Editor: Lầu trên có XB
Tàn thuốc rơi lên chiếc quần âu đen của Yến Kiêu.
Diệp Phi đoạt lại điếu thuốc trên tay của hắn dụi tắt tàn thuốc lên thanh cửa sổ, cười khổ: “Mẹ tôi bởi vì căn bệnh xơ cứng teo cơ một bên mà qua đời, vận khí tôi cũng không ra sao, bị di truyền thôi.”
Cậu ngước mắt nhìn Yến Kiêu, vẻ mặt nhẹ nhõm: “Anh cũng biết bệnh này mà, không trị hết được.
Tôi không muốn thấy anh bị tổn thương, thật đấy Yến Kiêu à, tôi chỉ còn có thể sống được hai năm nữa thôi.”
Diệp Phi đang muốn hút thêm một điếu nữa, nhưng nghĩ tới hành động vừa rồi của Yến Kiêu, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
“Những lời trước kia chỉ để gạt anh thôi, ” Diệp Phi nghĩ về những lời từ chối mà mình nói lúc trước, cười nhạo, “Cái gì mà dân chơi, thích đùa giỡn chứ…”
Nếu đã nói ra toàn bộ, tất nhiên cũng không cần phải tiếp tục giấu giấu diếm diếm nữa.
Đây là lần đầu tiên cậu nghe theo con tim mình, thản nhiên nói: “Xưa nay em chưa từng yêu đương với ai cả, chỉ yêu duy nhất mỗi mình anh mà thôi.”
Thời gian ấn nút tạm dừng, toàn bộ thế giới như ngưng đọng lại.
Đại não Yến Kiêu vang lên tiếng ong ong, hắn lảo đảo, há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng thể phát ra chút âm thanh nào.
Qua rất lâu sau, lâu đến mức mặt trời đã muốn xuống núi, hắn mới mở miệng hỏi: “ Kiểm tra khi nào? Bệnh viện tên là gì?”
Diệp Phi nói ra tên của bệnh viện tư nhân kia, sau đó nói cho hắn biết: “Kết quả kiểm tra tạm thời không có vấn đề gì, em không biết nên giải thích cho anh như thế nào, nhưng em chắc chắn trăm phần trăm đã bị di truyền, em sẽ không lấy chuyện như vậy ra để đùa.”
“Bệnh xơ cứng teo cơ một bên không có các bệnh trạng như thế đâu, ” Yến Kiêu sửa lời cho cậu, âm điệu vững vàng, vô cùng bình tĩnh, “Anh sẽ liên hệ với bệnh viện, kiểm tra lại thêm một lần nữa.”
“Không cần…” Diệp Phi nắm lấy cánh tay Yến Kiêu, muốn nói cho hắn biết đừng làm chuyện vô ích nữa, lại phát hiện cả người Yến Kiêu đang run rẩy.
“Được, kiểm tra thôi, ” Diệp Phi lập tức sửa lại lời, phối hợp nói, “Anh nói thế nào thì như thế đó đi, em nghe lời anh.”
“Anh lập tức sắp xếp.” Yến Kiêu lấy điện thoại ra muốn ấn số, nhưng tay lại run không cách nào cầm được.
Rắc một tiếng, điện thoại rơi xuống đất, nảy ra xa.
Yến Kiêu lại như chẳng cảm nhận được gì cả, ánh mắt trống rỗng, ngón tay như máy móc muốn ấn phím.
“Làm gì thế, ” Diệp Phi khom lưng nhặt điện thoại lên, nắm chặt lấy bàn tay lạnh như băng của hắn, ngực nhói đau, “Em bây giờ không phải đang rất khỏe sao, Yến Kiêu, anh Yến ơi? Nếu không chịu hồi hồn thì những câu vừa nãy em nói sẽ không được tính nữa đâu.”
Yến Kiêu nhìn vào mắt cậu, hàm dưới nghiến chặt, gân xanh trên thái dương nảy lên, như đang cố nhẫn nhịn gì đó.
“Dù sao đây cũng là lần đầu tiên em tỏ tình đấy, cho em chút mặt mũi đi được không, ” Diệp Phi cong mắt cười, thấy Yến Kiêu vẫn không nói chuyện, cong môi nói, “Phải bắt buộc em dùng một số biện pháp khác sao?”
Cậu tiến lên trên một bước, đưa tay vòng nhẹ lên bả vai Yến Kiêu, ngước đầu liếm nhẹ lên hầu kết của hắn, cười nói: “Như này thì sao? Còn không chịu phản ứng lại nữa à?”
Vừa dứt lời, sau lưng đã truyền đến một luồng áp lực.
Giây sau, toàn bộ người đã bị Yến Kiêu ôm lấy.
“Diệp Phi, ” Hai mắt Yến Kiêu đỏ lên, ôm chặt lấy Diệp Phi khiến cậu muốn ná thở, như muốn cậu tan vào trong người của mình, “Anh sẽ tìm bệnh viện tốt nhất, có nhiều chuyên gia, chúng ta cùng nhau chữa bệnh thật tốt được không em?”
Hắn như một con thú hoang bị vây lại trong bẫy, biết rõ phía trước là vách đá vạn trượng, nhưng vẫn ôm khát khao được tốt lên.
“Không sao đâu, ” Yến Kiêu ôm chặt eo Diệp Phi, không biết đang nói cho Diệp Phi nghe, hay là nói cho bản thân mình nghe nữa, “Bệnh sẽ được chữa khỏi, bệnh sẽ được chữa khỏi thôi.”
Diệp Phi bị hắn ghìm đến đau, nhưng cũng không đẩy hắn ra.
Cậu dán vào lồng ngực phập phồng của Yến Kiêu, mi mắt hơi ướt, vỗ lưng động viên hắn, nói: “Được.”
Thật ra bọn họ đều biết, khi đối mặt với bệnh xơ cứng teo cơ một bên, dù có áp dụng công nghệ tiên tiến để chữa bệnh thì kết quả cũng bằng không.
Chỉ là vào lúc này đây, cả hai đều theo bản năng mà lựa chọn cách ‘lừa mình dối người’.
“Đừng ở đây nữa, ” Yến Kiêu thả Diệp Phi ra, kéo hắn cậu đi ra ngoài, “Chúng ta lập tức trở về đi.” Dáng vẻ vô cùng cấp bách, như chỉ lỡ một chút, bệnh của Diệp Phi sẽ khuếch tán thêm một phần.
“Đừng như vậy, ” Diệp Phi không biết phải an ủi hắn như thế nào, chỉ có thể ôm lấy hắn, lặp lại, “Yến Kiêu, bình tĩnh một chút nào, anh bình tĩnh lại có được không?”
Cậu ngẩng đầu đối diện với Yến Kiêu, cố gắng ra vẻ mình rất thoải mái: “Muốn về cũng được, nhưng trước tên phải để cho em thu dọn hành lý chứ.”
“Không được.” Yến Kiêu nói.
Diệp Phi bất đắc dĩ: “Thế không lấy chứng minh thư thì đi máy bay bằng cách nào?”
Lúc này Yến Kiêu phản ứng rất chậm, qua mấy giây mới hiểu được ý của cậu này.
Hắn nhìn chằm chằm Diệp Phi, nắm chặt tay cậu đi về phòng ở.
Hành lý Diệp Phi không nhiều, hơn nữa cậu chỉ ở chỗ này hai ngày, chưa tới mười phút đã gom xong hết đồ đạc.
Mà lúc này, cảm xúc của Yến Kiêu đã bình phục được một ít, nhưng vẫn cứ siết chặt lấy tay Diệp Phi không buông.
Cứ như sợ hắn vừa buông lỏng, cậu sẽ biến mất mãi mãi.
“Yến Kiêu, ” Diệp Phi đóng lại vali, lấy điện thoại nhắn wechat cho Tống Văn Hoa.
Trong lúc chờ anh ta phản hồi, mới hỏi Yến Kiêu, “Nếu như em không nói chuyện này cho anh biết, cứ như trước dùng mọi lý do để từ chối anh, anh sẽ từ bỏ chứ?”
Yến Kiêu không chút nghĩ ngợi mà nói: “Không.”
“Thế thì vui vẻ lên chút đi?” Diệp Phi cười ái muội nở, kéo tay hắn khoác lên eo mình, mười phần ám chỉ, “Bây giờ anh muốn gì em cũng được hết đó.”
Yến Kiêu trầm mặc nhìn Diệp Phi, một lúc lâu sau, hắn vùi mặt vào hốc cổ của cậu tư thế như một đứa trẻ đang bất an.
Diệp Phi cụp mắt thở dài, đang tính nói thêm gì đó, cửa phòng đột nhiên bật mở, Tống Văn Hoa vội vã chạy vào: “Sếp Diệp, ngài làm sao —— ”
Câu còn chưa nói hết thì thấy hành động của hai người trong phòng, nuốt luôn lời sau xuống bụng.
“Khụ, ” Tống Văn Hoa giả ho, lúng túng nghiêng đầu qua một bên, “Cái kia… Tôi tới để tiễn ngài.”
Lúc đó Tống Văn Hoa đang vô cùng thấp thỏm, chỉ lo Diệp Phi bất mãn với đoàn phim.
Từ sau khi thấy được cảnh tượng trong phòng, suy nghĩ ngổn ngang trong lòng anh ta đã hoàn toàn tan biến.
Không hề liên quan gì đến đoàn phim, sếp Diệp muốn đi chỉ thuần túy vì không nỡ rời xa sếp Yến thôi.
Chậc chậc chậc, không trách lúc trước phân cảnh kích thích hôn nhau trong xe lại lên đầu đề giải trí, đôi chim cu này dính nhau thật.
“Bên công ty có việc gấp cần tôi về xử lý, ” Diệp Phi đứng lên, thoải mái nói, “Tôi không ở lại nữa, anh thay tôi nói một tiếng với mọi người trong đoàn nhé.”
“Được, ” Tống Văn Hoa đáp ứng cai rụp, “Ngài yên tâm, chuyện bên này cứ giao cho tôi.”
Diệp Phi gật đầu, biết tâm tình Yến Kiêu bây giờ cấp bách, không muốn dây dưa thêm với Tống Văn Hoa nữa.
Thông báo ngắn gọn vài câu, rồi kéo Yến Kiêu rời đi.
Trên đường từ trường quay đến sân bay, Yến Kiêu đã gọi thư ký thu xếp vé và các thủ thủ khác cho Diệp Phi.
Vô cùng có tổ chức, bình tĩnh và lý trí.
Nếu không phải hắn đang nắm chặt lấy tay Diệp Phi cùng sắc mặt tái nhợt, thì ai cũng không biết được tâm trạng hiện tại của hắn như thế nào.
Diệp Phi từ trước đến nay luôn nhanh mồm nhanh miệng, đấu võ mồm với ai cũng không thua được, mà vào giờ phút này lại chẳng thể nói được câu nào, cuối cùng chỉ có thể ôm nhẹ lấy hắn.
Thời điểm hai người về tới Phượng thị, vừa đúng sáu giờ tối.
Lúc xuống máy bay, Yến Kiêu đã nhận được cuộc gọi từ thư ký.
“Sếp Yến, tôi đã đặt xong lịch hẹn cho sếp Diệp đi đo lường gen cùng cơ điện đồ vào ngày mai rồi, chi tiết cụ thể tôi đã gửi vào hòm thư của ngài.”
Đương nhiên, làm thủ tục bình thường sẽ không nhanh như vậy, hẹn gặp trực tiếp cũng không được.
Nhưng chuyện này lại có liên quan đến vấn đề sức khỏe của gia đình sếp.
“Thời gian biểu ngày mai của ngài đã trống, phiền ngài xác nhận lại lịch trình mới.”
Yến Kiêu nói “Được”, lúc cúp máy, hắn cho tài xế trực tiếp lái về biệt thự.
“Em đồng ý theo anh về nhà rồi sao?” Diệp Phi kéo caravat của Yến Kiêu, híp mắt nói, “Hôm nay sếp Yến bá đạo quá.”
“Diệp Phi, ” Yến Kiêu nâng mặt cậu lên, cúi đầu hôn trán, chóp mũi cùng hai má của cậu, động tác nhẹ nhàng, không chứa một chút dục vọng tình dục nào, “Đó cũng là nhà của em.”
Diệp Phi không muốn để hắn xoay quanh chuyện kia nữa, cố ý đùa hắn: “Ai nói cơ ?”
“Em nói em yêu anh, ” Yến Kiêu cảnh giác nhìn Diệp Phi, dáng vẻ sợ cậu sẽ đổi ý, “Chúng ta cũng đã kết hôn rồi.”
Nói xong, đưa tay với vào túi ẩn của âu phục.
Diệp Phi không hiểu hắn đang làm gì, thì được Yến Kiêu lấy ra một quyển sổ màu đỏ.
So với diện mạo mới tinh vừa lĩnh chứng, mép quyển sổ kết hôn này đã có chút sờn, rõ ràng là do thường xuyên được dụng vào.
“Anh…” Diệp Phi vừa chua xót vừa đau lòng, hồi sau mới nhẹ giọng nói, “Anh đúng là đồ ngốc mà.”
Yến Kiêu nói: “Anh không phải.”
Diệp Phi nhắm mắt lại, dựa vào bả vai của Yến Kiêu.
Nghĩ thầm, dẹp moẹ cái thứ gọi là tôn với chả nghiêm đi, dù đời này có khó khăn hơn nữa, cậu cũng sẽ ở lại bên cạnh Yến Kiêu.
Biệt thự của Yến Kiêu cách sân bay không gần, đi gần một tiếng mới tới nơi, cuối cùng bọn họ cũng về được nhà.
Bước chân vào nơi này lần nữa sau nhiều tháng, tâm trạng của Diệp Phi nay đã hoàn toàn khác.
Lúc đầu cậu ôm ý nghĩ ly hôn để rời xa Yến Kiêu, không ngờ được rằng sau khi đi một vòng tròn lớn, cuối cùng cậu vẫn trở về bên cạnh Yến Kiêu.
Diệp Phi ngước mắt, nhìn khuôn mặt Yến Kiêu đang gần trong gang tấc.
Dù biểu tình trước sau như một, nhưng sự nặng nề và đau buồn trong mắt của hắn vẫn đang lan ra ngoài.
“Cười một cái xem nào, ” Diệp Phi kéo khóe miệng của Yến Kiêu, giả vờ tủi thân, “Đi với em anh thấy không vui à.”
Yến Kiêu không mở mắt ra, thật lâu sau, mới nói giọng khàn khàn: “Vui lắm.”
“Sao không nhìn em?” Diệp Phi nhíu mày, giọng nguy hiểm, “Em không đẹp sao?”
Yến Kiêu xoay người về, đụng một cái vào mặt Diệp Phi, nói: “Rất đẹp.”
“Vậy thì anh còn gì không vui nữa ?” Diệp Phi níu vai Yến Kiêu, ngửa đầu liếm môi hắn, ướt át mời gọi, “Anh Yến ơi mau đến, hôn em nào.”
Yến Kiêu cụp mắt nhìn cậu, rồi đè gáy cậu lại hôn lên.
Diệp Phi thuận theo hé môi, đón nhận hắn.
Kỹ thuật hôn của Yến Kiêu rất kém, không cẩn thận liền cắn phải đầu lưỡi và môi của Diệp Phi.
Sau khi kết thúc nụ hôn, Diệp Phi tựa vào trong lồng ngực của hắn vừa ổn định lại hơi thở,vừa cười trêu: “Xem ra sau này phải luyện nhiều thêm một chút rồi đây.”
Yến Kiêu nói “Xin lỗi”, nâng mặt Diệp Phi lên, rất cố chấp nhấn mạnh, “Sẽ ổn thôi, chúng ta còn rất nhiều năm để luyện tập cho thạo mà, phải không Diệp Phi?”
Lông mi Diệp Phi run rẩy, không nói gì.
Có lẽ mới hôn xong nên chưa kịp phục hồi lại tinh thần, Yến Kiêu nghĩ.
Adrenaline tăng vọt sẽ gây ra một loạt các tình trạng như mất ngôn ngữ, ý thức mơ hồ.
Cũng may mình đã hoàn toàn khôi phục trở lại.
Vì thế, Yến Kiêu liền thay Diệp Phi nói: “Đúng.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...