"Bây giờ các cô cậu đi chở mạ ở ngoài đầu thôn về." Đạo diễn chỉ vào ông lão gầy trơ xương ở bên cạnh, giới thiệu: "Đây là Vương thúc, ông ấy sẽ dẫn đường cho các cô cậu."
Nghe vậy, đám người Úc Thanh Hoan đều thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra bọn họ chỉ cần chở mạ về thật, tuy khá tốn thể lực nhưng may là cuối cùng thì tổ tiết mục cũng không đưa ra yêu cầu gì oái oăm nữa.
Chuyện này cũng không thể trách bọn họ lo lắng, đạo diễn của chương trình này quả thật rất có thiên phú “hành hạ” người khác, cũng không biết cái đầu của ông ta trưởng thành như thế nào mà nghĩ ra được cách chỉnh người ta đến mức thiên biến vạn hóa.
Mới chỉ ở trong thôn có hai ngày, lúc mới đến người vẫn còn gọn gàng ngăn nắp thì bây giờ biến thành xác xơ xám xịt hết cả.
Nghe đâu Vương Trình Trình còn âm thầm đến tìm đạo diễn kháng nghị, lại bị đạo diễn dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa trở về.
"Eo đau chết mất." Triệu Khanh Uyên tay nắm thành đấm, đấm lên eo hai lần, vẻ mặt đau khổ nói với Úc Thanh Hoan: "Bây giờ tôi chỉ muốn đi tắm rồi ngủ một giấc thật ngon."
Triệu Khanh Uyên từ trước đến giờ vẫn là cú mèo, bây giờ mới đúng sáu giờ, nếu như bình thường, đừng nói là ngủ, cuộc sống về đêm của hắn vừa mới bắt đầu đây! Bây giờ hắn lại có thể thay đổi thói quen ngủ nghỉ bao năm như vậy, đủ biết là mệt đến mức nào
"Cũng không có nhiều mạ đâu, " Úc Thanh Hoan động viên hắn, "Tôi tính thử, nhiều lắm thì cũng chỉ kéo ba xe thôi."
Triệu Khanh Uyên nghi hoặc nghiêng đầu hỏi, "Làm sao cậu biết?"
"Khoảnh ruộng mà chúng ta phải cấy khá nhỏ, hôm nay tôi có hỏi người dân về số mạ cần thiết để cấy một mẫu đất, " Úc Thanh Hoan chỉ vào xe bò, nhỏ giọng nói: "Tính đơn giản một chút, nhiều nhất là ba xe.
Thôn này nhỏ như vậy, tính cả thời gian chuyển mạ lên, xuống xe, hai tiếng là đủ rồi."
Triệu Khanh Uyên nghe đến trợn mắt há miệng, qua mấy chục giây, lúc này mới cảm khái nói: "Lão thái thái cũng không dìu, phục cậu!"
"Hai người các cậu xì xào bàn tán cái gì thế!" Lúc này, đạo diễn bỗng nhiên quay đầu lại, nở nụ cười đê tiện, "Có phải là cảm thấy nhiệm vụ này quá đơn giản không? Đừng nóng vội, tôi còn chưa nói hết! Các cậu không những phải chở mạ, còn phải tự mình đẩy xe bò nữa!"
Ông híp mắt, "Cho các cậu một cơ hôi trải nghiệm phương tiện giao thông thô sơ, không cần cám ơn tôi đâu."
Úc Thanh Hoan & Triệu Khanh Uyên: "..."
Việc này hiển nhiên là không thích hợp với phụ nữ, Úc Thanh Hoan đang muốn nói với Vương Trình Trình và Đồng Thấm một tiếng, để các cô ở một bên chờ, hắn và Triệu Khanh Uyên kéo là được, Vương Trình Trình liền đi lên, "Vậy tôi thử xem."
Cô nàng trang điểm rất nhẹ, tuy hơi có chút uể oải nhưng khí chất và vóc dáng đều tốt, tùy tiện đứng ở nơi đó cũng ra dáng một nữ thần.
Mà này vị nữ thần này bây giờ lại nói muốn đi đẩy xe bò! Đừng nói là những người khác, ngay cả nhân viên công tác cũng có chút không đành lòng.
Trong lòng ấn tượng đối với Vương Trình Trình cũng càng ngày càng tốt, bây giờ không thiếu nữ minh tinh, hơi nổi tiếng một tí là bắt đầu làm bộ làm tịch, cái này không thể động cái kia không thể chạm.
Nhìn Vương Trình Trình người ta đi! Không hổ là “máy gặt” nam thần, tính cách này thật tốt quá mà.
Vương Trình Trình mười mấy tuổi đã xuất đạo, đã sớm hiểu rõ quy tắc trong cái giới này, muốn tăng độ thiện cảm động một cái là chuẩn, làm Triệu Khanh Uyên xem đến trợn tròn mắt, nếu không phải vì có máy quay ở đó, đã sớm chế nhạo với Úc Thanh Hoan.
Nhưng mà cũng không biết có phải vận may của Vương Trình Trình không tốt hay không, con trâu vốn dĩ đang bình thường, cô ta vừa ngồi lên, làm thế nào cũng không đi về phía trước, thử đủ loại phương pháp mà người dân mách cho cũng không được.
Vương Trình Trình bất đắc dĩ, chỉ có thể nhảy từ trên xe bò xuống, tiếc nuối nói với máy quay: "Tôi đã cố hết sức." Nói xong, cái tay giả vờ thân thiết vỗ lên mông trâu.
Trong lòng thực tế ghê tởm chết đi được nhưng vì bảo trì thiết lập tính cách nên chỉ có thể cắn răng hạ tay xuống, chỉ có điều dùng sức quá ít, giống như gãi ngứa cho con trâu.
Đồng Thấm vừa định nói với cô ta một câu, liền thấy con trâu vốn dĩ đang không nhúc nhích bỗng nhiên nhấc đuôi lên, vung vẩy ở nơi Vương Trình Trình vừa vỗ xuống.
Vương Trình Trình tránh không kịp, còn bị cái đuôi vẫn còn dính phân quét vào.
Mu bàn tay trắng nõn đột nhiên dính vài thứ không tiện nói rõ.
"Phốc!" Nhìn bộ dạng Vương Trình Trình cố nén buồn nôn, Triệu Khanh Uyên nhịn không được, trực tiếp bật cười, trong nháy mắt xem con trâu già như đồng minh chiến hữu của mình.
Không chờ đạo diễn nói gì, liền xung phong nhận việc xông lên trên, chủ động đảm nhiệm vai trò tài xế đời thứ hai
Đáng tiếc là chiến hữu của hắn cũng không thèm nể mặt hắn, giống như Vương Trình Trình, Triệu Khanh Uyên cuối cùng cũng thất bại leo xuống.
Chuyện này quả thật quá kì lạ rồi!
Đạo diễn âm thầm buồn bực, đây rõ ràng là con trâu nghe lời nhất ở trong thôn, sao bây giờ lại thế này!
Đồng Thấm tuy là để mặc Vương Trình Trình sai đâu đánh đó nhưng cũng là một người thông minh.
Thấy tình huống này, liền biết cơ hội thể hiện của mình đã tới, vội vã bước một bước lên trước, nói: "Tôi cũng thử xem!"
Nhưng vẫn làm người thất vọng, Đồng Thấm cũng không có thể làm cho con trâu già cất bước.
Trong khi Vương thúc sắp không nhịn được thử tự mình ngồi lên, Úc Thanh Hoan bỗng nhiên nói: "Để cháu thử xem đi."
Hắn lớn lên ở thôn quê, cũng từng cưỡi trâu không ít, không biết có thể sai khiến con trâu già này hay không.
Nhắc tới cũng lạ, Úc Thanh Hoan vừa mới nắm được cây roi, còn chưa kịp làm gì, con trâu già liền bước chân đi thẳng về phía trước, làm những người khác xem đến trợn mắt há miệng.
"Chuyện này...!vận may của Thanh Hoan cũng quá tốt rồi.
Đến trâu cũng thích cậu ta sao?"
"Tiểu tử này giỏi thật! Thật là có phúc mà!"
Bởi vì con trâu già không thể chở nhiều người cùng một lúc nên ngoại trừ Úc Thanh Hoan và Vương thúc, những người khác đều phải đi theo phía sau xe bò.
Triệu Khanh Uyên nhìn hai bên, thật sự không muốn đi cùng hàng với Vương Trình Trình liền lợi dụng đúng cơ hội chạy tới bên cạnh Đồng Thấm làm Đồng Thấm thụ sủng nhược kinh, bước đi gần như cùng tay cùng chân với hắn.
Tiếp đó, quả nhiên giống như Úc Thanh Hoan đã dự liệu, mạ cần chuyển vừa đủ hai xe rưỡi.
Bởi vì trừ hắn ra thì không ai có thể làm cho con trâu già đi về phía trước nên Úc Thanh Hoan quang minh chính đại ngồi ở vị trí tài xế, mãi đến tận khi chuyển xong hết toàn bộ mạ.
Sợ trâu đi vào quần vườn cải xanh, tổ tiết mục để Úc Thanh Hoan ở lại trông trâu, ba người còn lại vào nhà lấy mạ.
"Thanh Hoan," lúc hắn đang chuẩn bị tìm một cây chổi để quét xe bò, Vương Trình Trình bỗng nhiên cười tủm tỉm đi tới bên cạnh hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, sùng bái nói: "Vận may của cậu sao lại tốt như vậy thế?"
Tròng mắt của cô nàng ôn nhu như nước, trong sóng mắt lưu chuyển đều là tình ý, dưới ánh đèn rọi xuống vô cùng mê hoặc.
"Đáng tiếc là tôi chưa từng được như vậy, cậu đây là từ nhỏ đã như vậy đúng không? Thật là lợi hại."
Bộ dạng giống hệt như mấy nữ sinh sùng bái thần tượng.
"Cũng khá tốt, " Úc Thanh Hoan không dấu vết lùi về phía sau một bước, kéo dài khoảng cách với cô nàng, trong lòng dâng lên linh cảm không lành.
Trong căn nhà nhỏ bây giờ ngoài hai người bọn họ ra thì không có người khác, nếu bị chụp được, vậy thì có chỗ để phát huy trí tưởng tượng rồi.
Nữ nhân này cũng không nhu nhược ngây thơ như biểu hiện bên ngoài, hắn cũng không quên lần trước lúc ở trong đoàn phim, Vương Trình Trình đã từng nhắc nhở hắn.
"Thanh Hoan, " Vương Trình Trình giống như không nhìn ra hắn đang cố kéo giãn khoảng cách, đi lên trước hai bước, đứng sát bên cạnh hắn, sắc mặt không hề thay đổi nói: "Cậu có nghĩ sẽ đi mua vé xổ số không?"
"Không, cũng không phải vận may gì, chỉ là tình cờ thôi." Úc Thanh Hoan bất đắc dĩ nở nụ cười, ngẩng đầu liếc mắt nhìn vào trong phòng nói: "Trình Trình tỷ, chị giúp tôi trông trâu, tôi đi xem bọn họ lấy mạ được chưa."
Nói xong, gật đầu với cô ta, xoay người rời đi.
Hắn vừa đi, nụ cười trên mặt Vương Trình Trình lập tức biến mất, liếc mắt nhìn về một góc, lạnh lùng nói: "Ảnh chụp được chưa?"
"Đã chụp." Trợ lí của cô ta lấy điện thoại từ trong góc đi ra, cần thận giơ màn hình lên nói: "Chỉ là...!Trời quá tối, khả năng là nhìn không rõ."
Vương Trình Trình nhíu mày, vừa định mở miệng cằn nhằn, bỗng nhiên như nhớ ra cái gì đó, cong khóe môi nói: "Không rõ ràng càng tốt, không rõ ràng mới càng chân thật hơn."
Cô ta suy nghĩ một chút, lại nói: "Tối hôm nay gọi tiểu Lưu tới chụp một bức lúc chúng tôi ở bên ngoài, lúc đó đồng thời tung ra ngoài."
Tiểu Lưu là một trợ lí nam khác của cô ta, thân hình tương tự Úc Thanh Hoan.
Vương Trình Trình xài chiêu "Vạn nhân mê" đã bao nhiêu năm, sợ nhóm người trên mạng chán ngán, lần này muốn tăng thêm chút kích thích.
Bọn họ mấy ngày nay ở trong thôn cũng chỉ mặc đồng phục mà tổ tiết mục phát cho, đến lúc đó để tiểu Lưu mặc vào, còn chụp xa một chút, nói hắn là Úc Thanh Hoan cũng không ai có thể phản bác.
Tiểu thịt tươi đang "hot" tỏ tình không thành, nửa đêm uống say gõ cửa phòng, lại phối hợp với bức ảnh chụp mờ mờ, cái nồi này Úc Thanh Hoan không muốn cõng cũng phải cõng!
Vương Trình Trình đã nghĩ xong, lui mười ngàn bước mà nói, dù cho Triệu Khanh Uyên có chõ mũi vào, đứng ra thanh minh giúp Úc Thanh Hoan, đến lúc đó mình lại mua thuỷ quân đổ thêm dầu, cố ý dẫn dắt hướng dư luận về phía Triệu Khanh Uyên vì anh em mà sẵn sàng nói dối là được.
Từ lúc quay “Một đường sinh tử”, trong lòng cô ta đối với Úc Thanh Hoan đã tích trữ vô số thù ghét.
Trận đầu tuyên truyền cho phim, cô ta đường đường là nữ minh tinh tuyến một, lại bị một người mới đoạt mất danh tiếng, chuyện này làm sao có thể nhịn!
Sở dĩ trước kia không có động tác gì là bởi vì Úc Thanh Hoan căn bản không đáng giá, một người mới không có tiếng tăm gì, nếu cô ta chỉnh hắn thì vẫn là giúp hắn cọ nhiệt độ thôi.
Nhưng bây giờ hắn đang nổi, vô cùng thích hợp làm đá kê chân cho cô ta!
Úc Thanh Hoan cũng không biết đã có người ở sau lưng định hại hắn, sau khi kéo xong mạ liền cùng Triệu Khanh Uyên ôm eo, đang định trở về tắm rửa đi ngủ, liền bị Vương thúc ngăn lại.
Vị này trong lúc ghi hình từ đầu đến giờ luôn đeo bộ mặt người chết, lúc này lại mang ánh mắt nóng rực nhìn hắn, mãi đến tận khi Úc Thanh Hoan bị nhìn đến thấy hơi sợ mới vừa kéo hắn đi về phía trước, vừa nói: "Ta nhìn thấy vận may của cháu rất tốt! Đi một chút, chơi với ta một ván mạt chược đi!"
Trong thôn có cửa hàng bán lẻ, buổi tối mỗi ngày sau khi làm xong việc nhà nông, đàn ông trong thôn đều sẽ tới chơi một ván.
"Thúc," Úc Thanh Hoan có chút khó khăn nói: "Mệt mỏi cả một ngày rồi, cháu muốn đi về ngủ."
"Ngủ cái gì mà ngủ, tuổi còn trẻ, sao lại không có tinh thần như vậy!" Vương thúc bước chân không ngừng, quay đầu lại lườm hắn một cái, "Thúc dẫn cháu đi chơi mà!"
Úc Thanh Hoan: "..." Nói cứ như là hắn chưa chơi mạt chược bao giờ vậy!
Chỉ là, lão nhân gia thực sự quá nhiệt tình, Úc Thanh Hoan không đành lòng từ chối thêm nữa, không thể làm gì khác hơn là để Triệu Khanh Uyên đi về trước, mình thì đi với ông lão.
Nhưng mà sau khi đến, Vương thúc lại không cho hắn ngồi vào bàn, chỉ đưa một cái băng ghế nhỏ để hắn ngồi ở bên cạnh mình, gọi là...!vật biểu tượng.
Úc Thanh Hoan: "..."
Úc Thanh Hoan cũng không thích chơi mạt chược, lúc đầu còn nghiêm túc nhìn mấy phút, sau đó vô tư lấy điện thoại ra, bắt đầu đọc kịch bản “Làm sao để yêu người”, mãi đến tận khi bên tai vang lên một trận gào thét đủ để chọc thủng trần nhà.
"Lão tử đánh mạt chược nhiều năm như vậy, rốt cục cũng thắng được một ván, ha ha ha ha ha."
Vương thúc kích động đến mức mặt đỏ rần, ông vỗ mạnh lên vai Úc Thanh Hoan, nước bọt bay ngang, "Quả nhiên, quả nhiên là thằng nhóc may mắn."
Nhóm bạn chơi mạt chược cùng ông lúc đầu còn ngạc nhiên vì người vạn năm thua như ông lại thắng được một ván, bây giờ nghe ông nói như vậy, đầu tiên là trầm mặc, sau đó lập tức ——
"Đến đến đến, nhóc con! Ngồi bên cạnh ta! Tiền thắng cho cháu một nửa!"
"Lão Ngô, ông ngậm miệng lại cho tôi! Thanh Hoan là tôi mang đến!"
"Ai u, đây thật sự là một cục vàng may mắn, nào, ngồi bên cạnh thúc, nghe nói cháu là diễn viên hả? Thúc sẽ xem phim của cháu, cho cháu nổi tiếng hơn, thấy thế nào?"
Cục vàng Úc Thanh Hoan: "..."
Hắn vốn nghĩ là chỉ ngồi bên cạnh Vương thúc đánh mấy ván là xong, dù sao ngày hôm nay lúc chở mạ Vương thúc cũng giúp bọn họ không ít việc, nhưng ai biết, lần này làm thế nào cũng đi không thoát.
Cuối cùng nằm trên giường đơn trong cửa hàng bán lẻ ngủ thẳng cẳng!
Mà Vương thúc nếm được ngon ngọt, mấy ngày sau đến buổi tối, sau khi chương trình ghi hình xong lại lén lút đi tìm Úc Thanh Hoan.
Thậm chí còn đem chăn bông mà vợ ông mới may cho đem đến cửa hàng bán lẻ, để Úc Thanh Hoan buổi tối đắp lúc ngủ.
Úc Thanh Hoan thật sự là không chịu nổi sự nhõng nhẽo đòi hỏi của ông, hơn nữa trong cửa hàng bán lẻ có nuôi một con mèo tam thể rất dính người, làm con sen như Úc Thanh Hoan không thể không thỏa hiệp.
Vì vậy, hai ngày sau, địa điểm nằm ngủ buổi tối của hắn liền biến thành cửa hàng bán lẻ.
Sợ đạo diễn không cho phép, buổi tối lúc Úc Thanh Hoan đi còn cố ý tránh tất cả mọi người, còn dặn Triệu Khanh Uyên không được nói cho người khác biết.
Cho nên mãi đến tận khi chương trình quay xong, khi tất cả mọi người đi ra sân bay, ngoại trừ Triệu Khanh Uyên, những người còn lại đều không biết, hắn vì vuốt lông mèo, không chỉ đem mình làm vật biểu tượng, còn đi ra cửa hàng bán lẻ ngủ mấy ngày.
Giống như đã tính toán cẩn thận, máy bay của bọn họ vừa mới cất cánh, scandal của Vương Trình Trình và Úc Thanh Hoan giống như nấm mọc sau mưa trồi lên trên internet.
Trước khi ghi hình xong một ngày, weibo của “Tuổi trẻ muốn bay cao” đã công bố danh sách khách mời kì tới, còn tung ra vài đoạn cut hấp dẫn khán giả nên người trên mạng đều biết, mấy ngày nay đúng là Vương Trình Trình ở cùng một chỗ với Úc Thanh Hoan.
Tâm lí hóng chuyện của quần chúng ăn dưa rất mạnh, còn có thuỷ quân dẫn dắt.
Rất nhanh, tin Úc Thanh Hoan đau khổ vì Vương Trình Trình liền leo lên đầu đề các trang web lớn.
Fan của Vương Trình Trình vừa kiêu ngạo vừa mắng Úc Thanh Hoan ——
"Nữ thần của chúng ta chính là người gặp người thích! Cái tên Úc Thanh Hoan kia là cái thá gì, đúng là cóc ghẻ lại đòi ăn thịt thiên nga!"
"May là Thấm Thấm ở cùng phòng với Trình Trình nhà chúng ta, nếu không còn không biết cái tên Úc Thanh Hoan này còn có thể làm ra chuyện gì nữa, buồn nôn."
"Mẹ nó, Úc Thanh Hoan nhìn người cũng đâu đến nỗi, sao lại làm chuyện hèn mọn như vậy!"
Đương nhiên, fan của Úc Thanh Hoan cũng không cam lòng yếu thế, mắng ngược lại ——
"Cái quỷ gì thế? Vương Trình Trình có phải là thích lên hotsearch đến điên rồi không? Người đàn ông kia vừa nhìn đã biết không phải là Thanh Hoan!"
"Nói thật, bảo cá chép nhỏ nhà chúng tôi quấy rầy Vương Trình Trình, tôi không tin nổi một phần một trăm luôn.
Thanh Hoan ôn nhu như vậy, nếu thật sự thích một người sẽ làm như vậy sao?"
"Fan Vương Trình Trình đều mù hết rồi sao? Cái người kia mà là Thanh Hoan tôi tự chọc vào hai mắt mình!"
Fan hai nhà càng nói càng hăng, làm sự tình càng nháo càng lớn.
Phóng viên ai cũng đang mong chờ tin tức mới nhất, nhưng lúc này những người trong cuộc đều ở trên máy bay, căn bản là không liên lạc được, chỉ có thể mở to mắt canh ở sân bay, đợi cơ hội phỏng vấn bọn họ.
Thế nhưng so với đồng nghiệp của mình, phóng viên của đài truyền hình ở Hải thành lại rất vui, việc này phát sinh ở sân nhà của bọn họ, cho dù thôn quê có hơi xa, bọn họ đi tới cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Trong thôn có chuyện gì cũng không giấu được, đặc biệt là tin tức về chuyện trăng hoa, các thôn dân nhất định sẽ biết chút ít gì đó!
Vì vậy, khi các phóng viên hùng dũng oai vệ lái xe vào thôn thì chạm mặt ngay với cánh đàn ông đang muốn đi tới cửa hàng bán lẻ chơi vài ván mạt chược.
Các phóng viên nhanh chóng xuống xe, lấy micro ra tiến lên chào hỏi, "Xin hỏi, các vị có biết Úc Thanh Hoan không?"
Bởi vì tổ tiết mục ở trong thôn mấy ngày nên các thôn dân lúc này đối mặt với ống kính cũng không có phản ứng gì không tự nhiên.
Nghe vậy, mấy người đàn ông nhìn nhau một chút, nhất thời lộ ra sự ngầm hiểu ý, cười nói."Biết."
Đó chính là cục vàng may mắn, quên ai thì quên cũng không quên được hắn nha!
Các phóng viên đều vô cùng am hiểu việc nghe lời đoán ý, vừa thấy biểu hiện của các thôn dân, ngay lập tức liền hưng phấn! Những người này chắc chắn là biết chuyện gì đó!
Một phóng viên có lá gan to lớn nhất, vì muốn thu hút quần chúng ăn dưa, trực tiếp mở phát sóng trực tiếp, vọt tới phía trước, vội vàng hỏi: "Vậy các vị có biết chuyện Úc Thanh Hoan đêm khuya ngày hôm trước, đi gõ cửa phòng nữ minh tinh cùng tổ tiết mục không?"
V"Cái gì? Gõ cửa?" Mấy người đàn ông liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời hỏi: "Đương nhiên là không có đi gõ cửa!"
Các phóng viên lần này hưng phấn đến phát run!
Mẹ ơi! Hóa ra không phải là gõ cửa! Còn có chuyện càng lớn hơn sao!
Micro đều cho các vị! Các vị nói nhanh một chút!
Ngay khi bọn họ định dẫn dắt những thôn dân này một chút, một người trong đó đã nói trước: "Các cậu đừng có nói mò! Thanh Hoan chắc chắn chưa từng đi gõ cửa gì gì đó! Mấy ngày nay nó đều ngủ ở cửa hàng bán lẻ, theo chúng ta chơi mạt chược suốt đêm đây!"
Nhớ tới vận may của Úc Thanh Hoan, người này chưa hết thòm thèm thở dài nói, "Ai, đúng là thằng nhóc may mắn, ngồi ở bên cạnh người đó liền thắng!"
Các phóng viên choáng váng.
Bọn họ vội đến quần cũng suýt thì rơi mất, là để nghe mấy câu này sao?
Một tiểu thịt tươi đang "hot", buổi tối gõ cửa phòng nữ minh tinh thì bọn họ có thể hiểu được, thế nhưng lại đi theo mấy ông chú râu ria xồm xoàm này chơi mạt chược thì bọn họ không thể hiểu được!!
Đây rốt cuộc là cái loại ham muốn kì là gì vậy!
Khán giả đang xem phát sóng trực tiếp cũng choáng váng, đang hăng hái bình luận bỗng nhiên dừng lại một phút, sau đó lập tức thống nhất đổi thành ——
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"
"Làm mất mặt ba ba quá! Ha ha ha ha ha ha ".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...