Đầu cành chim hót líu lo, buổi sáng, Tư Mẫn Văn lục lọi ví tiền của mình, móc ra được một số tiền nhỏ.
Đây có lẽ là tiền mà "Tư Mẫn Văn" trước kia tích cóp được, sau đó cô lại lấy thêm lương tháng này của mình để bổ sung vào.
Đếm đi đếm lại, không nhiều lắm, nhưng hy vọng sẽ đủ mua một chiếc điện thoại giá rẻ.
Tư Mẫn Văn mặc đồ rồi ra khỏi phòng, hôm nay là cuối tuần cho nên Lý Vân Phúc không phải đi học.
Cô để cậu bé ngủ nướng thêm một chút, tranh thủ đi ra ngoài với Tiểu Ban.
Từ sáng sớm đã không thấy Lý Tài Đô đâu, Tư Mẫn Văn đoán anh đã đi làm.
Hai người ra bến bắt xe buýt, mà muốn đi xe buýt thì cần phải quẹt thẻ để trả tiền.
Tư Mẫn Văn chăm chú nhìn rồi học hỏi, cô nhớ hình như trong phòng mình cũng có một chiếc thẻ y như vậy.
Thì ra đây chính là công dụng của nó.
Cảm giác ngồi trên xe buýt không thoải mái như xe bốn chỗ, ngược lại còn rất bất tiện.
Buổi sáng đông người chen chúc, có khi còn thiếu cả chỗ ngồi.
Đợi một lúc, cuối cùng cũng tới trạm dừng.
Tiểu Ban dẫn cô đến một quán điện thoại gần đó, vừa bước vào, Tư Mẫn Văn liền lóa cả mắt.
Vô số mẫu mã, dòng điện thoại mới được bày bán trong tủ kính, chỉ có điều Tư Mẫn Văn hoàn toàn mù mịt.
Đối với cô, điện thoại là cái gì đó rất xa lạ.
Tiểu Ban quan sát một hồi rồi nói với ông chủ: "Cho tôi xem chiếc đó."
"Đây sao?"
"Đúng rồi."
Đó là một chiếc điện thoại cảm ứng màu đen, kích thước bằng lòng bàn tay.
Tiểu Ban có vẻ khá rành, sau khi kiểm tra liền hỏi Tư Mẫn Văn: "Chiếc này tôi thấy ổn, còn cô thấy được không?"
"Tùy đi, cô thấy ổn là được."
Tư Mẫn Văn mỉm cười, tỏ ý chỉ cần phiên phiến, thế nhưng thực chất là cô chẳng biết gì cả.
Cô nghĩ, nếu đã sống trong xã hội hiện đại thì không thể thiếu được một chiếc điện thoại thông minh, thứ mà ngay cả một đứa con nít cũng biết dùng.
Vậy tại sao cô lại không biết?
Thế là Tư Mẫn Văn mới đi đến quyết định này, nhờ vả Tiểu Ban đưa mình đi mua điện thoại, tiện thể dạy cô cách sử dụng.
Có điều hai người vừa nghe giá xong liền ngã ngửa.
Ông chủ ra giá hơi cao, Tư Mẫn Văn nghĩ đến túi tiền eo hẹp của mình, lập tức thở dài thườn thượt.
Một người từng tiêu tiền không hề nhìn giá, không phải đắn đo, suy nghĩ như cô bây giờ lại phải âu sầu vì tiền.
Quả thật không chấp nhận được!
Tư Mẫn Văn không biết mặc cả, cô rầu rĩ định từ bỏ ý định nhưng lúc này Tiểu Ban đột nhiên lên tiếng: "Ông chủ, tôi thấy chiếc điện thoại này đã cũ rồi, chắc là có người từng đụng qua.
Vậy mà ông bán cái giá đó nghe được sao?"
"Đụng...!đụng qua gì hả? Chẳng phải là mấy người đến xem nhưng không mua như các cô đụng vào sao? Liên quan gì tới tôi!"
Sắc mặt ông chủ có chút căng thẳng, ông ta quát lớn mấy tiếng.
Thấy vậy, Tiểu Ban thả chiếc điện thoại xuống mặt bàn, sau đó khinh thường quay người.
"Vậy tôi đây không thèm mua nữa."
Chưa kịp bước đi, cô ta đã bị ông chủ rối rít gọi lại.
"Bán, tôi bán, cô muốn trả giá bao nhiêu?"
Tiểu Ban cười đầy đắc ý, sau khi thương lượng liền đến bước thanh toán.
Tính cả tiền mua chiếc điện thoại lẫn mua sim cũng chỉ bằng hai phần ba mức giá ban đầu mà ông chủ đưa ra.
Tiểu Ban thì thầm với Tư Mẫn Văn: "Như vậy ông ta vẫn còn lời đó."
Cô mơ màng gật đầu, mua bán còn có thể như vậy sao?
Những ngày sau đó, Tư Mẫn Văn tập làm quen với thứ gọi là điện thoại.
Nhờ Tiểu Ban, hầu hết các chức năng cơ bản cô đều đã biết dùng.
Chỉ là cô vô cùng hiếu kỳ với cách cập nhật thông tin của Tiểu Ban.
Tư Mẫn Văn hỏi, cô ta liền nói rằng bản thân dùng mạng xã hội.
"Sao cái gì cô cũng không biết vậy?"
Tiểu Ban nhíu mày, ngón tay chỉ vào đầu mình: "Không phải lần trước cô bị côn đồ đánh tới mức nhập viện, để lại di chứng gì chứ?"
Đối diện với nghi ngờ của cô ta, Tư Mẫn Văn khẽ cười, ánh mắt lúng túng, cảm giác sợ bị người khác phát hiện bản thân không thuộc về thế giới này.
Cô cố gắng trả lời tự nhiên nhất có thể: "Tôi cũng không biết nữa, dạo này đầu óc nó cứ lẫn lộn, quên trước quên sau như vậy đấy..."
Tiểu Ban thấy có điểm kì lạ, nhưng cô ta không nghĩ nhiều.
Con người ai chẳng có lúc đãng trí, huống chi Tư Mẫn Văn còn từng xô xát với côn đồ, ngã từ trên tường xuống, đập đầu chảy máu.
Dưới sự hướng dẫn tận tình của Tiểu Ban, cùng với sự tiếp thu nhanh chóng của Tư Mẫn Văn, chốc lát cô liền hiểu ra.
Do đó mới có sự tình, liên tiếp mấy ngày, Tư Mẫn Văn đều ngó lơ sự hiện diện của Lý Tài Đô.
Trừ những lúc chăm sóc Lý Vân Phúc là chuyên chú ra, còn lại đa số thời gian, cô đều tập trung lên chiếc điện thoại.
Bên ngoài trời, hoàng hôn đang đỏ dìu dịu, không khí mùa đông đã có phần ấm áp hơn.
Nhưng chỉ một lát nữa thôi, có lẽ trời sẽ lại giảm liên tục xuống mấy độ.
Sau khi từ phòng Lý Vân Phúc đi ra, điện thoại trong túi cô rung lên.
Tư Mẫn Văn không nhịn được mở ra xem, có một dòng thông báo mới hiện lên đầu trang.
Nam minh tinh tuyến 1 Trác Minh vừa đăng một ảnh mới.
Tư Mẫn Văn không theo dõi hắn, đây là Tiểu Ban nhấn theo dõi giúp cô, nói rằng chỉ cần thích ai thì sẽ làm vậy.
Yêu thích một người cũng có thể bày tỏ như vậy sao?
Trên ảnh là một người đàn ông mặc áo sơ mi, mấy cúc trên cùng đều cởi ra hết để lộ cơ bụng săn chắc.
Anh ta có một khuôn mặt điển trai, đào hoa, cộng thêm cách trang điểm mắt khói làm bật lên đôi mắt hờ hững, hiển nhiên là có sức cuốn hút lớn.
Tư Mẫn Văn tùy tiện nhìn qua, vô thức so sánh với một người, cảm thấy anh ta cũng không đẹp bằng người đó.
Bởi vì mải mê suy nghĩ, Tư Mẫn Văn không cẩn thận đâm trúng một vật gì đó.
Cô xoa xoa trán rồi chậm rãi ngước đầu, trái tim đột nhiên nhảy lên thình thịch.
Người mà Tư Mẫn Văn đâm trúng chính là Lý Tài Đô.
Anh lạnh lùng nhìn cô gái nhỏ bé trước mặt, anh để ý suốt mấy hôm, cô cứ ôm điện thoại, mỗi khi gặp anh còn chẳng buồn liếc nhìn lấy một cái, chỉ chào hỏi qua loa rồi cứ thế đi lướt qua.
Lý Tài Đô muốn kiếm cớ bắt chuyện với cô mà chẳng được.
Nghĩ đến, Lý Tài Đô có chút buồn bực, anh trầm giọng chất vấn Tư Mẫn Văn: "Cô xem gì mà chăm chú thế?"
"Tôi không xem gì cả!"
Phản ứng giấu điện thoại ra sau lưng của Tư Mẫn Văn cùng với vẻ chột dạ trong mắt cô càng khiến Lý Tài Đô tin rằng cô đang lén lút xem thứ gì đó bậy bạ.
Giây tiếp theo, Lý Tài Đô liền cúi người áp sát Tư Mẫn Văn, thuận thế đẩy cô vào tường, vươn tay muốn bắt lấy điện thoại của cô.
Tư Mẫn Văn hoàn toàn rơi vào thế bị động, hơi thở thơm mát của người đàn ông vấn vít xung quanh khiến cô lơ đãng đỏ mặt.
Điện thoại chớp mắt bị anh đoạt mất.
Ngay khi vừa nhìn thấy thứ trong điện thoại, hai mắt Lý Tài Đô bỗng chốc âm ỉ một ngọn lửa giận.
Sắc mặt anh tối sầm lại, khóe môi nhếch lên, nhưng không cười.
"Cô xem cái này? Một người đàn ông không mặc gì?"
Tư Mẫn Văn cảm giác nghẹt thở vì luồng khí thế tỏa ra từ người anh, nghe lời anh nói, hai má đỏ bừng.
"Rõ ràng anh ta có mặc đồ mà, tôi không thấy cái gì hết..."
Càng giải thích sao lại càng thấy sai trái thế này?
Tư Mẫn Văn quẫn bách đến mức ngồi thụp xuống đất, xấu hổ vùi mặt vào tay, hai vành tai nóng bỏng lộ ra bên ngoài đã tố cáo cảm xúc thật của chủ nhân nó.
Xấu hổ đến mức không còn mặt mũi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...