Sáng sớm, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim hót lanh lảnh.
Hoắc Cừ mở mắt ra, Úc Thanh Hoan vẫn còn đang ngủ, gò má áp lên gối bông mềm mại, như một con mèo nhỏ bé yếu ớt.
Ánh mặt trời từ khe hở trên rèm cửa sổ chiếu vào, từng tia nắng lấp lánh nhảy nhót trên sàn nhà, báo hiệu một ngày đông đẹp trời.
Hoắc Cừ rón rén đứng dậy, chân trần bước trên sàn nhà ấm ấp, ra đến cửa lại quay lại nhìn, tối hôm qua Úc Thanh Hoan quá mệt mỏi, ngủ rất say, không bị động tác của hắn đánh thức.
Tài xế đã đúng giờ đưa bữa sáng đến, đĩa lòng mềm ngọt ngâm trong nước tương thơm nức mũi.
Sủi cảo nhân tôm tinh xảo trong suốt, có thể thấy rõ tôm bóc vỏ bên trong.
Còn có mấy loại canh và cháo khác, vẫn còn bốc khói nghi ngút.
Nhanh chóng rửa mặt xong, Hoắc Cừ ngồi xổm ở bên giường, gọi Úc Thanh Hoan dậy, "Thanh Hoan, dậy ăn sáng nào."
Úc Thanh Hoan nhíu nhíu mày, không trả lời.
Hắn liền gọi: "Thanh Hoan, mau dậy thôi." Lấy tay đẩy hắn một cái.
Lần này, Úc Thanh Hoan rốt cục cũng có phản ứng, lông mi hắn run run, một hồi lâu mới cố gắng mở mắt ra, trong giọng nói còn mang theo chút âm mũi, lời nói ra giống như đang làm nũng, "Mấy giờ rồi?"
"Bảy giờ ba mươi phút bốn mươi lăm giây." Vẫn là phong cách trả lời của Hoắc Cừ.
"Ừm, anh ăn trước đi, không cần phải đợi em." Úc Thanh Hoan nói một câu xong, lại nhắm hai mắt lại.
Cũng không biết Hoắc Cừ làm sao lại có thể lực tốt như vậy, ngày hôm qua vất vả cần cù đến hơn nửa đêm, sáng sớm hôm nay lại vẫn có tinh thần sáng láng như vậy.
"Đến giờ ăn sáng rồi, " Hoắc Cừ đứng lên, nghiêng người qua, hai tay chống hai bên vai Úc Thanh Hoan, mắt nhìn xuống, "Chúng ta cùng ăn."
Người này thực sự là rất cố chấp...!
Úc Thanh Hoan có chút không vui trở mình, muốn khiến hắn bỏ cuộc.
Nhưng mấy phút trôi qua, tầm mắt trên đầu kia vẫn không rời đi.
Hắn thở dài một cái, xoay người, từ trong chăn đưa tay ra, sờ lên má trái của Hoắc Cừ, Hoắc Cừ thuận thế cà cà vào lòng bàn tay của hắn.
"Ra phòng ăn chờ em, em rửa mặt xong sẽ ra."
"Được."
Mấy phút sau, Úc Thanh Hoan sảng khoái đi ra, ngồi đối diện với Hoắc Cừ.
Hoắc Cừ không hài lòng mím môi, đứng dậy vòng qua bàn dài, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Úc Thanh Hoan không có khẩu vị gì, gắp vài miếng lòng, ánh mắt rơi trên người Hoắc Cừ, hắn đang dùng đũa gắp sủi cảo tôm, ngốc nghếch như trẻ con mới tập dùng đũa, cùng cái tên cường thế trên giường tối hôm qua chẳng giống tí nào.
Rõ ràng bình thường vẫn ngốc nghếch đáng yêu như thế, tại sao vừa lên giường lại biến thành kẻ bá đạo lại khó nói chuyện như vậy chứ?
Hắn quyết định nói chuyện rõ ràng với Hoắc Cừ.
"Hoắc Cừ, sau này anh có thể tiết chế một chút không?"
Không chỉ là thể lực theo không kịp, Úc Thanh Hoan thật sự là bị tần suất của hắn dọa sợ.
Tuy hai người vừa mới khai trai không lâu, nhiệt tình một chút cũng rất bình thường, nhưng cũng không thể giống như Hoắc Cừ được.
Hắn lo lắng bây giờ làm quá ác, sau đó sẽ không có hứng thú với Hoắc Cừ nữa.
Hoắc Cừ mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn, đầy mặt là dấu chấm hỏi.
Úc Thanh Hoan giả vờ ho khan một tiếng, mặt đỏ lên, "Cái đó, mấy cái chuyện kia kìa."
Kỳ thực, hắn càng muốn mượn cơ hội này, để Hoắc Cừ sau này muốn nhìn mặt hắn ít một chút, mấy ngày nay eo hắn sắp phế rồi, nhưng đáng tiếc là da mặt quá mỏng, thật sự không nói ra được.
Hoắc Cừ bỗng nhiên tỉnh ngộ, lập tức kiên định lắc đầu.
"Không, anh đã rất tiết chế rồi."
Úc Thanh Hoan: "..."
Hắn có phải là có hiểu lầm gì với hai chữ “tiết chế” không?
Úc Thanh Hoan giận dữ: "Anh nói em nghe, anh tiết chế chỗ nào hả?"
Hoắc Cừ lau khóe môi dính nước tương, ánh mắt toả sáng nhìn Úc Thanh Hoan, "Chỗ nào cũng vậy, nếu không anh sẽ không đi làm."
Úc Thanh Hoan: "..."
Chuyện này không có cách nào tiếp tục nói nữa.
Hệt như đã hẹn trước, Hoắc Cừ vừa đi thì Vu Hâm liền tới đây.
Ngày mai là ngày “Làm sao để yêu người” công chiếu, Vu Hâm muốn bảo đảm Úc Thanh Hoan chuẩn bị xong hết mọi thứ.
"Lời phát biểu đâu? Quần áo đâu? Có bị nhăn không? Tôi bảo cậu liên lạc với Tần Tranh, nói trước vài câu, sao cậu lại không nghe lời..."
"Ca," Úc Thanh Hoan ngắt lời hắn: "Em chuẩn bị xong hết rồi, anh cứ yên tâm đi."
"Cậu bình tĩnh chút là tốt rồi, " Vu Hâm hiểu rõ tính cách của Úc Thanh Hoan, biết hắn sẽ không làm bừa, nhưng vẫn không nhịn được phải nói vài câu.
Dừng một chút, thấy hắn đã ăn xong điểm tâm, vừa dọn bàn vừa nói: "Được, cậu nhanh đi ngủ đi, ngày nào thấy cũng là cái bộ dạng chưa tỉnh ngủ! Tôi cho cậu biết, đừng ỷ vào tuổi trẻ mà ngày nào cũng thức đêm, đến lúc vành mắt đen như gấu trúc, tôi xem cậu chữa kiểu gì!"
"Biết rồi mà." Bị hắn nói như thế, Úc Thanh Hoan cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, lầm bầm một câu, chậm rì rì về phòng ngủ, ngã đầu nằm lên giường.
So với “Một đường sinh tử”, buổi họp báo công chiếu “Làm sao để yêu người” còn được người trong cả nước quan tâm nhiều hơn.
Các kênh truyền thông lớn giống như đã hẹn trước, một cái cũng không thiếu, toàn bộ đều có mặt.
Fan cũng là giấu trời qua biển, thần thông quảng đại, thông qua đủ loại con đường để đến tham gia.
Buổi họp báo vừa mới bắt đầu, liền đem lại nhiệt độ thảo luận rất lớn trên weibo.
"Còn có hai ngày nữa mới chiếu phim!! Tại sao phải đợi đến giao thừa chứ?! Nóng ruột!"
"Mong đợi sự hợp tác của Tranh ca và Thanh Hoan! Mua vé ủng hộ!"
"Nhân vật lần này của Úc Thanh Hoan không có điểm gì nổi bật nhỉ, xem ra là không đột phá nổi “Màu cam” rồi."
"Lầu trên +1, luôn cảm thấy “Màu cam” sẽ là tác phẩm tốt nhất của Úc Thanh Hoan."
"Mặc kệ thế nào, chỉ nhìn đội hình đạo diễn và diễn viên này cũng đủ để tôi ra rạp một chuyến.”
.........!
Trên sân khấu, MC trước tiên là giới thiệu đạo diễn, biên kịch và giám đốc sản xuất, sau đó mới chuyển sang phỏng vấn các diễn viên.
MC: "Tình yêu là thứ mà chúng ta không thể sờ thấy cũng không thể nhìn thấy, nhưng lại khiến ai ai cũng chờ mong.
Đặc biệt là trong thời đại mà nhịp sống nhanh đến chóng mặt như hiện tại, có thể có được một tình yêu chân chính là chuyện mà rất nhiều người tha thiết mơ ước.
Vậy Tranh ca và Thanh Hoan cảm thấy làm thế nào để yêu một người?"
Tần Tranh cầm micro, đường nét thâm thúy dưới ánh đèn hiện ra càng ngày càng anh tuấn: "Tôi cảm thấy cần phải có dũng khí, không thể mãi nhìn trước ngó sau, do dự không quyết định."
"Ồ," MC cười trêu một câu, "Xem ra Tranh ca rất có kinh nghiệm nha."
Tần Tranh cười không nói, MC liền chuyển sang Úc Thanh Hoan, "Thanh Hoan thì sao?" Dừng một chút, nói: "Tôi cảm thấy vấn đề này Thanh Hoan chắc chắn có quyền lên tiếng, dù sao hồi trước cũng đã thấy cậu dũng cảm thổ lộ rồi."
Úc Thanh Hoan bị trêu, sắc mặt hơi ửng hồng, hắn nắm chặt micro, nói: "Bao dung và quyết tâm, tôi cảm thấy đây là hai điều quan trọng nhất."
MC: "Có thể nói cụ thể hơn một chút không?"
Úc Thanh Hoan sắp xếp từ ngữ một chút: "Hai người ở bên nhau, tính cách và lối sống có thể hoàn toàn khác biệt, vậy nên phải có đủ quyết tâm, mới có thể đi chung một đường.
Hơn nữa, hai người yêu nhau cũng phải cố gắng khắc phục những khác biệt này, cần phải bao dung với đối phương nhiều hơn một chút.
Tuy tình yêu không có nghĩa là phải thay đổi chính mình để phù hợp với người yêu nhưng ít nhất khi hai người bất đồng quan điểm, ai cũng nên nhường đối phương một bước."
"Thật ghen tị với người yêu của Thanh Hoan, " MC cảm thán một câu, "Ở bên cậu chắc chắn là rất hạnh phúc."
Kết thúc đề tài này, mọi người liền kết thúc phần phỏng vấn.
Trên màn ảnh lớn nhanh chóng phát mấy video cảnh hậu trường, để khán giả và diễn viên tương tác một chút.
Lúc này Lưu Gia An mới cầm micro, đơn giản giới thiệu một chút về nội dung của “Làm sao để yêu người”.
Từ trước đến giờ ông vẫn luôn không thích thao thao bất tuyệt, mấy phút là phát biểu xong, nhanh chóng đi đến phần chiếu phim.
Hai người đàn ông và một người phụ nữ, rõ ràng là chuyện tình tay ba đầy máu chó, nhưng nhờ nội dung đặc sắc của bộ phim, thiết lập tính cách bình thường nhưng lại có không ít điểm sáng mà trở nên vô cùng thu hút người xem.
Trước đó, vì chuyện Úc Thanh Hoan đóng vai nhân vật quá mức phổ thông mà bị lên án, nhưng sau khi xem phim xong, khán giả mới phát hiện ra chính vì Vương Xuyên là một nhân vật phổ thông mới khiến bọn họ càng thêm đồng cảm.
Sâu trong tâm hồn của bất kì ai cũng có một người mình tâm niệm.
Nhân vật Vương Xuyên này, chỉ là đem những đặc điểm trên những người bình thường phóng đại lên mà thôi.
Dù sao ở trong xã hội này, những người đứng ở trên Kim tự tháp cũng là số ít, người bình thường mới là bộ phận chính.
Úc Thanh Hoan đóng vai Vương Xuyên, trên người không mang chút khí chất nào của bản thân hắn.
Thật sự giống như một người bình thường giấu trong lòng một giấc mộng, mỗi ngày đi sớm về tối khuya, ở thành phố lớn cố gắng sinh tồn, mỗi ngày vì cơm áo gạo tiền mà bận tâm.
Nhưng một người bình thường như vậy, cuối cùng đứng trước lựa chọn giữa tình yêu và sinh mệnh, lại lựa chọn vế sau, càng thêm chấn động lòng người.
Đến cảnh này, trong phòng chiếu nhất thời vâng lên một trận âm thanh nức nở.
Thấy phản ứng của khán giả, Lưu Gia An cuối cùng cũng thở phào một hơi, căng thẳng vẫn luôn đè trong lòng cuối cùng cũng coi như được trút bỏ.
Không ai biết lúc ông quay bộ phim này có áp lực lớn thế nào.
Đôi lúc, thậm chí ông còn hi vọng “Một đường sinh tử” không có thành tích tốt như vậy.
Sự nghiệp rơi xuống đáy vực vô cùng khó chịu, mà tư vị một đêm nổi tiếng cũng không dễ trải nghiệm như vậy.
Buổi công chiếu vừa kết thúc, trên mạng liền xuất hiện không ít bình luận về phim, có của nhà phê bình phim, cũng có của fan ——
"A!! Xem “Làm sao để yêu người” khóc không ngừng được! Nhiệt liệt đề cử! Quá hay rồi! Kĩ năng diễn xuất của Tranh ca và Thanh Hoan thực sự bùng nổ!! Tới khi chiếu chính thức nhất định phải đi xem lại một lần!"
"Vốn là ôm thái độ đi xem thử thôi, không kể là đạo diễn hay diễn viên, cũng đã rất khó vượt qua đỉnh cao lúc trước.
Sau khi xem xong, lại cảm khái rất nhiều chuyện.
Phim của Lưu Gia An tuyến tình cảm vẫn thường có chút khô khan, tôi chưa từng nghĩ tới ông ấy lại có thể quay một bộ phim tình cảm sâu sắc như vậy.
Kĩ năng diễn xuất của Tần Tranh rất tốt, bộ này trình độ cũng không giảm xuống.
Mà khiến tôi bất ngờ nhất vẫn là Úc Thanh Hoan, mặc dù cái khuôn mặt kia của cậu ấy vô cùng xuất chúng nhưng vào vai một người bình thường vẫn rất có chiều sâu.
“Màu cam” không phải là đỉnh cao diễn xuất của cậu ấy, cậu ấy vẫn luôn tiến bộ, sau này bộ nào cũng đều là đỉnh cao.”
"Vì Tranh ca mà đi xem, bây giờ lại biến thành fan não tàn của phim, quá xuất sắc rồi!!"
"Giao thừa năm nay cái gì cũng không làm, đưa cả nhà ra rạp chiếu phim xem “Làm sao để yêu người”.
.........!
Có vài bình luận của nhà phê bình phim có thể mua, nhưng bình luận của khán giả thì không thể mua được.
Hơn nữa mấy khán giả để lại bình luận này đều là tài khoản thật, có thời gian sử dụng và hoạt động phong phú, nhìn ra được đây không phải là thủy quân.
Lẽ nào “Làm sao để yêu người” hay đến như vậy? Nhiều lời khen như vậy, có muốn tệ cũng không thể tệ được.
Vì tò mò, có rất nhiều người quyết định giao thừa sẽ đi xem phim, ở nhà nhàn rỗi tẻ nhạt, còn bị người trong nhà truy hỏi tiền lương bao nhiêu, có người yêu chưa, quá vô vị.
Buổi công chiếu kết thúc hoàn toàn đã là mươi hai giờ đêm, Úc Thanh Hoan mặc thêm áo lông, chào tạm biệt những người thân quen xong liền cùng Vu Hâm rời đi, ánh mắt quét qua đoàn người phía trước, nhất thời dừng bước.
"Thanh Hoan?" Vu Hâm không để ý, thuận ánh mắt của hắn nhìn sang, suýt nữa thì bị dọa đến nhảy dựng lên.
Có phải mắt hắn có vấn đề rồi không? Người nhà họ Hoắc tại sao lại ở chỗ này?!
"Thanh Hoan, cậu diễn rất tốt." Hoắc Vanh đi tới, trong ánh mắt bất mãn của Hoắc Cừ vẫn ôm Úc Thanh Hoan một cái, cười chúc mừng hắn.
"Cảm ơn anh." Úc Thanh Hoan vẫn đang hơi ngơ ngác, không phản ứng kịp, nghe vậy, cứng ngắc cảm ơn một câu.
Nhìn thấy Hoắc Vanh thì hắn không hồi hộp, nhưng mà nhìn sang Hoắc lão gia và Hoắc phu nhân, cộng thêm Hoắc Tranh, hắn liền thấy bối rối!
Bọn họ, bọn họ sao lại ở đây? Là đến thăm hắn sao? Hay chỉ là trùng hợp?
Hoắc lão gia nhìn ra hắn không được tự nhiên, ngăn Hoắc phu nhân lại, tự mình đi lên trước, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta tới xem phim mới của cháu, dù sao cũng là con cháu nhà mình diễn, hai lần trước đều bỏ lỡ buổi công chiếu đầu tiên nên cảm thấy rất tiếc nuối, sau này không muốn bỏ lỡ nữa."
Dừng một chút, trong ánh mắt kinh ngạc của Úc Thanh Hoan, liền nói thêm một câu, "Giao thừa nhớ về nhà ăn cơm."
Ông nói về nhà, không phải là nhà chú.
Úc Thanh Hoan chóp mũi hơi cay, gật đầu, "Vâng."
Một mình hai đời, hắn...!cũng coi như có nhà rồi sao?
Những người kia nói rất đúng, vận may của hắn đúng là rất tốt, nên mới có thể gặp được Hoắc Cừ.
Không chỉ cho hắn tình yêu chân thành, còn trả lại cho hắn một mái nhà.
Lần đầu tiên, Úc Thanh Hoan thấy biết ơn người mình đã cứu ở đời trước kia..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...