Sau khi cúp điện thoại không bao lâu, Tiền Bối liền nhận được lời mời kết bạn wechat, cậu vừa chấp nhận thì khung chat đã hiện lên dòng ‘Đối phương đang nhập’, sau đó một bong bóng chat xuất hiện: “Ngủ ngon.
”
Tiền Bối nở nụ cười, đáp lại: “Ngủ ngon.
”
Cất điện thoại, Tiền Bối đẩy cửa bước vào phòng ký túc, vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng động rơi rớt đồ khá lớn, thì ra là bạn cùng phòng cậu đang nghe lén cậu nói chuyện chưa kịp chạy về, bị cậu bắt tại trận.
Lão đại Trương Thông nhanh trí nhất, không chờ Tiền Bối bắt bẻ đã giành nói trước: “Ghê nha Bối Bối, có bạn gái hồi nào đó, dám giấu mấy anh đây?”
Những người còn lại nghe xong cũng dồn dập lên án.
“Đúng vậy đúng vậy, Bối Bối cậu thật quá đáng!”
“Cả cái phòng 111 này, cậu là đứa thoát số cún độc thân trước đó!”
“Cũng không biết là ai tóm được Tiểu Hoàng Tử băng giá nhà chúng ta, anh đây không có cơ hội rồi ~”
Tuy Tiền Bối thường xuyên làm mặt lạnh, ở trước mặt người lạ cũng không thích nói chuyện, thoạt nhìn rất khó gần nhưng bạn cùng phòng ở chung với nhau lâu nên mọi người cũng hiểu được tính cậu.
Nhìn cậu có vẻ lạnh nhạt vậy thôi chứ da mặt cực kỳ mỏng, bị trêu như thế đảm bảo sẽ cuống lên cho xem.
Quả đúng như dự đoán, Tiền Bối lóng ngóng hồi lâu vẫn không nói được câu gì cho rành mạch: “… Không phải mọi người đừng nghĩ vậy, tớ không có gọi điện thoại cho bạn gái… A, không phải, tớ vốn không có bạn gái!” Vưu Diệc Tư dù sao cũng là minh tinh, cậu không tiện tiết lộ chuyện mình và idol gọi điện tâm sự, chỉ có một câu trả lời thôi mà cậu nói năng lộn xộn, cuối cùng không chịu nổi sự lải nhải truy hỏi của bạn cùng phòng, cậu chỉ có thể nhanh chóng bò lên giường trùm chăn trốn tránh.
Bạn cùng phòng hợp lực trêu Tiền Bối cuối cùng cũng chịu ngừng, lúc này họ không chơi game nữa mà trò chuyện sôi nổi về Studio vẽ tranh minh họa của Trương Thông.
Bọn họ đều là sinh viên mỹ thuật, dù không vào studio Trương Thông làm việc nhưng cũng có thể cho anh một vài sáng kiến.
Mọi người bàn tán náo nhiệt như vậy cũng thu hút sự chú ý của Tiền Bối, cậu vểnh tai nghe một lúc rồi bất thình lình hỏi: “Lão đại, studio của các anh có đang tuyển họa sĩ không?” Tiền Bối nghĩ thầm, bây giờ cậu không làm thuỷ quân thì cậu cần tìm một công việc khác, nếu Trương Thông có thể nhận cậu thì tốt còn gì bằng.
Trương Thông vừa nghe thì rất vui mừng: “Anh đang thiếu người đó, em muốn làm có lý nào anh lại không nhận?”
“Có điều…” Trương Thông dường như đang lo lắng điều gì đó, nhắc nhở Tiền Bối: “Nội dung minh họa của studio bọn anh rất rộng, brief nào cũng nhận, với cả đang trong giai đoạn StartUp nên mỗi đơn đều phải vẽ cho thật chỉnh chu, không biết Bối Bối em có thể thích nghi hay không?”
Trương Thông từ lâu đã nhìn ra Tiền Bối là tiểu thiếu gia nhà giàu được nuông chiều từ bé, thỉnh thoảng cũng hay nóng nảy, anh chỉ sợ tuyển vào rồi lại không phụ trách được, chỉ có thể nói rõ để mất lòng trước được lòng sau.
Tiền Bối nghe xong, đây chẳng phải là nghi ngờ năng lực làm việc của cậu sao? Lúc cậu làm thuỷ quân là người người khen ngợi đó!
Tiền Bối không phục, quyết tâm thề: “Em đảm bảo sẽ không có vấn đề!” Cậu là thanh niên có lý tưởng cao cả, đợi đến khi cậu trở thành đại thần minh họa, là cậu sẽ có tiền nuôi thầy Vưu rồi!
Còn Vưu Diệc Tư, người đang được Tiền Bối nhắc đến hiện tại đang hết sức hoang mang, anh vừa nói ngủ ngon với Tiền Bối xong là ngủ luôn, nhưng chỉ mới chợp mắt được một lúc là anh trai Vưu Diệc Ý gọi điện tới, đến khi anh nhận điện thoại thì anh trai lại chẳng nói câu nào, cứ im lặng rồi cúp máy.
Cuộc điện thoại này của anh trai là có ý gì?
Vưu Diệc Tư chìm trong suy nghĩ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...