Alai cúi xuống xoa đầu mèo, hiền lành vô hại mà cười rộ lên, “Chúng ta là hàng xóm nha, tốt thật.”
Cửa thang máy tới tầng của bọn họ, Vân Chức và Alai chân trước chân sau bước ra, Vân Chức quay đầu đang định tạm biệt hắn thì Alai đã mở miệng trước.
Alai một tay ôm Bụng, một tay chỉ chỉ cửa phòng căn hộ của mình, liếm liếm môi, tròng mắt màu xanh xám nhìn Vân Chức hỏi: “Cậu giúp tôi với Bụng hai lần, tôi có thể mời cậu ăn cơm không? Tôi sẽ làm đồ ăn Trung Quốc.”
Vân Chức nhìn ánh mắt của hắn, ngắn ngủi do dự hai giây rồi nói: “Tôi vừa ăn cơm chiều về, giờ ăn sẽ không ngon.” Cậu cười một chút, nói: “Dưới lầu mới mở một tiệm bánh ngọt, cậu bảo thích ăn đồ ngọt, nếu không chúng ta cùng đi thử được không?”
Alai tươi cười dừng một chút, hắn gật gật đầu, nói được.
Vân Chức sờ soạng cái bụng phẳng lì của mình, đi theo Alai vào lại thang máy, xuống lầu.
Nói ăn cơm chiều nói là nói dối.
Cậu và A Lai mới gặp mặt lần thứ hai, không thân quen gì lại đến nhà người ta ăn ké sẽ rất xấu hổ.
Hơn nữa, để đảm bảo an toàn, Vân Chức sẽ không đi vào nhà người lạ một mình.
Vân Chức gọi dưa bở ngàn lớp và một ly sữa bò nóng, còn Alai gọi Tiramisu.
Vân Chức thu hồi lại tầm mắt trên cái dĩa trên bàn, cúi đầu ăn miếng dưa bở ngàn lớp.
Trước kia lúc cùng Nhất Tỉnh đi ăn điểm tâm ngọt, bọn họ sẽ cho đối phương nếm thử món của mình.Hơn nữa mỗi lần Vân Chức ăn thử đều cảm thấy đồ Phương Nhất Tỉnh gọi ăn ngon hơn cái của mình một chút.
Vân Chức xắn một muỗng nhỏ, không cho phép bản thân sa vào hồi ức tốt đẹp.
“A, Bụng lại nhảy lên đùi tôi rồi.” Vân Chức cười cúi đầu, gãi gãi dưới cằm của bé mèo trắng.
Bụng cuộn lại thành một đống nhỏ ở trên đùi Vân Chức, lười nhác vươn đầu lưỡi nhỏ phấn nộn liếm tay cậu.
“Bụng rất thích cậu.” Alai nhìn mèo nhỏ ăn vạ trên người Vân Chức nói.
Alai cười: “Trừ tôi ra thì chỉ có cậu Bụng mới bằng lòng cho sờ.
Những người khác Bụng đều không cho chạm vào.”
Nghe xong lời này, Vân Chức càng thêm thích Bụng: “Vinh hạnh của tôi haha.”
“Chức Chức cậu thích Bụng à?” A Lai đột nhiên hỏi.
Nghe thấy hắn kêu tên của mình, Vân Chức sửng sốt một chút, ngay sau đó phản ứng lại cậu bị nhận ra cũng là bình thường, “Rất thích, Bụng được cậu chăm rất tốt, thật đáng yêu.
Những người sẵn sàng dành nhiều thời gian cho mấy động vật nhỏ rất đáng kinh ngạc, cậu rất có tình yêu thương.”
Alai yên lặng nhìn cậu, phục hồi tinh thần chớp nhẹ mắt, cúi đầu.
Ăn tráng miệng xong, Vân Chức tạm biệt Alai ở hành lang ngoài cửa rồi vào căn hộ.
Ngày mai phải tiến tổ đóng phim, buổi tối Vân Chức dành thời gian học cùng lão sư dạy diễn xuất qua video, tắm rửa xong lại xem kịch bản hai giờ rồi ngủ thiếp đi.
Sáng ngày hôm nay đi tới đoàn phim, Vân Chức chào hỏi nhân viên công tác rồi bước vào phòng trang điểm, một bên chờ thợ trang điểm cho mình, một bên xem kịch bản.
Buổi sáng phải quay cảnh diễn đầu tiên đó là hai vai công thụ chính phối hợp với nhau ——Gặp lại nhau tại rừng hoa đào.
Một giờ sau, Tiết Như Dã ngồi vào vị trí bên cạnh cậu, để thợ trang điểm khác makeup cho mình, Vân Chức lễ phép gặp đầu chào hỏi, sau đó tiếp tục xem kịch bản.
Tiết Như Dã mắt nhìn kịch bản trong tay cậu chất đầy ghi chú và đánh dấu, ý vị thâm trường mà câu môi cười một chút.
Bộ phim lấy chủ đề và bối cảnh cổ trang mưu lược, nội dung là một Vương triều không có thật.
Một hoàng đế bù nhìn xinh đẹp yếu ớt bị Nhiếp Chính Vương điều khiển.
Là câu chuyện về Hoàng đế bù nhìn liên thủ với đứa con nuôi của Nhiếp Chính Vương cũng chính là Đại tướng quân đương triều cùng nhau lật đổ Nhiếp Chính Vương.
Vân Chức diễn vai hoàng đế bù nhìn.
Thay quần áo xong bước ra khỏi phòng thay đồ, Vân Chức ngẩng đầu, nháy mắt làm mọi người ngơ ngác.
Chuyện xưa kể rằng trước đây có một một hoàng đế bù nhìn , long bào to rộng cũng chỉ để khoác bên ngoài, không có đeo đai lưng, bên trong mặc tơ lụa đơn màu hơi trong suốt, chọc cho người nổi lên tâm tư.
Đuôi mắt Vân Chức được điểm phấn hồng, xứng với đôi mắt chứa màu thiên nhiên của cậu, không khỏi làm cho nhân tâm không màng thế đạo mà nổi lên dục vọng, khó trách Nhiếp Chính Vương sau khi biết được con rối hoàng đế là Omega giả Alpha liền muốn đem hắn chiếm cho riêng mình.
Không ai có thể thích hợp diễn nhân vật hoàng đế và ánh mắt đào hoa tình sáng như ngân hà xinh đẹp này hơn so với Vân Chức.
Tiết Như Dã một thân trường bào huyền sắc khoanh tay nhìn trong chốc lát, vẻ mặt hài lòng, trong tay hắn cầm kịch bản lấy từ chỗ nhân viên công tác, đi qua đưa cho cậu.
Vân Chức thấy mặt bìa, nói: “Tôi có kịch bản.”
Tiết Như Dã: “Đây là bản đã sửa đổi.”
Vân Chức nhận lấy, mở trang đầu ra, cậu liền nhíu mày thật chặt.
Lật tiếp trang sau, sắc mặt càng ngày càng khó nhìn.
Kịch bản mới…… Sao lại nhiều cảnh thân mật đến thế…… Cảnh đầu chính là cảnh giường chiếu! Sau đó còn có năm sáu cảnh hôn và cảnh diễn trên giường!
Vân Chức cũng không phải không muốn diễn thân mật, cốt truyện yêu cầu, cậu sẽ không cự tuyệt, nhưng tăng thêm suất diễn này rõ ràng không hợp lý, cũng không cần thiết.
Kịch bản đầu chỉ có một cảnh mịt mờ hôn môi, cho nên Vân Chức mới miễn cưỡng tiếp thu chính mình diễn cùng Tiết Như Dã .
Cảnh diễn thân mật lộ liễu táo bạo như vậy, quay xong cũng sẽ bị cắt .
Nghe nói có vài diễn viên sửa kịch bản hỗn độn lên, Vân Chức cuối cùng cũng được thấy.
Vân Chức siết chặt tay cầm kịch bản đến trắng bệt, cậu tức giận hạ giọng hỏi: “Anh là người sửa?”
Tiết Như Dã cười, ý cười lộ rõ ràng, “Tôi là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này, đạo diễn cùng biên kịch cũng muốn kiếm cơm.
Suất diễn mới thêm cậu không có kinh nghiệm, để tránh khi diễn NG nhiều lần thì cậu nên sớm mau mau tìm tôi đối diễn.”
Vân Chức im lặng cười lạnh một tiếng.
Tiết Như Dã là muốn khinh nhục cậu như vậy sao?
Cậu không muốn cùng hắn quay mấy thứ này.
Tuy nhiên phí hủy hợp đồng và phí bồi thường rất cao.
Dù cậu có chịu bồi thường gấp 10 lần thù lao nhưng công ty bên kia cũng khó giải thích.
Vân Chức khẽ cắn môi, rối rắm mười phần.
Tiết Như Dã: “Như thế nào? Không chịu diễn?” Hắn cười nhạo một tiếng, thấp giọng nói: “Bộ phim đầu tiên diễn mà vì nguyên do cá nhân làm trái với ước định, cậu nói coi về sau hình tượng của cậu trong mắt các vị đạo diễn đó là cái gì?”
Vân Chức tức giận đỏ mặt: “Anh……”
Tiết Như Dã nắm lấy tiền đồ của cậu, trên mặt nở nụ cười chờ cậu thỏa hiệp.
Vân Chức trầm mặc trong chốc lát, cảm thấy chuyện này trước tiên phải tìm đạo diễn Tạ thương lượng một chút.
Đang định đi qua cầm điện thoại trên bàn thì nghe được chung quanh thấp giọng kinh hô.
“Trời ạ, đột nhiên tung tin sốc như thế?”
“Phòng tui sập rồi*.”
*Sập nhà là chỉ đi hóng chuyện drama nhưng drama đấy lại của nhà mình
“Quy tắc ngầm, không tiếp thu thì cưỡng bách uy hiếp, đủ buồn nôn.”
“Móa, chó đội lốt người, đồ quỷ ác ôn.” Câu này chính là nhân viên công tác bên cạnh Vân Chức nói, người nọ không thể che giấu cảm xúc tức giận bùng nổ, tầm mắt bay thẳng đến chỗ Tiết Như Dã.
Vân Chức đưa mắt nhìn chung quanh một cái, cầm lấy điện thoại trực tiếp lên Weibo.
Hot search đầu tiên tiêu đề là #Tiết Như Dã quy tắc ngầm#.
#Tiết Như Dã mặt người dạ thú
#, #Tiết Như Dã bị nhiều bạn trai cũ tố cáo xâm hại#…… Chỉ xem tiêu đề cũng khiến cho cư dân mạng huyết áp tăng vọt.
Tiết Như Dã đương nhiên cũng nhận ra được bầu không khí xung quanh thay đổi, chuông điện thoại vẫn luôn réo, hắn vội vàng ấn nghe, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
“Kim Vân Chức lão sư, Tiết Như Dã, phiền đi qua đây một chuyến.” Người phụ trách lúc này vội vội vàng vàng đi tới hô một tiếng.
Vân Chức và Tiết Như Dã bị đưa tới một căn phòng khác.
Trong phòng, đạo diễn, các phó đạo diễn, nhà làm phim đều ở đây, còn có Phương Nhất Tỉnh, làm hai người vừa bước vào đều ngoài ý muốn.
Nhóm đạo diễn cùng sản xuất chen chúc ngồi trên ghế dài, Phương Nhất Tỉnh đơn độc ngồi trên ghế sô pha đối diện, âu phục xám khói, liếc mắt một cái nhìn ra là người có khí thế mạnh nhất trong phòng.
Vân Chức đột nhiên không kịp đề phòng cúi đầu đối mắt với anh mắt, trong mắt Phương Nhất Tỉnh nhìn thấy cậu vui mừng không che không giấu, đôi mắt Vân Chức bỗng chốc có chút cay.
Cậu hít hít cái mũi, cảm thấy phản ứng của mình thực mất mặt, lập tức cúi đầu.
Đạo diễn cùng sản xuất tuyên bố Tiết Như Dã bởi vì danh dự có vấn đề trái với ước định, không chỉ không thể đảm nhận vai công chính, mà còn phải chi trả tiền vi phạm hợp đồng.
Tiết Như Dã sắc mặt xanh mét: “Tôi là nhà đầu tư lớn nhất, các người làm như vậy không sợ tôi rút hết vốn sao!”
“Diễn viên và nhà đầu tư có vết nhơ chúng tôi đều không cần, huống hồ,” nhà làm phim dừng một chút, nhìn về phía Phương Nhất Tỉnh, “Chúng tôi đã kéo đến một nhà đầu tư khác.”
Nói xong, những người trong phòng coi Tiết Như Dã như là không khí.
Đạo diễn đứng lên tiếp đón Vân Chức đến gần một ít, trong mắt mang theo ý cười hóng chuyện, “Lại đây, Vân Chức, vị này cậu quen đúng chứ? Diễn vai chính công của chúng ta, còn có nhà đầu tư về sau chính là cậu ấy.”
Vân Chức hoàn toàn ngơ ngác nhìn Phương Nhất Tỉnh, bị Phương Nhất Tỉnh đột nhiên xuất hiện rồi còn tăng thêm hai cái thân phận bất ngờ nên có hơi không biết nên phản ứng như thế nào.
Vẫn là Phương Nhất Tỉnh đứng lên trước, khóe mắt đuôi mày đều mang theo vui sướng.
Anh vươn tay, cười nhẹ nói: “Vân Chức, đã lâu không gặp.” Anh rất nhớ em.
Kỳ thật cũng mới mấy ngày không gặp mặt…… Thì ra ngày hôm qua nói “Ngày mai gặp” là gặp theo cách này.
Vân Chức môi mấp máy vài cái, nắm lấy bàn tay quen thuộc, “…… Đã lâu không gặp.”
Tiết Như Dã không biết khi nào đã tức giận rời khỏi, đạo diễn gọi biên kịch tới, bảo cô trong vòng một buổi sáng sửa lại kịch bản như ban đầu .
Biên kịch ôm máy tính xách tay, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn và chờ mong, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm Phương Nhất Tỉnh với Vân Chức, liên tục gật đầu.
Đoàn phim phát sinh chuyện lớn, nhân viên công tác còn phải xử lý rất nhiều chuyện, cảnh quay buổi sáng bị dời lại đến buổi chiều.
Đạo diễn trước khi đi đem Vân Chức đẩy đến bên cạnh Phương Nhất Tỉnh, cười ha hả nói: “Buổi sáng không có việc gì, Vân Chức cậu mang Nhất Tỉnh đi làm quen một chút hoàn cảnh trong phim trường, thuận tiện ăn một bữa cơm đàm đạo cốt truyện ha.”
Liền…… được sắp xếp rõ ràng.
“Sau này lại làm quen phim trường sau, chúng ta có thể đi trước ăn cơm không?” Phương Nhất Tỉnh hơi hơi cúi người xích lại gần, cùng Vân Chức nhìn thẳng nói chuyện.
“Được, anh muốn ăn cái gì? Xung quanh đây em không quen thuộc lắm, để em thử tìm xem.” Vân Chức cầm di động lên chọc chọc gõ gõ.
Thân mật quá…… Hơn nữa Phương Nhất Tỉnh nguyện ý khom lưng cùng cậu nhìn thẳng nói chuyện bộ dáng rất đẹp, trong mắt như là chứa một cái hồ tĩnh lặng.
Phương Nhất Tỉnh: “Hôm nay muốn ăn cơm Tây không?”
Vân Chức: “Em đều có thể.”
Phương Nhất Tỉnh cười, “Anh đặt nhà hàng rồi, anh đưa em qua nhé.”
Vân Chức ngẩng đầu hỏi: “Nếu vừa rồi em nói không ăn cơm Tây, anh còn đưa em đi không?”
Phương Nhất Tỉnh cong mắt cười rộ lên: “Anh đặt mười hai nhà hàng khác nhau, em muốn ăn cái gì cũng có.”
“Vâng.” Vân Chức cúi đầu, nhịn không được cũng cong mắt cười rộ lên.
Vân Chức đem mũ khẩu trang mang đầy đủ, bao chính mình đến kín mít.
Phương Nhất Tỉnh chỉ tùy tiện đội mũ lên, cậu tay nhanh hơn não, giơ tay đè vành nón của Phương Nhất Tỉnh xuống thấp chút.
Làm xong động tác, cậu hơi sửng sốt, đem mu bàn tay rụt về phía sau.
Phương Nhất Tỉnh trầm thấp cười một tiếng, “Cảm ơn.”
Nhà hàng ngoại trừ bọn họ ra đều không còn ai hết, xem ra Phương Nhất Tỉnh đã bao hết nhà hàng này.
Vân Chức nhớ lại anh nói còn hẹn hơn mười nhà hàng khác, nháy mắt vì ví tiền Phương Nhất Tỉnh mà đau lòng.
“Hiện tại còn có thể hủy bỏ đặt trước ở các nhà hàng khác không?” Vân Chức nuốt nước miếng xuống hỏi.
“Được, anh đi hỏi một chút.” Phương Nhất Tỉnh cười làm bộ làm tịch gõ gõ vài cái trên di động.
Đặt trước có thể hủy bỏ, nhưng những nhà hàng đó không có khả năng sẽ hoàn lại số tiền ấy.
Thức ăn được mang đưa lên, Phương Nhất Tỉnh đem đĩa bò bít tết đã được cắt nhỏ của mình đổi qua đĩa mới cắt được một nửa của Vân Chức.
Vân Chức sờ sờ cái mũi, nhỏ giọng nói cảm ơn rồi lấy thịt bỏ vào miệng bắt đầu ăn.
Vân Chức ăn cơm chậm, Phương Nhất Tỉnh cũng không vội, theo cậu từ từ ăn.
Vân Chức ăn được kha khá, lau lau miệng, nhìn thấy Phương Nhất Tỉnh để chồng lớn văn kiện lên bàn.
Phương Nhất Tỉnh mở ra một phần, đưa tới trước mặt Vân Chức, “Đây là quan hệ ba đời nhà anh, nhà mẹ anh kinh doanh, còn nhà ba anh thì về chính trị với quân đội.”
Vân Chức chớp chớp mắt, khó hiểu hỏi: “Tại sao đột nhiên cho em xem vật riêng tư này thế?”
Phương Nhất Tỉnh: “Xin lỗi, anh có chút sốt ruột.
Muốn cho em hiểu biết về anh sớm hơn một chút cho nên mới…… Em không muốn xem thì anh lấy lại.”
Vân Chức đè lại tay Phương Nhất Tỉnh sắp lấy đi văn kiện, “…… Đừng lấy lại, em muốn biết.”
“Được.” Phương Nhất Tỉnh cười.
Một bản báo cáo gia đình khiến cho Vân Chức trợn mắt há hốc mồm, mỗi một người đều là nhân vật lớn người thường không thể chạm tới.
Xuất thân của Phương Nhất Tỉnh xuất sắc đến mức Vân Chức không thể tưởng tượng nổi.
Xác nhận rồi, cậu xuyên qua khẳng định là đồng nhân văn sủng ái Phương Nhất Tỉnh.
“Đây là phiếu điểm ở trường học của anh từ nhỏ đến lớn.”
“Đây là album ảnh.”
……
Vân Chức xem đến giữa quyển, nhìn vài tờ, vội vàng đậy lại đẩy trở về.
Mặt Vân Chức nóng bừng, “Sao anh lại nói cho em toàn bộ tài sản của anh chứ, còn có mật mã thẻ ngân hàng…… Cái này không thể tùy ý lộ ra.
Em lỡ thấy rồi, anh trở về đổi nó đi.”
“Được.” Phương Nhất Tỉnh nhìn cậu cười, “Anh đều nghe em.”
Vân Chức nhanh chóng tránh đi ánh mắt.
Không chịu được……
Cậu cảm giác được trái tim bắt đầu thình thịch đập loạn, nhanh chóng nhìn anh một cái, tầm mắt đảo liên tục, “…… Cũng không cần thiết đều nghe theo em.”
“Được.” Phương Nhất Tỉnh lại cười đáp ứng, trong mắt nhiễm chút ý cười, “Anh đây hiện tại có thể theo đuổi em không?”
“…… Được.” Lần này đến phiên Vân Chức nói được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...