Đêm nay là một đêm u tối và lạnh lẽo, trong không khí tĩnh lặng bất chợt có tiếng mèo kêu.
"Meo...!meo..."
Âm thanh không khỏi khiến người ta sởn tóc gáy, nhưng không đáng sợ bằng âm thanh của người đàn ông lúc này.
Cô người hầu đứng trước mặt anh run rẩy, sắc mặt tái mét từ lâu.
Lý Tài Đô không làm gì nhưng cũng đủ dọa cô sợ hãi khiếp hồn khiếp vía.
Anh vòng tay đặt lên thành ghế, như bậc đế vương nhìn xuống phía dưới với khí thế áp đảo.
Một lát, anh chậm rãi hỏi cô ta: "Là cô cho rằng Tư Mẫn Văn quyến rũ tôi, nói cô ấy là hồ ly tinh?"
"Không...!tôi không có!"
Người hầu điên cuồng lắc đầu muốn thanh minh, thế nhưng liền bị một câu của Lý Tài Đô làm cho nghẹn đắng.
"Lời cô nói chính là ý đó!"
Không còn chối cãi được nữa, người hầu suy sụp khóc lóc, cô ta thừa nhận là bản thân có chút ghen tỵ với Tư Mẫn Văn nên mới nói vậy, nhưng cô ta không có ác ý.
Cô ta nghĩ, dù sao cũng chỉ là vài lời nói thôi mà, có thể gây nên chuyện to tát gì?
Vậy mà chẳng hiểu thế nào Thống đốc lại biết được chuyện cô ta ẩn ý sỉ nhục Tư Mẫn Văn.
Phàm là người làm trong Biệt phủ Thống đốc đều phải thuộc lòng ba nguyên tắc.
Thứ nhất là trung thực.
Thứ hai, phải biết giữ mồm giữ miệng.
Và thứ ba, không được bàn tán, đồn đại về gia chủ.
Người hầu này đã cùng lúc phạm phải hai điều, cô ta không quản được cái miệng, để cái miệng đi hơi xa.
Lý Tài Đô ghét nhất ai bàn tán không đúng sự thật về mình, cho nên hiển nhiên là hành động này đã chọc giận anh.
Hơn nữa, quan trọng là nó có thể đã vô tình làm tổn thương Tư Mẫn Văn.
Anh sẽ không để người nào trong phủ Thống đốc phải chịu thiệt thòi, dù người đó có địa vị như thế nào.
Lý Tài Đô nhếch khóe môi, cảm thấy cần thiết phải dạy cho những người làm khác một bài học, mà "giết gà dọa khỉ" là thích hợp nhất.
Gọi là "giết gà dọa khỉ" thực ra thì cũng không đúng lắm, nhưng kệ đi.
"Để tôi cho cô biết thế nào là đồn đoán linh tinh."
...
Ngày hôm sau, trong Biệt phủ rộ lên tin cô người hầu này đã bị đuổi việc vì không làm vừa lòng Thống đốc.
Chỉ một câu không vừa lòng nhưng có người lại vẽ thêm râu, thêm cánh cho nó.
"Nghe nói cô ta ăn trộm nên bị đuổi việc.
Nhắc mới nhớ, tôi thấy cô ta cứ lén la lén lút ra vào nhà bếp mấy lần, xem ra lần này bị Thống đốc bắt tận tay, không chối được chứ gì!"
"Phải đó, phải đó.
Mà các cô biết gì không? Tôi còn từng thấy cô ta quở mắng thiếu gia nữa."
"Trời, ai mà biết đâu được.
Bình thường thấy cô ta cũng hiền lành, chỉ hơi lắm chuyện chút thôi, ai ngờ lòng dạ lại độc ác tới vậy, ngay cả trẻ con cũng không tha.
May là bây giờ cô ta bị đuổi việc rồi..."
Chứng kiến mọi người đang nói những điều không hay về mình qua camera, người hầu mới ý thức được bản thân đã sai trái tới nhường nào.
Chỉ trong phút chốc, cô ta đã trở thành loại người vô đạo đức, hám tài trong mắt những người này.
Người quản lý phòng camera nhìn cô ta lắc đầu đầy ngao ngán, anh ta khẽ thở dài: "Chuyện mình làm ra thì phải có gan chịu thôi."
Ai bảo cô ta lanh chanh?
Ai bảo cô ta hóng hớt?
Anh ta đoán không lâu nữa, những người đang hả hê nói xấu người hầu này ở một góc nào đó cũng sẽ có kết cục tương tự.
Thống đốc chắc chắn sẽ không chừa một ai!
Giờ thì cả đám đều bị phạt rồi.
Sau khi người hầu ra khỏi phòng, một tốp lại một tốp những người khác bị đẩy vào trong.
Bọn họ đều được xem video ghi lại cảnh mình đang mỉa mai, châm biếm cô người hầu nọ.
Tất cả biểu cảm, thái độ đều được ghi lại vô cùng đặc sắc.
Đám người xem xong mà cảm thấy thẹn, mặt ai nấy hết xanh lại trắng, chỉ biết cúi gằm không dám ngẩng mặt.
Đương lúc căng thẳng, quản lý phòng camera bỗng bồi thêm: "Các người có muốn xem mình bị nói xấu thế nào không?"
Có lẽ chỉ khi đích thân trải qua chuyện đó thì mới hiểu rõ cảm giác của người trong cuộc.
Bọn họ có thể ở bên ngoài tùy ý phán xét, tùy ý bôi nhọ, muốn phán gì thì phán, thiện ác tốt xấu, nói cho hả hê, không quan tâm đến cảm nhận của người đó, nhưng khi chính mình bị đối xử như vậy, họ lại bất bình, uất ức, thậm chí là phẫn nộ, tổn thương.
Trên đời này lại tồn tại những chuyện thật nực cười!
Đám người đổ mồ hôi, lo lắng, đa phần là không dám xem, cuối cùng chỉ đành nhắm mắt chờ đợi hình phạt.
Có điều tiếp theo lại không có chuyện gì xảy ra cả.
Tên quản lý truyền lại mệnh lệnh của Lý Tài Đô: "Thống đốc bảo các người hãy về suy nghĩ cho thật kĩ, sau đó thực tâm sám hối."
Nói đoạn, gã lại cười lạnh: "Còn nếu không thích thì cũng chẳng sao, các người biết tính cách của Thống đốc mà...!Ha ha, cứ bình tĩnh, cứ thoải mái!"
Từng câu từng chữ dọa đến tâm can bọn họ, nhắc bọn họ phải nhớ rõ bản thân là ai, làm việc ở đâu, chủ nhân mà mình đang theo có địa vị gì.
Đó là Thống đốc, người đứng đầu ngành ngân hàng trong nước chứ chẳng phải là người thường.
Thứ không thiếu nhất là tiền, thứ có trong tay là quyền, thứ khiến người khác phải ngước nhìn là uy, thủ đoạn khiến bọn họ tâm phục khẩu phục...!anh lại càng có thừa.
Trải qua sự việc này, trên dưới Biệt phủ đã được chỉnh đốn đàng hoàng.
Không một ai dám ho he bất cứ chuyện gì ngoài lề, chuyện của mình mình làm, sống có nền có nếp.
Người hầu kia cũng không hề bị đuổi việc như lời đồn.
Cô ta tìm lúc rảnh để gặp Tư Mẫn Văn.
Thấy cô đang ngồi trong nhà bếp nghiên cứu thực đơn cho Lý Vân Phúc, cô ta thận trọng lại gần.
"Mẫn Văn, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Tư Mẫn Văn ngẩng đầu lên: "Tiểu Tán, vừa hay tôi đang có chuyện nhờ cô.
À, cô nói trước đi."
Cô nghiêm túc lắng nghe điều Tiểu Tán sắp nói, nhưng không ngờ cô ấy lại xin lỗi mình.
"Xin lỗi, Mẫn Văn à...!tôi không nên cho rằng cô đã quyến rũ Thống đốc.
Tôi đúng là hẹp hòi, nông cạn, thiếu suy nghĩ, chưa tìm hiểu gì mà đã vu oan cho cô.
Tôi thật sự xin lỗi!"
Tiểu Tán cảm thấy hết sức có lỗi, cô ta chỉ mong Tư Mẫn Văn sẽ tha thứ cho mình.
Nhưng Tư Mẫn Văn chỉ nở nụ cười nhẹ nhàng: "Không phải chuyện gì xin lỗi cũng là xong, mỗi người đều phải tự chịu trách nhiệm với những gì mà mình làm ra.
Hy vọng về sau cô sẽ cẩn thận hơn!"
Phẩm giá đối với một người là rất quan trọng, phẩm giá bị bôi bẩn thì còn giá trị gì nữa.
Tư Mẫn Văn vẫn chấp nhận lời xin lỗi của cô ta, bởi điều đó còn nằm trong giới hạn của cô.
"Nào Tiểu Tán, bây giờ tôi cần cô giúp.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...