Tôi Chán Ghét Em!
mặc dù cô bé đó cố gắng giải thích tới đâu thì cô bé đó cũng không khác nào một con cá nhỏ đang có thoát ra khỏi bể cá cả vì điều đó không thể.
mọi chuyện rất hỗn loạn, đến nỗi bà Ánh Giao phải ra can ông Trịnh khi ông ta không kìm chế được mà tát cô bé một cái.
Nếu đã tát được một cái là sẽ có cái thứ hai mà đã có 1 lần như vậy là sẽ có lần 2, lần 3.
Từ hôm đó trở đi cô bé luôn bị bạo hành tư tưởng, đầu tiên là từ người chị gái, nếu không đủ sẽ có thêm mẹ nuôi Ánh Nguyệt và đáng sợ nhất là ông Trịnh.
Mặc dù bà Hoa biết tất cả mọi chuyện bà ấy cũng bất bình lắm, bà ấy hiểu nếu cứ sống như này chắc Tịch Như khó mà gắng được, thật sự không biết họ muốn cô như nào để hài lòng.
Bà Hoa cũng chỉ có thể thầm giúp đỡ mà thôi, nếu hôm nào bị ông Trịnh đánh thì bà giúp cô xử lí vết thương, hôm nay chưa lành thì mai lại có thêm, cơ thể cô lại ngày càng gầy báo động.
Một lần cô bé ấy hỏi bà rằng " con có nhiều vết thương như này thì bà có ghét con không?" đây có phải là xâu hỏi mà cô bé 8 tuổi nên hỏi không, ở độ tuổi này đáng ra phải hỏi những câu hỏi đối với người lớn là vô tri.
Cô bé này thật quá hiểu truyện rồi, sau này sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi đây.
không lâu sau đấy tập đoàn của ông Trịnh gặp vấn đề lớn, cổ phần giảm không ngừng, các đường dây vận chuyển như tàu hỏa, ô tô đều buộc phải ngừng một số nới bắt phải gỡ bỏ.
Sự nghiệp của ông Trịnh giống như Tình một đêm vậy hưng phấn lúc đầu, lúc ăn còn lúc xong thì quay đầu bỏ đi.
Ông Trịnh có cầu cứu một số tập đoàn liên thông nhưng không ai dám đổ tiền vào một tập đoàn có thể hiểu đơn giản là chuỗi sản xuất lớn nhưng buộc phải bị ngừng hoạt động vậy.
Ông Trịnh chật vật, xoay xở để cứu vãn đống mục nát còn lại.
Thật may có một tập đoàn chính trị lớn đột ngột mở lời giúp ông ta, chả là cháu trai của Tập đoàn chính trị đó gặp tai nạn, cha mẹ đã mất và để lại di chứng, không biết sẽ phát bệnh như nào và lúc nào.
Câu chuyện này không phải là không ai biết.
Nhưng cũng không ai dám gả con cho người con trai ấy cả đơn giản là trước có cô trợ tá chăm sóc cậu trai đó, hôm sau đã bị trấn thương rất nặng.
Anh ta bình thường sẽ rất lạnh lùng nhưng những khi phát tiết anh ta sẽ rất máu lạnh, kiểu như loại người đầu nóng nhưng tim lạnh vậy.
Ông Trịnh như vớ được cành cây bám giữa vách vực sâu hoẳm.
Liền gật đầu đồng ý, tất nhiên giữa những chủ tịch của các tập đoàn lớn họ không thể nào mà đưa toàn bộ lợi nhuận của mình cho người còn lại.
Chủ tịch tập đoàn kia là ông Dương, ông nội của chàng trai đen đủi kia, cũng đã gật đầu đồng ý đưa tiền cho tập đoàn của vận chuyển của ông Trịnh và ông Trịnh cũng đồng ý gả đứa con gái thứ cho chàng trai kia.
hôn ước cũng đã thành và cuộc gặp gỡ định mệnh của cô em Trịnh Tịch Như và cậu trai kia.
Hóa ra cậu trai kia là Dương Minh Tuấn, người cháu kế thừa gia sản.
Cậu ta năm ấy 15 tuổi hơn cô tận 7 tuổi, cậu ta có dáng người cao lớn tuy có 15 tuổi nhưng gương mặt nét nào ra nét ấy, giọng thì trầm trầm giống như vỡ giọng trong quá trình dậy thì vậy.
Có thể nói cậu ta rất ưu tú, chỉ là cái tính cách có chút mất kiểm soát của cậu ta luôn làm mọi người sợ hãi.
Trong lần gặp mặt đầu Trịnh Tịch Như rất háo hức, cô bé luôn thân thiện và luôn mở lời nói chuyện với Dương Minh Tuấn mặc dù cô không biết mục đích của buổi gặp mặt này là gì.
Cậu trai đó có vẻ cũng hợp tác, hỏi gì đáp nấy tuy trông không mấy tự nguyện nhưng dù sao cậu ta lại rất lịch sự.
Ông Dương cũng rất thích cô bé năng động vui vẻ này, mong sự nhí nhảnh của cô bé sẽ làm cháu trai của ông tích cực hơn.
Sau mấy lần gặp mặt như vậy Tịch Như cũng dường như vui vẻ hơn vì có cậu trai kia là bạn tâm giao, dù không thật sự gặp mặt thường xuyên, nhưng so với nói chuyện cùng người chị dã tâm thì thoải mái hơn nhiều.
Nhưng không có gì là tất cả thái đồ của Dương Minh Tuần ngày càng lạnh nhạt không phải vù nói chuyện với 1 đứa con nít 8 tuổi mà là cậu ta đã có người thích, tuy cô tỏ ra không mấy quan tâm, dù sao thì việc này cô cũng để trong lòng.
Mọi việc tồi tệ hơn khi câu trai đó nhiều lần từ chối gặp mặt vậy, tuy Tịnh Như không phải là đứa bé cứng đầu nhưng đối với việc gặp mặt Dương Minh Tuấn lại râtd cố chấp.
Cuối cùng thì họ cũng chẳng gặp nhau nhiều, tuy ông Dương rất muốn hai đứa thân thiết hơn nhưng khi biết cháu trai có người thương thì lại thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...