Tôi Bị Omega Vạn Người Mê Đánh Dấu


Mấy thực tập sinh ăn cơm trưa xong vội vàng trở lại sân huấn luyện, vừa chờ nhóm lão sư đến vừa luyện hát luyện nhảy, một giây cũng chẳng dám ngừng.
Đúng một giờ chiều, Ôn Tiêu Tiêu cùng Âu Dương Dật đến.
Đại khái là sau khi xem xong màn trình diễn của tất cả thực tập sinh, biểu tình của hai người bọn họ trông rất nghiêm túc.
Lớp vũ đạo, lớp thanh nhạc tuy rất chi tiết nhưng ít tác dụng, nhiều học viên có cơ địa yếu, sức lực không thể nâng cao trong thời gian ngắn.

Hai người bọn họ sức lực có hạn không thể quan tâm hết đến mọi người, chỉ có thể cố gắng làm cho việc thực hiện mức độ tổng thể được hoàn thành tối đa hóa.
May là sau giai đoạn giữa nhóm thực tập sinh cũng không bỏ cuộc.
Nhóm lão sư đi rồi mọi người cùng nhau bàn bạc, quyết định để những học viên đã có cơ bản phụ đạo cho những học viên có nền tảng còn yếu.
Vân Chức, Triệu Kim Chiêu, Đường Hạc cùng hai thực tập sinh khác có trình độ vũ đạo tốt hơn những người khác thì phụ trách việc dạy vũ đạo.
Phương Nhất Tỉnh và các vocal khác chịu trách nhiệm chỉnh sửa thanh điệu của các thực tập sinh.
Dạy người khác so với tự học thì mệt hơn rất nhiều.
Cả buổi chiều rồi cộng thêm nửa buổi tối, Vân Chức đều ở giúp mọi người chỉnh sửa động tác, một câu oán hận cũng không có.
Mấy thực tập sinh khác thấy sắc mặt cậu tái nhợt đến đáng sợ liền thúc giục cậu nhanh chóng đi nghỉ ngơi, lúc này cậu mới trở lại phòng tập ban đầu.
Những người bạn của cậu còn đang chật vật, cậu không thể tự mình rút lui trước được.
Cậu dựa lưng vào tường ngồi, thong thả chớp mắt nhìn những người khác, tỏ vẻ lấy ý chí cùng bọn họ phấn đấu.
Cậu cảm thấy trong người nặng nề, mệt mỏi đến không muốn nhúc nhích, Vân Chức cảm thấy thể lực bản thân thật kém, chỉ mới hoạt động một chút đã thành như vậy.

Bởi vì hiện tại cậu là Omega sao?
Đúng nhưng cũng không đúng, những người khác có tinh thần hơn cậu nhiều.
Đó là do thân thể này quá mảnh mai thôi, cậu thật sự muốn bắt đầu tập thể hình…
Vân Chức nghĩ như vậy, mơ mơ màng màng rơi vào giấc ngủ.
Thời điểm Lý Viên Viên đi uống nước, liền chú ý tới Vân Chức đang ngủ nghiêng đầu sang một bên, liền cúi người gọi cậu, “Vân Chức? Vân Chức cậu ngủ rồi à.”
“Suỵt.” Phương Nhất Tỉnh vừa từ phòng tập khác trở về, thoáng nhìn thấy tiểu tử đang ngủ gật dựa vào tường, liền đi tới nhắc nhở Lý Viên Viên đừng đánh thức cậu, anh giơ tay nhìn đồng hồ, nhẹ giọng nói với đám người Lý Viên Viên: “Chúng tôi về trước.”
“Được được, trở về nghỉ ngơi cho tốt nhé, hôm nay cảm ơn các cậu.” Những người khác mỉm cười nói.
Phương Nhất Tỉnh ngồi xổm xuống, nhìn Vân Chức một hồi lâu, do dự không biết nên cõng hay là bế cậu.
Qua vài giây, anh khom lưng, đôi tay đặt ở trên eo Vân Chức, lúc đang muốn điều chỉnh thân thể của cậu thì Vân Chức nghiêng đầu một chút, hai tay vươn tới đặt trên cổ của Phương Nhất Tỉnh.
Giống như muốn ôm ôm.
Vậy mà hai mắt vẫn nhắm nghiền như cũ.
Phương Nhất Tỉnh nhướng mày thích thú.
Cho nên trong tiềm thức của bạn nhỏ Omega ngọt ngào này rất ỷ lại vào anh đúng không?
Phương Nhất Tỉnh cảm nhận được một tia ngọt ngào, tùy ý để đôi tay Vân Chức ôm lấy cổ mình, anh nâng mông Vân Chức đem người ôm lên.
Lý Viên Viên sững sờ, không chỉ hắn mà cả các thực tập sinh đều nhìn thấy bọn họ trên đường đi.
Thật sự là cái tư thế ôm một đứa trẻ này rất kỳ quái luôn á, tại sao đặt trên người bọn họ lại hòa hợp thế cơ chứ?

Rõ ràng buổi tối ngủ không ít, không có thức đêm cùng mấy thực tập sinh khác, vậy mà ngày hôm sau Vân Chức vẫn không rời giường nổi.
Chuông báo thức vang lên, Vân Chức ở trong giấc ngủ cau mày, từ đầu đến chân đều rút vào trong chăn.
Phương Nhất Tỉnh đứng ở mép giường xem xét hơn nửa ngày, thật sự là sợ Vân Chức ngạt chết.

Anh vỗ vỗ đỉnh đầu Vân Chức trong chăn, Vân Chức lại rụt vào trong một chút.
“Dậy thôi.” Phương Nhất Tỉnh cúi người nhẹ giọng nói: “Không dậy sẽ bị nhóm lão sư đào thải đó.”
Vân Chức vẫn không nhúc nhích.
Phương Nhất Tỉnh hết cách đành phải xốc một góc chăn lên, luồn tay vào đào người đang cuộn tròn này ra.
Rời khỏi ổ chăn ấm áp, qua một hồi lâu mí mắt Vân Chức mới giật giật, mở đôi mắt con lớn con bé ra mơ mơ màng màng hỏi: “Mấy giờ rồi anh?”
Phương Nhất Tỉnh: “7 giờ 35.”
“Không xong, bị muộn rồi!” Vân Chức tuột khỏi giường, lao vào phòng vệ sinh rửa mặt sạch sẽ, còn không quên nói với Phương Nhất Tỉnh: “Anh đi trước tập hợp đi, không cần đợi em đâu!”
Phương Nhất Tỉnh chậm rì rì đi đến cửa phòng vệ sinh, đứng quay lưng vào trong nói: “Còn 25 phút, bữa sáng anh đã mang về rồi, ăn xong rồi đi cũng không muộn.”
Sau khi tập hợp buổi sáng, lại đến giờ huấn luyện.
Buổi sáng 7 giờ ngày hôm sau, mọi người đã thu âm bài hát chủ đề trước máy quay đã được chuẩn bị trước trong phòng tập của mình.
Vân Chức và Phương Nhất Tỉnh đều hoàn thành bài hát chủ đề một cách trọn vẹn, Lý Viên Viên cũng làm tốt, nhưng có một bạn nhỏ trong nhóm vì quá lo lắng nên đã mắc lỗi ở phần đầu, sau đó vừa khóc nức nở vừa nhảy tiếp…
Chỉ có một cơ hội để quay video, nhóc ấy đã đoán trước được kết cục bị đào thải của mình, sau khi nhảy xong nhóc liền che mặt khóc rất to.

Lúc này nói cái gì cũng không thể an ủi được nữa, Vân Chức đi qua ôm ôm nhóc.
Sau khi video bài hát chủ đề được gửi, tất cả mọi người đều lạc lõng không muốn đi đâu, tất cả ở lại phòng huấn luyện chờ phán quyết cuối cùng.
Ba giờ sau, Dương Trác cùng bốn vị lão sư từ phòng họp trên lầu đi xuống, dáng vẻ rất nặng nề.
Rốt cuộc là nói lời chia tay.
Dương Trác lần lượt đọc tên các thực tập sinh không thành công trong bài hát chủ đề, các lão sư đưa ra lời khuyên và động viên, sau đó lần lượt chào tạm biệt họ.
Vân Chức đang đứng trong nhóm ba mươi thực tập sinh đủ tiêu chuẩn, hốc mắt ẩm ướt, giọt nước mắt trong vắt đọng trên hàng mi dài run rẩy sắp rơi xuống.
Thực tập sinh bị loại vẫy tay chào tạm biệt những người còn lại với một nụ cười mạnh mẽ, sau đó quay người rời khỏi trại huấn luyện.
Dương Trác: “Sự khác biệt chỉ là tạm thời.

Chỉ cần kiên trì với ước mơ của mình, tương lai các em rồi sẽ lại gặp nhau trên các sân khấu khác.

Những người còn lại phải tiếp tục chiến đấu với kỳ vọng của những em ấy, được không nào?”
30 thực tập sinh: “Được ạ!”
Dương Trác: “Tuần sau chúng ta sẽ có màn biểu diễn sân khấu đầu tiên.

Sẽ có 5.000 khán giả tham gia bình chọn, bình chọn trực tuyến cũng sẽ được mở khi tập đầu tiên của tuần này được phát sóng.

Tiết mục đầu tiên sẽ được đánh giá bởi các lão sư và sáu lão sư sẽ chọn năm bạn làm học trò.”
“Sáu lão sư ạ?”

“Đúng vậy, kỳ này sẽ có một lão sư bí ẩn giúp đỡ cho chương trình của chúng ta.” Dương Trác thần bí mà nhìn lối ra vào, “Bảy năm trước, anh ấy là ca sĩ kiêm vũ công có nhân khí cao nhất toàn bộ Hoa Quốc, 5 năm trước thành công biến hóa, dựa vào biểu hiện trong bộ phim điện ảnh《Thanh Long》anh đã đoạt được danh hiệu ảnh đế.

Mấy năm nay mỗi bộ phim anh ấy đóng đều thành công vang dội.

Người có thực lực vô cùng nổi tiếng này, các em biết anh ấy là ai không?”
Đường Hạc ở trong trí nhớ lục lọi một phen, kinh ngạc mở miệng, “Không thể nào không thể nào!”
Âm nhạc trên sân khấu vang lên, Alpha cao lớn anh tuấn nam tính từ lối vào chậm rãi đi tới.
Mày kiếm mắt sáng, mũi cao đầy nam tính.

Áo tây trang rộng rãi cùng quần jean thoải mái rất có loại dáng vẻ hào phóng, làm cho người ta không kiềm chế được có loại cảm giác anh tuấn tiêu sái.
Hắn giơ tay chào mọi người, cười nói: “Các em ngạc nhiên thế sao? Có phải đặc biệt bất ngờ không? Tôi cũng là một ca sĩ kiêm vũ công, có thể xem là tiền bối của các em đó.”
Người này đúng là Tiết Như Dã.
“Chào mọi người, tôi là Tiết Như Dã.”
Anh ta chào hỏi ba mươi thực tập sinh một cách ngắn gọn, híp mắt nhìn lướt qua đám người, ánh mắt hắn dừng một chút ở chỗ Phương Nhất Tỉnh, khóe miệng gợi lên một vòng cung, nụ cười không giải thích được cũng mở rộng ra một chút.
“A a a a a –” Nhóm Omega vì nụ cười quyến rũ của hắn mà hét chói tai.
Vân Chức đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Phương Nhất Tỉnh, cả người không nhịn được run rẩy.
Ác mộng của bọn họ, tới rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui