Tối Chân Tâm

“Phiền
tránh đường”, Nhan Tử La không khách khí trừng mắt với hắn ta. Gã trai vờ như
không thấy, chỉ nhìn Mẫn Chỉ cười để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp như các cô
tiếp viên hàng không, nói: “Tiểu thư cứ thế đi sao? Trà của Cao gia là trà
ngon, không uống thật đáng tiếc”.

“Vị công tử
này gọi sai rồi, ngươi nên gọi chủ nhân của chúng ta là phu nhân. Lão gia nhà
chúng ta có dặn dò, đồ của người ngoài thì tuyệt đối không được động vào, sợ có
kẻ tâm địa chẳng tốt đẹp gì, hơn nữa cũng không thể tốt bằng đồ nhà mình được.”
Ý là: Ấm trà đáng giá có hai lượng bạc nhỏ mọn của ngươi thật chẳng đáng để bọn
ta phí lời.

Mẫn Chỉ lại
trợn tròn hai mắt nhìn Nhan Tử La. Sao thoáng cái đã biến nàng ta thành phu
nhân rồi?

“Dám hỏi
phu nhân là người của quý phủ nào?” Gã trai đó vẫn không chịu từ bỏ.

“Không dám
nhận là quý phủ. Hơn nữa, lẽ nào nếu biết phủ nhà chúng tôi ở đâu, công tử còn
định tới thăm hay sao? E là lão gia nhà chúng tôi tâm tính không tốt thế này
đâu”, Nhan Tử La nghiêm sắc mặt nói, sau đó quay người lại nhìn tiểu nhị của
trà lầu: “Xem ra lần này về ta phải bẩm báo lại với lão gia chúng ta về nỗi ấm ức
mà phu nhân phải chịu hôm nay. Lão gia nhà chúng ta mà nổi giận thì sợ là cái
tiệm này cũng không trụ nổi, mau tìm đường lui đi là vừa”.

“Nha đầu
ngươi định dọa nạt ai vậy?” Cao gia cuối cùng cũng phải đứng ra, sắc mặt không
được vui nói.

“Dọa ngài đấy!
Ngài tin, thì chuyện này tới đây là xong. Còn nếu ngài không tin, thì cứ đợi đấy
mà xem”, Nhan Tử La lạnh lùng nói, dáng vẻ vô cùng thong thả.

Mẫn Chỉ khẽ
giật giật khóe miệng, thật ra nàng ta đang rất muốn đánh nhau một trận. Từ sau
khi Vân Phất sư phụ đi xa, lâu lắm rồi nàng ta không được giãn gân giãn cốt,
tay chân còn đang buồn bực đây.

“Hai vị nhất
định không chịu nể mặt Cao mỗ sao?”, tên họ Cao bắt đầu xuống nước. Tốt nhất là
tìm cách mà leo xuống, trong kinh thành này bất cứ ai cũng có thể là một kẻ quyền
cao chức trọng tới không ngờ.


“Nể? Ngươi
có gánh nổi không?”, Mẫn Chỉ đột nhiên lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng liếc tới.
Phải biết bình thường trong cung thứ mà nàng ta rèn luyện được chính là lườm
người khác, rất ít kẻ dám nhìn thẳng vào mắt nàng ta lâu, có thể thấy ánh mắt
nàng ta sắc tới mức nào. Tên họ Cao này đã không thể trụ được nữa, nhưng vẫn
nói cứng: “Phu nhân đã nể mặt thì Cao mỗ xin nhận”. Quả nhiên là một kẻ không
biết sợ chết. Nhan Tử La nhìn nhìn Mẫn Chỉ, Mẫn Chỉ nở một nụ cười trấn an nhìn
lại nàng.

“Nhan Nhan,
mang trà lại đây”, Mẫn Chỉ vẫn cười.

Không đợi
Nhan Tử La cất bước, tiểu nhị của trà lầu đã bưng tách trà đứng đợi. “Phu nhân,
mời dùng”, giọng nói bợ đỡ vang lên.

“Choang” một
tiếng, tách trà trên tay tiểu nhị rơi xuống đất, Nhan Tử La cười: “Ngươi sao xứng
bưng trà cho chủ nhân ta”, rồi tự mình chầm chậm đến bên bàn, cầm ấm trà lên,
ngẩng đầu liền thấy hai người đàn ông bàn bên cạnh đang nhìn mình. Không phải
chứ? Còn có hai tên nữa cũng muốn đến xem trò vui? Còn thấy chưa đủ phiền phức
chắc? Biết người biết mặt không biết lòng, mặt người dạ… chó! Nghĩ đến đây,
nàng tức giận trừng mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó kiêu ngạo quay người bước đến
bên Mẫn Chỉ: “Chủ nhân, trà của người”.

Mẫn Chỉ
dùng hai ngón tay đón lấy bình trà, Nhan Tử La thấy sắc mặt tên họ Cao cùng thuộc
hạ của hắn ta nhẹ nhõm đi phần nào, nhưng một tiếng “choang” còn to hơn bỗng
vang lên. Mẫn Chỉ nhìn những mảnh vỡ dưới đất, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn nhận
còn phải xem tâm trạng của ta nữa, loại người như ngươi hãy về nhà mà soi lại
gương đi, có xứng không?”.

Lập tức, ba
tên đàn ông đứng chắn sau lưng họ, tên họ Cao trầm giọng nói: “Nếu phu nhân đã
không nể mặt thì Cao mỗ đành phải đắc tội vậy”.

Nhan Tử La
đã xách váy chuẩn bị chạy, nhưng thấy ba tên đàn ông sau lưng, nàng thật sự
không dám chắc mình có thoát được không, xem ra đành phải đợi thiên tướng quý
nhân rồi. Nhưng tại sao Mẫn Chỉ vẫn nhìn nàng cười nhỉ, ngớ ngẩn rồi chắc? Đợi
đã, nàng vừa nghe thấy cái gì, hình như là tiếng xương kêu “răng rắc”? Xong rồi,
không phải bị đánh gẫy hết rồi chứ? Xem ra lần sau trước khi ra khỏi nhà nhất định
phải xem giờ mới được.


Nhưng, kẻ
xuất quyền vừa rồi lại chính là Tiểu Mẫn nhà nàng? Hỏng rồi, sợ quá nên hoa mắt
chăng?

“Nhan Nhan,
ngồi sang một bên, cẩn thận bị máu bắn lên người, về lão gia hỏi ngươi lại chẳng
biết trả lời thế nào”, Mẫn Chỉ vừa tung chưởng vừa nói.

“Ồ” Thì ra
không phải là hoa mắt, Nhan Tử La mở to hai mắt, ngoan ngoãn ngồi sang một bên,
cầm cốc trà vừa rồi vẫn chưa uống hết lên, từ từ thưởng thức.

“Biết đánh
nhau thì phải nói sớm chứ, làm người ta lo quá.” Nhan Tử La khẽ lẩm bẩm, sau đó
hét lên với Mẫn Chỉ: “Cố lên, chủ nhân, đánh xong chúng ta về nhà uống trà”.

Hai vị ngồi
bàn bên cạnh rời ánh mắt khỏi người Mẫn Chỉ quay sang nhìn Nhan Tử La, có kiểu
ăn nói với chủ nhân không phân biệt lớn bé thế sao? Chủ tớ kiểu gì thế này, chủ
nhân đánh nhau, a hoàn ngồi một bên uống trà thưởng thức.

Uống hết một
bình trà, vẫn chưa đánh nhau xong, Nhan Tử la ngáp dài, uống nước nhiều quá, sắp
rò hết cả ra tai ra mắt rồi, “Mẫn Mẫn, có thể nhanh hơn được không? Tôi đói
quá”. Sau đó nàng quay sang nói với tiểu nhị lúc này đang đứng nghệt mặt bên cạnh:
“Này, quán các ngươi có thứ gì ăn được thì mang lên đây một ít đi”. Tiểu nhị của
trà lầu vội vàng chạy xuống, chẳng bao lâu bưng lên một đĩa điểm tâm. Nhan Tử
La nhìn nhìn, cuối cùng cầm một miếng lên ăn, lại chau mày hỏi: “Đây là đồ ăn
hay là thuốc độc hả?”. Đặt xuống không ăn nữa, nàng uể oải nằm bò ra bàn xem ẩu
đả. Cho tới cuối cùng, Mẫn Chỉ phủi phủi tay, liếc mắt nhìn mấy tên đàn ông nằm
chỏng chơ dưới đất, Nhan Tử La mới hào hứng đứng dậy, “Mẫn Mẫn, thắng rồi à, lợi
hại quá. Quay về có thể dạy tôi không?”.

“Tỷ hả?
Không đủ tư cách”, Mẫn Chỉ chẳng buồn nghĩ đã trả lời luôn. Thấy Mẫn Chỉ ra sức
phủi phủi tay, Nhan Tử La lập tức lấy khăn đưa cho nàng ta, khẽ chau mày nói:
“Thế thì cô dạy cho Khuynh Thành cũng được, nó biết võ công tôi cũng không sợ nữa”.

“Để tính
sau đi.” Mẫn Chỉ lau sạch tay rồi tiện thể ném chiếc khăn lên bàn. “Đi thôi, về
nhà, chẳng còn tâm trạng nào mà chơi đùa nữa.”


“Cũng vui
mà, thật hứng thú! Sau này ra ngoài cùng cô tôi không sợ gì nữa.” Nhan Tử La cười
hi hi liếc mắt nhìn tiểu nhị, “Trả bạc cho ta, trà này là đám thối tha kia gọi,
tiền đương nhiên do bọn chúng trả”.

Sau đó lại
cười hi hi nhìn tên họ Cao, “Đại thúc, ngài không có ý kiến gì chứ?”.

Tên họ Cao
mặt mũi bầm giập vội vàng gật đầu như gà mổ thóc. Phải nhanh nhanh tống tiễn
hai kẻ dịch bệnh này đi đã, xem ra vợ hắn ta nói đúng, những người phụ nữ mặt
mày xinh đẹp đều là rắn độc, giờ mới thấy bà vợ già của mình là tốt.

“Còn nữa, đống
đổ vỡ này ngài đền cả, không ý kiến gì chứ?”, Nhan Tử La nói tiếp. Tên đàn ông
kia ngoài gật đầu ra chỉ có gật đầu.

“Ngài thật
là hào phóng, cảm ơn ngài quá.” Nhan Tử La cười hi hi, đi đến đầu cầu thang, chợt
như nhớ ra điều gì, lại quay đầu nói với tên họ Cao, “Sau này tốt hơn là ở nhà
mà ôm vợ, đừng ra ngoài trêu vào người không nên trêu nữa. Đại thúc thiệt thòi
quá rồi, phu nhân ngài chắc đau lòng lắm đấy”. Thấy nàng tốt bụng ghê chưa.

Con mắt của
tên họ Cao kia thì như sắp bắn ra lửa, trừng trừng nhìn theo hai người phụ nữ
thong thả ung dung vạn phần bước xuống lầu, lòng hắn ta tràn đầy căm phẫn.

“Sách Lăng,
đi thôi, xem xong kịch chưa. Chúng ta còn phải tới ca vũ phường của My cô nương
nữa! Hôm nay nghe nói Cửu gia làm chủ. Cửu gia đúng là rất quan tâm tới My cô
nương’, Dục Hằng nói.

“My cô
nương rất đặc biệt. Những bài ca điệu múa ấy thật là mới lạ”, Sách Lăng nói, “Ở
Mông Cổ bọn ta không có những bài múa như thế”.

Thân là quý
tộc của họ Bác Nhĩ Tế Cát Đặc, hắn được mở mang tầm mắt không ít, nhưng ở Mông
Cổ những điệu múa mà hắn từng được xem đều rất mạnh mẽ khoáng đạt, không giống
các điệu múa nơi kinh thành, sự dịu dàng, yêu kiều của người phụ nữ đều được thể
hiện đầy đủ chi tiết. Đặc biệt vị My cô nương này lại càng không giống những cô
gái ở tộc của hắn, tuổi còn trẻ thế mà đã mở cả một ca vũ phường, ngay biển hiệu
treo ngoài cửa cũng ghi: Không phân biệt nam nữ. Các cô nương trong phường chỉ
bán nghệ không bán thân, khí chất người nào người nấy đều rất giống các tiểu
thư khuê các.

“Không chỉ
mình huynh cảm thấy mới lạ, đến ta từ nhỏ lớn lên ở kinh thành mà cũng lần đầu
tiên gặp một người con gái như thế. Có điều, hai vị tiểu thư vừa rồi cũng rất
thú vị, chỉ không biết là tiểu thư nhà ai.” Dục Hằng lại nói, “Đúng rồi, dựa
vào tin tức gần đây từ mấy vị A ca, xem ra Hoàng thượng đã coi Sách Lăng huynh

là một trong những rể hiền của mình rồi, chỉ là không biết sẽ chỉ hôn vị công
chúa nào cho huynh thôi”.

“Có gì khác
nhau chứ? Cũng đều ngạo mạn bướng bỉnh cả thôi.” Sách Lăng cầm tách trà lên uống
một hớp.

“Ha ha,
huynh bị Quân chỉ cách cách làm cho sợ rồi phải không. Nhưng ta nghe nói Hạm Chỉ
cách cách, Kỳ Chân cách cách, Mẫn Chỉ cách cách rất hiền thục”, Dục Hằng khẽ cười
nói. Quân Chỉ là Cách cách được Hoàng thượng vô cùng yêu quý, tính tình khó
tránh khỏi có vài phần ngỗ nghịch.

“Đi thôi.
Dù là ai thì ta cũng đâu thể kháng chỉ, phải không?” Sách Lăng đặt tách trà xuống
quay người bước ra ngoài. Dục Hằng đặt đĩnh bạc xuống rồi cũng vội vàng đuổi
theo.

Vừa ra khỏi
trà lầu mấy bước, liền nhìn thấy hai vị tiểu thư vừa rồi đang cầm kẹo hồ lô xem
tung hứng, Nhan cô nương vóc người nhỏ bé nên phải ra sức co chân kiễng để
nhìn. Dục Hằng liền cười, nói: “Nhan tiểu thư này nói chuyện rất thú vị, lại
không thô tục”.

Sách Lăng
liếc hắn ta một cái, “Sao? Rung động rồi à? Hoàng thượng còn chưa chỉ hôn cho
huynh, huynh nên thực tế một chút thì tốt hơn”.

“Rung động
gì chứ, chỉ là trong đám khuê tú mà ta quen không có ai giống như thế thôi”, Dục
Hằng đáp.

“Huynh dám
khẳng định nàng ta không phải là một a hoàn?” Sách Lăng cũng liếc nhìn Nhan Tử
La, cô gái bên cạnh nàng ta chỉ hứng thú với cây kẹo hồ lô chứ chẳng buồn liếc
mắt tới đám tung hứng.

“Vừa rồi
bánh điểm tâm mà Tiểu Nhị bưng lên là hạng tuyệt hảo, nhưng nàng ta lại chê
chúng giống thuốc độc. Tiểu thư nhà bình thường chưa chắc đã được nếm qua thứ
điểm tâm ấy, huynh cho rằng một a hoàn dù có được chủ nhân sủng ái đến đâu cũng
có bao nhiêu cơ hội được nếm thử? Còn nữa, vừa rồi ánh mắt của Mẫn Mẫn tiểu thư
rất lanh lợi chắc chắn không thể xuất thân thấp kém, những người có thể gọi thẳng
tên họ nàng ta chắc chắn không nhiều. Nhan Nhan cô nương lại rất thân thiết với
nàng ta, một cô gái như thế sao có thể là a hoàn?” Dục Hằng đã từng gặp rất nhiều
tiểu thư con nhà khuê các trong kinh thành, đến Cách cách của phủ Quận vương,
phủ Bối Lặc, hắn ta cũng đã từng tiếp xúc. Mặc dù những cô gái đó đều cao quý
khác thường, nhưng không thể sánh được với sự cao quý trời sinh của cô gái đang
đứng trước mặt hắn ta đây. Nhan Nhan cô nương lại không hề tỏ ra sợ hãi, không
phải vì nàng ta chậm hiểu không cảm nhận được sự nguy hiểm của đám người đó, mà
nàng ta vốn chẳng coi bọn chúng ra gì. Lai lịch xem ra cũng không hề đơn giản.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận