Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi


Tá Nguyệt tỉnh dậy với cái đầu đau như búa bổ, cậu lồm cồm nhấc người dậy mới phát hiện phòng bệnh tối om và yên tĩnh, thỉnh thoảng có bước chân của y tá nhẹ nhàng đi qua hành lang, cửa sổ khép hờ để cho gió thổi qua khe hở khiến tấm rèm che sáng màu lung lay mấy lượt, ánh trăng bên ngoài cũng nhanh nhẹn chui vào bên trong chiếu lên một đôi giày da đắt tiền được đánh bóng kỹ lưỡng cùng với đôi chấn dài miên mang...
Lúc này cậu mới nhận ra đối diện mình có người đang ngồi, không biết có phải là do chưa tỉnh hay gì đó mà Tá Nguyệt không hề nhận ra bóng người cao lớn đó ngay từ đầu...
Cậu biết đó là ai, có lẽ anh ngồi đây cũng được một lúc rồi, ly nước bên cạnh đã uống hơn nửa, quyển sách thật dày đặt trên chân, ngón tay trỏ kẹp giữa trang sách có vẻ như chuẩn bị lật sang trang mới, dường như Elrey đang ngủ, hơi thở thật đều đặn, trong bóng tối Tá Nguyệt có thể dễ dàng phát họa ra lồng ngực cường tráng kia nhấp nhô lên xuống từng nhịp đều đặn.
Tá Nguyệt nhẹ nhàng bước xuống giường bệnh, đi chân đất rón rén đến gần Elrey rồi cúi xuống thật gần muốn nhìn rõ mặt anh hơn, cậu không bật đèn lên vì sợ sẽ làm anh tỉnh mất.
Bóng tối phủ lên gương mặt góc cạnh kia một tấm vải mờ, ánh sáng yếu ớt bên ngoài cửa sổ miễn cưỡng làm rõ đường nét trên gương mặt của người đàn ông, dường như có một bàn tay vô hình đã thổi chút mê muội vào mắt Tá Nguyệt, cậu nhìn Elrey không chớp mắt một cái.
Cậu tự hỏi tại sao mình lại thích người đàn ông này nhỉ, suy nghĩ này thật nhảm, một người hoàn mỹ như Elrey ai lại chẳng muốn tiếp cận...
Nhưng Tá Nguyệt biết sau này, dưới sự đen tối của lòng người anh sẽ trở thành một bạo chúa không có lòng thương, thế mà cố tình cậu vẫn thích anh, còn thay đổi dự định ban đầu của mình để dấn thân vào anh, muốn thay đổi vận mệnh.
Điều này có thể khiến mạng cậu mất như chơi, xung quanh Elrey tràn ngập nguy hiểm, không chỉ đến từ dị khủng mà còn có cả con người.
Người hại Elrey không chỉ một mình người em trai cùng cha khác mẹ đó mà là cả một chuỗi liên kết dài như rễ cây, nhưng đến cuối Tá Nguyệt vẫn không biết đám người đó là ai.
Cái chết của Elrey đã cắt đứt manh mối.

Toàn bộ mất sạch.
Sự thật thì Tá Nguyệt đã thích Elrey từ khi đọc tiểu thuyết, lúc đó cậu cho rằng mình bị hâm rồi mới đi thích người trong sách, không ngờ một ngày người đàn ông này lại đang sống sờ sờ ngồi trước mặt cậu.
Nhìn mái tóc vàng được chải chuốt cẩn thận của anh, Tá Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt, lớn gan đưa tay chạm vào tóc anh.
Má ơi mềm xỉu!!
Tá Nguyệt cố nén cảm giác muốn gào thét, trong đêm, gò má của thiếu niên ửng hồng lên một màu sắc hưng phấn khó kiềm chế, cậu xoa xoa mái tóc được chải chuốt gọn gàng của anh, biến chúng thành một mớ hỗn độn, điên cuồng chà đạp cái đầu cao quý nhất nhì tinh cầu Noah.
Có trời chứng giám cậu đã muốn chạm vào tóc anh đến mức nào, khổ nỗi người ta cao quá, mà cậu cũng ngại nên vẫn chưa dám sờ, đêm đó ở Verlessan đúng là cậu có chạm vào tóc của Elrey nhưng bị khoái cảm đánh cho ngơ người rồi thời gian đâu mà cảm nhận tóc anh như nào nữa.
Dù sao đi nữa thì Tá Nguyệt đã thành công đặt được dấu ấn vĩ đại nhất trong lịch sử, sờ đầu Thượng Tướng!
U chu cha mạ ơi...
Tá Nguyệt 'phê' đến mức cười ngu.
Đắm chìm trong cảm giác high tung nóc bởi sự mềm mượt trên tay, Tá Nguyệt không hề biết ngón tay thon dài của người đàn ông đang chậm rãi lật sách sang một trang khác.
Cuối cùng anh chậm rãi đặt sách sang bên cạnh rồi nhìn hai chân trần của Tá Nguyệt, Elrey nhíu mày.

Anh không hài lòng lắm đưa tay túm lấy cái vuốt trên đầu mình, cảm nhận được người kia cứng ngắc lại, Elrey cười một tiếng rồi bế bổng cậu lên để thiếu niên ngồi lên đùi mình, anh tháo găng tay, phủ bàn tay dày rộng của mình xoa xoa lên chân Tá Nguyệt.
Tiếng kinh hô dần chuyển sang cười khúc khích vì nhột, Tá Nguyệt ngoài cười nhưng trong lòng run sợ thế nhưng vẫn không nhịn được cái nhột dưới chân lại tiếp tục rúc đầu vào vai anh tiếp tục cười như đồ dở hơi.
"Tại sao đi chân trần thế này?"
Elrey xoa từng ngón chân tròn tròn trắng nõn của Tá Nguyệt, thỉnh thoảng còn chơi xấu cào nhẹ vào lòng bàn chân cậu rồi phủ cả bàn tay lên làm ấm chân cho Tá Nguyệt, động tác nhẹ nhàng, âu yếm trân trọng đến từng chân tơ kẽ tóc.
Tá Nguyệt nhìn mà ngại dùm.
"Em sợ đánh thức anh"
"Có đau đầu không?" Elrey nhìn cậu chăm chú.
Tá Nguyệt lắc đầu nói:"Không có...!chỉ hơi đau má một chút"
Elrey cười cười dùng tay còn lại nựng má cậu, nhẹ nhàng xoa nắn, sau đó bóp nhẹ hai má thành cái bánh bao cùng đôi môi chu lên trông đáng yêu chết đi được, anh nhẹ hôn lên môi cậu, một cái chưa đủ thì hai cái, ba cái,...không làm sâu nụ hôn nhưng số lượng nhiều đến mức Tá Nguyệt hoa mắt chóng mặt, ngượng ngùng dụi mặt vào cổ anh.
Elrey vỗ lưng Tá Nguyệt, dịu dàng nói:"Ta ngủ không sâu, lúc em xuống giường thì ta tỉnh rồi"
Tá Nguyệt giật thót chui ra khỏi ngực anh, không thể tin nói:"Không thể nào..." thế chẳng phải em quậy tóc anh đều biết sao.
Như đọc được suy nghĩ trong đầu Tá Nguyệt, Elrey cong mắt cười vui vẻ:"Em cào tóc ta thành cái ổ gà rồi, vui không?"
Tá Nguyệt muốn chui đầu xuống đất ngay bây giờ, không có cái nhục nào bằng cái nhục này, mặc thiếu niên đỏ như trái cà chua chín, cậu cắn môi để ngăn mình gào thét, lí nhí nói:"Anh cố ý!"
Elrey nắm lấy bàn tay đang bấu lên vai mình, đưa đến bên môi hôn một cái, đôi mắt xám bạc phát sáng như dã thú nhìn chăm chú vào con mồi của mình: "Đối với ta chỉ cần là em thì chạm vào đâu cũng được."
Câu này bình thường mà sao cứ thấy nó đen tối thế nhỉ?
Tá Nguyệt hoang mang-ing.
Một lúc sau cậu mới load được những gì Elrey nói, một lần nữa gương mặt vốn đã đỏ của Tá Nguyệt giờ chuyển sang tím như gan heo, cậu tức giận đến mức hai mắt ửng hồng, hung hăng nện vài vai Elrey một cái rồi nén giọng gào lên:"Mẹ kiếp! Anh biến thái quá!"
Elrey cười sung sướng ôm lấy bảo bối của mình, vùi mặt vào lòng cậu hít lấy mùi hương thơm ngát đặc trưng của mỗi mình thiếu niên, tham lam không muốn dứt ra.
Anh bế Tá Nguyệt lên đi thẳng đến giường bệnh, cái giường này rất lớn, nhìn là biết phòng đặc biệt mà Elrey đặt, dư sức cho hai người nằm, anh ôm Tá Nguyệt lăn lên chung một cái giường với Tá Nguyệt, ôm cậu cứng ngắc.
Tá Nguyệt cảm thấy thứ gì đó cứng ngắc, nóng hổi chọc vào xương cụt của cậu...!gương mặt lập tức chết lặng.
Trả lại Elrey Harald cao quý lịch sự lại đây cho tôi! Tên biến thái sau lưng này là ai đây?! Hả?!!
Này này, tay chạm vào đâu đấy!

Tá Nguyệt cảm thấy một bàn tay nóng hổi lần mò khắp vùng bụng của mình rồi như một lẽ đương nhiên mò xuống dưới.
Cậu hết hồn vươn tay nắm lấy bàn tay kia quyết không cho nó chạm vào thằng đệ nhà mình, thế nhưng thỏ nhỏ làm sao chơi lại con sói lớn, Elrey tách chân Tá Nguyệt ra, luồng môt chân mình vào rồi cạ nhẹ vào nơi đó của Tá Nguyệt.
"Ư..."
Quả nhiên nghe thấy âm thanh kiềm nén khó nhịn của thiếu niên.
Điều này làm cơn mê của Elrey như bị tưới thêm thuốc trợ hứng.
Không nói hai lời, anh tuột quần của Tá Nguyệt xuống rồi hung hăng xoa nắn hai cánh mông mềm mại đầy thịt, bóp cho nơi đó ửng đỏ một màu xinh đẹp.
Thứ trong quần lại càng thêm sưng đau dữ dội.
Tá Nguyệt túm chặt ga giường liên tục thở dốc, cậu cắn môi để ngăn cho tiếng rên rỉ thoát ra khỏi miệng nhưng những âm thanh nghẹn ngào vẫn phản bội lại cậu, nó ương ngạnh chui ra khỏi yết hầu thiếu niên rồi như những con quỷ sắc tình vờn quanh bên tai Elrey.
Bị sờ tới sờ lui như thế Tá Nguyệt cũng thuận theo mà c ư ơ n g lên.
Elrey nhìn thấy thứ hồng phấn trong tay mình cứng ngắc ra vẻ kiêu ngạo của thiếu niên thì bật cười, anh miết nhẹ đầu nấm một cái rồi, cắn tai Tá Nguyệt thì thầm: “Chưa từng xài đúng không?”
Tá Nguyệt bị hỏi ngu người luôn, đầu óc chết máy như nào mà thật thà trả lời: “Chưa…”
Elrey hài lòng, bàn tay mang theo vết chai chơi đùa cậu nhỏ của Tá Nguyệt, hết xoa nắn hai trứng rồi miết nhẹ dọc theo đường thẳng rồi lại gãi nhẹ lên lỗ nhỏ trên đỉnh, chọc cho Tá Nguyệt vừa tê vừa sướng, thân thể không ngừng cựa quậy run rẩy trong lòng anh thật ấm và thơm, tiếng rên cũng ngọt lịm như đường mật.

Anh có cảm giác như bản thân sắp sửa chết chìm trên người cậu rồi, chưa làm gì đã thế này, huống chi sau này khi hai người thật sự lên giường có khi anh chết thật luôn.
Nghĩ như vậy làm cho ** *** của Elrey càng thêm trướng, anh chống người dậy nhìn đôi chân thon nuột nà của Tá Nguyệt và cặp mông quả đào mê người kia, không nói hai lời buông thằng nhỏ của cậu ra, thay vào đó nâng một chân của cậu lên, dưới tiếng kinh hô của cậu anh móc súng ra nhét thứ thô to chết tiệt kia vào giữa hai đùi thiếu niên rồi bắt cậu ép chặt chân lại.
“Ư… Elrey…”
Tá Nguyệt không thể nhìn thấy nhưng vẫn ước lượng được cái thứ đang kẹp giữa hai đùi cậu kia ra làm sao, toang, quá khủng.
Mẹ kiếp thứ này mà nhét vào người cậu thì có hai khả năng thôi, một là sướng chết, hai là bị chơi chết…
Mặc dù nghĩa không khác nhau lắm nhưng mặt chữ khác nhau là được.
Nói chung là kích thước thật sự rất là khủng bố nha!

Elrey vén áo bệnh của cậu lên để lộ hai nụ hoa trước ngực, anh bắt lấy cả hai, điên cuồng xoa nắn, còn chơi xấu gảy đầu v ú của cậu khiến nó sưng lên đỏ bừng trông ngon miệng hết sức, thân dưới bắt đầu ma sát giữa hai đùi và khe mông của thiếu niên, ngay cả hai quả trứng tròn trịa hồng hào của cậu cũng bị nó đâm cho tê rần.
Tá Nguyệt vươn tay tự an ủi chính mình, giữa đường lại bị tay Elrey bắt lấy, rồi cùng chạm vào thằng nhỏ của cậu, bắt đầu xoa nắn.
Gáy của cậu bị xoay lại, một đôi môi nóng rực hôn lên, đầu lưỡi linh hoạt luồng vào va chạm với lưỡi của cậu, hung hăng đè lưỡi cậu xuống mà ma sát, nước bọt lập tức tràn ra khóe môi cậu cùng tiếng rên rỉ bị nuốt chửng.
Không biết làm qua bao lâu, chỉ biết cậu đã bắn tận hai lần nhưng Elrey thì vẫn còn đang điên cuồng chơi, mà cái thứ quái vật kia càng lúc càng to, thi thoảng không biết cố ý hay vô tình mà chọc vào cúc hoa của cậu, dọa cho Tá Nguyệt vừa sợ vừa mong…
Nhưng cũng may định lực Elrey tốt, vẫn chưa liều đến mức nhét vào cái nơi mất hồn kia, bằng không sáng mai Tá Nguyệt bay nửa cái mạng mất.
Vì sao ư?
Vì không có gel bôi trơn và khuếch trương đầy đủ sẽ khiến cậu bị thương, địa điểm cũng không thích hợp.

Thượng Tướng Elrey Harald vẫn chưa thiếu đến mức chơi người ta ở bệnh viện đâu.
…Hoàn toàn bỏ qua lí do cậu chưa đủ tuổi.
Mọe kiếp.
Tá Nguyệt bắn đến mức xụi lơ cả người, cậu yếu ớt nhìn đồng hồ treo trên tường, đã trôi qua bốn mươi phút…
Qua phút thứ bốn mươi lắm người đàn ông mới bắt đầu thở dốc, điên cuồng thúc thêm mấy chục cái mới bắn ra, cái thứ nhớp nháp dính dấp tràn ngập giữa hai đùi Tá Nguyệt, nhiều đến mức kinh người.
Elrey thở dốc ôm chặt cậu, mê đắm hôn gáy cậu, tay của hai người đan chặt vào nhau không chừa mấy một kẽ hở.
Anh lấy giấy lau cho cậu, cẩn thận nhẹ nhàng như báu vật, vừa lau xong Tá Nguyệt cũng lim dim buồn ngủ, nào ngờ cậu vừa nhắm mắt thì đùi lại bị bắt kẹp lấy thứ kia, trạng thái dồi dào sức sống trông không giống vừa phát tiết gì hết…
Tá Nguyệt tỉnh ngủ ngang—
Ngay lúc Tá Nguyệt bị cọ ra lửa tính buông vũ khí đầu hàng chấp nhận để bản thân bị d ê x ồ m tiếp thì bên ngoài phòng bệnh bỗng vang lên tiếng gõ cửa...
Tiếng rên rỉ ngọt lịm của thiếu niên im bặc.
Mặt Elrey lập tức trở nên đen như đáy nồi...
Người bên ngoài có vẻ như không biết tình hình trong phòng vẫn còn đang gõ cửa miệt mài cùng cơn giông đang hình thành xung quanh Elrey, hắn không ý thức được bản thân đang hoàn toàn đem mạng mình ra mà gõ...
Tá Nguyệt ngượng ngùng, tâm lý như bị bắt quả tang đang tuyên d â m vỗ vào ngực Elrey nói nhỏ:"Em ra mở cửa"
Sau đó cậu tính ngồi dậy thì bị Elrey cảng lại, Elrey vừa cười nghiến răng nghiến lợi vừa nhìn về phía cánh cửa:"Để ta"
Anh chỉnh lại áo quần tóc tai rồi mang theo gương mặt hầm hầm sát khí đi ra mở cửa.
Tự nhiên thấy tội cho người bên ngoài ghê.

Tá Nguyệt nghĩ.

Cánh cửa được mở ra, bên ngoài là một người đàn ông cao gầy, ánh đèn mờ mịt ngoài hành lang bệnh viện chiếu ngược ánh sáng lên cơ thể hắn khiến Tá Nguyệt không thể nhìn rõ người đến là ai, trông dáng dấp không tệ, hẳn là một handsome boy...
Cho đến khi hắn mở miệng...
"Thựn Tứn, đã hiều tra con chai thứ nhè Cale...sỵt hong cóa tìm ra vấn hề gì" (Thượng Tướng, đã điều tra con trai thứ nhà Calesyss, không có tìm ra vấn đề gì)
Tá Nguyệt:"..."
Đáng thương cho một mĩ nam.
Elrey nhìn gương mặt bị đánh sưng thành cái đầu heo của Mộ Hàm Bạch, cảm thấy Diệp Hoa ra tay hơi quá, anh chỉ ra lệnh cho cô tát Mộ Hàm Bạch như những gì hắn đã làm với Tá Nguyệt thôi nhưng nào ngờ Diệp Hoa lên cơn thần kinh, dùng cả dị năng để đánh Mộ Hàm Bạch, đánh con người ta rụng hai cái răng nhai cơm, lưỡi cũng bị thương...
Nhìn 'thảm cảnh' của người đối diện, Elrey cảm thấy cơn giận của mình cũng vơi đi hơn nửa, dù sao cũng là thuộc hạ theo mình từ nhỏ, vẫn nên có lòng trắc ẩn một chút.
"Được rồi, nhà Calesyss mà dễ dàng để lộ gáy cho người ta sờ thế thì mẹ ta đã không bị họ lừa, cậu về đi, nhớ nhờ lão viện trưởng giúp trồng lại mấy cái răng"
Lão viện trưởng là ông lão chữa bệnh cho Tá Nguyệt sau khi cậu bị Petunia tấn công lần đầu tiên, lão là dị năng giả trị liệu cấp chín, nhìn già nua khắc khổ thế nhưng cơ năng cơ thể vẫn còm xài tốt lắm, ông là người bên cạnh tiền gia chủ nhà Harald-cha của Elrey, sau khi chủ cũ mất, ông được giao phó hỗ trợ gia chủ đương nhiệm-Elrey Harald.
Lão trung thành có tiếng, cũng cổ hủ đến đáng sợ, cho nên mọi vấn đề liên quan đến chữa thương chữa bệnh của binh đoàn dưới trướng Elrey Harald đều đưa vào tay lão.
Mộ Hàm Bạch nhớ đến lão già quái dị kia liền thấy xương cốt cả người ê ẩm.
Hắn xin phép Elrey rồi chuẩn bị rời đi, vừa bước được ba bước thì bị gọi lại.
"Còn chuyện gì nữa sao Thượng Tướng? "
Elrey cười rất thật trân, thân hình cao lớn che hết cánh cửa phòng bệnh, anh nhìn Mộ Hàm Bạch bằng ánh mắt đầy 'thiện chí':
"Tháng nay giảm lương bổng"
Mộ Hàm Bạch:"?????"
Elrey để lại một câu rồi đóng cửa lại:"Lần sau nhớ lựa giờ mà đến"
Mộ Hàm Bạch:"..."
Nói đến đây mà hắn không hiểu nữa thì con heo cũng không bằng.
Móa nó tôi bị trừ lương chỉ vì làm phiền ngài 'sinh hoạt' đó sao?!!
Ngài kiệt xỉ thế không sợ vợ nhỏ nhà ngài chạy mất à?!
Cà: Một chương dài miên mang và màng húp nước thịt điệu nghệ đến từ vị trí Elrey Harald, thanh niên Mộ Hàm Bạch muốn từ chức nhưng không giám.

Poor:.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui