Tôi Bị Thống Đốc Đại Nhân Tỏ Tình


Bầu trời đêm đầy sao rực rỡ, trong đêm, những cánh hoa lan trắng tinh khôi, mềm mại như đôi cánh thiên thần rủ xuống, hương thơm ngất ngây lòng người.
Căn phòng được bao trùm bởi ánh đèn vàng ấm áp, cửa sổ mở ra đón gió.

Trên chiếc gương đồng hiện lên gương mặt mỉm cười của một cô gái, tóc mai xòa xuống, hàng mi cong vút cùng với khóe môi nhếch nhẹ.
Tư Mẫn Văn đắm chìm trong niềm vui và sự say mê.

Cô mải ngắm nhìn chiếc hộp một hồi lâu, sờ rất mướt tay, lúc này, cực kì tò mò với thứ bên trong.
Lý Tài Đô thoải mái, tự do ngồi bên giường, hai chân bắt chéo nhau, toàn thân tỏa ra vẻ lười biếng mà tự nhiên.
Anh chăm chú quan sát từng động tác cẩn thận của Tư Mẫn Văn, ánh mắt cô long lanh tràn ngập sự hiếu kỳ, thích thú.
Tư Mẫn Văn liếc anh, hít một hơi, từ tốn mở chiếc hộp ra.

Thật bất ngờ, một cuốn sách với màu đỏ đen đập ngay vào mắt.
Vừa nhìn là Tư Mẫn Văn liền thấy thích, chưa xét đến nội dung bên trong, nhưng chỉ cần là sách cũng đủ khiến cô “nghiện” rồi.

Không chỉ lúc trước mà kể cả bây giờ, ở thế giới này, lúc nào cô cũng duy trì thói quen đọc sách, như thể không đọc là cô sẽ thấy khó chịu không yên.
“Tài Đô, cảm ơn anh!”
Tư Mẫn Văn nhỏ giọng nói, âm thanh mang chút cảm động, nũng nịu, khiến Lý Tài Đô nghe mà cảm thấy mềm lòng.
Người đàn ông không khỏi tự đắc: “Đây chỉ là một phần trong sính lễ của em thôi, thực ra, anh đã dựa theo nội dung những cuốn mà em hay đọc, sau đó sàng lọc tất cả những cuốn liên quan.

Anh biết em là một người trí thức!”
Anh nở nụ cười, dành lời khen cho cô, đồng thời thể hiện mình hiểu rõ cô.

Ngay từ lúc cô vẫn đối diện với anh dưới thân phận bảo mẫu là anh đã để ý chi tiết này.


Anh thường thấy cô đọc sách lúc rảnh, hoặc nhân trời tối, ngồi bên cửa sổ bên ngoài ban công, hôm nào trăng sáng thì khỏi trưng đèn cô cũng có thể đọc sách đến khuya.
Nhiều lúc Lý Tài Đô còn tự hỏi cô đọc gì mà nhiều thế.

Vào phòng cô rồi mới thấy, trong phòng có hẳn một chỗ để sách, xếp ngay ngắn, cuốn nào trông cũng như mới bởi không hề rách quăn gì.
Tư Mẫn Văn lật trước lật sau cuốn sách, lơ đãng hỏi: “Trông em thế này mà biết em trí thức à?”
Lý Tài Đô lập tức nhíu mày: “Thế này là thế nào? Anh thấy em rất tuyệt vời!”
Đôi môi đỏ của cô hơi nhếch lên thỏa mãn, phải nói là càng ngày Lý Tài Đô “nịnh” càng thuần thục, khiến cô không kiềm được mà bật cười.

Cô đứng dậy, tay cầm cuốn sách, bất chợt hôn lên môi anh.
Lý Tài Đô chỉ thấy trước mắt lướt qua mùi hương của cô, cái bóng mềm mại dừng trước mặt anh, đôi môi mềm chậm rãi dừng lại trên khóe môi lành lạnh khoảng chừng vài giây, sau đó liền rời đi.
“Muốn chạy đi đâu?”
Anh nhanh chóng siết lấy eo cô, kéo cô trở lại chỗ mình.

Vòng eo mảnh khảnh, cơ thể mảnh mai nằm gọn trong lòng anh, mềm mại như một cục bông, nhưng lại âm thầm tỏa ra hơi nóng và sức cuốn hút khiếp người.

ngôn tình hoàn
Tư Mẫn Văn xấu hổ giãy giụa, miệng thì chối đây đẩy: “Đâu… em có chạy đâu…”
“Anh còn chưa hôn lại!”
Trầm giọng buông một câu, Lý Tài Đô xoay mặt cô lại, ung dung cúi đầu hôn xuống.

Một tay vẫn ôm eo cô, cố định cơ thể nhỏ trong lòng, tay còn lại hiên ngang khoác lên bờ vai tinh tế, không khỏi khiến cô run lên.
Tư Mẫn Văn thấy môi ướt át rồi ấm nóng dần dần, cô thì vụng về còn anh thì lại tự do càn quấy trong vùng lãnh thổ.

Qua một lát, cô liền bị anh làm cho mụ cả đầu óc.

Cô chống tay lên ngực anh, bấy giờ anh mới chịu rời ra một chút.

Ngắm nhìn khuôn mặt đỏ au mà cười gian xảo: “Phải lấy cả gốc lẫn lãi!”
Dứt lời, anh lại tiếp tục tấn công nữa.

Đến khi Tư Mẫn Văn không chịu nổi, hơi đẩy anh thì anh mới chần chừ dừng lại, ánh mắt đắm đuối dấy lên tia bất mãn nhỏ.
Tư Mẫn Văn lườm anh, gục mặt vào đôi vai rộng.

Mùi nước xả vải xen với mùi hương từ cơ thể anh cứ thế đi vào khứu giác theo từng nhịp thở của cô.
Tư Mẫn Văn liếc nhìn tên cuốn sách trong tay, nhíu nhíu mày: “Mẹ hiền vợ đảm? Đây là cuốn sách anh lấy làm sính lễ sao?”
“Ừm, không thích hả?”
Lý Tài Đô xoa xoa gò má cô, lòng bàn tay toàn cảm giác đàn hồi, mềm mịn.
“Thích… Em thích chứ!”
Tư Mẫn Văn ngước nhìn anh, đột nhiên híp hai mắt: “Trước kia anh từng tặng quà cô gái nào chưa?”
“Từng.”
Tư Mẫn Văn xụ mặt, chưa kịp làm gì thì Lý Tài Đô đã mở miệng nói: “Mẹ anh và chị dâu, có tính không?”
“Vậy thì không!”
“Thế mà cũng hỏi! Đương nhiên là chưa rồi!” Lý Tài Đô cười nhẹ: “Em định thẩm vấn trước hôn nhân à?”
“Em có nên làm vậy không?”
Ánh mắt Tư Mẫn Văn sáng bừng, Lý Tài Đô thật không biết phải làm sao với cô, lại giữ mặt cô, hôn lên má, vui vẻ cười.
Tư Mẫn Văn mở cuốn “Mẹ hiền vợ đảm” ra, không biết anh kiếm được từ đâu ra cuốn sách như vậy.
Ngồi một lúc mà cô đã buồn ngủ rồi, nhìn trang chữ đầu tiên mà mí trên đánh mí dưới.


Nhét ngược cuốn sách trở lại tay anh, cô nói: “Cất giúp em ạ! Em muốn đi ngủ!”
Lý Tài Đô vòng tay qua sau đùi cô, bế cô lên, đứng dậy, quay người đặt cô xuống giường.

Vuốt đôi lông mày lá liễu, sờ xuống đôi mắt, cái mũi rồi đôi môi cô, vẻ mặt người đàn ông ẩn hiện nét gian tà.
Anh mím làn môi mỏng, chưa gì đã có chút nhớ nhung cảm giác hôn cô vừa rồi.
Cúi người ghé sát tai cô, giọng anh trầm khàn như có mê lực: “Không vội, chúng ta còn nhiều cơ hội…”
Anh nói vậy giống như là để tự kiềm chế hơn, mà quả thật, anh đang kiềm chế lắm rồi.

Cầu hôn xong, chỉ riêng việc chờ đến ngày đám cưới là anh đã rất nôn nao!
Lo cho cô ngủ xong, Lý Tài Đô tắt đèn rời khỏi phòng.

Anh xuống thì thấy Quan Triết đang ngồi đợi ở phòng khách, vẻ như là chờ đã lâu.
Lý Tài Đô cau mày: “Đến sao không gọi tôi?”
“Thống đốc…”
Quan Triết lập tức đứng dậy, anh ta thấy Lý Tài Đô cười nhạt: “Vị trí này sắp tới sẽ có người thay thế, cậu… có thể gọi tôi là anh!”
“Vâng, anh…” Quan Triết ngượng ngùng nghiêng đầu: “Xin lỗi, chỉ là do thói quen thôi, nhất thời tôi vẫn chưa thích ứng được!”
Lý Tài Đô hiếm khi buông lời động viên: “Không sao, từ từ rồi sẽ quen.”
Giữa hai người rơi vào im lặng, Lý Tài Đô đưa đôi mắt sắc bén nhìn qua, thấy dáng vẻ đầy căng thẳng của Quan Triết, anh chủ động lên tiếng.
“Tiếp theo cậu có dự tính gì không?”
“Dự tính… Có lẽ tôi sẽ về quê, mở một cửa hàng nhỏ, chăm sóc mẹ và em gái.”
“Không đi theo tôi, cậu vẫn có thể thăng quan tiến chức, cậu thực sự không định đi tiếp con đường này sao?”
“Thế là đủ rồi! Sở dĩ tôi lựa chọn đi con đường này chính là vì ngài, mà bây giờ ngài rút khỏi giới, tôi đương nhiên cũng chẳng muốn theo.

Ban đầu, nếu không có ngài thì đã chẳng có Quan Triết của ngày hôm nay, tôi thực sự biết ơn anh!”
Quan Triết bày tỏ nỗi lòng, anh ta đứng dậy, cúi đầu một cách nghiêm túc thể hiện sự cảm kích từ tận đáy lòng.
Lý Tài Đô bất giác nhớ lại chuyện trước kia, khi gặp được Quan Triết, anh ta đang trong bộ dạng lấm lem, ngồi bên vệ đường.

Tuy gương mặt tối om do nghèo đói nhưng ánh mắt lại rất sáng, miệng đọc vanh vách những kiến thức về kinh tế.

Nhà nghèo song Quan Triết vẫn cố gắng đi học, thậm chí thi đậu vào trường đại học danh tiếng.

Thời điểm Lý Tài Đô gặp anh ta, anh ta sắp sửa phải bỏ học vì không có tiền.
Lý Tài Đô nhìn thấy tiền đồ rộng mở cùng với ánh mắt chân thật, chất phác của Quan Triết, không hề e ngại mà lập tức đưa tay giúp đỡ cậu.

Sau đó, thời gian dần trôi, khi anh đắc cử Thống đốc, Quan Triết cũng đi theo anh từ đó, trở thành cánh tay đắc lực của anh, là người mà anh luôn luôn tin tưởng.
Trong vụ của Lý Thịnh, anh ta đã giúp đỡ anh rất nhiều trong lúc anh bị mọi thứ bủa vây, ràng buộc.
Không ngờ Quan Triết sẽ đưa ra lựa chọn này, Lý Tài Đô trầm mặc hồi lâu mới nói: “Về quê cũng tốt, dành thời gian bên gia đình nhiều hơn, điều đó không hẳn là tồi.”
Anh nhếch khóe miệng, ánh mắt bình tĩnh: “Nếu tôi cần chân chạy vặt, vậy cậu có sẵn lòng không?”
Quan Triết đứng phắt dậy, tay giơ lên, bàn tay nghiêng nghiêng đặt trước trán vẻ nghiêm chỉnh.
“Bất cứ khi nào anh cần, Quan Triết sẵn sàng có mặt!”
Hạ tay xuống, sắc mặt Quan Triết tươi tỉnh hơn mấy phần, anh ta vui vì bản thân vẫn được trọng dụng.

Vốn dĩ anh ta đã chuẩn bị tinh thần từ nay về sau, anh ta với Lý Tài Đô đường ai nấy đi, bây giờ anh bất ngờ nói vậy, anh ta vừa mừng vừa kinh ngạc.
Kim đồng hồ điểm 11 giờ khuya, lúc này, Quan Triết mới chú ý đến xung quanh.

Trên sàn nhà vương đầy những cánh hoa tươi, lúc anh ta bước vào đang buồn, thẫn thờ cho nên không để ý lắm.

Giờ mới thấy khắp nơi toàn là cánh hoa đỏ rực, anh ta ngỡ mình lạc vào trong mơ.
Thấy vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt thật thà của Quan Triết, Lý Tài Đô lặng lẽ xoa hai tay vào nhau: “Tôi vừa cầu hôn cô ấy xong, cậu có thể thấy, hơi lộn xộn.”
Đằng sau màn cầu hôn đẹp như mơ là thế này đây, nhưng Lý Tài Đô chẳng bận tâm với vấn đề này.

Để Biệt phủ này chìm trong hương hoa một hôm, mọi ngày nó đủ thoáng và gọn rồi…
Một chút sắc đỏ không theo thứ tự không khiến anh thấy chướng mắt, vậy nên, anh nghĩ để ngày mai hẵng dọn dẹp.
Quan Triết nhoẻn miệng cười: “Chúc mừng anh! Qua bao khó khăn, cuối cùng tôi cũng được tận mắt thấy ngày này…”
Khóe mắt anh ta rưng rưng.
“Thống đốc! Lần cuối, xin cho phép tôi gọi anh một tiếng Thống đốc!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui