Đầu Hoắc phu nhân ong một tiếng, trong nháy mắt trở nên trống rỗng.
Bà lảo đảo, nếu không phải Hoắc lão gia đỡ được kịp thời, e là bà sẽ ngã xuống tại chỗ.
Sắc mặt bà trắng bệch, không dám tin nhìn Hoắc Cừ, đôi môi run rẩy: "Tiểu Cừ, con nói thế là có ý gì? Có ý gì?"
Hoắc Cừ từ nhỏ đã không giống với những đứa trẻ khác nên trong ba đứa con trai, Hoắc phu nhân hiểu tính cách của hắn nhất.
Hoắc Cừ lớn đến như vậy, đừng nói là đánh, đến nói nặng lời bà cũng chưa từng nói với hắn một câu.
Nhưng hôm nay, bà lại không dịu dàng như trước nữa, hùng hổ doạ người nhìn chằm chằm Hoắc Cừ, chất vấn: "Con nói rõ ràng cho mẹ!"
Hoắc Cừ không hiểu vì sao bà lại đột nhiên tức giận, mờ mịt nhìn Hoắc phu nhân một cái, nghe lời lặp lại: "Con thích Thanh Hoan, muốn vĩnh viễn ở bên em ấy."
Chỉ cần vừa nghĩ tới Úc Thanh Hoan, tâm trạng Hoắc Cừ như được ngâm mật, vừa ngọt vừa mềm.
Hắn ngượng ngùng, để lộ ra lúm đồng tiền nhỏ tròn tròn trên má trái, lại nhỏ giọng nói thêm một câu, "Con muốn Thanh Hoan vừa về đến nhà là có thể nhìn thấy con."
"Con câm miệng cho mẹ!" Hoắc phu nhân nước mắt tuôn lã chã, nghẹn ngào một tiếng, bỗng nhiên vọt tới trước mặt Hoắc Cừ, giơ tay đánh hắn, "Con chỗ nào cũng không được đi! Ở nhà cho mẹ! Có nghe không!".
Ủng hộ chính chủ vào ngay { TRÙ MTRUYỆN.
or g }
"Mẹ!"
"Miểu Miểu!"
Hoắc lão gia và Hoắc Vanh không nghĩ tới bà sẽ đánh Hoắc Cừ, sửng sốt trong nháy mắt, liền vội vàng kéo bà ra.
"Bà làm cái gì vậy!" Hoắc lão gia ôm chặt bà, để ngăn bà lại nổi điên, thấp giọng trách bà: "Bình tĩnh một chút, đừng dọa Tiểu Cừ sợ, chúng ta về phòng từ từ nói."
"Tôi không về!" Hoắc phu nhân nước mắt lưng tròng nhìn Hoắc Cừ, không ngừng nghẹn ngào, không có cách nào chấp nhận sự thật này, "Tại sao lại như vậy! Tại sao lại như vậy! Nhất định là nó nghĩ sai rồi!"
Con trai út của bà, bởi vì từ nhỏ không giống như những người khác, đã chịu bao nhiêu khổ sở, bị bao nhiêu người chế nhạo, cô độc một mình hơn hai mươi năm.
Bây giờ thật vất vả mới có chút chuyển biến tốt đẹp, không chỉ biết cách quan tâm người khác, còn có bạn bè của mình.
Ngay tại lúc bà càng ngày càng vui mừng, cho là hắn cuối cùng có một ngày sẽ bình thường trở lại, lại có một tia sét giữa trời quang trong nháy mắt đánh tan giấc mộng đẹp của bà.
Hoắc Cừ thế mà lại nói cho bà biết, hắn thích một người đàn ông! Điều này làm sao bà có thể chấp nhận được!
Đó là một con đường vô cùng gian nan, nếu như hắn thật sự đi lên đó, chắc chắn sẽ phải chịu thương tổn gấp trăm gấp ngàn lần trước kia.
Hoắc Cừ là máu thịt của bà, là do bà tự tay nuôi lớn, làm sao bà có thể nhẫn tâm trơ mắt nhìn hắn lầm đường lạc lối đây!
Lí trí của Hoắc phu nhân thoáng trở lại, bà đẩy Hoắc lão gia ra, đi tới bên cạnh Hoắc Cừ, vừa định nói chuyện, một bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng đã đưa tới trước mặt bà.
"Mẹ, không khóc." Hoắc Cừ cẩn thận từng li từng tí lau nước mắt trên mặt bà, đôi mắt đen thẳm lộ ra vẻ bối rối, "Là con chọc giận mẹ sao? Con xin lỗi."
Tóc của hắn rối bù, trên mặt còn in dấu ngón tay hồng hồng, mười phần chật vật.
Nhưng hắn lại không hề chú ý tới tình trạng của mình, chỉ ngốc nghếch an ủi mẹ hắn, "Đừng khóc."
Đây là lần đầu tiên Hoắc Cừ có phản ứng với cảm xúc của người nhà hắn, còn đáp lại.
Trong lòng Hoắc phu nhân vừa chua xót vừa đắng lại có ngọt, trong khoảng thời gian ngắn nếm trải cảm giác ngũ vị tạp trần, cực kì phức tạp.
Nước mắt không ngăn được lại rơi xuống, bà hối hận sờ vết thương trên mặt con trai, quên hết phẫn nộ và khiếp sợ, chỉ còn lại đau lòng.
"Mẹ không sao đâu, con yên tâm.
Trên mặt có đau không?"
Hoắc Cừ thành thật gật đầu, "Đau."
"Là lỗi của mẹ, mẹ không nên đánh con," Hoắc phu nhân tự trách bản thân, bà nghẹn ngào một tiếng, hận không thể bẻ cái tay vừa đánh Hoắc Cừ đi.
Thấy cảm xúc của vợ mình đã hòa hoãn lại, Hoắc lão gia liếc mắt ra hiệu cho Hoắc Vanh, "Tiểu nhị, đưa Tiểu Cừ ra phòng khách bôi thuốc đi."
Hoắc Vanh hiểu ý gật đầu, kéo Hoắc Cừ từ trong phòng ra ngoài.
Đợi đến khi hai anh em đã rời đi, lúc này Hoắc lão gia mới chuyển sang Hoắc phu nhân, không đồng ý nói: "Miểu Miểu, bà dọa Tiểu Cừ sợ rồi đấy."
"Lão Hoắc, " Hoắc phu nhân siết chặt tay của Hoắc lão gia, giống như làm thế sẽ có thêm sức mạnh để tiếp tục chống đỡ, "Ông nói chúng ta phải làm gì đây? Nó làm sao, làm sao lại thích Úc Thanh Hoan rồi!"
Bà khó mà tin được lẩm bẩm: "Hai đứa con trai tại sao sẽ như vậy chứ?"
Sắc mặt của Hoắc lão gia cũng căng thẳng, trầm mặc một lúc lâu mới thở dài một hơi, "Tôi không biết." Ông dừng một chút, nắm chặt tay Hoắc phu nhân, "Nhưng thẳng thắn mà nói, thực ra tôi cũng không phản đối như bà."
"Tại sao?" Hoắc phu nhân mở to hai mắt, đột nhiên tránh khỏi vòng tay của ông, âm thanh sắc nhọn chất vấn: "Chẳng lẽ ông cảm thấy con trai mình là đồng tính luyến ái thì rất tốt sao? Ông có biết sau đó sẽ có bao nhiêu người cười nhạo chửi rủa nó không!"
"Miểu Miểu, bà đừng kích động, " Hoắc lão gia đóng cửa lại, tiếp tục nói: "Tôi không biết Úc Thanh Hoan nghĩ thế nào, nhưng nếu hai đứa bọn nó thật sự có thể ở bên nhau cả đời, thực ra cũng không tồi."
"Lúc trước tôi không dám tưởng tượng, có một ngày Tiểu Cừ sẽ có bạn, có người để yêu." Sắc mặt ông phức tạp ma sát túi quần, ở đó có đôi găng tay mà Hoắc Cừ tặng ông, "Thế nhưng từ khi Úc Thanh Hoan xuất hiện, Tiểu Cừ liền có thay đổi.
Nghĩ đến sau này Tiểu Cừ sẽ không bao giờ lẻ loi một mình nữa, tôi thật sự rất vui."
"Bà không phát hiện ra sao, Miểu Miểu?" Hoắc lão gia vén sợi tóc bị nước mắt làm ướt nhẹp của Hoắc phu nhân ra tai sau, thở dài nói: "Tiểu Cừ đối Úc Thanh Hoan vừa bắt đầu đã không giống với người khác."
Từ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt đến bây giờ, con trai út của ông mỗi ngày đều thay đổi một chút, đều là do Úc Thanh Hoan.
Dù rằng ông cảm thấy rất thất bại, không thừa nhận cũng không được, Úc Thanh Hoan trong lòng Hoắc Cừ là sự tồn tại độc nhất vô nhị.
"Tôi không muốn con trai mình bị dán lên cái mác đồng tính luyến ái," Hoắc phu nhân tựa trán lên bả vai của Hoắc lão gia, rầu rĩ nói: "Lão Hoắc, tôi rất sợ.
Nhưng mà..." Bà mím môi, "Tôi cũng không thể nhẫn tâm cấm nó đi gặp Úc Thanh Hoan được."
"Thuận theo tự nhiên đi, " Hoắc lão gia vỗ vai bà, "Chúng ta làm cha mẹ, cũng không đến mức không phải con gái thì không được, so với để nó sống cô độc một mình ở trên đời, tôi tình nguyện để nó bị cười nhạo."
Nói tới đây, Hoắc lão gia hừ một tiếng, "Còn nữa, con trai của Hoắc gia, ai dám cười nhạo?!"
"Đừng có dát vàng lên mặt mình!" Hoắc phu nhân lau khóe mắt đỏ bừng, tâm trạng tốt hơn không ít, tuy là trong thời gian ngắn vẫn không thể chấp nhận được, nhưng cũng phản ứng kịch liệt như lúc nãy.
"Ông nói xem, tôi có nên đi tìm Úc Thanh Hoan nói chuyện một chút không?"
"Không cho đi!" Hoắc lão gia nhíu mày, sắc mặt đột nhiên nghiêm túc, "Tôi biết bà đau lòng con trai, nhưng bà không thể đi tạo áp lực cho Úc Thanh Hoan.
Không có ai quy định Tiểu Cừ thích Úc Thanh Hoan, người ta cũng nhất định phải thích lại nó!"
"Nhưng mà..."
"Miểu Miểu, nghe lời tôi," Hoắc lão gia kéo bà vào trong lồng ngực, trong ánh mắt tràn đầy thương tiếc, "Chúng ta không thể vì con của chúng ta mà đi bắt nạt con của người khác.
Tiểu Cừ còn có chúng ta là chỗ dựa, nhưng Úc Thanh Hoan đây, cha mẹ nó đã sớm qua đời rồi.
Chuyện của bọn nhỏ thì để bọn nhỏ tự giải quyết đi."
Hoắc phu nhân trầm mặc một lúc lâu, lúc này mới đáp một tiếng, "Ừm."
Khi Hoắc Vanh đưa Hoắc Cừ trở lại, Hoắc phu nhân đã điều chỉnh lại tâm tình của mình.
Tuy bà vẫn chưa nghĩ thông suốt nhưng cũng đã bắt đầu thử tiếp thu chuyện này.
Chỉ là, bà vẫn không đồng ý cho Hoắc Cừ mang hết đồ đạc đi.
Lấy lí do Úc Thanh Hoan sắp chuyển nhà, chỉ cho hắn mang quần áo và đồ dùng hằng ngày đi.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Cừ ở nhà một mình mà không có Úc Thanh Hoan.
Hắn lẳng lặng ngồi trên sofa, có chút khó chịu ôm lấy ngực.
Sau khi hắn nói hắn thích Thanh Hoan sau, mẹ hắn bỗng nhiên lại khóc rất thương tâm.
Vì sao lại như vậy? Hắn khịt khịt mũi, mờ mịt nhìn chằm chằm sàn nhà, Thanh Hoan tốt như vậy, mình thích em ấy, sao mẹ lại không vui? Mình thực sự muốn được bọn họ chúc phúc mà.
Hắn theo bản năng sờ đồng hồ đeo trên tay, oan ức cầm điện thoại lên, tìm tới số của Úc Thanh Hoan.
Lúc đó Úc Thanh Hoan vừa mới kết thúc một ngày ghi hình, mệt đến mức eo cũng không thẳng lên được.
Hai đời tính gộp lại, hắn thật sự chưa từng làm nhiều việc nhà nông như vậy.
Dù thể lực của hắn rất tốt đến mấy thì bây giờ cũng có chút chịu không nổi.
Hắn ngồi trên giường nghỉ một lát, đang chuẩn bị đi uống ngụm nước thì Triệu Khanh Uyên liền đẩy cửa đi vào, khó chịu ra mặt.
"Tôi vừa gọi điện thoại cho Lưu đạo, Vương Trình Trình tới tham gia chương trình này là do bác ấy liên hệ! Vì tuyên truyền phim nên bác ấy cố ý nhét tôi với Vương Trình Trình vào cùng một chương trình giải trí.
Tôi còn nói tại sao có lại có chuyện trùng hợp như vậy!"
Hắn phẫn nộ đập tay lên ván giường, "Sợ tôi không đi, còn cố ý không cho tổ tiết mục nói cho tôi biết danh sách khách mời! Thật sự là quá gian trá rồi!"
"Đừng đập." Úc Thanh Hoan nhanh chóng vỗ lên tay hắn, chỉ vào đám bụi đang bay lơ lửng trong không khí: "Còn đập nữa thì phòng này không ngủ được nữa đâu."
Triệu Khanh Uyên ngượng ngùng rụt tay về, ném ra câu tiếp theo: "Đợi khi tôi trở về sẽ chì chiết bác ấy một trận mới được!" Liền lau mồ hôi trên trán, ghét bỏ nói: "Thanh Hoan, cậu lấy giúp tôi cây đuốc, tôi đi đun nước tắm."
"Được." Úc Thanh Hoan đáp một tiếng, vừa muốn đi theo Triệu Khanh Uyên cùng ra ngoài, điện thoại liền vang lên.
Hắn cầm điện thoại lên nhìn, phát hiện vậy mà lại là Hoắc Cừ.
Hoắc Cừ rất ít khi chủ động gọi điện thoại cho hắn, đại đa số thời điểm, hắn đều thích gửi tin nhắn hơn.
Sợ hắn có chuyện gì gấp, Úc Thanh Hoan nhanh chóng nhấn nút nhận cuộc gọi.
"Thanh Hoan, " điện thoại vừa thông, bên kia liền truyền đến giọng nói buồn buồn của Hoắc Cừ.
"Làm sao vậy?" Nhận ra tâm tình của hắn hình như không được tốt, Úc Thanh Hoan không tự chủ nhíu mày, ân cần hỏi han: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Anh nhớ em." Giọng Hoắc Cừ rất thấp, còn mang theo một chút oan ức, "Khi nào thì em mới về?"
"Khoảng ba ngày nữa." giọng Úc Thanh Hoan không tự chủ dịu dàng đi, "Ở nhà tẻ nhạt lắm đúng không?"
Hoắc Cừ không hiểu tẻ nhạt là có ý gì, liền chọn bỏ qua câu này của hắn, cố gắng sắp xếp ngôn từ, muốn nói chuyện xảy ra ở nhà hôm nay cho hắn biết, "Thanh Hoan, ngày hôm nay...!Rất kỳ quái."
"Hả?" Úc Thanh Hoan sửng sốt, vừa định truy hỏi, phía sau chợt truyền đến một trận thanh âm huyên náo ——
"Thanh Hoan! Nhanh ra đây, mạ cần dùng ngày mai không đủ, bây giờ phải đi lấy thêm!"
"Đừng nghe điện thoại nữa, đều đang chờ cậu đây! Nhanh một chút!"
"Xin lỗi, Hoắc Cừ, em có việc đột xuất, anh mau ngủ đi, ngày mai em sẽ gọi lại cho anh." Nói xong, trong tiếng giục giã của nhân viên công tác, nhẫn tâm cúp điện thoại.
Hoắc Cừ sững sờ nghe tiếng máy bận trong điện thoại, qua một lúc lâu mới vô lực đặt điện thoại xuống.
Hắn rất nhớ Thanh Hoan, có rất nhiều lời muốn nói với hắn.
Nhưng Thanh Hoan lại không nhớ hắn, chỉ thích làm việc, thậm chí còn vì công việc mà cúp điện thoại của mình.
Hoắc Cừ mím môi, lần đầu tiên cảm thấy có chút tức giận.
Vừa lúc đó, điện thoại di động bỗng nhiên đinh một tiếng, thông báo có tin nhắn mới.
Là của Úc Thanh Hoan, chỉ có năm chữ ngắn ngủi——
"Em cũng rất nhớ anh."
Hoắc Cừ sờ trên mấy chữ kia trên màn hình, khóe môi không tự chủ cong lên.
Nếu em ấy cũng nhớ mình, vậy, vậy hắn trước tiên bỏ qua cho em ấy lần này, nhưng chỉ một chút thôi, phần còn lại, đợi hắn nhìn thấy người thì tính tiếp.
___________
Tác giả có lời muốn nói:
Chao ôi, ngày hôm qua có nhiều tiểu tiên nữ xem không hiểu.
Thật ra là tôi có đào một cái hố, đời trước Thanh Hoan vì cứu một người nên mới rơi vào trong cống thoát nước ngầm mà chết.
Chương trước đã ngầm nhắc đến người đó là Hoắc Cừ.
Vậy nên duyên phận của bọn họ là từ đời trước kéo dài đến đời này đó ~
Chi tiết cụ thể tôi sẽ viết trong phiên ngoại, Thanh Hoan trọng sinh không phải đơn giản như vậy đâu ~ vẫn là câu nói kia, tất cả đều có nhân quả, một cục đường lớn đó, khà khà!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...