Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi

Thế Phục là kết tinh máu của từng đời nhân ngư đúc kết thành, là vật quý giá truyền lại từng đời cho vua nhân ngư, mặc dù bây giờ đa phần nhân ngư đều lên bờ sinh sống, tộc nhân ngư hiện tại cũng không có vua nhưng mỗi một nhân ngư sau khi qua đời đều để lại một giọt máu đầu tim của mình vào Thế Phục, đến bây giờ thứ này đã tích lũy không biết bao nhiêu tinh túy ở bên trong, nói hoa mỹ một chút thì có thể xem như là thần khí rồi.

Huống chi Tá Nguyệt không có chết đi thực sự, chẳng qua là tạm thời lâm vào trạng thái hôn mê, sở dĩ cần đến Thế Phục là vì đứa bé trong bụng không thể nào chịu được tình trạng ngủ sâu trong một thời gian dài, chất dinh dưỡng không đủ sẽ gây nguy hiểm đến đứa bé, mà cho dù có đủ chất dinh dưỡng đi nữa thì thế giới bên ngoài bây giờ quá nguy hiểm, không ai biết dị khủng có thể tấn công bất cứ lúc nào, việc hôn mê sâu ở nơi này chẳng khác gì nằm chờ chết.

Phùng Lâm đã từng nói nơi nhân ngư sinh ra nằm ở tận sâu dưới đại dương, nơi đáy biển sâu trùng điệp biết bao nhiêu nguy hiểm, kể cả dị khủng cũng không thể mò xuống nơi mà chúng không hiểu rõ, cách nhân ngư đi lên bờ mà không để ai biết cũng là một bí ẩn, nhìn chung thì bí ẩn tộc người cá còn rất nhiều nên chẳng ai nói trước được điều gì.

Sau khi nhận được sự đồng ý của anh em Phùng Hạ và Phùng Lâm, Tá Nguyệt vác bụng to tướng đến nhà của hai người, nhìn độ lớn này ít nhất cũng sáu tháng rồi.


Phùng Hạ đã chờ sẵn ở nhà, hắn không phải nhân ngư, anh em nhà họ Phùng là con lai thế nhưng chỉ có Phùng Lâm hóa đuôi được, còn Phùng Hạ chẳng khác gì người bình thường, hai anh em nhìn nhau, Phùng Hạ gât đầu với Phùng Lâm nói: “Cổng mở rồi, Thế Phục cũng được mang đến, hai người phải làm nhanh lên trước khi lũ nhện của dị khủng vương đánh hơi được điều bất thường”

“Cảm ơn anh hai” Phùng Lâm nhanh chóng đưa Tá Nguyệt vào phòng mình, toàn bộ nơi này tạm thời được kết giới bảo vệ, lần đầu tiên Tá Nguyệt nhìn thấy Thế Phục, nó không khác gì một con trai khổng lồ, cái miệng đóng chặt cứng ngắc không thể mở được, Phùng Lâm vuốt lên vỏ trai rồi nói: “Tớ không biết cậu làm cách nào để đi vào thế giới ảo kia mà không cần nhện, thế nhưng tớ tin cậu và sẽ không hỏi, nhưng có điều này tớ phải nhắc nhở cậu, Thế Phục chỉ chứa người chết, nó cũng có thể cung cấp dinh dưỡng cho người hôn mê sâu, thế nhưng thời gian có hạn, sau một năm nếu cậu không tỉnh lại thì nó sẽ tự động phun cậu ra đấy”

“Lúc cậu tiến vào nó thì toàn bộ thời gian của cậu lẫn đứa bé sẽ bị ngưng đọng tạm thời, tức là lúc cậu tiến vào thế nào thì đi ra sẽ như thế, không có chuyện sinh con trong lúc ngủ đâu”

Tá Nguyệt có chút cạn lời nhìn Phục Lâm: “Tớ biết, cậu không cần giải thích kỹ thế đâu”

Hai người nhìn nhau im lặng không nói gì, lần này không phải đi chơi, là người đồng ý cho Tá Nguyệt tiến vào thế giới của Uế, Phùng Lâm lo đến mức tim đập nhanh liên hồi, thậm chí còn có dấu hiệu buồn nôn do căng thẳng quá mức, cậu ta muốn ngăn Tá Nguyệt nhưng rồi thì ai sẽ đi cứu mọi người đây, tất cả dị năng giả tiến vào thế giới của Uế đều có đi không trở lại, Elrey là niềm hi vọng duy nhất cũng bị hại, người duy nhất có năng lực hiện tại chỉ có Tá Nguyệt mà thôi...

Phùng Lâm rũ mắt nhìn hai chân mình, cậu ta không nhìn Tá Nguyệt: “Tớ sẽ giúp cậu bằng bất cứ giá nào…”

Phùng Hạ đứng tựa cửa bên ngoài, ánh mắt hắn nhìn về hướng cửa sổ sát đất nhìn ra bầu trời xám xịt bên ngoài, khuôn mặt bình tĩnh nhưng toàn bộ cơ bắp trên người đều căng lên đã chứng minh tâm trạng không mấy ổn định của hắn bây giờ, toàn bộ dị năng giả còn tỉnh táo đang ra sức chống lại đội quân dị khủng, nhưng không có lãnh đạo thì sớm muộn gì hàng tuyến phòng thủ của họ cũng vỡ vụn, thời gian không còn nhiều, tất cả đều phải dựa vào một mình Tá Nguyệt.


Họ chỉ có thể dựa vào thiếu niên thôi.

Miệng trai mở ra, bên trong trống rỗng không có gì, chỉ có duy nhất một viên ngọc trắng tinh nằm ở giữa, Tá Nguyệt bước vào bên trong rồi nằm xuống, cậu đặt viên ngọc trai to bằng quả bóng cạnh bụng mình, thì thầm với nó: “Mong mày hãy bảo vệ con của tao nhé”

“Bảo bối, hẹn gặp lại con”

Dường như đứa bé cũng cảm nhận được tâm tình của cậu, nó rất ngoan, từ khi có thai nó chưa bao giờ phải khiến cậu cực khổ, ngoại trừ thỉnh thoảng hay đạp lung tung một chút thì sinh hoạt của Tá Nguyệt chẳng khác gì bình thường, bây giờ đây, bụng cậu khẽ nhích một chút, giống như lời hẹn gặp lại, Tá Nguyệt mỉm cười vuốt nhẹ lên bụng mình, nghiêng đầu nói với Phùng Lâm: “Đóng lại đi”

Miệng trai chầm chậm khép lại, viên ngọc trai phát sáng trong bóng tối, không gian bên trong vốn dĩ khô ráo dần dần có nước dâng lên, Tá Nguyệt được bao bọc bên trong chất lỏng trong suốt, cậu không thấy khó thở mà ngược lại toàn thân thoải mái cực kỳ, đứa bé cũng không động nữa, dường như nó đã ngủ rồi, một giấc ngủ dài.


Tá Nguyệt nhìn viên ngọc trai quây quanh bụng mình, nó đã đáp lại lời của Tá Nguyệt, bảo vệ đứa bé, cậu hít sâu một hơi nhắm mắt lại, vài giây sau mở mắt ra lần nữa Tá Nguyệt đã đứng trong lĩnh vực giới hạn.

Ở bên ngoài, Phùng Lâm đứng bên cạnh con trai khổng lồ, sau khi đóng nắp lại, nó dần dần thu nhỏ thành kích thước chỉ bằng một bàn tay, Phùng Hạ đã mở cửa tiến vào, trên tay còn cầm theo một con dao và một vỏ sò đen tuyền mọc đầy gai kỳ quái, hắn đưa vỏ sò vào tay Phùng Lâm, cậu ta ngồi xuống ghế sofa gần đó, hai chân hợp lại biến thành một chiếc đuôi cá màu đen lấp lánh như ngân hà, cậu dùng dao cạy một chiếc vảy trên đuôi mình ra bỏ vào miệng vỏ sò, vài giây sau một tấm gương xuất hiện trước mặt hai người.

Bên kia mặt gương là mặt biển sâu tuy nhiên nó không đáng sợ, từng rạng sang hô phát sáng tạo thành một con đường nối dài về phía trước, Phùng Lâm cầm Thế Phục, nhảy vào mặt gương, da thịt tiếp xúc với nước biển mặn chát, mái tóc ngắn lập tức dài ra xoăn nhẹ như sóng biển, cậu mang theo Thế Phục, đi vào nơi sâu nhất của đại dương- nguồn khởi sinh của nhân ngư.

Ở đáy biển sâu, Tá Nguyệt sẽ an toàn tuyệt đối, một năm sau Phùng Lâm sẽ đến đưa cậu ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận