Tôi Chỉ Muốn Nói Chuyện Yêu Đương


Dựa vào việc Úc Thanh Hoan ở sòng bạc mở màn, Lưu Gia An bắt đầu tuyên truyền cho “Một đường sinh tử”, trạm đầu tiên ở ngay trong thành phố.

Mà Úc Thanh Hoan dù sao cũng chỉ là nam số ba trong phim, Lưu Gia An cho dù rất muốn dùng danh hiệu "Cá chép may mắn" của hắn để thêm nhiệt độ thì vẫn phải nhịn xuống.

Trải qua chuyện lần trước, Vương Trình Trình đã mất hai đại ngôn lớn, thậm chí còn có không ít nhà đầu tư đều chủ động không đầu tư phim cho cô ta đóng nữa.

Bây giờ giới giải trí vốn là nhiệt độ được ưu tiên nhất, bản thân Vương Trình Trình đi con đường diễn viên thực lực, tuy rằng có nổi tiếng nhưng trên thực tế độ thảo luận căn bản không so được nhóm tiểu hoa lưu lượng.

Chuyện này tạo thành đả kích nặng nề cho cô ta nên trong khi tuyên truyền phim cùng cả đoàn, thái độ của cô ta rất khác thường, vô cùng an phận thủ thường, không dám lôi kéo ai lẫn lộn nữa.

"Đáng đời!" Một buổi phỏng vấn kết thúc, Triệu Khanh Uyên nhìn bóng lưng Vương Trình Trình, hung tợn mắng một câu.

Chuyển sang Úc Thanh Hoan, nháy mắt một cái đầy ẩn ý, "Thanh Hoan, cậu thắng nhiều tiền như vậy, không khao tôi ăn bữa cơm à?"
Kỳ thực nếu là lúc bình thường, hơn tám triệu kia Triệu Khanh Uyên cũng không đặt vào mắt.

Nhưng tiền này không phải là thù lao, cũng không phải là phí đại ngôn, mà là Úc Thanh Hoan dùng vận may há miệng chờ sung rụng chiếm được nên Triệu Khanh Uyên mới vô cùng thèm muốn.

Hắn ôm vai Úc Thanh Hoan, tiện tay đập lên mặt hắn một cái khẩu trang màu đen, cười hì hì nói: "Đi nhanh nào! Bây giờ đi luôn."
"Anh muốn ăn cái gì?" Úc Thanh Hoan gạt móng vuốt không an phận của hắn ra, nhạt nhẽo liếc hắn một cái, cảnh cáo nói: "Đừng có táy máy tay chân."
"Ôm một chút thì làm sao? Cậu mất miếng thịt nào chắc?" Triệu Khanh Uyên căm giận gào lên, tuy cũng chịu thả tay xuống nhưng vẫn ai oán nhìn chằm chằm Úc Thanh Hoan.

"Tôi là gay, còn có bạn trai, anh nói làm sao là làm sao?" Úc Thanh Hoan sửa lại áo sơ mi bị hắn vò nát, nhíu mày nói.

Triệu Khanh Uyên vừa định hỏi hắn có phải là sợ sẽ thích mình không, nhưng một giây sau, hắn bỗng nhiên phản ứng lại ——
"Cậu, cậu nói cái gì?" Hắn trợn mắt ngoác mồm nhìn Úc Thanh Hoan, bước chân cũng không tự chủ được ngừng lại, "Bạn, bạn trai? Bạn trai cậu là ai?"
Úc Thanh Hoan không khỏi nghĩ tới câu Triệu Duệ từng nói, nhịn cười nói: "Quả nhiên chỉ có anh là nhìn không ra."
Triệu Khanh Uyên nghe vậy càng giật mình, "Chỉ mình tôi? Người bên cạnh cậu đều biết sao? Ngọa tào! Rốt cuộc là ai vậy? Chẳng lẽ là người ngoài giới? Bạn học? Tôi đã gặp bao giờ chưa?"
Nếu không, dựa vào hỏa nhãn kim tinh của hắn, làm sao có chuyện không thấy được chứ.

"Hoắc Cừ đó." Úc Thanh Hoan mắt nhìn thẳng nhìn hắn, buông một câu nhẹ như mây gió.

Hoắc —— Cừ —— đó ——

Ba chữ này giống như tòa tháp vàng nặng ngàn cân từ trên trời rơi xuống, đập đầu Triệu Khanh Uyên muốn nổ tung.

Hắn ngơ ngác cùng Úc Thanh Hoan nhìn nhau một phút, lúc này mới hộc ra hai chữ: "Ngoạ tào!"
Thanh Hoan và Hoắc Cừ? Hai người này rốt cuộc là làm sao lại ở bên nhau rồi?
Không đúng! Phải nói là rốt cuộc khẩu vị của Thanh Hoan là thế nào, lại có thể yêu đương với Hoắc Cừ?
Hoắc Cừ không phải là đến bây giờ vẫn chỉ để ý đến thế giới riêng của mình, chẳng quan tâm đến ai sao? Bây giờ không chỉ thoát kiếp độc thân trước mình, còn lừa được cả Úc Thanh Hoan sao? Chuyện này...!Chuyện này quả thật không khoa học!
"Thanh Hoan," hắn khó mà tin nổi nhìn chằm chằm Úc Thanh Hoan, "Cậu chắc chắn là thật chứ?"
Úc Thanh Hoan nhíu mày, đẩy bản mặt hắn ra nói, "Không thì sao?"
Triệu Khanh Uyên trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên khó khăn mở miệng nói: "Thanh Hoan, tôi hỏi một câu cuối cùng..."
Úc Thanh Hoan: "Chưa từng yêu."
Triệu Khanh Uyên: "Không phải, cậu và Hoắc Cừ...!chuyện trên giường có hòa hợp không?"
Úc Thanh Hoan: "...!Cút!"
Triệu Khanh Uyên nói là để Úc Thanh Hoan mời hắn ăn bữa tiệc lớn, nhưng trên thực tế hắn chỉ ra ngoài, lén lút mua vài phần chao, liền lôi Úc Thanh Hoan đi về.

Úc Thanh Hoan nhìn hắn hí ha hí hửng, không nhịn được thở dài trong lòng.

Triệu Khanh Uyên bình thường luôn có gì nói đấy, nhưng nếu như là đối với chuyện của bạn bè, lại đặc biệt thận trọng.

Ở gần khách sạn bọn họ ở có một nhà hàng nổi tiếng toàn quốc, nghe nói cá chiên trộn cơm ăn cực kỳ ngon, đương nhiên là giá cả cũng rất hợp lý.

Trước đó, Triệu Khanh Uyên với hắn từng đến ăn không ít lần, nhưng hôm nay, hắn lại trực tiếp bỏ qua nơi đó.

Úc Thanh Hoan biết hắn cũng không phải là không muốn đi, mà là sợ mình tiêu quá nhiều tiền.

"Nghĩ gì thế?" Triệu Khanh Uyên kêu Úc Thanh Hoan vài tiếng cũng không thấy đáp lại, không nhịn được hỏi: "Là chuyện vừa rồi sao? Thế nào? Lẽ nào thật sự không hòa hợp?"
"Không." Úc Thanh Hoan cướp một phần chao từ tay hắn về, cười lạnh, chỉ chỉ đầu óc của chính mình nói: "Nơi này bây giờ tràn đầy thế giới mà cẩu độc thân không tưởng tượng nổi."
Không sai! Dù hắn và Hoắc Cừ bây giờ, tay phải đều vô dụng nhưng tuyệt đối không thể để Triệu Khanh Uyên biết được!
Triệu Khanh Uyên: "..."
Triệu Khanh Uyên đang muốn hỏi tiếp, lại bị Úc Thanh Hoan nhét một miếng chao chặn miệng.

"Ngọa tào! Phần này có ớt! Khụ khụ khụ khụ!"
Úc Thanh Hoan tay run một cái, vội vã vỗ lưng cho hắn, "Anh không sao chứ? Nhanh nhả ra đi!"
Trả lời hắn, là tiếng ho khan của Triệu Khanh Uyên càng thêm kịch liệt.


Mãi cho đến lúc về tới khách sạn, Triệu Khanh Uyên cũng không để ý đến Úc Thanh Hoan, vành mắt hắn ửng hồng, môi hơi sưng lên, đầu lưỡi đến bây giờ vẫn còn tê.

Úc Thanh Hoan tự giác chột dạ, chỉ có thể yên lặng mà tiếp nhận bạo lực lạnh của hắn.

Hai người mới từ thang máy đi ra liền đụng phải Phương Trọng Hi.

Triệu Khanh Uyên tính cách nhiệt tình hào phóng, huống hồ đều là người trong đoàn phim, ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, thấy thế, liền quơ quơ mấy phần chao trong tay, "Trọng Hi, ăn không?"
"Không cần." Phương Trọng Hi nhàn nhạt liếc hắn một cái, trực tiếp đi vào thang máy, thái độ lạnh lùng cực kỳ.

Làm cho Triệu Khanh Uyên vô cùng mất mặt, đợi đến cửa thang máy khép lại, nhất thời quên mất mối thù quả ớt lúc nãy với Úc Thanh Hoan, xả giận với hắn: "Ngọa tào, Phương Trọng Hi làm sao mà hung hăng thế? Hắn dựa vào cái gì chứ?"
"Tính cách là vậy đi." Úc Thanh Hoan hàm hồ nói một câu, thu ánh mắt từ trước cửa thang máy về.

"Bất quá chỉ là diễn viên tuyến hai, " Triệu Khanh Uyên xì một tiếng, "Hống hách cái gì chứ, kệ xác hắn đi, nào nào, Thanh Hoan, chúng ta về phòng ăn chao."
"Anh ăn đi, " Úc Thanh Hoan cười với hắn nói: "Tôi đi thu dọn đồ, đợi lát nữa phải về nhà."
"Cậu có bị bệnh không? Ngày mai bay từ sáng sớm, ở khách sạn cho tiện, cậu về nhà làm cái gì?”
"Về gặp Hoắc Cừ, " Úc Thanh Hoan lấy thẻ mở cửa phòng, tích một tiếng cửa mở, "Dù sao cũng đã hơn nửa tháng ở bên ngoài rồi."
"Phục rồi..." Triệu Khanh Uyên xoa xoa da gà trên cánh tay, thiếu kiên nhẫn xua tay, "Đi nhanh lên đi nhanh lên, đừng có ở trước mặt tôi show ân ái."
Khách sạn đoàn phim thuê ở gần sân bay, cách kí túc xá của Úc Thanh Hoan khá xa, lại còn đi đúng vào giờ cao điểm, đi chừng hai tiếng đồng hồ, mới vất vả tiến vào tiểu khu.

Hoắc Cừ đã nhắn tin nhiều lần, đều đang hỏi hắn khi nào thì về, Úc Thanh Hoan cong cong ánh mắt trả lời: Sắp đến dưới lầu.

Liền cất điện thoại, nói với Vu Hâm: "Ca, làm phiền anh rồi, thả em xuống đây đi, em tự về là được."
"Được." Vu Hâm dừng xe bên đường, "Chỗ cậu ở cũng không tiện quay xe, tôi cũng không đi vào."
"Ừm." Úc Thanh Hoan cởi đai an toàn, dặn Vu Hâm lái xe chú ý an toàn, liền xuống xe.

Kí túc xá của Úc Thanh Hoan ở cuối vườn hoa, hắn bước nhanh vòng qua vườn hoa lớn ở giữa, đang muốn muốn đi vào bên trong, chuông điện thoại di động chợt vang lên.

Vốn tưởng rằng là Hoắc Cừ, không nghĩ tới cầm lên nhìn lại là Tần Tranh.

Gần đây Úc Thanh Hoan rất bận, Tần Tranh cũng thế, mỗi ngày bay đi bay lại khắp thế giới nên hai người cũng lâu chưa liên lạc.


"Tranh ca?"
"Thanh Hoan," âm thanh trầm thấp từ tính của Tần Tranh từ bên kia điện thoại truyền đến, mang theo từng tia ý cười, trong đêm đen nghe đặc biệt êm tai, "Đoán xem tôi ở đâu?"
Úc Thanh Hoan: "..."
Hắn đối Tần Tranh ấn tượng vẫn luôn dừng lại tại mười năm sau, chợt nghe hắn nói câu nói như thế này, lại thấy hơi bất ngờ, mất mấy giây, mới thốt ra vài chữ, "Tôi làm sao đoán được chứ?"
Rầm một tiếng, hình như là âm thanh mở cửa xe, ngay sau đó, Úc Thanh Hoan liền nghe thấy hắn nói: "Tôi đang ở dưới lầu nhà cậu."
Gì chứ? Hắn ở dưới lầu nhà mình làm cái gì? Úc Thanh Hoan nhíu mày, còn không đợi hỏi, Tần Tranh liền giải thích: "Mới từ sân bay trở về, vừa vặn đi ngang qua chỗ cậu, liền muốn tới xem một chút."
Úc Thanh Hoan không biết Tần Tranh bây giờ nghỉ ngơi ở đâu, nghe vậy cũng không nghĩ nhiều.

"Vừa hay, tôi mới từ bên ngoài trở về, cũng sắp đến dưới lầu, anh chờ tôi một chút."
"Được."
Úc Thanh Hoan cất điện thoại, vừa mới rẽ qua một đường, liền thấy Tần Tranh đang đứng dưới ánh đèn đường, hắn gọi một tiếng, "Tranh ca!" Liền chạy chậm qua.

Từ Úc Thanh Hoan nói sắp đến dưới lầu, Hoắc Cừ liền cảm thấy thời gian trôi qua càng chậm hơn, hắn nôn nóng đi tới đi lui ở trong phòng khách, cuối cùng thật sự là không đợi được nữa.

Kéo mạnh màn cửa sổ ra, đứng úp mặt vào cửa sổ nhìn xuống, không nghĩ tới lần này vừa nhìn, ngay lập tức cau mặt.

Đèn đường dưới lầu vô cùng sáng, từ góc độ của Hoắc Cừ, tình cảnh dưới lầu liếc mắt một cái là rõ mồn một.

Người hắn tâm tâm niệm niệm kia, vậy mà lại để hắn chờ trong nhà, ở dưới lầu nói chuyện với Tần Tranh!
Ghê tởm hơn chính là, Tần Tranh thế mà lại chạy đến tận đây!
Hắn nhất định là muốn cướp Thanh Hoan của mình! Chuyện này làm sao có thể!
Hoắc Cừ mím mím môi, đẩy cửa ra chạy xuống dưới lầu.

Hắn vốn định đi thẳng qua, tách cái tên không biết xấu hổ kia ra, sau đó lớn tiếng nói cho hắn biết, Thanh Hoan là bạn trai của mình, nhưng một giây trước khi bước ra khỏi cửa, hắn lại thay đổi suy nghĩ.

Hắn không quên được Tần Tranh đã thừa dịp Thanh Hoan không chú ý, nhìn mình khiêu khích.

Nếu như vậy, như vậy ——
Hoắc Cừ đang vắt hết óc suy nghĩ, bất thình lình liếc tới biển tên phòng bên cạnh, trên đó viết: Phòng điều khiển hệ thống điện.

Mắt hắn sáng lên, trực tiếp đi tới đó.

Tinh Quang giàu nứt đố đổ vách, vì bảo đảm sự an toàn cho diễn viễn trong công ty, lúc thiết kế xây dựng tiểu khu, trực tiếp mua đứt một mảnh đất.

Vậy nên tất cả mọi thứ bên trong, bao gồm cáp điện, cáp quang, ống dẫn nước các loại, đều là do Tinh Quang tự thiết kế và đưa vào sử dụng, hoàn toàn ngăn cách với khu vực bên ngoài.

Khéo một cái, cửa phòng điều khiển không khóa, bên trong có một người cao tuổi đang chắp tay sau lưng nhìn tới nhìn lui, thấy Hoắc Cừ đi vào, ông sợ hết hồn, liên tiếp đặt câu hỏi: "Cậu là ai thế? Đến phòng điều khiển làm gì?"

Hoắc Cừ không đáp, ánh mắt của hắn nhanh chóng nhìn lướt qua các loại thiết bị và dây điện, cuối cùng đi thẳng đến bên cửa sổ.

"Này?" Người cao tuổi cũng chạy qua, "Thằng nhóc này làm cái gì thế? Tôi cho cậu biết, đồ đạc trong phòng này mà hỏng thì cậu không đền nổi đâu! Chờ đã! Cậu đừng táy máy tay chân thế chứ!"
Hoắc Cừ mắt điếc tai ngơ không để ý đến lời nói của ông lão, rất nhanh, ở trong mớ dây nổi hỗn độn tìm được sợi dây mình muốn.

Hắn vươn tay, động tác trôi chảy tự nhiên ấn xuống một cái cái nút lệnh.

Đèn tín hiệu trên bảng mạch điều khiển nhất thời giống như được hạ mệnh lệnh cao nhất, theo đó mà tắt hết.

Ông lão nhìn đến ngơ ngác, quên cả việc ngăn cản hắn.

Mà ở bên kia, Tần Tranh đang mỉm cười nhìn Úc Thanh Hoan: "Thanh Hoan,cậu mập lên một chút, so với lúc trước nhìn càng hấp dẫn hơn."
Hắn vẫn luôn để ý đến tin tức của Úc Thanh Hoan nên bức hình Hoắc Cừ cùng Úc Thanh Hoan đang nắm tay ở trong sòng bạc kia, hắn cũng nhìn thấy.

Tần Tranh cũng không ngây thơ như đám người trên mạng, hắn gần như ngay lập tức đoán được các loại khả năng, trong lòng bỗng có loại dự cảm mãnh liệt, nên lúc từ nơi khác trở về, thậm chí ngay cả nhà cũng không ghé, không thể chờ đợi được nữa chạy đến chỗ Úc Thanh Hoan.

Hắn cũng không biết mình như vậy là làm sao, giống như là bị Úc Thanh Hoan bỏ bùa.

Rõ ràng là chưa gặp hắn được mấy lần, thậm chí đối xử với hắn cũng không có gì đặc biệt, nhưng hắn lại không khống chế được bị hấp dẫn.

Quả thực giống như là đời trước đã quen biết Úc Thanh Hoan mười mấy năm, cảm thấy hắn chỗ nào cũng hoàn hảo, chỗ nào cũng khiến mình muốn thân cận.

Trước đây sở dĩ vẫn không có động tác gì là vì hắn không nắm được trăm phần thắng, lại sợ làm Úc Thanh Hoan giật mình, lầm tưởng hắn là người trăng hoa.

Nhưng bây giờ thì khác, nếu còn không thổ lộ, Úc Thanh Hoan rất có khả năng sẽ bị người khác đoạt mất!
Tần Tranh hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú không chút tì vết của Úc Thanh Hoan, ánh mắt dần dần ôn nhu xuống, "Thanh Hoan, tuy rằng có chút đột nhiên, nhưng tôi có chuyện muốn nói với cậu, tôi …”
"Thích cậu" hai chữ này còn chưa nói ra, đèn ở hai bên đường bỗng nhiên tắt đồng loạt! Toàn bộ tiểu khu trong nháy mắt chìm trong tăm tối.

"Chuyện này là sao?" Úc Thanh Hoan ngẩn người một chút, đợi đến khi đôi mắt thích ứng được với bóng tối mới hướng về phía Tần Tranh nói: "Thật không tiện a, Tranh ca, anh vừa muốn nói gì vậy? Đi lên nhà tôi rồi nói, tối nay đèn đường cũng không biết là bị làm sao nữa."
Cái gọi là thừa thế xông lên, lần hai là yếu dần, lần ba là tan hết.

Tần Tranh trong lòng hơi bực bội, thầm mắng đèn đường không ra gì.

Nhưng mà chuyện như vậy dù sao cũng hết cách rồi, hắn chỉ có thể lần thứ hai nổi lên tâm tình, thừa dịp bóng tối, đánh bạo nắm tay Úc Thanh Hoan, "Thanh Hoan, tôi..."
Vừa lúc đó, toàn bộ đèn đường trong tiểu khu giống như lúc dập đầu thuốc, tách một tiếng liền sáng lên toàn bộ! Ánh đèn sáng choang, đâm vào suýt làm mù hai mắt Tần Tranh!
Tần Tranh: "..."
Mẹ nó chứ cái tiểu khu quỷ quái này đến cùng là xảy ra chuyện gì thế!!!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui