm để ý tới chú cún con đang tùy thời phát tình.

Tiêu Ái Nguyệt đụng vào vai người kia, bất mãn nói, "Em không muốn đến bệnh viện, em không sao mà, chúng ta về nhà đi, em không muốn người khác trông thấy chị như thế."
"Lúc em đánh nhau với một người phụ nữ năm mươi tuổi, sao không nghĩ tới điều này?" Từ Phóng Tình mất kiên nhẫn trả lời, "Tuổi hai người cộng lại gần tám mươi, em còn không ngại mà đánh nhau ở bên ngoài."
"Cái loại như bà ta, em gặp đâu đánh đó." Tiêu Ái Nguyệt có chết cũng không hối cải, "Ai bảo bà ta khi dễ chị làm gì, em cũng đâu biết chị sẽ ra ngoài, cũng nào biết được chị xách túi ra, em đã cố ý đánh bà ấy ở bên ngoài vì không muốn liên lụy đến chị."
Người kia còn không biết xấu hổ, Từ Phóng Tình cười lạnh, "Em nghĩ chuyện này không liên quan đến tôi sao? Tiêu Ái Nguyệt, không được đánh bà ta nữa, em đã ba mươi tuổi rồi, đánh nhau là cách làm của con nít, chúng ta là người trưởng thành, cắn răng nhịn một chút cũng chẳng sao, em không tin tôi sao? Tôi có thể giải quyết tốt chuyện của bản thân, em không nên dính vào."
"Không phải là em không tin chị." Nghe người kia nói vậy, Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy uất ức, "Em chỉ là đau lòng cho chị thôi.

Em biết chị lợi hại, nhưng em cũng muốn cùng chị đối mặt với mọi chuyện.

Chỉ cần nghĩ tới chị một mình đứng ở nơi hung ác như vậy, em liền khó chịu, giống như có gì đó đang cắn nát trái tim vậy, đặc biệt đặc biệt rất khó chịu.

Tình Tình, em không thích bí mật, nhưng có một số người rất thích, em không thay đổi được suy nghĩ của họ, đồng thời họ cũng không thể thay đổi được em.

Em yêu chị, em nguyện ý làm mọi thứ vì chị, em nguyện ý thay đổi bản thân vì chị, em nguyện ý sống vì chị, cũng nguyện ý chết vì chị.

Ai dám khi dễ chị, em sẽ liều mạng với họ ngay.

Em biết hiện tại em còn chưa đủ tư cách nói câu nói này, nhưng em thật sự muốn trở thành bờ vai kiên cường nhất để chị có thể dựa vào."
GPS biểu hiện cách bệnh viện không còn xa, Từ Phóng Tình yên tĩnh lái xe, có vẻ như đang tiêu hoá lời nói của Tiêu Ái Nguyệt.

Xe ngừng ở bãi đỗ, Tiêu Ái Nguyệt đưa hai tay nắm chặt dây an toàn không chịu xuống xe, "Em không xuống đâu, chị muốn đi thì đi một mình đi."
"Tiêu Ái Nguyệt."
"Chị đừng gọi em, đừng mắng em, đừng dụ dỗ em." Đêm nay, Tiêu Ái Nguyệt có đủ cốt khí, "Em về giúp chị thoa mặt, em không sao, em còn trẻ còn khỏe lắm, không dễ dàng xảy ra chuyện gì đâu."
Nói trắng ra là không muốn ai vây xem gương mặt đầy dấu tay của người yêu.

Từ Phóng Tình há có thể không biết ý nghĩ của người kia, cô mở dây an toàn rồi tự mình đẩy cửa đi xuống.

"Đừng đi!" Tiêu Ái Nguyệt nóng ruột kéo cánh tay của đối phương lại, "Em thật sư không sao mà, xin chị đó, Tình Tình, chúng ta về nhà đi."
"Em đau lòng tôi, chẳng lẽ tôi không đau lòng em?" Từ Phóng Tình quay đầu đổ ập xuống đầu người kia một chầu thóa mạ, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi cũng là phụ nữ, tôi cũng có tim.

Em nói em còn trẻ nhưng tôi không còn trẻ nữa, tôi không có nguyện vọng gì khác, tôi cũng không hy vọng em sẽ công thành danh toại như bọn họ, tôi chỉ cầu mong em được bình an và khoẻ mạnh, em có hiểu không? Dùng đầu óc của em mà nghĩ đi, tôi là người dễ dàng bị đánh bại như vậy sao? Tiêu Ái Nguyệt, đừng có ngốc như vậy, tôi đã từng trải vài chục năm, nếu chết được thì tôi đã sớm chết rồi, bây giờ tôi rất tốt, chỉ cần em ở bên cạnh tôi cả một đời là được, cho nên xuống xe đi, ngay lập tức."
Faye: Chương này thật sự rất cảm động..
Share với các bạn 1 trường bình cho chương này của độc giả bên Trung.
Bình luận:
Hôm nay xem hết chương này rất cảm động, Từ Phóng Tình là mặt trời thầm lặng luôn ẩn nhẫn dùng sức mạnh chậm rãi xóa đi mọi thương đau trong cuộc sống ở một thế giới đầy bi thảm.

Trước khi Tiêu xuất hiện, Từ vẫn luôn cố gắng tự nắm chắc nhân sinh của mình.

Sau khi Tiêu xuất hiện, kế hoạch của Từ lại có thêm Tiêu – vốn là ngoài ý muốn, sự ngọt ngào ngoài ý muốn này khiến Từ kiên định hơn và quyết định tăng nhanh tiến độ, dù sẽ làm tổn thương cả hai nhưng cô cũng nguyện ý.

Trần Vãn Thăng đã nói ai cuối cùng rồi cũng sẽ có bí mật, quá khứ của Từ Phóng Tình là một bí mật, không may gặp được Khang Thụy Lệ và Từ Phóng Tình bí mật gặp nhau nên Tiêu Ái Nguyệt cũng có bí mật, có bí mật sẽ có thương tổn.

Tiêu Ái Nguyệt muốn làm mặt trời của Từ Phóng Tình, nhưng Từ Phóng Tình lại không cần mặt trời, bởi vì bản thân Từ Phóng Tình chính là mặt trời.

Tuy rất cố chấp nhưng đã sao, Tiêu Ái Nguyệt cho rằng chỉ cần bản thân mạnh mẽ sẽ có thể bảo hộ tốt Từ Phóng Tình, nhưng đâu chỉ mạnh mẽ là đủ? Trọng điểm không phải là thứ này mà chính là hai người đang cần gì của nhau.

Tiêu không phải là mặt trời của Từ, nhưng Tiêu Ái Nguyệt là mặt trăng của Từ, là ánh trăng nhu hòa chiếu rọi vào nội tâm.

Từ không cần Tiêu mạnh mẽ, cô chỉ cần Tiêu vẫn luôn ngốc nghếch và dịu dàng, bởi vì 'tôi thiếu cái gì, em vừa vặn bổ sung được cái đó', hai người hợp khuyết điểm lại với nhau sẽ trở thành tròn đầy.

Tiêu Ái Nguyệt trưởng thành khiến người ta vừa muốn mắng đã thấy đau lòng, tôi cũng không cảm thấy cách làm của Tiêu không ổn, cô thông minh và cũng có ranh giới của bản thân, cô vốn cũng không phải kiểu người lõi đời khéo đưa đẩy, nhưng cô nguyện ý vì Từ Phóng Tình mà thay đổi, muốn đi lên phải cúi đầu, cố gắng làm những chuyện bản thân chưa làm tốt, cố gắng học tập và nỗ lực đi lên, cố gắng đứng bên cạnh Từ Phóng Tình kề vai chiến đấu.

Cô ngốc đến đáng yêu, ngốc đến mức làm Từ Phóng Tình đau lòng, thậm chí ngốc đến độ làm người khác phải nhớ thương.

Tiêu Ái Nguyệt có thể vì Từ Phóng Tình mà bất chấp mọi thứ và dũng cảm tiến lên, trong lòng Từ Phóng Tình cũng vô cùng yêu thương cô, nếu bạn không tin thì có thể theo dõi cách đối đãi của Từ đối với Tiêu, đánh là thương, mắng là yêu, tràn đầy tình yêu, tất cả đều là yêu!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui