Chẳng ngờ cớ sự này lại hoang đường đến vậy, từ thế giới này xuyên qua thế giới kia thì thôi, đằng này còn...
Tư Mẫn Văn vẫn ngờ ngợ lắm, cô thực sự không thuộc về nơi đây sao? Nhưng cô được sinh ra ở đây mà.
Lúc này, Thừa tướng mới bình tĩnh suy nghĩ lại, bởi vì lúc nãy do quá mừng rỡ vì sự xuất hiện của cô cho nên cả ông lẫn ái thê đều quên mất lý do khiến cô trở lại nơi này.
Pháp sư Lạc Tăng đã nói cô có thể sẽ trở lại, nhưng ắt có nguyên nhân đằng sau.
Đồng thời ngài cũng căn dặn, rằng nếu Tư Mẫn Văn trở lại nơi đây sẽ chỉ còn ở thể linh hồn, ngoài thân sinh của cô ra thì không một ai có thể nhìn thấy.
Bởi lẽ đó, ngay khi trông thấy cô, họ mới âm thầm giao lại việc thủ linh cho mẫu thân Tư Tiểu Lạc, âm thầm bảo nhau vào phòng để cho dễ bề nói chuyện.
Thừa tướng khẽ hắng giọng hỏi, ông có bộ râu trông rất oai hùng: "Ở đó con đã xảy ra chuyện gì sao? Cơ sự gì đưa con trở lại?"
"Thưa cha, con bất ngờ gặp phải một toán côn đồ...!là mấy bọn lưu manh chuyên đi làm việc không đàng hoàng.
Thật không may, con đã bị bọn chúng đâm."
Tư Mẫn Văn nhẹ nhàng thưa thốt, nghe xong, hai khuôn mặt ấy liền hiện lên vẻ bàng hoàng, không ngờ nữ nhi của mình ở nơi phương xa không rõ lại phải hứng chịu ấm ức, thiệt thòi như vậy.
Đáy lòng người cha, người mẹ phút chốc như là rỉ máu, song họ thấy cô nhàn nhạt tiếp: "Thực ra, con luôn tìm cách quay về, thậm chí trước đó con còn muốn nhảy lầu, tự tử.
Suy đoán của con đúng cha mẹ ạ, chỉ khi con chết hoặc gặp nguy hiểm, con mới có thể trở về phủ Thừa tướng này."
Sau nhát dao ấy, có lẽ cơ thể của cô đã chịu tổn thương, lâm vào tình trạng nguy kịch.
Không biết tình hình bên ấy như thế nào rồi? Thấy cô như vậy, chắc Thống đốc đau lòng lắm.
Tư Mẫn Văn bỗng có chút buồn, niềm vui nỗi buồn đan xen giữa hai sự việc, thật là khó tả.
Mẫu thân nắm tay cô, giọt nước mắt vương trên khóe mi đầy ướt át: "Mẫn Văn, con chịu khổ rồi."
Vì để gặp lại bọn họ, Mẫn Văn đã không màng mà nhảy lầu sao?
"Trở về là tốt rồi.
Nhưng Mẫn Văn, con phải mau chóng rời đi, ở lại đây lâu, con sẽ hồn siêu phách lạc..."
Giọng Thừa tướng đượm buồn, Tư Mẫn Văn mỉm cười nhẹ, đánh đổi bằng tính mạng mới có cơ hội xuyên về, dĩ nhiên cô không dễ dàng đi như vậy.
Ít nhất là khi cô còn chưa báo hiếu cha mẹ - phụ mẫu.
Tư Mẫn Văn lảng sang vấn đề khác: "Cha mẹ, đã mấy ngày trôi qua kể từ khi con ngã chết rồi ạ?"
"3 ngày."
"Thời gian ở đây trôi chậm hơn...!trong thế giới kia, con đã sống được ba tháng!"
"Thật vậy sao?" Nhìn nhau ngạc nhiên, hai ông bà đồng thanh hỏi.
"Vâng, lúc mới đầu, con còn lạ lẫm rất nhiều, song con lại thích ứng...!khá nhanh.
Lúc con tỉnh dậy, mình đầy thương tích, sau đó, con nghe mọi người kể lại rằng con bị côn đồ đánh."
"Phu nhân, ngài Lạc Tăng đã nói đúng, ngay cả chuyện này mà ngài ấy cũng tiên đoán trước được!"
Tư Mẫn Văn nhíu mày, sự tò mò đối với vị pháp sư kia ngày càng tăng cao.
Rốt ngài ấy là thần, là tiên hay là phật mà có thể nhìn thấy trước tương lai?
"Phải rồi Mẫn Văn, pháp sư Lạc Tăng nói con đã không may qua đời trước tuổi 18, phụ mẫu chúng ta không kịp làm lễ cho con.
Vì thế mới dẫn đến hậu quả, số phận của con ở thế giới ấy sẽ không được tốt, đặc biệt là việc bị tổn thương thể xác lúc mới qua...!ấy là chuyện đương nhiên."
Nhìn vẻ mặt u sầu của mẫu thân, Tư Mẫn Văn xót xa không thôi.
Cô biết họ lo cho mình, nhưng như họ đã nói, thế giới mà cô vốn nên sinh sống là thế giới hiện đại kia, nơi có những phương tiện tiên tiến bậc nhất, lối sống, quy cách ăn mặc khác lạ, phương thức xã giao cũng tồn tại nét khác biệt.
Chợt, cô nghe bà cất giọng thấp thỏm: "Ở đó con làm gì?"
"Con làm bảo mẫu mẹ à!"
"Bảo mẫu? Là...?"
Tư Mẫn Văn cười, cố gắng dùng từ ngữ mà họ hiểu để giải thích: "Là chăm sóc em bé, chăm sóc con của chủ, cũng gần giống với nhũ mẫu ở đây, chỉ là công việc của con được cung cấp sẵn mọi thứ, con không phải lấy sữa của mình nuôi con của chủ như là nhũ mẫu."
Hàng lông mày uy nghi của Thừa tướng cau lại, vừa nghi ngờ vừa khó tin: "Từng là thiên kim đích nữ mà lại phải đi chăm sóc con của người khác sao?"
"Mẫn Văn, con ấm ức rồi.
Gia chủ có bóc lột con không?"
"Gia chủ không bóc lột con, ngược lại còn đối xử với con rất tốt! Anh ấy là Thống đốc Ngân hàng của một nước, cha mẹ có thể hiểu là chức vụ của anh ấy cao, chuyên chỉ đạo và làm những công việc liên quan đến tiền tệ." Tư Mẫn Văn đem hết vốn từ của mình ra, giải thích ngữ nghĩa một cách đơn giản, trong sáng nhất cho họ hiểu.
Cô cũng chỉ biết sao thì nói vậy mà thôi.
"Hắn có gia đình chưa?"
Nhắc đến, Tư Mẫn Văn liền ngượng ngùng.
Cô mím môi giây lát rồi đáp: "Anh ấy chưa có gia đình, hiện tại con là bạn gái anh ấy."
"Bạn gái?" Thừa tướng nhăn mặt, một thời gian không gặp, cô đã thay đổi ít nhiều, hơn nữa ngôn ngữ cũng lạ, có vài từ mà ông cùng với ái thê đều phải đắn đó suy nghĩ.
"Ý con là bây giờ, con đang yêu đương với hắn, hai con...!đang có quan hệ nam nữ?"
Tư Mẫn Văn gật đầu trước câu hỏi xác nhận của mẫu thân, vị mẫu thân khựng lại, tiếp tục đón cú sốc mới.
Vậy là pháp sư Lạc Tăng lại đúng, chỉ ở nơi đó, cô mới gặp được người che chở, bao bọc cả đời!
Hai người đứng trên cương vị của đấng sinh thành bỗng chốc cảm thấy vui vui, buồn buồn.
Bấy giờ, họ vô cùng tò mò, không biết rốt cuộc vị Thống đốc ấy thế nào mà có thể khiến cho con của họ rung động, chân thành trao đi tình yêu, khi kể với họ về người ấy, ánh mắt còn hiện rõ tự hào, hãnh diện.
Mẫu thân âu yếm vuốt tóc cô, khóe mắt ầng ậng xúc động: "Mẫn Văn lớn rồi, biết yêu là gì rồi.
Chúng ta thấy mừng cho con!"
Tư Mẫn Văn nở nụ cười dịu dàng và biết ơn, nhưng trên mặt lại man mác.
Nếu cô không được phép ở lại đây, không thể sống cùng hai người, vậy thì khi cô thành gia lập thất chẳng phải họ sẽ vắng mặt hay sao? Trong khi khoảnh khắc đáng giá ấy, người cô muốn nhìn thấy chính là họ, muốn họ đưa cô về nhà chồng, chính mắt nhìn cô gả đi.
Từng dòng nước mắt cứ tuôn dài tỉ tê, được một hồi, ba người lại khóc.
Bình thường phụ thân cô luôn lạnh lùng, hà khắc, người khác đứng trước mặt ông, ba phần sợ hãi, còn bảy phần phải tôn trọng, kính nể, thế mà giờ đây, ông lại lộ ra một mặt yếu đuối của mình...
Tư Mẫn Văn thương họ, càng muốn đặt câu hỏi cho ông trời: Tại sao chuyện này lại xảy ra trên người cô?
Cô ôm chặt, tựa vào lòng của mẫu thân, cảm nhận sự ấm áp từ bà.
Qua hồi im lặng, câu chuyện lại tiếp.
"Mẫn Văn, dù có thế nào thì con luôn là con của ta! Hơn hết, cả ta lẫn phụ thân con đều mong con sống thật tốt ở thế giới đó, gả cho người mà con yêu, hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc, viên mãn.
Con không cần vì bất cứ lý do gì khiến bản thân phải chịu thiệt thòi, luật lệ nơi ấy chắc không khắt khe như Đại Đồ, con cũng không nên quá câu nệ những quy tắc không cần thiết mà chúng ta đã dạy cho con.
Chỉ cần con thấy vui, con hãy làm mọi điều mình thích, miễn sao không hối hận, không trái với lương tâm, không phụ công ơn sinh thành, dưỡng dục! Nơi này, hai tấm thân già nguyện ý thành tâm tích đức, bảo vệ cho con!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...