Lý Thịnh rất tức giận khi liên tục bị “Tư Tiểu Lạc” đổ lỗi, ông ta mất khống chế đến mức giãy giụa, gào lên: “Chính cô là người đưa ra chủ ý, bây giờ lại trách tôi sao? Ngay từ lúc đầu, kế hoạch của cô đã chẳng ra làm sao cả! Cô không lo bởi vì cô không hề bị Lý Tài Đô nhắm đến, nhưng tôi thì khác, nó có thể bắt tôi vào tù bất cứ lúc nào!”
Thoáng dừng lại, Lý Thịnh khẽ ngước cổ: “Vậy nên, nếu cô còn muốn tiếp tục hợp tác thì mau thả tôi ra! Hoặc cả hai chúng ta cùng sống, hoặc tôi sẽ lôi cô xuống địa ngục cùng tôi!”
Một lần nữa đưa ra yêu cầu của mình, song chờ một hồi vẫn chưa có tiếng đáp lại.
Mãi sau Lý Thịnh mới nghe “Tư Tiểu Lạc” nói: “Lý Thịnh, lần này ông khinh suất quá rồi! Tự ý vào bệnh viện giết Tư Mẫn Văn, ông có biết làm vậy rất nguy hiểm không? Lý Tài Đô sẽ truy ra manh mối, giờ thì mớ rắc rối này đang trở nên khó giải quyết, ông nói tôi phải làm sao?”
Lý Tài Đô không biết việc ông chú này của mình lẻn vào phòng bệnh là có bàn bạc trước với Tư Tiểu Lạc hay không, nhưng anh to gan suy đoán rằng với tính cách của Lý Thịnh, chỉ có ông ta mới dám nông nổi thế này.
Liều lĩnh bất chấp khả năng bị phát hiện và bắt tại trận, chỉ có ông ta mới làm ra những hành động thiếu sự tính toán.
Nếu là Tư Tiểu Lạc, có lẽ cô ta sẽ rất cẩn thận… Bởi lẽ không có đoạn video từ Hàn Ái kia, anh sẽ không bao giờ biết được cô ta có liên quan đến chuyện này.
Do đó, anh đã bảo người phụ nữ nọ lên tiếng thăm dò.
Quả nhiên, anh đoán không sai.
Lý Thịnh lập tức run lên một chập.
Ngắc ngứ vài từ trong cổ họng, khó khăn lắm ông ta mới thốt ra được: “Vậy tôi phải làm sao? Tôi hối hận rồi, đáng lẽ lúc đầu tôi không nên ngu muội mà nghe theo cô, đối đầu Lý Tài Đô!”
“Chẳng thà ông cứ nghe tôi, làm theo lời tôi, mọi chuyện chắc chắn sẽ yên, đằng này ông lại không thèm bàn bạc… Ông muốn làm gì thì làm! Dù sao sau chuyện này, ông hành sự thất bại, Lý Tài Đô càng có lý do đối phó với ông.”
“Không được, Tư Tiểu Lạc, cô phải cứu tôi!” Lý Thịnh nhấp nhổm không yên khi nghe cô ta phủi bỏ toàn bộ trách nhiệm.
Cố sức gỡ dây trói ra, ông ta cao giọng đe dọa: “Nói cho cô biết, muốn phủ định sạch trơn tội lỗi của mình, không dễ như vậy đâu! Nếu tôi bị bắt, tôi sẽ đem chứng cứ khai ra cô!”
“Lý Thịnh, từ ban đầu tôi đã sớm lường trước sẽ có ngày này.
Bất kể ông có chứng cứ chỉ ra hai ta đồng lõa làm ác hay không thì tôi cũng đã cho người lục soát nhà của ông rồi, ông nghĩ mình sẽ làm gì được tôi?”
Người phụ nữ vừa dứt lời, Lý Thịnh liền cảm thấy đau.
Sau đó, ông ta đột nhiên bị đẩy ngã nhoài xuống đất, cú đấm sức mạnh dường như đến từ một người đàn ông cao lớn, khỏe mạnh, nhằm thẳng khuôn mặt ông ta mà đánh.
Lý Thịnh nào có biết người đang đánh mình chính là Lý Tài Đô, chịu trận một hồi thì cũng mất dần sức kháng cự.
Ông ta xụi lơ, nếu không phải thân thể đang run rẩy vì đau đớn thì cả Quan Triết lẫn người phụ nữ đóng giả Tư Tiểu Lạc kia còn tưởng ông ta đã chết.
Trong lúc mơ hồ, ông ta chỉ nghe thấy rằng: “Từ nay tôi và ông không còn liên quan, ông hãy tự mà lo liệu!”
…
Khi Lý Thịnh tỉnh dậy, ông ta thấy mình đang nằm ngoài đường, cả người bị giấu vào sau bụi cỏ.
Đang là ban đêm, chung quanh lại hoang vu như vậy, ông ta ớn lạnh sống lưng.
Lồm cồm bò ra ngoài, thở ra một hơi, khóe miệng lập tức truyền tới một cơn đau rát, khó chịu.
Đối phương quá mạnh tay, lúc bị đánh, không hiểu sao ông ta lại có cảm giác Lý Tài Đô đang đánh mình.
Lần trước ông ta cũng bị đánh đau như vậy, nằm viện lâu mới hồi phục.
Sự cay giận tột cùng xông thẳng lên đỉnh đầu, hai mắt Lý Thịnh đỏ ngầu, tình cảnh thảm hại bây giờ khiến ông ta trở nên căm hận Tư Tiểu Lạc.
Đúng là không có bạn bè nào là vĩnh viễn, chỉ có lợi ích mới là vĩnh viễn!
Lý Thịnh với Tư Tiểu Lạc đã trở mặt thành thù rồi!
Nhìn bốn phương hiu quạnh, không biết lúc này là mấy giờ, Lý Thịnh cúi đầu lục tìm điện thoại, nhưng không may, ngay cả điện thoại cũng bị đối phương tịch thu.
Chỉ đành chờ đợi xem có chiếc xe nào đi ngang qua không, Lý Thịnh đứng một lúc, cuối cùng cũng có một chiếc ô tô chạy qua, ông ta đuổi theo í ới vài tiếng, sau đó xin được quá giang.
Ngồi trong xe của người khác, ông ta cảm thấy nhục lắm, nhưng biết làm sao, nếu còn sĩ diện thì còn lâu ông ta mới có thể về nhà.
Lý Thịnh vào đến cửa liền nghe bà vợ bù lu bù loa lên hôm nay có người đến lục soát nhà, khiến bà ta sợ chết khiếp, ngay cả Lý quản gia cũng không thể làm gì được họ.
Vừa định nói tiếp, bà ta trông thấy mặt mũi của chồng bầm dập, tím tái, phút chốc nín bặt, run run hỏi.
“Ông… ông làm sao vậy? Ai đánh ông sao?”
“Đừng hỏi nữa! Dìu tôi vào nhà!”
Lý Thịnh cáu bẳn quát, đứng trước bà vợ của mình lại thể hiện bản tính hung hăng, gia trưởng.
Sau khi được dìu vào trong, ông ta thấy đồ đạc bành bãi, tất cả mọi vị trí trong nhà như vừa trải qua cơn càn quét, trông lộn xộn không chịu được.
Lý Thịnh lao vào phòng, đập vào mắt là chiếc két sắt bị phá tan tành, tiền bên trong vẫn còn y nguyên nhưng chiếc điện thoại thì đã không cánh mà bay!
Giờ thì Lý Thịnh thật sự tuyệt vọng, tương lai, ông ta phải vào nhà đá, một mình đối diện với bốn bức tường hay sao?
Hùng hổ đe dọa là vậy, nhưng thực chất Lý Thịnh còn muốn Tư Tiểu Lạc giúp mình, ông ta nói thế để Tư Tiểu Lạc biết thoái mà lui, nào ngờ cô ta không những không thèm nể tình mà còn ngang nhiên dẫn người vào nhà của mình, ngang nhiên lục lọi khắp nơi.
Đạp đổ két sắt, Lý Thịnh thất thần quỳ sụp xuống sàn.
Chứng cứ mà ông ta nhắc đến chính là bản ghi âm giọng nói của Tư Tiểu Lạc, ghi lại sự phân phó, căn dặn của cô ta trong lần hành sự ở khách sạn đó.
Tuy cô ta ăn nói cẩn thận nhưng điều cần nói thì vẫn phải nói, cho nên ngần ấy chứng cứ cũng đủ chỉ tội cô ta, khiến cô ta không thể phủi bỏ tội lỗi, ung dung mà sống.
Nhưng bây giờ tất cả đều tan hết rồi…
Hai chiếc điện thoại chứa bản ghi âm đều nằm trong tay đối phương, bị đối phương nắm giữ, ông ta không còn một chứng cứ nào chứng minh tội trạng của Tư Tiểu Lạc.
Khi bị bắt, ông ta biết kéo theo cô ta kiểu gì?
Trong khi Lý Thịnh vò tai bứt óc và lo lắng cho một tương lai không xa thì bên này, Lý Tài Đô có thu hoạch rất khá.
Tuyệt chiêu ly gián cũng chỉ nảy ra khi anh phát hiện người đang trốn trong phòng bệnh chính là Lý Thịnh.
Về nguyên do mà ông ta xuất hiện ở đó thì chẳng phải bàn cãi gì, chắc chắn là ông ta muốn hãm hại Mẫn Văn.
Vì vậy, anh liền dùng chút thủ đoạn, bắt ông ta về nhốt trong Biệt phủ, lại bảo Quan Triết đi thuê ngay một diễn viên lồng tiếng đặc biệt, ngay trong đêm cho cô ta học theo giọng điệu của Tư Tiểu Lạc.
Cứ thế vậy mà có thể dẫn dụ Lý Thịnh khai ra tất cả, những lời thú tội đó được Quan Triết nhanh chóng ghi âm vào.
Bản ghi âm đó chính là chứng cứ bán đứng ông ta sau này.
Anh sẽ không bắt ông ta ngay mà muốn ly gián quan hệ giữa ông ta với Tư Tiểu Lạc.
Trong chuyện này, anh chỉ biết khoảng gần năm mươi phần trăm câu chuyện, song vẫn có thể nắm bắt lòng người, khiến ông ta răm rắp khai ra.
Ngay cả việc lục soát nhà của Lý Thịnh, anh cũng tương kế tựu kế chờ ông ta tự nói ra, sau đó trong thời gian ông ta bị đánh ngất liền sai người đi làm việc.
Đương nhiên việc này đã nói trước với Lý quản gia, bằng không với an ninh mà anh sắp xếp trong Tứ hợp viện, không phải muốn ra, muốn vào là được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...