Tôi Cầm Kịch Bản Nữ Chính Truyện Ngọt


Xe vừa dừng, người gác cửa đi tới, mở cửa xe, cung kính chào: “Chào buổi tối, Đỗ tiểu thư.”Có người đến đậu xe, bác Vương lo lắng có khả năng trên đường sẽ gặp người của nhà họ Thẩm, lo lắng Đỗ Minh Trà không nắm chắc lễ nghi nên cùng đi vào với cô.Bữa tiệc mừng thọ này của ông cụ Đặng được tổ chức vô cùng hoành tráng.

Đặt trước một sảnh tiệc hoành tráng lớn, có thể chứa 70 bàn, đây được coi là một khách hàng lớn.Người làm đã nhớ biển số xe, đã bắt đầu nghênh đón từ cửa, dọc theo đường đi đều có người tiếp đãi.Hành lang rộng chừng bốn mét trải một tấm thảm dày đan xen những khối màu xanh tím, không khí tràn ngập hương thơm nhẹ nhàng trong trẻo của cỏ cây.

Đỗ Minh Trà vừa ra khỏi thang máy đã nghe thấy tiếng bác Vương cung kính kêu lên: “Thẩm Nhị gia.”Thẩm Nhị gia?Một câu xưng hô gần như đã kéo Đỗ Minh Trà trở lại xã hội cũ, cô ngẩng đầu, nhìn thấy một nhóm đàn ông mặc vest và giày da đang vây quanh một người đàn ông đi ở đằng trước.Người đàn ông đi trước kia dáng người cao lớn, mặc quần âu màu đen, chân dài eo thon, cực kỳ giống người chồng của Đỗ Minh Trà trong một trò chơi Otome* nào đó.*Otome game là một game dành cho phái nữ.

Trong đó người chơi nhập vai vào nhân vật nữ trong game, qua đó xây dựng mối quan hệ (thường là tình yêu) với dàn trai trong game.Đưa mắt nhìn qua, chiếc áo sơ mi màu nâu đen có hoa văn sẫm màu, xứng với cà vạt hoa văn đan chéo màu xám nhạt.

Chiếc áo khoác tây trang vừa cởi khoác hờ lên tay, cả người không đeo nhiều đồ trang sức, chỉ có một chiếc đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay, quầng sáng nội liễm, có độ chín chắn.Nhưng không kịp nhìn thấy rõ mặt của vị Thẩm Nhị gia này.Anh chỉ gật đầu nhẹ với bác Vương, thậm chí rời đi mà không hề nói gì.Một đám người cuồn cuộn theo sau, bước nhanh và vội vàng, nhưng không có người nào lên tiếng, kiên định đi theo phía sau Thẩm Nhị gia.Chờ đến khi đối phương rời đi, bác Vương nói nhỏ với Đỗ Minh Trà: “Vừa rồi chính là Thẩm Nhị gia trong tộc.


Dựa theo bối phận thì ngài ấy là Nhị gia của thiếu gia.

Nếu cô đi theo thiếu gia thì phải gọi ngài ấy một tiếng Nhị gia.”OMG, ngay cả xưng hô cũng bộc lộ sự cổ hủ của xã hội cũ.Đỗ Minh Trà bật cười: “Vậy thì mọi người gọi vợ của anh ấy như thế nào? Chẳng lẽ phải gọi là mợ hai hay là bà hai?”“Nhị gia chưa kết hôn.” Bác Vương bị cô chọc cười, khuyên nhủ: “Cô chỉ cần nhớ xưng hô như thế nào thôi… Chỉ là, dưới tình huống bình thường, chúng ta cũng không gặp được Nhị gia đâu.”Bác Vương cho rằng Đỗ Minh Trà vừa mới đến không hiểu chuyện cũng là chuyện bình thường nên dặn dò cô cẩn thận.Bà cụ Thẩm quá cố năm đó bắt đầu công việc kinh doanh tại thành phố Hương Cảng và là một người kinh doanh giỏi.

Bất động sản, bách hóa hay vận tải đường thủy đều hô mưa gọi gió.

“Theo luật cũ” thì phải cưới hai phòng, đại phòng được thừa kế phần lớn tài sản, còn nhị phòng không có lựa chọn nào khác ngoài việc nhận được phần nhỏ dư thừa.Thẩm Nhị gia trong miệng của bác Vương chính là đại phòng.Thẩm Thiếu Hàn thuộc nhị phòng, bình thường cũng không giao tiếp nhiều với Thẩm Nhị gia.

Bữa tiệc mừng thọ lần này của ông cụ Đặng cũng không kinh động được Thẩm Nhị gia.Có lẽ anh chỉ đến đây để bàn chuyện làm ăn.Đỗ Minh Trà hiểu ra: “Hóa ra là như vậy.”Sau khi lập nghiệp thì toàn bộ Thẩm gia đều chưa từng bị suy sụp, tiếp tục tồn tại trong một thời gian dài, quan hệ rắc rối khó gỡ.

Hèn chi bọn họ đều là những người bảo thủ, ngay cả xưng hô cũng ngập mùi vị của tàn dư phong kiến.Thẩm Nhị gia trong truyền thuyết đó, có phải ngày thường cũng mặc áo choàng dài* đi xem tuồng, mang chim đi dạo khắp nơi không nhỉ?Đỗ Minh Trà bị sự bổ não của mình chọc cười.Bước vào sảnh tiệc, vị trí đã được sắp xếp xong.


Bàn của Đỗ Minh Trà đều là thế hệ ngang hàng.

Bàn ghế bên cạnh trống trơn, là chỗ dành cho Thẩm Thiếu Hàn.Khi Đỗ Minh Trà ngồi xuống một mình, cuộc trò chuyện trên bàn dừng lại một lúc, một vài cặp mắt nhìn về vị trí trống bên cạnh cô.Còn có khẩu trang trên mặt cô.Bây giờ là tình huống đặc biệt, đeo khẩu trang cũng không phải là việc hiếm lạ.Nhưng không có nhiều người đeo khẩu trang như Đỗ Minh Trà đến bữa tiệc mừng thọ này.

Người ngồi vào chỗ rồi mà cũng không tháo ra cũng không nhiều.Năm đó, cha của Đỗ Minh Trà bỏ trốn vì người đẹp mà từ bỏ tài sản bạc triệu gây chấn động một thời.

Mẹ của Đỗ Minh Trà quả thật rất xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, đôi mắt hạnh, dáng người mảnh khảnh yếu ớt, là một mỹ nữ bước ra từ trong tranh cổ.Tuy nhiên, diện mạo của Đỗ Minh Trà có vẻ không đẹp như vậy——Một số người đã từng xem qua những bức ảnh của Đỗ Minh Trà khi mới nhập học.

Đôi mắt đờ đẫn, hai bên má do tai nạn ô tô nên có hai vết sẹo bỏng.


Dù đã được ghép da nhưng hiệu quả không khả quan, dữ tợn đáng sợ đến mức người ta không dám nhìn lần thứ hai.Cũng chính bức ảnh này khiến Thẩm Thiếu Hàn bị bạn bè cười nhạo hồi lâu.

Cười nhạo vì anh ta lấy được bụi hoa, nhưng quay đầu lại là đóa hoa xấu xí nhất.Vẫn chỉ là một cô gái hoang dại lớn lên từ một địa phương nhỏ mà thôi.Đỗ Minh Trà lịch sự chào hỏi, trong số những người này, cô cũng chỉ nhận ra Thẩm Tuế Tri.Người nọ cũng giống cô, vẫn còn đang đi học, cũng nói chuyện phiếm với cô được vài câu.Khi Thẩm Tuế Tri đứng dậy đi vệ sinh, cô cũng đứng dậy.Ngay khi hai người rời đi, trên bàn đã có người thở dài: “Đỗ Minh Trà cũng thật là khổ sở.

Đáng ra cô ấy có thể sống trong nhung lụa mà lớn lên, nhưng bây giờ mặt đã bị hủy hoại, huống chi Thẩm Thiếu Hàn ——”“Suỵt” Một người ra hiệu bảo cô ả im lặng, hạ giọng: “Đừng nói cái này.”“Sao không thể nói?” Người nọ ném đũa xuống: “Thẩm Thiếu Hàn với Biệt Vân Trà cũng là Bạch Vân Trà kia mập mờ với nhau không phải ngày một ngày hai.

Tôi thấy Đỗ Minh Trà thật đáng thương, vậy tại sao không thể nói ra? Cô ấy lớn lên từ một địa phương nhỏ, cha mẹ đều chết trong một vụ tai nạn xe cộ rồi.

Bây giờ là tiệc mừng thọ của ông cụ Đặng, Thẩm Thiếu Hàn cũng không đến đây cùng cô ấy, rõ ràng là đánh vào mặt cô ấy — ““Đừng nói nữa.” Một người lớn tuổi hơn mắng: “Thông cảm thì thông cảm, đừng nói đến vết sẹo của người khác.”Cô ả không khỏi nhìn chiếc ghế mà Đỗ Minh Trà vừa ngồi.Giáo dục và cuộc sống hàng ngày của những người đến từ các thị trấn nhỏ quá khác biệt với họ, giờ đã không thể hòa nhập vào vòng tròn này nữa rồi.

Người nhà không quan tâm, Thẩm Thiếu Hàn lại có người trong lòng, lại còn vào đúng lúc này bỏ mặc cô ấy.Thật đáng thương.–Trong nhà vệ sinh.Rửa tay xong, Đỗ Minh Trà đối mặt với tấm gương nhẵn nhụi, cẩn thận bỏ khẩu trang ra hít thở một hơi.Cô gái trong gương da trắng tóc đen, lông mày như họa, đôi môi không tô mà đỏ.Vết sẹo trên má cũng đã mờ nhiều rồi, chỉ còn lại một chút dấu vết.


Để ngăn ngừa sự phát triển của sẹo, Đỗ Minh Trà rất chú trọng đến chế độ ăn uống, cũng ăn kiêng tương đối nhiều.Trong tình huống như tối nay này, sau khi ăn cơm xong thì cô mới tham gia.Trong một bữa tiệc tối ngột ngạt với một nhóm người xa lạ, không bằng trở về ký túc xá một mình, nấu mì ăn liền rồi xem .Khi Đỗ Minh Trà quay trở lại chỗ của mình, chủ đề đã chuyển đến vị Thẩm Nhị gia thần bí kia.“… Thị lực và trí nhớ của Thẩm Nhị gia đều khác với người thường.” Người nọ cười nói: “Tôi nghe nói anh ta có thể nhận ra một người trong bóng tối, chỉ cần gặp mặt qua rồi thì anh ta sẽ không quên.”Đỗ Minh Trà nghĩ thầm: trí nhớ tốt như vậy, không học thuộc từ mới thì thật đáng tiếc.“Đâu chỉ có cái này khác với những người bình thường.” Một người khác nói: “Vậy cô nghĩ xem làm cách nào mà Thẩm Nhị gia ngày càng phát triển sự nghiệp này? Người ta tốt nghiệp KCL đấy ——”“Lại đang thảo luận về Nhị gia à?”Một giọng nam lười biếng chen vào, Thẩm Thiếu Hàn bước tới.

Ánh mắt anh ta quét qua mặt Đỗ Minh Trà, chạm vào chiếc khẩu trang mà cô đang đeo, anh ta khẽ cau mày, sau đó quay mặt đi chỗ khác, ngồi xuống bên cạnh cô, đặt ngón tay lên bàn: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”Trên người anh ta thoảng mùi thuốc lá, Đỗ Minh Trà không dấu vết mà nhích sang bên cạnh.Cô không ngửi được khói thuốc, khi ngửi thấy sẽ cảm thấy khó chịu.“Không muộn không muộn.” Có người cười đùa: “Sinh viên chất lượng cao mà, vừa đi học vừa đi làm với cha, bận rộn cũng là việc bình thường.”Thẩm Thiếu Hàn cười cười, cũng không phản bác.Anh ta sinh ra đã có ngoại hình ưa nhìn, đôi mắt đào hoa biết cười, dáng người cao ráo.

Anh ta được công nhận là hotboy của trường đại học mà Đỗ Minh Trà theo học.“Thật ra cũng không bận lắm.” Thẩm Thiếu Hàn nói: “Có một đàn em bị ốm, tôi đưa em ấy đến bệnh viện, chậm trễ thời gian.”Anh ta nói một cách bình đạm, như thể anh ta đang nói về một điều không thể tầm thường hơn.

Nhưng sau khi lời nói của anh ta vừa nói ra, những người trên bàn đều yên lặng.Đàn em.Ai mà không biết, Biệt Vân Trà đang mập mờ với Thẩm Thiếu Hàn chính là đàn em cùng trường với anh ta, cũng là bạn cùng lớp của Đỗ Minh Trà.Những người khác không nhịn được theo dõi phản ứng của Đỗ Minh Trà.Đỗ Minh Trà đang cúi xuống xem điện thoại của mình.Cô dường như không nghe thấy những gì Thẩm Thiếu Hàn vừa nói.Đỗ Minh Trà có khuôn mặt nhỏ, dù có đeo khẩu trang thông thường thì nó cũng che gần hết khuôn mặt, phải đưa tay kéo xuống thì mới không bị che mắt.Thẩm Thiếu Hàn siết chặt chiếc cốc trong tay, mặt thủy tinh phản chiếu ánh sáng chói lọi, mặt anh ta không biểu cảm nói: “Minh Trà, tôi có chuyện muốn nhờ cô.”Lúc này Đỗ Minh Trà mới ngẩng đầu: “Anh gọi tôi à?”Giọng nói của cô mát rượi như tiếng lục lạc của dòng suối giữa núi.Nhưng khi nghĩ đến khuôn mặt bị bỏng dưới lớp khẩu trang của cô ——Có người không đành lòng nhìn vào đôi mắt của cô.Khó trách Thẩm Thiếu Hàn thà ngỗ nghịch với cha mẹ cũng muốn chọn Biệt Vân Trà.Thẩm Thiếu Hàn ăn ngon mặc đẹp, ăn mặc hay nơi ở đều là tốt nhất.

Anh ta thích nhất là sạch sẽ, nào có thể bao dung một người “Bạn gái” như vậy.Thẩm Thiếu Hàn tránh tầm mắt của cô, nhìn chằm chằm rượu trắng lay động trong cốc: “Tôi nghe Vân Trà nói thầy giáo đã chọn cô vào danh sách những người theo ông ấy xuất ngoại học tập.”Đỗ Minh Trà trả lời: “Ừm, sao thế?”“Nhường vị trí đó cho Vân Trà đi.” Thẩm Thiếu Hàn thản nhiên nói: “Thầy giáo của cô cho cô bao nhiêu tiền, tôi sẽ cho cô gấp mười lần.”Những người còn đang định khuyên bảo vòng vèo lập tức im lặng.Đây rõ ràng là đang bắt nạt Đỗ Minh Trà.Muốn “Bạn gái” của mình từ bỏ cơ hội học tập nhường cho đối tượng mập mờ của mình.

Nhưng phàm là người thì sẽ không làm loại chuyện này.Thẩm Thiếu Hàn dựa vào ghế, hơi cúi đầu nhìn Đỗ Minh Trà, trong đôi mắt đào hoa không hề có ý cười.Đỗ Minh Trà hỏi: “Nếu tôi không muốn thì sao?”Thẩm Thiếu Hàn hơi nhíu mày, chậm rãi nói: “Nếu cô nhất định không nhường vị trí đó cho Vân Trà, như vậy việc đính ước của chúng ta không tính nữa.” Giọng điệu mang hàm ý đe dọa.“Một lời đã định!” Hai mắt Đỗ Minh Trà sáng lên, buột miệng thốt lên: “Quả thật là song hỷ lâm môn mà!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận