sau khi bà Trịch mất, người đáng thương nhất vẫn là Trịnh Bảo Ngân con gái đầu lòng nhà họ Trịnh.
Mẹ mất.
Cha thì ngoại tình, một đứa trẻ mới hơn 1 tuổi nếu lớn lên mà biết được liệu có chấp nhận được sự thật này.
Hậu sự của bà Trịnh của được lo toan đầy đủ và xong xuôi hết chỉ với những người trong gia đình, tang của bà được tổ chức kín.
Lúc ấy cô bé Trịnh Bảo Ngân dường như cũng hiểu chuyện đời phần nào ấy, cô bé chỉ ngồi lẳng lặng nhìn di ảnh của mẹ, đến giờ ăn, bà Hoa có đút đến mấy cô bé cũng không chịu hợp tác mà ăn.
Ông Trịnh trước cảnh vợ mất bỗng trở thành một người đàn ông đáng thương, trên các mặt báo thì ông Trịnh là người "Gà Trống Nuôi Con", "Người Cha Đơn Thân".
Nếu thế giới này mà biết sự thật chắc hẳn những người đã viết bài báo hoặc tỏ ra ngưỡng mộ thì họ sẽ rất hối hận.
Đứng trước đám phóng viên hậu tang lễ xong xuôi, ông Trịnh không kìm được "nước mắt" mà "thành thật" chia sẻ:
" Mọi chuyện quá đột ngột, tôi thật sự rất bàng hoàng, tôi vẫn chưa thể chấp nhận được"
1 câu vẫn là tôi, hai câu vẫn là tôi, không câu nào là thật sự nhắc tới người vợ đã mất dù nước mắt có thật sự rơi nhưng tấm lòng ông ta cũng không bao giờ thật, vợ mất là khoảnh khắc ông ta vui nhất vì có thể danh chính ngôn thuận đưa cô bồ về và cả đứa con gái ngoài giá thú nữa.
Đúng vậy ăn vụng quen thói thì cũng có ngày lau miệng không kĩ, thành ra cô bồ đó đã có bầu mà cũng chỉ gần 1 năm sau bà Trịnh khi còn sống cũng có thai.
mọi chuyện như một vở kịch vậy, ông ta đã có đứa con gái gần 2 tuổi, thì lúc đó cô tiểu thư trên giấy tờ, thì ra đời.
1 năm sau
Ông Trịnh đường hoàng kết hôn với người phụ nữ đó.
Đúng là người đời, đáng ra dư luận phải chỉ trích ông Trịnh vì chưa tới 2 năm tang mà ông ta đã vội vã có "Tình yêu mới" thậm chí là còn thông báo với truyền thông là nhận nuôi thêm một đứa con gái nữa, nhưng dư luận lại dùng cái giọng điệu đồng cảm trước cảnh Gà Trống Nuôi Con.
Họ phần lớn là chúc phúc ông Trịnh hạnh phúc "viên mãn" với người vợ mới là bà Nguyệt Ánh Giao và đứa trẻ được nhận nuôi là Trịnh Tịch Như.
Đến ngày mà Nguyệt Anh Giao và đứa con gái ruột của bà ta và Ông Trịnh là Trịnh Tịch Như chuyển đến ở cùng nhà với cô- Trịnh Bảo Ngân, thì tuyệt nhiên ông Trịnh đã nói với Bảo Ngân rằng vì cô bé ít hơn Trịnh Tịch Như 1 tuổi nên Tịch Như sẽ là chị.
Nếu chỉ dừng lại ở đó thì ông Trịnh chỉ rất đáng ghét thôi nhưng sau đó ông ta và bà vợ mới cưới lại sai tất cả mọi người gọi cô bé 2 tuổi Trịnh Bảo Ngân là Trịnh Tịch Như và gọi Trịnh Tịch Như là Trịnh Bảo Ngân.
Màn hoán đổi này rất thành công và biến ông Trịnh Gia Khiêm trở nên đáng trách.
Ngoại tình khi vợ mình đang trên thế ngàn cân treo sợi tóc, biến con gái ruột là đứa con nhận nuôi và biến đứa con gái ngoài giá thú lên làm tiểu thư danh giá.
Người làm trong nhà từ lúc bà Trình mất chỉ còn bà Hoa là được ở lại, tất cả mọi người đều cho nghỉ hết trước ngày bà Ánh Giao và đứa con gái đến.
Và một loạt người làm mới được tuyển dó đó không một ai nghi ngờ bởi vì họ đâu có biết ai là Trịnh Tịch Như và ai là Trịnh Bảo Ngân đâu, chủ nói sao thì họ nghe vậy.
Ngay từ đầu thân phận của tiểu thư đầu lòng, ái nữ là ai thì dư luận họ cũng không biết ai là ai vì căn bản không có một hình ảnh nào và cũng không có một thông tin nào khác ngoài cái tên cả, nên cũng chả ai mảy may nghi ngờ.
Bẵng đi một khoảng thời gian dài, có lẽ là khoảng 7 năm sau khi ông Trịnh tiến thêm bước nữa
Nhìn chung cuộc sống gia đình rất tốt, hai vợ chồng "son" có vẻ rất quấn quýt nhau, nhưng hai cô con gái thì ngược lại, nếu Trịnh Tịch Như của hiện tại lại đang sống trong danh phận "con gái ruột" của ông Trịnh, cô ta sống như một cô công chúa vậy, được bà Ánh Giao yêu chiều, quan tâm, chăm sóc do vậy mà không coi ai ra gì, người làm đã chán ngâyd cái cảnh mỗi khi đi học về là cô ta quang đồ, quang dép, thậm chí lúc đầu óc không vui sẽ ném thẳng vào người làm.
Thật sự ở với cô ta không khác nào ngủ ở hang sói, rất nhức đầu, phải nhìn nhượng hết sức.
Còn Trịnh Bảo Ngân trong thân phận mới giờ ngay cả tên, ngay cả tuổi, tất cả thông tin đều bị đổi ngược và thay thế toàn bộ.
Mặc dù hiện tại đã là cô bé 8 tuổi nhưng quá khứ đã chìm cô cũng không còn nhớ rõ nữa và giờ cô cũng đã quen với cái tên Trịnh Tịch Như, trong tâm trí cô đã coi nó là tên mình thật rồi.
Ngược lại với cô chị thì cô có nét hơn và cũng hiểu truyện hơn, trong nhà người làm ai cũng quý cô cả, đặc biệt là bà Hoa người chăm sóc cô từ bé.
Hiện tại mỗi khi có chuyện đi cùng "chị gái" cô cũng rất vui vẻ, hòa nhã, thậm chí còn rất nghe lời chị ta.
Có lẽ vậy mà Trịnh Bảo Ngân- thân phận tiểu thư đầu lòng giả của người chị được nước lấn tới, sai cô bé làm những việc mà ông Trịnh cấm.
Một lần nọ, Trịnh Bảo Ngân nói rằng chị ta muốn được vào thư phòng của cha, vì đó giờ ông Trịnh không cho nên rất tò mò.
Tất nhiên cô không có dại, mặc dù đã từ chối nhưng chị ta lại nghênh ngang bước vào lục lọi, thật sự không hiểu nổi việc làm ấy, Trịnh Tịch Như bỏ về phòng.
Lúc sau thì ông Trịnh cũng phát hiện.
Vậy mà chỉ với vài giọt nước mắt cá sấu của Bảo Ngân đã biến Tịch Như thành kẻ bắt nạt.
cô chị khóc lóc thảm thiết rằng mình bị Tịch Như ép lấy đồ từ thư phòng của cha.
Chuyện sẽ đỡ căng thẳng hơn khi bà Ánh Giao chĩa mồm vào, bà ta một mực cho rằng đó là hành vi xấu và làm ẢNH HƯỞNG tới tinh thần của Bảo Ngân, đúng vậy khi bị nói tới việc ảnh hưởng tới chị gái, ông Trịnh nổi điên mắng chửi cô bé 8 tuổi không ra gì, ông ta cũng chẳng quan trọng cô bé đó cảm thấy ra sao, chưa phân rõ trắng đen như nào nhưng ai có nước mắt là người ấy thắng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...