Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu!

Tuy rằng lão Du đã dặn dò, không để thân phận của Phương Thiếu Tắc bại lộ, nhưng Ngô Song vẫn đem vị "đích tôn" không ai bì nổi này đi giới thiệu cho mọi người, vẫn gây kinh động đến bọn họ. 

Cấp dưới trong tổ kế hoạch của Ngô Song có bốn người, một nam ba nữ, đều là người trẻ mới hơn 20 tuổi. Ba cô gái kia nhìn thấy Phương Thiếu Tắc như hổ đói thấy con mồi, bạo dạng mà mở miệng hỏi: "Tiểu Phương, cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

Không hiểu sao, đối với đồng nghiệp đang cố ý ve vãn này, Phương Thiếu Tắc làm như không thấy, vẫn vui vẻ trả lời: "Hai mươi ba."

"Cậu mới 23 tuổi, vậy so với tôi nhỏ hơn một tuổi, vừa hợp kêu "tiểu thịt tươi" nha." Cảm khái xong, nhịn không được hỏi tiếp: "Vậy cậu có bạn gái chưa?"

"Cô đoán thử xem?" Phương Thiếu Tắc tỏ ra hư hỏng. 

"Hay là cậu có bạn trai?" Tiểu Trà chen vào, trêu đùa một chút. 

"Cô nghĩ sao?" Phương Thiếu Tắc nhìn cô ta tà mị cười. 

Tiểu Trà hét lên, Ngô Song không vui nhìn cô ta một cái, lập tức biết điều mà ngậm miệng lại. 

Ngô Song đối với chủ đề của người trẻ tuổi không có hứng thú, đứng ở một bên như người vô hình, chốc sau hết kiên nhẫn mới giới thiệu Phương Thiếu Tắc với đồng nghiệp: "Hoa Ngũ, Cái lẩu, Tiểu Trà, còn có Phi Đao, đây là biệt danh của 4 người này, tên thật của họ thì cậu tự hỏi đi."

"Vậy biệt danh của chị là gì?" Phương Thiếu Tắc hỏi. 

Lời này vừa nói ra, ba cô gái bên cạnh đều choáng váng, đưa mắt ra hiệu cho Tiểu thịt tươi không biết sống chết này. 

"Không phải nói mọi người đều có biệt danh sao? Sao chị lại không có?"

"Không thích." Ngô Song nhàn nhạt trả lời. 

Phương Thiếu Tắc kinh ngạc: "Cái gì? Chị vậy mà lại kêu không có?" 

Tên Tiểu thịt tươi này tuy rằng lớn lên có chút soái, nhưng mà đầu óc có vấn đề, ba cô gái bên cạnh sắp khóc đến nơi. 

Ngô Song cố nén hoả khí: "Tôi không có biệt danh, cậu gọi tôi Ngô tổ trưởng là được, có vấn đề gì không?" 

"Còn có..." 

Không chờ Phương Thiếu Tắc mở miệng, đồng nghiệp nam duy nhất trong tổ đã kịp thời kéo hắn lôi đi "Đi, tôi mang cậu đi xem, làm quen nơi này."

Phương Thiếu Tắc vừa đi vừa lầm bầm: "Làm quen một chút cũng tốt, bất quá tôi sẽ tự mình đặt một biệt danh mới."

Hoa Ngũ chen vào: "Còn cần đặt cái mới sao? Không phải đã gọi cậu ta là Tiểu thịt tươi rồi à?" 


Cái lẩu: "Không nên, không bên, nghe giống bánh chưng, dứt khoát kêu Bánh chưng thịt đi."

Tiểu Trà: "Cái lẩu, trong đầu cô chỉ biết ăn thôi sao? Trừ bỏ đồ ăn cô còn nghĩ được gì nữa không?" 

Ngô Song sớm đã đi vào văn phòng, cô vĩnh viễn không quan tâm đến đám trẻ bọn họ. Cũng không nghĩ sẽ hoà đồng với bọn người này, Hoa Ngũ còn kém cô đến 3 tuổi. 

......... 

Thời gian nghỉ trưa. 

Ngô Song đúng hẹn ăn cơm cùng Diêu Thiên Thiên.

Kỳ Hạ là công ty truyền thông thuộc tập đoàn Phương thị, nhà ăn cho công nhân được bố trí rất đẹp, có cả quán cà phê. 

Ngô Song và Diêu Thiên Thiên hai người vào nhà ăn, còn chưa kịp ngồi xuống, Diêu Thiên Thiên đã giữ chặt tay cô, xem cô như phạm nhân mà tra hỏi: "Nói, rốt cuộc sáng nay đã xảy ra chuyện gì?"

"Tớ và Vương Trường Tuấn chia tay." Ngô Song đi thẳng vào vấn đề. 

"Cậu nói cái gì?" Diêu Thiên Thiên không nghĩ Ngô Song sẽ nói vậy, vì kinh ngạc mà giọng nói hơi lớn, cả mấy bàn xung quanh đều quay sang nhìn. 

Cô chạy theo giữ chặt Ngô Song: "Sao lại thế này? Mấy hôm trước hai người còn cùng nhau ăn cơm mà, không thấy mâu thuẫn việc gì, sao nói chia tay là chia tay ngay vậy? Tớ nói cho cậu biết, chuyện tình cảm rất phức tạp, chia tay không phải giỡn, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?" 

Ngô Song không muốn giải thích nhiều, nói thẳng: "Buổi sáng tớ chạy bộ, vô tình bắt gặp hắn cùng cô gái khác thuê phòng."

"Thuê phòng?!" Diêu Thiên Thiên cao giọng, lại gây chú ý một phen. 

Ngô Song thở dài bất đắc dĩ. 

Diêu Thiên Thiên đem Ngô Song kéo đến bàn ăn riêng ngồi xuống, vội vã hỏi: "Chính mắt cậu thấy Vương Trường Tuấn cùng cô gái khác thuê phòng sao?" 

Ngô Song: "Tớ thấy rành rành."

Diêu Thiên Thiêm: "Cậu có xông đến hỏi không?"

Ngô Song: "Chính hắn thừa nhận."

Diêu Thiên Thiên: "Hắn không cầu xin cậu tha thứ sao?" 


Ngô Song: "Chính hắn đòi chia tay trước."

"Tên khốn kiếp đó, hắn còn đáng mặt đàn ông sao?" Diêu Thiên Thiên phẫn nộ đập bàn. 

Ngô Song nhìn cô một cái, bình thản như việc này không liên quan gì đến mình vậy. 

Diêu Thiên Thiên tiến lại gần hơn, đè thấp giọng, cố nén tức giận hỏi: "Ngô Song, cậu đừng buồn, không ai ngờ rằng Vương Trường Tuấn này lại là người như vậy, bị bắt gặp đi thuê phòng, sao không biết xấu hổ mà còn lớn giọng như vậy? 

Đối với loại đàn ông này, chỉ chia tay không là quá nhẹ nhàng với hắn rồi, cậu nên dạy hắn một bài học. Cậu chờ đó, mình gọi điện mắng cho hắn một trận..." Cô cầm lấy điện thoại. 

"Không cần." Ngô Song cản lại, "Tớ đã dạy hắn một bài học rồi."

Vẻ mặt Diêu Thiên Thiên kinh ngạc: "Cậu mắng hắn?"

Ngô Song: "Tớ đánh hắn.". ⊙﹏⊙ 

Diêu Thiên Thiên biết Ngô Song có võ, nhưng cũng kinh ngạc, không nhịn được nuốt nước miếng một cái: "Cậu... cậu đánh hắn? Hèn gì hôm nay bên bộ phận thị trường báo hắn không có đi làm, chắc ở nhà tĩnh dưỡng rồi. Hắn có bản lĩnh thì đừng đến công ty nữa, hắn mà còn đến tớ sẽ làm hắn thương càng thêm thương(*)" 

(*)Bị thương đã nặng nay càng nặng thêm. 

"Khỏi cần, tớ và hắn đã không còn quan hệ gì nữa rồi." 

"Vậy sao được? Không đập cho hắn một trận, sao tớ có thể nuốt trôi cục tức này?" Diêu Thiên Thiên đã hoàn toàn quên hẳn mục đích ban đầu, vốn dĩ cô muốn Ngô Song kể lại việc nghĩa cô ấy làm lúc sáng mà?! 

Nhưng mà, Diêu Thiên Thiên quên thì vẫn có người còn nhớ. 

"Chị Ngô Song." Một giọng đàn ông không biết trời cao đất dày mà xen vào khi hai người đang nói chuyện. 

Ngô Song cảm thấy đau đầu, ngẩng đầu nhìn lên thấy có người tay cầm di động đứng một bên. Bốn mắt giao nhau, cô bèn liếc mắt nhìn sang chỗ khác. 

Phương Thiếu Tắc được một tấc lại muốn tiến một bước(*), tự nhiên ngồi bào chỗ trống bên cạnh Ngô Song: "Ngự tỷ, mọi người đều gọi cô như vậy đó, cái danh này và tên của cô khí phách như nhau, đúng không?"

(*)Câu này ≈ với câu "Được nước lấn tới." 

Ngô Song tay siết chặt đôi đũa, đen mặt hỏi: "Xin hỏi cậu có chuyện gì cần hỏi không?" 


"Tôi có chút việc cần hỏi chị."

"Hiện tại là thời gian nghỉ trưa, nếu có vấn đề thắc mắc gì, phiền cậu đến giờ làm việc hãy hỏi." 

"Nhưng mà giám đốc Du đã nói, tôi có vấn đề gì cứ hỏi chị mọi lúc không phải sao?" 

Chiếc đũa trên tay Ngô Song một phát bẻ gãy, cô cắn răng nói: "Cậu nói đi." 

Phương Thiếu Tắc cầm di động, kề lại gần Ngô Song hơn, chỉ vào màn hình điện thoại, lớn tiếng nói: "Ngự tỷ, trên ảnh này chụp một cô gái bắt cướp, người này là cô sao?"

Xung quanh bỗng chốc yên lặng. 

Toàn bộ nhà ăn, hầu như các đồng nghiệp đang dùng cơm đều hướng ánh mắt về phía họ, ánh mắt tò mò mà nhìn Ngô Song, muốn biết đáp án hai người nói về chuyện buổi sáng. 

Ở trước mắt đồng nghiệp, Ngô Song không muốn nói đến việc tư, nhưng cô cũng không có thói quen nói dối. Một lát sau, cô nhàn nhạt trả lời: "Là tôi."

Sự yên tĩnh chốc lát bị phá vỡ, tất cả mọi người đều nhìn về phía Ngô Song hỏi. 

"Tổ trưởng Ngô, đây đúng thật là cô sao?"

"Trời ạ, tổ trưởng Ngô, cô thật quá trâu bò, quả thực chính là một nữ trung hào kiệt nha." 

"Tổ trưởng Ngô, những chiêu thức này cô học khi nào vậy? Hoàn toàn nhìn không ra nha, quá lợi hại!"

"Khi nào cô rảnh nhớ đến dạy cho bọn tôi với. Hôm trước tăng ca về nhà, giữa đường gặp kẻ háo sắc, hù chết tôi rồi."

Ngô Song có chút ngây ngốc. 

Từ năm 23 tuổi vào công ty làm đến giờ, đã được bảy năm, trừ lúc đi họp mới cùng các đồng nghiệp này nói chuyện, mà cũng chưa nói nhiều bằng hôm nay. 

Ngô Song cảm thấy tính cách lạnh nhạt của mình có chút không hoà đồng với đồng nghiệp, mà cô cũng không muốn hoà đồng với bọn họ. 

Ở một nơi cá lớn nuốt cá bé như thế này, năng lực quyết định tất cả, bất kể là nam hay nữ, cô vẫn luôn tin rằng, chỉ cần mình có năng lực thì mình sẽ sống theo ý mình, hoàn toàn không cần để ý đến cái nhìn của người khác. 

Cho nên, hiện tại có nhiều người vây quanh ca ngợi mình như vậy, lần đầu tiên Ngô Song cảm thấy không biết phải làm gì. 

Cuối cùng, cô nhìn về phía Diêu Thiên Thiên cầu cứu. 

"Mọi người yên lặng một chút." Diêu Thiên Thiên lập tức phát huy sở trường nghiệp vụ, đứng trên sô pha, không ngại mình đang mặc váy, sẽ làm váy ngắn đi mà lộ nhiều. 

Cô nói: "Về chuyện tin tức sáng nay đưa, chính xác là Ngô Song làm, khi đó cậu ấy cũng không suy nghĩ quá nhiều, chỉ đơn thuần là giúp đỡ cho bà bác kia, cô ấy không nghĩ chuyện này sẽ truyền ra ngoài, hy vọng mọi người thông cảm một chút, đừng tạo áp lực cho cô ấy nữa."

Diêu Thiên Thiên không hổ danh là Diêu Thiên Thiên, chỉ nói vài lời đã kêu gọi được sự đồng cảm cho Ngô Song, quả thật lợi hại. 

Mọi người đã hiểu ý tứ trong lời nói của Diêu Thiên Thiên, giơ ngón tay cái về phía Ngô Song, sau đó rời đi. 


Cuối cùng, còn lại người khởi xướng một phen náo loạn này. Hắn vẫn như cũ, mặt dày mày dạn mà ngồi bên cạnh Ngô Song, một tay nâng cầm, ánh mắt thú vị nhìn cô. 

Ngô Song còn đang lấy lại tinh thần, Diêu Thiên Thiên một bên đã nói trước: "Oa, soái ca này, cậu là ai? Sao tôi chưa thấy qua."

"Hả, tôi tên Phương Thiếu Tắc, vừa mới vào công ty lúc sáng."

Diêu Thiên Thiên nói: "À, thì ra là người mới, ở bộ phận nào?"

"Tổ kế hoạch."

"Vậy chẳng phải là lính của Song Song rồi sao? Lá gan của cậu cũng thật lớn, dám kêu cô ấy là sư phụ, không sợ cô ấy cho cậu ăn hành sao?"

Phương Thiếu Tắc nghi hoặc hỏi: "Là có ý gì, sư phụ muốn mời tôi ăn món gì nấu với hành sao?"

"Phương Thiếu Tắc!" Ngô Song song cuối cùng không nhịn được nữa mà cắt đứt lời hắn.

"Làm sao vậy, ngự tỷ?" Phương Thiếu Tắc hỏi. 

"Cậu đi chuẩn bị trước năm phần tài liệu, buổi chiều họp phải dùng đến."

"Nhưng tôi còn chưa ăn cơm mà." 

"Vậy còn không mau đi."

"Tôi đi." Từ chỗ ngồi đứng lên, đi được vài bước liền trở về, cầm lấy điện thoại để trên bàn, nhìn Ngô Song không chớp mắt. 

Ngô Song trừng mắt cậu một cái. 

Phương Thiếu Tắc liền xoay người rời đi, hai giây sau một lần nữa quay trở lại: "Báo cáo ngự tỷ, từ hôm nay biệt danh của tôi sẽ kêu là Đĩa bay, tổ chúng ta chỉ có hai người nam, đều phi thường, rất hay đúng không?"

Ngô Song cầm chiếc đũa nhắm phía cậu, cậu lè lưỡi, cuối cùng cũng chịu rời đi, không lộn trở lại nữa. 

Một màn này Diêu Thiên Thiên ở bên cạnh xem hết, không khỏi cảm thán, "Tên tiểu tử này là một nhân tài nha!" 

"Tên ngốc thì có." Ngô Song oán hận nói. 

Diêu Thiên Thiên tò mò hỏi: "Ngô Song, cậu ấy so với tên Vương Trường Tuấn còn muốn đánh, sao cậu có thể nhịn vậy?" 

Ngô Song thật không thể tìm ra lý do gì để không đánh cậu ta, vậy là lần đầu tiên cô nói dối: "Cậu ấy là cháu trai của giám đốc Du."

Diêu Thiên Thiên tỉnh ngộ: "Thì ra là thế, đây là tên tiểu tử có gốc rễ, cậu ngàn vạn lần nên nhìn xuống, đừng như tên Vương Trường Tuấn kia, muốn đánh là đánh nha, vậy thì bát cơm sẽ không giữ được."

"Cậu yên tâm, bình cam đoan sẽ không đánh chết cậu ấy!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui