Một tiếng ợ
hơi vang lên!
Nhan Tử La
buồn cười nhìn nhìn Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ, còn Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ lại há hốc
mồm to tới mức có thể nhét vừa cả quả trứng gà. Bách Hợp, Ám Hương và Sơ Ảnh
cũng thế.
Trời ơi!
Mình, Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ, Mẫn cách cách của Đại Thanh lại… lại ợ hơi sau
khi ăn cơm, chuyện này mà để đám ma ma trong cung biết được, nhất định sẽ mắng
mình tới chết mất, mất mặt quá, tất cả là tại người phụ nữ tên Nhan Tử La kia,
nhất định tỷ ta đã cho thứ gì đó vào trong thức ăn.
“Ha ha, Tiểu
Mẫn Mẫn, đùi gà ngon không?” Nhan Tử La cười tới mức vòm lông mày nhướn hết cả
lên. Nhìn khuôn mặt Mẫn cách cách đỏ rực như trái táo chín, thật đáng yêu chết
đi được!
“Ngươi…
ngươi cho gì vào thức ăn phải không?”, Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ cúi đầu khẽ hỏi.
“Cho gì ư?
Cho niềm vui, niềm hạnh phúc chứ cho gì!” Nhan Tử La vẫn hào hứng nhìn Ái Tân
Giác La Mẫn Chỉ, nhận thấy đầu nàng ta cúi gằm sắp chạm tới chân rồi.
“Trời ơi,
Tiểu Mẫn Mẫn, sao phải ngại chứ, ợ hơi có phải chuyện gì mất mặt lắm đâu? Điều
đó chứng tỏ rằng người ăn rất vui vẻ, ngon miệng. Bảo bối nhà ta cũng làm như
thế mà.” Thật không hổ là do nàng sinh, nhìn xem, một tiếng ợ vang lên phối hợp
rất nhịp nhàng như muốn chứng minh cho lời nàng nói.
Lần này Ái
Tân Giác La Mẫn Chỉ không “hứ” nữa, nàng ta nhanh chóng đi giày rồi bỏ chạy.
Nhan Tử La nhìn theo bóng lưng nàng ta cười, còn Ám Hương, Sơ Ảnh lại vất vả chạy
đuổi theo.
Giờ cơm tối,
Nhan Tử La nhìn bát đũa trên bàn, nói với Bách Hợp:
“Bách Hợp,
đi lấy thêm một bộ bát đũa nữa”.
“Nhưng chủ
nhân, chỉ có người và Tiểu cách cách thôi mà!”, Bách Hợp chỉ nhìn nàng nói,
không nhúc nhích.
“Mau đi đi,
cứ đợi đấy mà xem.” Nhan Tử La lấy một ít cơm vào bát cho con, sau đó ngồi xuống
ăn ngon lành.
Quả nhiên,
nàng đang ăn dở chiếc cánh gà thì thấy Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ vén rèm cửa đi
vào, không nói không rằng, cởi giày, rửa tay, súc miệng, bưng bát lên bắt đầu
ăn cơm.
Nhan Tử La
chỉ lắc đầu cười. Ăn cơm xong, nàng lại ngồi nhặt cơm rơi cho Ái Tân Giác La
Khuynh Thành. Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ lẳng lặng ngồi nhìn hai mẹ con họ, một lúc
sau mới nói: “Cũng có thể là ngươi đúng”.
“Ngươi vừa
nói gì? Ta nghe không rõ.” Nhan Tử La chẳng buồn ngẩng đầu lên.
“Không nghe
thấy thì thôi”, Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ bối rối đáp.
Nhan Tử La
vờ như không nhìn thấy cử chỉ bối rối đó, nhặt hạt cơm trên mép con gái rồi bỏ
vào miệng ăn. Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ với lấy quả cam rồi bóc vỏ.
Sau đó, bữa
cơm nào Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ cũng đến, tiết kiệm được không ít thóc gạo – là
Nhan Tử La nói thế. Sau bữa điểm tâm hôm nay, Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ bế Tiểu
cách cách chơi, Nhan Tử La thì dựa vào gối đọc sách, cuối cùng nàng cũng tìm được
một quyển để đọc.
“Ta phải hồi
cung rồi, ngạch nương ta bệnh”, Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ nói.
“Ồ?” Nhan Tử
La đặt sách xuống, “Vậy thì phải về thật rồi. Phải nhớ chúng ta nhé, Tiểu Mẫn Mẫn”.
“Có lẽ một
thời gian dài nữa ta cũng không đến được”, Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ nói, bóc một
múi cam cho vào miệng, chua!
“Vì vậy mới
nói ngươi phải nhớ tới bọn ta. Hoan nghênh tới chơi, có điều đừng ở luôn không
chịu về là được rồi. Nồi gạo nhà ta nhìn thấy đáy rồi.” Nhan Tử La khẽ cười.
“Tại sao
ngươi không hồi thành? Như thế ta có thể thường xuyên tới thăm Tiểu cách cách.”
Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ bẹo bẹo má Khuynh Thành, thật là một cô bé đáng yêu.
“Ta thích ở
đây hơn, yên tĩnh. Sau này có cơ hội ngươi tới đây chơi là được, việc gì phải
ép bọn ta quay về?” Nhan Tử La bóc một múi cam ăn, đắng!
“Hứ!!!” Ái
Tân Giác La Mẫn Chỉ không nói nữa. Nhan Tử La cũng tiếp tục đọc sách.
Sau bữa
trưa, một đám thái giám và thị vệ đến, Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ thơm vào má
Khuynh Thành, nói: “Bảo bối, cô cô có việc phải về rồi, cô cô sẽ rất nhớ con”.
Nàng ta quay đầu nói với Nhan Tử La: “Hãy nghĩ kĩ đi nhé, quay về sẽ tốt hơn”.
“Nói sau!
Đi đường bảo trọng!” Đón lấy con gái, vẫy vẫy tay với Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ
đang ngồi trong kiệu, nàng nói: “Tạm biệt, Tiểu Mẫn Mẫn”.
Thoắt cái
đã tới mùa hạ.
“Haizz,
không có hiệu ứng nhà kính mà sao cũng nóng thế này?” Nhan Tử La ôm gối trúc, cắn
một miếng dưa hấu ướp lạnh, vẫn cảm thấy nóng. Chẳng có cách nào khác, ai bảo
nàng luôn là kẻ sợ nóng siêu cấp chứ.
“Dê,
Dê!”[1] Một đôi tay nhỏ nhắn kéo kéo vạt váy nàng.
[1] Dê
phiên âm là yang, mẹ phiên âm là niang, trẻ con đọc bị lệch âm.
“Nha đầu, đến
bao giờ con mới thẳng lưỡi ra để nói được chứ? Dê cái đầu con ấy, gọi mẹ đi”,
nàng càm ràm lần thứ N.
“Dê, gâu
gâu!”, vẫn kéo kéo giật giật.
“Lại sai rồi,
Dê kêu be be, gâu gâu là chó sủa, hiểu không hả?”
Con nhóc
này, từ khi nó bật ra nói tiếng đầu tiên đã không ngừng giày vò nàng.
“Gâu gâu!”
Ái Tân Giác La Khuynh Thành tiếp tục kéo giật.
“Bảo bối à,
con có thể dừng lại một lát không, trời nóng bức thế này, đi đâu bây giờ chứ?”
Chẳng có
cách nào, ai bảo con gái nàng quá “hoạt bát”, còn người làm mẹ như nàng lại
không nhẫn tâm bẻ cong thiên tính của nó, do vậy đành phải một tay cầm dưa hấu,
một tay ôm gối mát bị tiểu nha đầu lôi xềnh xệch ra ngoài.
Vòng qua bức
bình phong chắn trước cửa nhà, Nhan Tử La nhìn thấy mấy a hoàn đang ngồi xổm,
xúm xít vây quanh thứ gì đó, trong lòng thấp thỏm, vội đi tới, chậm rãi hỏi: “Mải
chơi làm rơi vòng tay rồi phải không? Trời nóng thế này cũng không chịu ngồi
vào nơi mát mẻ một chút?”.
Vừa nói
xong, mấy a hoàn đó vội vàng đứng dậy, đồng thanh lên tiếng; “Chủ nhân”, sau đó
vội cúi đầu xuống. Mấy a hoàn đó vừa đứng lên, Nhan Tử La nghiêng nghiêng đầu
nhìn vào chính giữa vòng tròn. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn…
Gối trúc
cũng vứt, dưa hấu cũng vứt, “Chua choa, con cún này ở đâu ra thế?”. Bóng người
vừa lao tới đã bế thốc chú cún nhỏ lên.
“Chủ nhân,
nô tỳ không biết”, đám a hoàn đồng thanh trả lời.
“Thế nghĩa
là chó vô chủ phải không?” Nàng ôm chú cún nhỏ trong tay một cách hết sức nhân
từ, hoàn toàn phớt lờ khuôn mặt nhỏ nhắn tò mò đang nghếch lên nhìn của Ái Tân
Giác La Khuynh Thành.
“Sợ là thế ạ,
thưa chủ nhân”, một a hoàn xem chừng lớn tuổi hơn một chút vội nói.
“Nếu là như
thế…” Ngập ngừng một lát, Nhan Tử La cười hi hi nói tiếp:” Thế thì cứ để ta
nuôi con cún này!”
Đám a hoàn
quay sang nhìn nhau, con cún này nhìn thì rất đáng yêu, nhưng cũng không phải
là thứ chó quý hiếm lạ lẫm gì, chủ nhân sao lại đích thân nhận nuôi chứ? Hơn nữa
hình như còn chẳng có ý trách phạt bọn họ?
“Còn đứng
đó làm gì? Nhìn nó có vẻ rất đói rồi đấy, mau đi lấy ít sữa nóng lại đây.” Nhan
Tử La áp con chó vào ngực, tay kia thò ra dắt Ái Tân Giác La Khuynh Thành đi
vào trong nhà.
Vào nhà,
Nhan Tử La khẽ khàng đặt con cún lên chiếc bàn đá, toàn thân nó run lẩy bẩy, có
lẽ vừa bị đám người kia làm cho sợ chết khiếp.
“Dê, gâu
gâu!” Ái Tân Giác La Khuynh Thành lại gọi lần nữa.
Nhan Tử La
ôm con đặt ngồi lên đùi mình, cầm bàn tay nhỏ của con giơ ra vuốt vuốt chú cún.
Tiểu nha đầu lập tức hào hứng “gâu gâu” liên tục, con cún con lại từ từ thụt
lùi về phía sau.
“Đừng gọi nữa,
con mà còn gọi nữa là nó sợ chết khiếp đấy.” Nhan Tử La kéo tay tiểu nha đầu lại.
Đúng lúc ấy, đám a hoàn mang sữa vào, Nhan Tử La đón bát sữa đặt trước mặt cún
con: “Ngoan nhé, nào, uống chút sữa đi”. Chú cún vẫn run lẩy bẩy đứng im bất động.
Nhan Tử La đẩy đẩy nó về phía trước, có lẽ vì quá đói, cũng có thể ngửi thấy
mùi thơm của sữa, con cún rụt rè thè lưỡi ra liếm liếm, sau đó, mới bắt đầu từ
từ uống. Ái Tân Giác La Khuynh Thành ngồi trong lòng Nhan Tử La cao hứng reo
hò, đám a hoàn cũng mặt mày hào hứng nhìn cún con uống sữa.
Cho đến khi
uống hết bát sữa, cún con mới ngẩng cái mặt dính sữa lem nhem lên nhìn xung
quanh, sau đó xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến trước mặt Ái Tân Giác La Khuynh Thành,
thè cái lưỡi nhỏ ra liếm liếm tay Tiểu cách cách. Tiểu cách cách vui sướng phá
lên cười một trận giòn tan.
“Đây là loại
chó gì thế? Là ta cho nó ăn, sao ăn no xong nó lại quên ta thế? Thật chẳng có đạo
lý gì hết”, Nhan Tử La trề trề môi. Ái Tân Giác La Khuynh Thành không thèm để ý
tới bộ mặt nhăn nhó của mẹ, nó bắt đầu chơi đùa với chú cún con.
“Ám Hương,
đi làm cho nó một cái ổ, dễ chịu chút nhé”, Nhan Tử La quay đầu nói với Ám
Hương. Ám Hương vâng một tiếng rồi đi ra.
“Tiếp theo
thì sao nhỉ, phải đặt cho nó một cái tên. Các ngươi nói xem, gọi là gì thì
hay?”, Nhan Tử La hỏi.
Có kẻ nói gọi
là “Cát Tường”, cũng có kẻ nói gọi nó là “Như Ý”, lại có kẻ nói gọi nó là “Phúc
Thọ”, nhiều nhiều vô kể, không dưới mười cái tên được đưa ra. Nhan Tử La chỉ
nghe chứ không lên tiếng, đợi bọn họ nói xong nàng mới nói: “Đều chẳng hay, ta
tự nghĩ vậy”. Đảo đảo mắt một hồi, nàng đột nhiên nhớ ra trước kia mình có nuôi
một con rùa kim tiền, liền toét miệng cười: “Gọi nó là Chiêu Tài đi”, một cái
tên mới tốt đẹp làm sao. Ha ha, con tiếp theo sẽ gọi là “Tiến Bảo”, thêm con nữa
thì sẽ gọi là “Cung Hỉ”, sau đó nữa thì là “Phát Tài”, nghĩ đến cảnh gọi liên
hoàn một loạt tên: “Chiêu Tài Tiến Bảo, Cung Hỉ Phát Tài”, thật là thú vị.
Đám a hoàn
cố nín cười, chẳng trách có kẻ chê Cách cách là người ít học, nhìn cái tên nàng
đặt cho con chó là biết liền. Chó mà các chủ nhân trong phủ nuôi, có con thì
tên là “Tuyết Nhi”, con của Lý trắc phúc tấn hình như tên là “Thụy Lân”, một
cái tên cao quý biết bao nhiêu. Nhan Tử La mặc kệ, chỉ quay sang nói với cún
con: “Nhớ kỹ chưa, sau này, mày tên là Chiêu Tài”. Sau đó nàng cứ gọi “Chiêu
Tài”, “Chiêu Tài” không ngớt nhưng con cún nhỏ lại chẳng có phản ứng gì.
Đến tối,
trước thái độ kiên quyết của Nhan Tử La, cái ổ của Chiêu Tài (Thực ra là một
cái làn nhỏ và nông) được chuyển tới ngay cạnh Nhan Tử La. Nhan Tử La bế Chiêu
Tài ra, chơi đùa với nó, Ái Tân Giác La Khuynh Thành cũng phấn khích tới không
chịu ngủ. Hai mẹ con thêm một con chó nữa cùng đùa nghịch tới tận nửa đêm canh
ba.
Có lẽ đã
nhìn rõ thế cục, nên mấy ngày sau Chiêu Tài bắt đầu quấn Nhan Tử La không rời,
chẳng có chuyện gì cũng thích dụi dụi vào lòng nàng. Nhan Tử La vui sướng tới mức
suýt nữa thì gọi nó là “Bảo bối”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...