Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng
"......"
Cô giáo Hứa: "......"
Hiện tại trẻ con đều làm sao vậy?
Thần mẹ nó nữ nhân của ta.
Trời còn không có tối, như thế nào một đám đã bắt đầu mơ rồi?
Diệp Tang yên lặng ôm chặt túi nhỏ trong lòng ngực, không rên một tiếng nhìn hai đứa nhóc đang giương cung bạt kiếm.
Chỉ thấy Tô Thụy Thụy học cha cậu ngày thường ngồi trên ghế tổng tài lục thân không nhận, nhếch cằm, đắc ý nói:
"Tớ động đó thì làm sao vậy? Tang Tang lớn lên đẹp, về sau tới không chỉ muốn động cậu ấy, lớn lên tớ còn muốn cưới cậu ấy ~"
Diệp Niên Niên: "!!!"
"Cậu không thể cưới cậu ấy!" Cậu nhóc tức giận không phục mà phản bác, "Tang Tang quen tớ trước, cậu dựa vào cái gì mà ngồi bên cạnh cậu ấy?"
"Hơn nữa......" Diệp Niên Niên nhớ tới Thẩm Sơ Trần cùng Hoắc Nghiêu, yên lặng rụt rụt cổ, rầm rì nói: "Tớ cũng không dám cưới Tang Tang, cái loại người nhát gan như cậu khẳng định không xứng."
Tô Thụy Thụy cảm thấy chính mình bị người khác xem nhẹ.
Cậu đột nhiên đập bàn đứng lên, "Ai nói tớ không dám?"
"Tớ không chỉ có dám, tớ hiện tại là có thể cưới Tang Tang!"
Tiểu bá vương thoạt nhìn phá lệ không phục, cậu đứng lên trên cao nhìn xuống Diệp Niên Niên, phát ra khiêu khích hỏi lại: "Cậu dám sao?"
Nếu là đổi lại là trước kia, Diệp Niên Niên khẳng định cũng sẽ không cam lòng yếu thế.
Nhưng mà đối tượng nếu đổi thành Diệp Tang, Diệp Niên Niên đổi vị tự hỏi một chút.
Nếu sau này cậu thật sự cưới Tang Tang, tương lai cậu muốn gặp phải không chỉ có Hoắc Nghiêu phát rồ, còn có đại biến thái Thẩm Sơ Trần!
Ô ô ô.
Cậu bị ý nghĩ này làm cho hoảng sợ, lúng ta lúng túng lắc đầu.
Vẫn là tính, thôi bỏ đi.
Còn sống là tốt.
Tiểu Diệp Tang nghe vậy nghiêng đầu nghĩ nghĩ, do dự nói: "Nhưng là......"
"Ba ba nhà tớ sẽ đánh chết cậu."
"Thật sự nga." Sợ cậu không tin, tiểu gia hỏa còn khoa tay múa chân một chút ngẫng mặt vô cùng nghiêm túc: "Ba ba của tớ, bọn họ am hiểu nhất là giết người phóng hỏa nha."
"......" Nghe tiểu loli ngoan manh kia nói ra những câu hung tàn này, phản ứng đầu tiên của Tô Thụy Thụy chính là không để bụng.
"Ba ba của cậu là ai nha?"
Cậu không phục hừ lạnh nói, "Ông ấy không dám đánh tớ, ba ba của tớ là thị trưởng làm mưa làm gió."
"Cậu nếu đi theo tớ, về sau anh đây bảo đảm cậu được ăn sung mặc sướng."
Nghe được hai đứa nhóc này còn biết dùng thành ngữ, cô giáo Hứa ở bên cạnh đã che miệng phụt cười ra tiếng.
Diệp Niên Niên ở bên cạnh xoay xoay quai hàm, ánh mắt nhìn Tô Thuỵ Thuỵ trắng ra là tựa như đang xem kẻ ngu ngốc, "Ba ba của cậu tính là cái gì?"
"Cậu biết ba ba của Diệp Tang là ai sao?"
Tô Thụy Thụy nháy mắt, không để bụng: "Ai vậy?"
Lại nói tới bọn họ trong lớp trên cơ bản đều hiểu biết đại khái thân phận của lẫn nhau.
Duy chỉ có Diệp Tang mới tới còn không có người rõ ràng gia thế của cô bé.
Diệp Niên Niên đắc ý làm mặt quỷ, "Lêu lêu lêu không biết đi, tớ không nói cho cậu ~~"
Tô Thụy Thụy thẹn quá thành giận nói: "Cậu dám chơi tớ!!"
"Phanh" nhóc quâyh nháy mắt đánh thành một đoàn, ngươi đá ta một cái, ta đạp ngươi một chân, một đi một về nháo đến vô cùng vui vẻ.
Cô giáo ở bên cạnh rõ ràng đã tập mãi thành quen.
Hai đứa nhỏ này một lời không hợp liền đánh nhau cũng không phải chuyện ngày một ngày hai gì.
Cô giáo Hứa đau đầu đỡ trán, ôn nhu khuyên bọn họ, "Tô Thụy Thụy, Diệp Niên Niên."
"Các con đừng quậy được không?"
Hai cậu nhóc đang đánh nhau chuyên chú nơi nào nghe được.
Tô Thụy Thụy đột nhiên không kịp phòng ngừa bị đẩy một phen, bước chân của cậu hơi lảo đảo, không cẩn thận trực tiếp quét đồ trên bàn của Thẩm Ngôn An xuống đất.
"Xôn xao" một tiếng.
Nước cùng cơm hộp nháy mắt rơi đầy đất.
"......"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...