Tôi Bị Thống Đốc Đại Nhân Tỏ Tình


Trong tiệm sách, cô gái có mái tóc hồng xõa ra nhẹ nhàng, trông thật cá tính và xinh đẹp.

Ánh sáng bên cửa sổ xuyên chiếu, phủ lên một tầng óng ánh.
Hiện tại, cô đang chăm chú đọc sách.

Đôi mắt to tròn tỉ mỉ dán vào từng trang, ngón tay thon dài lật giở, phong thái vô cùng nhàn nhã, yểu điệu.
Tư Mẫn Văn chợt ngẩng đầu khi nghe tiếng bước chân lon ton quen thuộc.

Tường Quang được bà nội đưa đến, cậu nhóc hồ hởi chạy những bước ngắn, sau đó ôm chầm lấy mẹ.
“A, Tường Quang của mẹ đây rồi!”
“Mẹ… mẹ…”
Tư Mẫn Văn bế cậu lên, đoạn mỉm cười nhìn bà Phương Lan: “Mẹ ạ!”
Ba người đi vào phòng riêng trong tiệm sách, diện tích căn phòng không lớn, chỉ dùng vào mục đích nghỉ ngơi hay bàn bạc những chuyện riêng tư, dành riêng cho chủ tiệm dùng.

Mà chủ tiệm sách này chính là Tư Mẫn Văn chứ không phải ai khác.
Căn phòng có màu nâu sữa mang cảm giác rất dễ chịu, nội thất đơn giản, nhỏ gọn, đặc biệt là được bố trí gọn ghẽ, tiện lợi.

Có một ô vuông cửa sổ nhỏ, màu trắng, đặt một lọ thủy tinh, cắm những loại hoa theo mùa.

Có thể nói là vô cùng đẹp mắt.
Bà Phương Lan đặt tay lên ghế, bà không khỏi cảm khái: “Tính đến nay, tiệm sách đã mở được hơn một năm rồi, Tường Quang cũng đã ba tuổi, thời gian… trôi nhanh thật đó!”
“Đúng là thời gian trôi nhanh… Chớp mắt, bốn mùa qua đi, mọi chuyện vẫn cứ chảy trôi…”
Tâm trạng Tư Mẫn Văn lắng xuống, nghe bà nói, chợt nghĩ đến, mình đã cùng bước với Lý Tài Đô ba năm kể từ sau đám cưới ấy.
Bà Phương Lan nhoẻn miệng cười, con người không thể chống lại tạo hóa, dù có bảo dưỡng kĩ đến mấy thì trên mặt ít nhiều cũng xuất hiện dấu vết.


Chẳng qua đôi khi con người ta hay cảm khái, bộc lộ ra, thực chất cũng giúp xua tan nỗi buồn.
Bà Phương Lan đưa tay lên sờ đóa hoa baby trắng tinh khôi, hiền hậu cười: “Tiệm sách kinh doanh ổn định, mẹ cũng mừng, cứ thế mà phát huy thôi.

Mẫn Văn, con vốn thích đọc sách, bản thân lại tích lũy được nhiều kiến thức, hiểu mình, hiểu người, như vậy rất tốt!”
Lời khen ngợi của bà khiến Tư Mẫn Văn thấy vui, càng thêm động lực để mà phấn đấu.
“Cảm ơn mẹ, con sẽ cố gắng!”
“Màu tóc này hợp với con lắm! Đỏ đỏ hồng hồng, như cô gái xuân thì, thường thích những gì tươi sáng.

Ngày xưa, lúc còn trẻ, mẹ có biết gì về nhuộm tóc đâu… chỉ tiếc bây giờ già rồi, có muốn cũng không thể theo được nữa, nếu không, nhà sẽ có hai bông hồng!”
Bà Phương Lan buông lời trêu làm Tư Mẫn Văn thấy hơi ngại ngùng, cô vuốt làn tóc mượt mà, sống bao nhiêu năm, chưa từng nghĩ sẽ thay đổi màu tóc nguyên thủy của mình, nay cô nhuộm tóc, còn là màu nổi bần bật thế này.

Đây thực sự là một quyết định đột ngột và đầy táo bạo trong cuộc đời cô.
Khi tóc còn đen thì trông cao nhã, thanh khiết, giờ thay đổi, thêm phần cá tính, phá cách lại không mất đi sự ngọt ngào, cuốn hút tựa nắng hoàng hôn.

Dù là kiểu nào đi chăng nữa thì Tư Mẫn Văn vẫn đẹp, tuyệt không thể phủ nhận.
Lý Tài Đô rất thích mái tóc này của cô, anh thường vuốt tóc cô với vẻ âu yếm.
Lúc này, mặt trời lên cao, người đến đọc sách, mua sách chắc hẳn rất đông, song không khí lại rất thanh tĩnh.

Ở trong phòng cũng không nghe thấy bất kì tiếng động lạ nào…
Tường Quang ngồi bên cạnh cô, bập bẹ hát, càng lớn càng thấy giống ba, tuy còn sự non nớt của trẻ con nhưng nét nào ra nét ấy, còn nhỏ mà đã khôi ngô, đôi mắt sáng trong, mỗi khi cười là cong tít lại, trông cực kì đáng yêu.

Những ai đã gặp qua cậu, không ai là không yêu thích.
Tư Mẫn Văn mời mẹ chồng uống nước, ôm con trai trong lòng, xoa đầu nó.

Thời gian qua, cô với Lý Tài Đô chung sống hạnh phúc, vợ chồng thuận hòa, tuy có những lúc giận dỗi lẫn nhau nhưng không hề lâu, luôn có một bên chịu “xuống nước” trước, dỗ dành bên còn lại.


Tình cảm hai vợ chồng mặn nồng qua ngày, không đánh mất sự vui tươi, mới mẻ cần có, ngôi nhà lúc nào cũng ngập tràn niềm vui, hạnh phúc và vẹn toàn.
Vợ chồng lâu năm… sợ nhất chính là nhàm chán!
10 năm sau, 20 năm hay nhiều nhiều năm sau nữa, hai người sẽ là vợ chồng lâu năm, nhưng Tư Mẫn Văn tin rằng, chỉ cần trong lòng có nhau, yêu thương nhau, nếu vậy thì còn sợ gì cảnh tượng nhàm chán!
Ngồi một lúc, Tường Quang không muốn về, nhóc ôm chặt mẹ với vẻ mặt đáng thương.
“Con không muốn xa mẹ…”
“Ngoan, Tường Quang về với bà, có anh Vân Phúc ở nhà sẽ chơi với con.”
Tư Mẫn Văn xoa má con trai, hai gò má mềm mại, trắng nõn như búng ra sữa.

Nhìn biểu cảm nũng nịu ấy, cô cũng không kìm được lòng, thơm má cậu một cái, vỗ về.
Đâu ai biết hôm nay Tường Quang nhõng nhẽo đến thế, hai cánh tay ngắn ôm lấy mẹ không buông, bàn tay ú ú vòng qua cổ cô tỏ vẻ lấy lòng.
“Mẹ… bận lắm… Tường Quang nhớ mẹ!”
Có người mẹ nào nghe đến đây mà không xót xa, Tư Mẫn Văn thấy sống mũi cay cay, hốc mắt hơi ướt, nhìn lên mới thấy bà Phương Lan đã rớm nước mắt lúc nào không hay.
Bà nói: “Tường Quang nhớ mẹ, nó nhắc suốt đấy!”
“Vậy đợi một lát đến giờ nghỉ trưa, chúng ta cùng nhau về!”
Mẹ nào mà không thương con, Tư Mẫn Văn đồng ý ngay.

Lý Tài Đô đi làm việc về đã ghé qua tiệm đón mọi người.

Đây là việc mà anh thường làm, và đã như một thói quen: đón vợ tan làm.
Với ngoại hình nổi bật, gương mặt lạnh lùng, sắc bén từng xuất hiện trên truyền hình nhiều lần, không khó để người khác nhận ra anh là ai nếu anh thật sự lộ diện.

Chưa kể chiếc xe màu đen sang trọng, quý phái, không ít người phải ngước nhìn ngưỡng mộ.

Tường Quang đã mơ màng ngủ nên ngồi ghế sau với bà nội, Tư Mẫn Văn thì ngồi ghế phụ.

Xe đi được một quãng, cô bỗng nhiên thấy người nôn nao, ban đầu chỉ hơi khó chịu, sau sự khó chịu dần biến thành cơn buồn nôn.
Cô quay mặt sang một bên, khăn tay che miệng, bất ngờ nôn khan khiến cho ai nấy giật mình liếc nhìn.

Lý Tài Đô vội bẻ lái dừng xe, bà Phương Lan cũng vội vã nhoài người từ ghế sau lên xem sao.
“Con dâu, con làm sao vậy?”
“Vợ, em không khỏe chỗ nào? Sắc mặt tự dưng xanh xao quá!”
Lý Tài Đô cau mày lo lắng, Tư Mẫn Văn vuốt ngực cho xuôi cơn khó chịu, đáp: “Không hiểu sao em chóng mặt…”
Ánh mắt anh liền trở nên nóng lòng sốt ruột, qua vài thao tác tay, xe bỗng chốc chuyển hướng.
“Đến bệnh viện trước.”
“Mẫn Văn, con cảm thấy muốn nôn khan đúng không?”
Tư Mẫn Văn gật đầu, dường như cũng ngờ ngợ ra điều gì đó, trống ngực đập liên hồi.
Sau khi được bác sĩ kiểm tra, siêu âm đầy đủ, kết quả ra là Tư Mẫn Văn đã có thai.
Bà Phương Lan vui mừng khôn xiết, báo tin cho ông cụ, ông Lý Tình cùng với hội chị em nhà mình.
“Thai nhi được 5 tuần, xem ra nhà chúng ta có hỷ rồi!”
“Hỷ! Hỷ là gì thưa bà?” Tường Quang tò mò hỏi.
Bà Phương Lan nhéo má cậu bé: “Hỷ… là Tường Quang sắp có em rồi, anh Vân Phúc của cháu cũng thêm một đứa em nữa! Tường Quang có vui không nào?”
“Tường Quang sẽ có em chơi cùng sao?”
“Đúng vậy, chắc chắn sẽ rất vui!”
Tường Quang thích chí vỗ tay, đoạn cầm khối rubic xoay xoay.
Tư Mẫn Văn nhìn Lý Vân Phúc, cậu đã lớn hơn nhiều, càng ngày càng hiểu chuyện hơn.

Cô rất để ý tới cậu, sợ cậu mẫn cảm nên thường xuyên hỏi han, quan tâm, bày tỏ tấm lòng người mẹ.
Cô vỗ nhẹ nhàng lên bả vai Vân Phúc: “Sau này con là anh cả trong nhà, nhất định phải làm gương cho các em noi theo! Ba mẹ yêu các con!”
“Vân Phúc đã biết thưa mẹ! Con nhất định sẽ nghe lời.”
Mặt Lý Vân Phúc sáng ngời, rạng rỡ.
Một lúc sau, cả ông cụ và ông Lý Tình đều đã đến.


Câu đầu tiên chính là chúc mừng hai vợ chồng cô.
Ông cụ cười hòa ái: “Trời ban con cái, nhà họ Lý đúng là có phúc phận mà!”
Sau bữa cơm đầm ấm, ông cụ đi nghỉ trưa, còn hai ông bà Phương Lan, Lý Tình thì dỗ hai cháu trai ngủ.
Chỉ còn lại Lý Tài Đô cùng với Tư Mẫn Văn.

Anh vén tóc mai bên tai cô, nở một nụ cười hết mực cưng chiều: “Vợ anh vất vả rồi.”
“Giọng chồng nghe ỉu xìu thế… Em có con, anh không vui à?”
Tư Mẫn Văn nhìn anh.
“Có sao?”
“Có.”
Đôi mắt đen tuyền đầy vẻ điềm tĩnh của người đàn ông phút chốc lung lay, tiếng thở dài bất đắc dĩ buột ra: “Anh thương vợ sinh con đau đớn, lần trước khi sinh Tường Quang, cảm giác chờ đợi đã làm anh lo sợ đến mất hồn.

Bây giờ phải sinh con lần hai… thú thực là anh lo lắm!”
“Anh còn nói… do lần đó anh vội vội vàng vàng, bỏ qua biện pháp an toàn, bảo em yên tâm.

Giờ em yên tâm dưỡng ra em bé luôn rồi!” Tư Mẫn Văn vuốt ve bụng mình.
Lý Tài Đô nhếch khóe môi cười, dáng vẻ xuân phong đắc ý: “Chỉ một lần mà đã trúng, em nói xem… là do đâu?”
Anh thì thầm vào tai Tư Mẫn Văn, cô đỏ mặt, xoay lưng lại với anh.

Cô vòng lại vấn đề lúc nãy.
“Có con, em cũng lo, nhưng con cái vốn là chuyện vui.

Hơn nữa, em từng có kinh nghiệm sinh nở rồi, tin rằng lần này cũng sẽ bình an, thuận lợi mà thôi!”
“Anh cũng vui! Vui và yêu vợ nhiều!” Lý Tài Đô thình lình níu lấy cô, cúi đầu hôn.
“Ấy, nhẹ thôi!”
“Anh biết chừng mực mà…”
“Nhà sắp có thêm thành viên mới, sẽ phải chuẩn bị nhiều!”
“Chỉ cần mẹ tròn con vuông thì anh không ngại gì cả, vợ yên tâm dưỡng thai, những chuyện khác anh sẽ lo, sẽ không để em nhọc lòng.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui