Tôi Biết Mùi Hương Của Em

Editor: Thịt nướng & Cá bống

Kinh Hưng Thế suy nghĩ một chút, trả lời "Ừ".

Bên kia một lúc lâu không có đáp lại, có lẽ là bởi vì đang đánh xếp hạng, cậu cũng không nhàn rỗi, mở danh sách bạn bè nhìn một hồi, đại khái biết được cấp bậc của đồng đội, lại thủ công thêm vào Đồng Tự Hiệp.

Bạn nhỏ Đồng Tự Hiệp có lẽ chưa từng thấy qua tuyển thủ đẳng cấp vương giả sống, kích động, nhấp vào trận đấu 1V1.

"Chậc." Kinh Hưng Thế hơi cong mắt, chọn một vị tướng sát thủ chưa từng dùng trước mặt Bạch Nhược Phong.

Đông Tự Hiệp không biết xuất phát từ cái gì tâm lý, cũng chọn một tướng sát thủ.

Kinh Hưng Thế đi xuất hiện tại điểm hồi sinh điều khiển anh hùng cầm trường kiếm, sau khi đếm ngược kết thúc, cậu bay vào bụi cỏ, chém chết mấy cái tiểu quái, nhìn thấy chấm đỏ nhỏ trên bản đồ đang đến rất gần, cậu vờ như không nhìn thấy nó và tiếp tục tập trung tinh thần kiếm kinh nghiệm lên cấp. Đông Tự Hiệp giết tiểu binh giết đến run sợ trong lòng, đi về phía trước hai bước lại lui về phía sau hai bước, không bị Kinh Hưng Thế dùng kỹ năng đánh chết, cũng sắp bị chính mình hù chết.

Tố chất tâm lý sao lại kém như vậy? Kinh Hưng Thế nhìn mà lắc đầu, kỹ năng CD vừa tốt, trực tiếp liên chiêu gây ra một đợt sát thương đối với bạn nhỏ Đồng Tự Hiệp.

Kỹ năng CD (cool down) ở đây nghĩa là thời gian phục hồi chiêu của tướng trong trò chơi. Kiểu như Kinh Hưng Thế canh chuẩn thời gian hồi chiêu sau đi farm lính để ra chiêu với bạn nhỏ Đồng Tự Hiệp.

Đông Tự Hiệp sợ đến mức lao vào tháp và trốn dưới tháp.

[Đông Tự Hiệp]: QAQ

[Kinh Hưng Thế]:?

[Đông Tự Hiệp]: Đại thần, tôi không cướp bạn gái của anh hoặc là bạn trai, anh tại sao đánh tôi?

[Kinh Hưng Thế]: Tâm tình không tốt.

[Đông Tự Hiệp]:...

[Đông Tự Hiệp]: Tâm tình không tốt, cho nên ngẫu nhiên rút ra một tên bạn bè may mắn mời đánh?

[Kinh Hưng Thế]: Ừ.

"Phiến Phiến, nói chuyện cùng ai vậy?"

Cậu đặt điện thoại xuống: "Không với ai cả."

Thiếu niên ghé vào bàn chậm rãi nheo mắt lại, ý cười trong đáy mắt từng chút từng chút thu lại, lại lộ ra chút sắc bén: "Nhưng em cười rất vui vẻ."


"Thật sao?" Kinh Hưng Thế vẫn bất động, thay đổi tư thế và tiếp tục nghịch điện thoại.

"Phiến Phiến."

Cậu không phản ứng.

"Phiến Phiến?"

Cậu vẫn không nhúc nhích.

Kinh Hưng Thế không di chuyển, Bạch Nhược Phong chuyển động, tiểu A đặt bút xuống và chạy đến bên giường, vươn tay qua xoa mông Omega.

Mông Kinh Hưng Thế thật vểnh, cách quần ngủ cũng có thể cảm nhận được xúc cảm co dãn, tay Bạch Nhược Phong vừa đặt lên đã luyến tiếc không muốn lấy xuống, hắn nhấc đôi chân dài lên như muốn đè lên người cậu.

Cậu nhướng mày, rời khỏi trò chơi, nhanh nhẹn xoay người, làm tư thế nhấc chân.

Dưới hông Bạch Nhược Phong căng thẳng, đáng thương lui sang một bên: "Phiến Phiến..." CTiểu A ở tuổi này giống như tất cả các thiếu niên tuổi dậy thì, ham muốn chiếm hữu bùng nổ, thích dùng nửa người dưới để suy nghĩ, nhưng Bạch Nhược Phong không chỉ thường xuyên nóng não mà khi bị Phiến Phiến nhắc nhở còn rất thích làm nũng.

Làm nũng không phải là vấn đề gì to tát, vấn đề là mục đích làm nũng của Bạch Nhược Phong là luôn muốn tiếp tục làm những gì mình muốn làm, những chuyện xấu vào thời điểm Kinh Hưng Thế mềm lòng.

Trước đây khi chưa xác định tâm ý đối với nhau, Kinh Hưng Thế không dám cự tuyệt đến quá mức, bây giờ không chỉ có dám, còn dám tiếp tục cong chân định đá vào hạ vị mẫn cảm của tiểu A.

Bạch Nhược Phong sợ hãi ôm đũng quần nằm ở bên cạnh hắn, vô cùng đau đớn: "Phiến Phiến, đây là bộ phận quan trọng về sau đánh dấu em a!"

Kinh Hưng Thế: "..."

Bạch Nhược Phong: "Em phải vì hạnh phúc nửa đời sau của mình mà suy nghĩ!"

Kinh Hưng Thế: "..."

Kinh Hưng Thế: "Anh rất lợi hại a?"

Bạch Nhược Phong ngượng ngùng kề sát tới bên tai cậu: "Ưm, lợi hại."

"Làm sao anh biết chính mình lợi hại?"

"Thời gian anh tự giải quyết còn lâu a!" Tiểu A đắc ý cười khà khà không ngừng, ôm eo Kinh Hưng Thế khoe khoang, "Đến lúc đó anh khẳng định em nhịn không được phải cầu xin tha thứ." Nói xong, lại là liên tiếp cười với ý tứ sâu xa.

Kinh Hưng Thế nhịn không được thở dài, sầu lo búng búng ót Bạch Nhược Phong, cảm thấy tiểu A ngốc đến đáng yêu.


Bạch Nhược Phong rầm rì hai tiếng, tiếp tục cười.

"Đứng lên, đi ôn bài." Kinh Hưng Thế đẩy Tiểu A sang bên cạnh, "Thời gian không còn sớm, đợi lát nữa trước khi ngủ đọc kiểm điểm một lần, sáng mai biểu hiện thật tốt, tranh thủ qua cửa ải đầiu tiên."

"Qua cửa ải gì vậy?"

"Đến lúc đó lão sư không hài lòng, đoán chừng còn muốn anh viết thêm một lần nữa kiểm điểm." Kinh Hưng Thế cố ý hù dọa Bạch Nhược Phong mới chuyển trường.

Bạch Nhược Phong nửa tin nửa ngờ, sờ mũi đứng dậy: "Đáng sợ như thế a..."

"Sau kỳ thi hàng tháng sẽ có một cuộc họp phụ huynh đấy!"

"Khốn khiếp, họp phụ huynh!" Bạch Nhược Phong sững người, anh không chắc liệu ba mình có đến hay không, nhưng để đảm bảo an toàn, tốt hơn hết là đừng gây rắc rối.

Alpha vội vã chạy đến bên cạnh bàn học, đặt chuyện ôn tập ở một bên, trước tiên cầm lấy kiểm điểm xem qua một lượt, xác nhận không có lỗi chính tả, mới bớt lo lắng mở sách bài tập ra.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, một đêm qua đi, Bạch Nhược Phong tinh thần phấn chấn ôm Kinh Hưng Thế tỉnh lại, thay quần áo xong, rất hài lòng với bản tự kiểm điểm của mình.

Đây chính là Phiến Phiến giúp đỡ cùng nhau viết! Không có khả năng không vượt qua.

Kinh Hưng Thế lại không lạc quan như Bạch Nhược Phong, dù sao thì trông vẻ mặt của Alpha cũng không có bất kỳ ý định hối hận nào, khi thời điểm đọc bản kiểm điểm đến, chỉ cần anh ấy tự mãn một chút, nhất định sẽ bị giáo viên chủ nhiệm giáo huấn một trận.

Nhưng sự tình đã đến nước này, nếu không vượt qua, chỉ có thể trông chờ vận mệnh.

Thứ hai, vẫn là Kinh Qua lái xe đưa bọn họ đi học.

Bạch Nhược Phong, người đã yêu sớm thành công, ngồi ở ghế sau và ăn sáng một cách có trật tự, thỉnh thoảng tự nhận rất bí mật nhìn lén Phiến Phiến lại không biết rằng Alpha lái xe sắp sửa bóp nát tay lái.

Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý, Alpha trưởng thành vẫn cảm thấy cải trắng mình vất vả bồi dưỡng nhiều năm như vậy bị heo vòm.

Cải trắng mình vất vả bồi dưỡng bị heo vòm ở đoạn này có thể hiểu đơn giản là con mình nuôi tốt như vậy lại bị người không xứng chiếm đoạt.

Mấu chốt là Phạm Tiểu Điền còn không biết a...... Kinh Qua sắp buồn muốn chết, căn bản không biết mở miệng với O của mình như thế nào.

Phạm Tiểu Điền có bị dọa hay không?

Sợ đến sau này có thể khóc hay không? Bao nhiêu tuổi rồi, nước mắt còn giống như không cần tiền. (tuýp người dễ rơi nước mắt í)


Sầu!

Mặc kệ Kinh Qua lo lắng thế nào, Bạch Nhược Phong cùng Kinh Hưng Thế chuyện trong lòng xem như buông xuống.

Khi bọn họ đến trường, chú bảo vệ Trần còn đang tuần ra cùng một số giáo viên chủ nhiệm, Bạch Nhược Phong ôm người "sợ hãi" trèo tường - Kinh Hưng Thế trèo qua tường vây, lén lút trở về phòng học, trước khi chia tay còn trốn ở vườn hoa chụt mấy cái hôn nhỏ.

"Anh thích thứ hai." Bạch Nhược Phong chân thành nói, "Có thể cùng em hôn nhẹ."

Kinh Hưng Thế nhìn chằm chằm mũi chân, tức giận liếc mắt: "Anh mau lên lớp đi, đưa bản kiểm điểm cho chủ nhiệm lớp xem qua."

Bạch Nhược Phong gật đầu đáp ứng, hẹn cậu cùng nhau ăn trưa, rồi miễn cưỡng chạy về tòa nhà giảng dạy lớp 12. Kinh Hưng Thế thì đeo cặp sách đi vào phòng học lớp 11.

Ủy viên học tập đang cầm phấn viết thời khóa biểu ở góc trên bên phải bảng đen, thấy cậu đi tới vội vẫy tay: "Bạn học, giúp tôi với!"

Kinh Hưng Thế đứng lại, lộ ra ánh mắt hỏi thăm.

"Giúp tôi phát bài tập trên bục giảng một chút."

"Có người tôi không biết." Cậu trả lời rất bình tĩnh, "Tôi không nhớ tên."

"Cậu đã chuyển trường một tháng rồi..." Ủy viên học tập lẩm bẩm oán giận, vỗ vỗ bụi phấn trong lòng bàn tay, "Sao còn chưa nhớ?"

Kinh Hưng Thế từ chối cho ý kiến, cậu vốn cũng không phải là giỏi về giao tiếp giữa người với người, có thể nhớ kỹ mấy bạn học đã là rất khó, lúc trước Bạch Nhược Phong hỏi cậu có bạn bè nào không, câu trả lời của cậu lúc đó là đã phóng đại rồi.

Thời trung học cơ sở, tất cả mọi người tìm đến cậu, cơ bản là vì vấn đề học tập, sau này cậu tạm nghỉ học, ngoại trừ giáo viên, căn bản cũng không có ai tới bệnh viện nhìn cậu dù một chút, cho nên cho dù nhảy lớp lên trung học thực nghiệm, Kinh Hưng Thế cũng không liên lạc với bạn học cũ.

Ủy viên học tập thấy cậu không nói lời nào, đành phải tự mình cầm bài tập dựa theo chỗ ngồi phân phát, lúc đi ngang qua chỗ ngồi của Kinh Hưng Thế, nhịn không được lắm miệng một câu: "Đừng lúc nào cũng cùng anh trai lớp 12 chơi đùa. Bọn họ sắp tốt nghiệp, chúng ta cũng sắp chia ban rồi không phải sao?"

Cuộc thi phân ban của trường trung học thực nghiệm không chỉ phân văn lý, còn có thể chọn lựa học sinh ưu tú vào lớp chọn, đây là "bí mật" mà toàn bộ giáo viên và sinh viên trong trường đều biết.

Trong mắt Kinh Hưng, lớp chọn và lớp thường không có gì khác nhau, nhưng nếu ba Omega của cậu biết cậu thi vào lớp chọn, nhất định sẽ cao hứng.

Kinh Hưng Thế muốn cho ba ba cao hứng, cho nên cũng không có ý định từ bỏ cơ hội này.

"Cho dù cậu không có hứng thú với lớp chọn, cũng phải băn khoăn một chút về cuộc họp phụ huynh sau kỳ thi tháng chứ?" Ủy viên học tập cho rằng cậu không nghe lời mình, nhịn không được lại lắm miệng, "Thi không tốt, cửa ải ba mẹ cũng không qua được!"

"Bạn nói nhiều như vậy có ích lợi gì?" Kinh Hưng Thế còn chưa trả lời, Đồng Vũ đã từ cửa sau đi vào, "Người ta có thể nhảy lớp, còn lo không vào được lớp chọn sao?"

Lời nói tuy rằng hay, nhưng vừa ra khỏi miệng Đồng Vũ, ý tứ lại vô cớ thay đổi. Kinh Hưng Thế nhàn nhạt liếc nhìn Alpha đang cầm quả bóng, không phản bác cũng không đáp lại, chỉ lấy bài tập cuối tuần trong cặp ra và nhét vào trong ngực của ủy viên.

Ủy viên lúng túng ho nhẹ, hòa giải: "Có thể nhảy lớp, thành tích đương nhiên không tệ, mọi người học tập lẫn nhau, cố gắng tiến bộ!"

"Sau kỳ thi sẽ có một trận đấu bóng rổ, bạn đã nghĩ ra khẩu hiệu của lớp mình chưa?" Đồng Vũ khẽ mỉm cười, nhưng thực tế là bước xuống bậc thang do ủy viên học tập đưa ra, "Đừng đến lúc đó các lớp khác đều có khẩu hiệu, lớp chúng ta lại không có."

Ủy viên mạnh mẽ vỗ trán một cái: "Nguy rồi, tôi còn chưa nghĩ ra!" Sau đó hùng hùng hổ hổ chạy về chỗ ngồi, lấy ra một quyển sổ ghi chép, múa bút thành văn.


"Cậu sẽ đi đi?" Đồng Vũ vẫn đứng một bên cạnh bàn học của Kinh Hưng Thế, "Hoạt động tập thể, tốt nhất không nên vắng mặt."

Cậu nhướng mi và liếc nhìn Alpha như thường lệ, đáp lại câu hỏi trên bằng sự im lặng.

Sắc mặt Đồng Vũ có chút thay đổi vi diệu: "Cũng bởi vì tôi ngay trước mặt mọi người nói trắng ra Nhược Phong tiến vào cục cảnh sát nên cậu phớt lờ tôi...."

Leng keng linh.

Tiếng chuông vào lớp lấp đầy nửa câu sau của Đồng Vũ, lồng ngực tiểu A kịch liệt phập phồng vài cái, rất nhanh lại khôi phục sự bình tĩnh.

"Thật không hiểu nổi rốt cuộc cậu coi trọng điểm nào của anh ta."

Kinh Hưng Thế nghe vậy, đột nhiên nhếch môi, trong ánh mắt kinh ngạc của Đồng Vũ, thờ ơ trả lời: "Mỗi một điểm."

Bạch Nhược Phong có gì không tốt sao?

Không.

Trong mắt Kinh Hưng Thế, bất kể Bạch Nhược Phong có bao nhiêu khuyết điểm thì anh ấy vẫn là bạn đời hoàn mỹ nhất.

"Hóa ra nếu tôi không đề cập đến anh ta, cậu sẽ không muốn nói chuyện với tôi."

Kinh Hưng Thế một lần nữa thay thế câu trả lời của mình bằng sự im lặng.

"Hắn có thể cho cậu cái gì?" Giọng nói của Đồng Vũ bởi vì phẫn nộ mà khàn khàn, "Cậu biết tôi là ai không? Cậu có biết nếu đắc tội với tôi, cho dù có thi được hạng nhất cũng đừng nghĩ tiến vào lớp chọn?"

Bất kể lúc trước Đồng Vũ nói cái gì, Kinh Hưng Thế đều lười đáp lại, nhưng khi nghe đối phương dùng "thân phận" uy hiếp mình, cậu mới thực sự hứng thú: "Bạn là ai?"

Kể từ khi còn là một đứa trẻ, không ai dám dùng cái gọi là "thân phận" để áp đảo Kinh Hưng Thế, dù sao cậu cũng xuất thân từ đại viện, giống như Bạch Nhược Phong thường bị gán cho danh hiệu là "Thế hệ mấy đời", là một trong những học sinh mà lãnh đạo trường không muốn xúc phạm nhất.

"Tôi là ai, cậu sẽ biết ngay thôi." Đồng Vũ cho rằng mình đã làm Kinh Hưng Thế kinh sợ, hất cằm lên có phần đắc ý, "Trận đấu bóng rổ mà không mang nước cho tôi, về sau coi như có khóc cầu tôi, cũng không có cơ hội."

"Ồ?" Kinh Hưng Thế như có điều suy nghĩ cầm bút nước chọc chọc cằm," Như vậy a......"

"Cho nên, cậu nên đưa ra quyết định tốt nhất là có muốn đưa nước cho tôi hay không?"

"Không." Kinh Hưng Thế dưới ánh mắt chắc chắn của Đồng Vũ nhẹ giọng đưa ra câu trả lời cự tuyệt, sau đó không để ý đến ánh mắt tức giận của đối phương, cúi đầu tiếp tục thu dọn cặp sách.

"Cậu sẽ hối hận." Trước khi đi, Đồng Vũ cắn răng nghiến lợi uy hiếp, "Tôi sẽ để cho cậu khóc lóc cầu xin tôi."

Kinh Hưng Thế nghe được lời này chỉ cảm thấy thật trẻ con, trợn tròn mắt, cảm thấy lúc trước hẳn là bản thân nên trực tiếp nhảy lớp lên 12.

Đúng vậy, nếu như nhảy lớp lên 12, còn có thể cùng Bạch Nhược Phong tốt nghiệp.

Góc editor: Ngày nào cũng up chương vào rạng sáng hết trơn í =))))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận