Em trai đi về lấy tiền, gã không ngờ sẽ chứng kiến được cảnh cay mắt như thế, "Em và mẹ vào thôn nhập hàng, tối nay có hội chợ trái cây, chị có muốn đi cùng không?"
Tiêu Ái Nguyệt đầu tắt mặt tối đứng lên, đen mặt nói, "Không đi, muốn bao nhiêu tiền? Chị cho em."
"Không cần tiền của chị, mẹ đã chuẩn bị xong rồi, đang đặt ở dưới đầu giường." Gã vừa nói vừa bước vào phòng ngủ của mẹ Tiêu lấy tiền, lúc đi ra nhìn thấy Từ Phóng Tình vẫn còn đứng tại chỗ đang suy tư gì đó, gã vội nói, "Chị Từ, thứ bảy em mới học bù, em cũng định về trường tự học, chiều nay em giúp mẹ ướp lạnh trái cây xong sẽ về trường."
Từ Phóng Tình quay đầu nhìn Tiêu Ái Nguyệt đang cầm dao gọt dứa, cô nhíu mày, không chút nghĩ ngợi hỏi, "Tiêu Ái Nguyệt, em không đi hỗ trợ sao?"
Tiêu Ái Nguyệt ngẩng đầu nhìn hai người nọ, "Muốn em hỗ trợ? Chú Lý sẽ đuổi em về thôi."
"Chú Lý đã dọn ra thành phố từ đầu năm rồi, bây giờ anh Đại Vương đang thầu vườn trái cây nhưng lại không giao hàng, anh ấy kêu chúng ta tự đi lấy."
Tiêu Ái Nguyệt cảm giác lời nói của gã rất đáng thương, song cô vẫn dùng ý chí sắt đá cự tuyệt, "Vậy hai người cố lên."
Từ Phóng Tình không chịu nổi thái độ của người yêu, cô đi đến bên cạnh đoạt lấy dao gọt trái cây trong tay đối phương, "Đi chung đi, Tiêu Ái Nguyệt, tôi không muốn nói lần thứ hai."
Vợ đã lên tiếng, Tiêu Ái Nguyệt còn có thể nói gì? Trong lòng cô cực độ không tình nguyện đến thôn Tiểu Sơn nhập hàng.
Mấy năm nay, cô đã cho mẹ Tiêu không ít tiền, tuổi tác mẹ đã cao, tuy cô không cho bà làm việc nhưng bà vẫn cứ nhất định phải làm.
Xét về tình về lý, Tiêu Ái Nguyệt cũng không muốn để ý việc mẹ 'tự mình chuốc lấy cực khổ', nhưng Từ Phóng Tình đã yêu cầu, dù cô không nguyện ý vẫn phải đi.
Chiếc xe ba bánh rỉ sét dừng trên vũng bùn giữa con đường nhỏ, mẹ Tiêu đang cầm cục gạch kê phía dưới, Tiêu Hiếu Nam ôm một cái ghế đẩu nhảy lên xe ba bánh, sau đó gã đưa bàn tay ra ngoài xe nói với Từ Phóng Tình, "Chị Từ lên đi, em giúp chị cầm ghế."
Người có thể ngồi xe này sao? Trên mặt Từ Phóng Tình viết rõ bảy cái chữ to tướng.
Tiêu Ái Nguyệt ở phía sau nín cười, cái xe ba bánh này của mẹ cô vẫn chưa rửa qua bùn đất, muốn Từ Phóng Tình ngồi chung với đống dơ kia chỉ sợ còn khó hơn lên trời.
Tiêu Hiếu Nam đưa tay nửa ngày cũng không được Từ Phóng Tình đáp lại, gã buồn bực nói, "Chị Từ, chị sao thế?"
Mẹ Tiêu nghe tiếng liền quay đầu lại, nhìn thấy hai người Tiêu Ái Nguyệt đã đến, trên mặt bà nhanh chóng hiện lên vẻ vui mừng, nhưng khi trông thấy bàn tay trơ trọi giữa không trung của Tiêu Hiếu Nam thì nét vui dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ hời hợt, lãnh đạm, "Không muốn đi thì thôi, thời gian không còn sớm, không đi sẽ trễ mất.
Tiểu Nam, ngồi xuống đi, chúng ta xuất phát."
"Dạ." Giọng nói của Tiêu Hiếu Nam vô duyên vô cớ cũng mang theo chút thất vọng, "Vậy thôi, chị...!hai chị về...!"
"Khoan." Lời còn chưa nói xong đã bị Từ Phóng Tình cắt ngang.
Cô di chuyển chân dài lên một bước rồi nắm lấy cánh tay của Tiêu Hiếu Nam vẫn còn chưa kịp thu hồi leo lên xe ba bánh, "Tiêu Ái Nguyệt, nhanh lên một chút."
Chị ấy điên rồi sao!? Mặt mũi Tiêu Ái Nguyệt đầy kinh ngạc, "A, a, dạ."
Xác nhận ba người đều đã ngồi vững, mẹ Tiêu bắt đầu xuất phát.
Đừng nhìn cái xe ba bánh này cũ nát, thật ra motor vẫn còn rất mạnh.
Tóc dài của Từ Phóng Tình bị gió thổi xốc xếch đã chứng minh điểm này.
Trên xe chỉ có hai cái ghế gỗ thấp, Tiêu Hiếu Nam đã nhường một cái cho Từ Phóng Tình, Tiêu Ái Nguyệt chỉ có thể khoanh chân ngồi trên ổ rơm thật dày.
Nhưng xe thật sự quá xóc, Từ Phóng Tình dùng hai tay vị chặt song sắt sau lưng, thân thể trập trùng theo đường đất gồ ghề, sắc mặt cũng trở nên hết sức khó coi.
Tiêu Ái Nguyệt giương mắt nhìn về phía trước, thấy con đường bằng phẳng bèn nhanh chóng đứng lên ôm lấy eo của Từ Phóng Tình vào trong lòng mình.
"A!" Từ Phóng Tình bị động tác bất thình lình hù dọa.
Tiêu Ái Nguyệt đưa tay bịt miệng cô lại rồi cẩn thận kéo cô ngồi xuống với mình, "Đừng sợ, đừng sợ, ngồi đây với em sẽ không bị xóc."
Đương nhiên không xóc, Từ Phóng Tình ngồi trên đùi của Tiêu Ái Nguyệt nên toàn bộ thân thể đã bị đối phương ôm chắc, chẳng những không xóc mà còn thật là ấm áp.
Tiêu Hiếu Nam nhìn hai cô một hồi mới liếc qua chỗ khác, giả vờ nhắm mắt như chẳng biết gì.
Kết thúc cả một buổi chiều bận rộn, đối với Từ Phóng Tình mà nói, thời gian gian nan nhất đã qua.
Tiêu Ái Nguyệt chuyển mấy thùng cam lên xe, sau đó thở hồng hộc đi đến trước mặt người yêu, thừa dịp mẹ không chú ý, cô lập tức hôn cái 'chụt' lên mặt Từ Phóng Tình, "Hì hì, làm dấu."
Mẹ Tiêu đang bận tính sổ sách, bà nhập vào năm thùng cam và hai thùng dứa, sau khi về đến nhà cũng không nói đêm nay có bày quầy bán hàng hay không.
Bà chuẩn bị cho Tiêu Hiếu Nam mấy bộ quần áo rồi lại lấy ba, bốn quả cam bỏ vào túi xách cho gã, sau đó thúc giục, "Đi học nhanh lên, đừng để ý chuyện trong nhà nữa."
Tiêu Hiếu Nam cầm cam mà Tiêu Ái Nguyệt đã lột cho Từ Phóng Tình lên ăn như tên trộm, sau đó vỗ mông một cái liền biến thành làn khói chạy về trường học.
Tiêu Ái Nguyệt tắm rửa xong đi ra không thấy cam đâu, còn tưởng rằng Từ Phóng Tình đã ăn hết.
Cô đi đến bên giường hôn Từ Phóng Tình đang thay quần áo, thừa cơ đưa đầu lưỡi vào rồi quệt miệng buồn bực nói, "A, sao không có mùi cam?"
Từ Phóng Tình vẫn cứ canh cánh trong lòng đối với hành động hôn trộm kia, cô đưa tay đập lên đầu đối phương, "Tiêu Ái Nguyệt, đừng có ngây thơ như vậy, muốn ăn cam thì tự mình lột đi."
"Hừ, chị không thể dịu dàng một chút sao?" Tiêu Ái Nguyệt nũng nịu oán trách, "Người ta muốn chị đút ăn mà."
Từ Phóng Tình nhìn cô thật lâu cũng không có nói lời nào, kéo cửa đi ra ngoài.
Kế hoạch ăn cam của Tiêu Ái Nguyệt bị hoãn lại.
Buổi tối, mẹ Tiêu nấu rất nhiều đồ ăn, bà còn lấy ra rượu Nữ Nhi Hồng đã được cất giữ thật lâu.
Đồ ăn còn chưa bắt đầu ăn, bà đã đổ rượu liên tục vào ly ở trước mặt Từ Phóng Tình.
Tuy bà không nhiều lời nhưng dụng ý rất rõ ràng, Từ Phóng Tình cũng rất nể mặt uống hết từng ly rót cho mình.
Tiêu Ái Nguyệt không rõ mẹ muốn làm gì, đến khi nhìn thấy sắc mặt của Từ Phóng Tình dần đỏ ửng liền lo lắng, "Mẹ, đủ rồi, uống như vậy sẽ say đó."
Tửu lượng của Từ Phóng Tình đã vượt ra khỏi tưởng tưởng của hai mẹ con nhà họ Tiêu, uống mấy ly vào bụng nhưng ý thức của người kia vẫn rất tỉnh táo, "Dì...!con sẽ đối xử với em ấy thật tốt."
Trong lòng Tiêu Ái Nguyệt hẫng đi một chút, cô bỗng nhiên hiểu ra ý nghĩa của bữa cơm này.
Mẹ Tiêu không uống rượu nhưng ánh mắt sầu não còn muốn say hơn Từ Phóng Tình, "Cả đời dì chỉ có hai đứa con này.
Tiểu Từ, lần trước là dì sai, dì không nên nói con như vậy.
Con là một đứa trẻ ngoan, dù không có cha mẹ bên cạnh nhưng con vẫn là một đứa trẻ ngoan.
Lần này, hai đứa trở về, dì có thể nói với người khác là dì đã gả con gái đến Thượng Hải làm dâu, được không?"
Cửa đóng lại, cuối cùng Từ Phóng Tình cũng không đứng vững, cô dựa vào người Tiêu Ái Nguyệt rồi chậm rãi ngồi lên giường, tự lẩm bẩm nói, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi thật hâm mộ em có một người mẹ tốt."
Từ Phóng Tình có thể nói ra những lời này, thật sự đã uống say sao?
Tiêu Ái Nguyệt giúp người yêu cởi giày, nhỏ giọng trả lời, "Sau này, bà ấy cũng là mẹ của chị."
"Tôi biết." Tay Từ Phóng Tình giống như con rắn, linh hoạt trượt vào áo người nọ.
Tiêu Ái Nguyệt thoải mái run lên một cái, còn chưa kịp quay đầu thì Từ Phóng Tình đã lập tức rút tay ra rồi ôm lấy eo, sau đó hung hăng đẩy cô ngã xuống chiếc giường đơn rắn chắc, "Tiêu Ái Nguyệt, em có muốn không?"
Oa mịa nó! Chẳng lẽ khi Từ Phóng Tình uống say sẽ 'phát xuân'? Tiêu Ái Nguyệt trợn mắt hốc mồm, "Tình Tình, chị say rồi?"
Hai tay Từ Phóng Tình đã đi tới trước ngực Tiêu Ái Nguyệt, ngón tay thon dài cách lớp vải màu lam xoa lên nụ hoa đã chớm nở rồi dịu dàng nắn bóp mấy cái, sau đó chậm rãi tăng khí lực lúc nặng lúc nhẹ, câu dẫn 'dục tình' trong thân thể Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu Ái Nguyệt, em thích dịu dàng, vậy tôi sẽ dạy cho em biết thế nào là dịu dàng."
Tiêu Ái Nguyệt nhìn chằm chằm nét cười dịu dàng trên mặt đối phương, trong nội tâm bất chợt run rẩy, "Không cần đâu, Tình Tình, thật đó, chúng ta ngủ đi, em không thích dịu dàng, đặc biệt không thích."
Không còn kịp nữa rồi, Từ Phóng Tình đổi động tác từ nhẹ thành mạnh, nhào nặn chơi đùa bầu ngực trong tay.
Tiêu Ái Nguyệt đã hưng phấn lại có chút xấu hổ, cắn răng nhắc nhở, "Tình Tình, mẹ đang ở bên ngoài."
"Thì sao? Mẹ em ở ngoài thì tôi không thể đụng vào em sao?" Kiếp này, Từ Phóng Tình đã chú định 'vô duyên' với hai chữ 'dịu dàng'.
Cô nhanh chóng kéo áo lót màu đen của Tiêu Ái Nguyệt ra rồi đặt bờ môi lạnh băng xuống đầu v* khiến toàn bộ thân thể của đối phương căng cứng.
Tiêu Ái Nguyệt cảm giác núm vú của mình trong miệng Từ Phóng Tình đã lập tức cứng lên, gương mặt đều đỏ bừng, "Tình Tình, a, đừng như vậy mà."
"Khẩu thị tâm phi." Từ Phóng Tình đưa đầu lưỡi tới bên tai Tiêu Ái Nguyệt, tay lặp đi lặp lại động tác xoa nắn 'nụ hoa', còn một cái tay khác hướng xuống ôm lấy bờ mông của Tiêu Ái Nguyệt, ra lệnh, "Cởi quần."
Khí chất 'công' mà Tiêu Ái Nguyệt vất vả tạo dựng đã bị luân hãm, cô ôm ắp ý đồ phản kháng, nâng nửa người trần lên kiếm cớ, "Để em ra xem cửa đã đóng hay chưa."
"Mẹ của em đang ở trên lầu." Từ Phóng Tình đã nhìn ra mục đích của người kia, cô cường thế dùng thân thể chặn Tiêu Ái Nguyệt lại không cho động đậy, hai tay lần nữa nắm chặt quần Tiêu Ái Nguyệt rồi 'xoẹt' một tiếng lập tức cởi xuống.
Tiêu Ái Nguyệt đau lòng muốn chết, vội nói, "Hư hết quần áo rồi."
Quần áo hư hay không thì Từ Phóng Tình không biết, nhưng dù sao đồ lót vẫn phải hỏng.
Cô cầm quần lót màu đen giơ lên trước mặt Tiêu Ái Nguyệt, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.
Tiêu Ái Nguyệt còn chưa kịp hiểu rõ nụ cười này có ý gì thì Từ Phóng Tình đã đẩy bắp đùi của cô ra hai bên, hoàn toàn để lộ chỗ 'nhạy cảm' ra ánh đèn neon.
Không hề dừng lại dù chỉ một giây, ngón tay của Từ Phóng Tình vượt qua khu rừng rậm rạp đi thẳng tới miệng suối ướt át.
Chuyện đã đến nước này, Tiêu Ái Nguyệt không còn chỗ thối lui nên vô cùng phối hợp ôm lấy cổ Từ Phóng Tình, xấu hổ không muốn để đối phương nhìn 'chỗ kia' của mình chằm chằm.
Nhưng cô vẫn chậm một bước.
Từ Phóng Tình đẩy 'cánh hoa' ra, hai ngón tay dừng lại trước 'đài hoa', ánh mắt như đuốc lửa nhìn chằm chằm vào 'nhụy hoa' của Tiêu Ái Nguyệt, trong ánh mắt chứa đầy dục vọng.
Tiêu Ái Nguyệt không khắc chế được nhiệt tình, dưới ánh nhìn chăm chú như lửa kia, nước ào ào chảy ra làm ướt ngón tay của Từ Phóng Tình.
Từ Phóng Tình khẽ cười một cái, không hiểu sao trong nụ cười lại mang theo chút cưng chiều.
Tiêu Ái Nguyệt đắm chìm trong nét mặt tươi cười của người yêu, cũng không thể khống chế cơ thể, cô tự giác mở đùi ra để Từ Phóng Tình không hưởng thụ cơ thể của mình mà không bị chướng ngại vật chắn ngang.
'Đã muốn mà còn tỏ ra thẹn thùng' không phải là 'bản sắc' của Tiêu Ái Nguyệt.
Bản sắc của cô chính là 'sắc', ngoài ra không còn gì khác.
Từ Phóng Tình đè ép đối phương xuống rồi dùng ngón giữa chen vào lối nhỏ, không thèm thăm dò gì đã lập tức cắm sâu vào bên trong.
"A..." Tiêu Ái Nguyệt ngửa mặt lên, hài lòng thở dài, "Tình Tình, em thích lắm...!muốn em...!hung hăng muốn em đi..."
Từ Phóng Tình cố ý lấy môi chặn miệng người kia lại.
Tiếng rên rỉ biến thành âm thanh đứt quãng giống như con kiến đang cào vào trái tim.
Tiêu Ái Nguyệt như khóc mà không phải khóc, thân thể co rút lại, cô cảm nhận được sự nhiệt tình của Từ Phóng Tình đang hòa tan trong cơ thể, ngón tay kia cũng chậm rãi tăng tốc lấp đầy toàn bộ thế giới của cô.
"A, a..." Từ Phóng Tình dồn dập xung kích với thủ pháp thuần thục đã nhanh chóng khiến Tiêu Ái Nguyệt kêu gào thất thanh, khoái cảm càn quét toàn bộ thân thể.
Hai ngón tay của Từ Phóng Tình ra ra vào vào trong thân thể cô cũng mang theo nước đọng làm ướt cả chăn mền phía dưới hai người.
Cơ thể Tiêu Ái Nguyệt lập tức cong lên, cô bỗng nhiên ôm lấy đầu Từ Phóng Tình run rẩy kịch liệt, "A, a, a.."
"Tiêu Ái Nguyệt, chẳng phải em muốn tôi đút em ăn cam sao?" Khoái cảm của Tiêu Ái Nguyệt đúng hạn mà đến nhưng trong mắt Từ Phóng Tình thì đối phương vẫn chưa đủ thoả mãn.
Trong bàn tay ướt sũng của Từ Phóng Tình không biết từ lúc nào có thêm một quả cam, cô cầm quả cam đưa về phía dưới của Tiêu Ái Nguyệt, "Bây giờ tôi đút cho em ăn.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...