Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ba đứa nhóc tuổi không lớn đang vây quanh giá nướng BBQ, hứng thú bừng bừng nướng cá koi.
Mà lúc đó Thẩm Sơ Trần cũng hoàn toàn không biết cá koi của mình đã bị nướng.
Anh lúc này đang lười biếng nghe cấp dưới báo cáo, một đôi mắt đào hoa nhếch lên, có vẻ đang không tập trung.
Trợ lý Lưu gãi đầu, nói: "Boss.
Chúng tôi đã cho người đi làm xét nghiệm ADN của Mộ tiên sinh với tiểu tiểu thư."
"Chỉ là......" Cậu do dự một chút, "Ngài xác định muốn làm xét nghiệm sao?"
Nếu thật sự có quan hệ, vậy đau lòng biết bao?
Thẩm Sơ Trần lười biếng chống cằm, mắt đào hoa hơi híp lại, cười khẽ: "Làm."
"Làm xong gửi qua cho Mộ Sâm."
Anh không phải là loại người thích dài dòng.
Có thể nhìn ra được, Mộ Sâm rất có ý kiến với Diệp Tang.
Thẩm Sơ Trần từ trước đến nay đều quen vô tâm không phổi, đột nhiên có đứa con gái, làm anh không thể không chuẩn bị trước kế hoạch tương lai cho cô nhóc.
Ngay cả khi Mộ cẩu thật sự không thích, nhưng sau khi biết đó là con gái ruột, thái độ ít nhất cũng sẽ có chút chuyển biến.
Trợ lý Lưu sờ chóp mũi, than một tiếng.
Đều nói tiên sinh nhà bọn họ hỉ nộ vô thường, nhưng kỳ thật ở trước mặt tiểu tiểu thư, tiên sinh bọn họ xác thật rất dịu dàng.
*
Ba củ cải nhỏ đang xếp hàng ngồi ở bên nhau chờ cá nướng, còn Đoạn Cận Diễn đứng ở bên cạnh lẳng lặng nhìn bọn họ tự tìm đường chết.
"Mấy nhóc đêm không ngủ được, ra đây dựng giá nướng BBQ à?"
Tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, Đoạn Cận Diễn vừa quay đầu lại liền thấy được khuôn mặt vô cùng quen thuộc của Thẩm Sơ Trần.
Cậu khẽ cong khóe miệng, không có nhẫn tâm nói cho đối phương.
Này không phải là dựng giá nướng.
Là đang nướng cá koi của chú đó.
Tô Thụy Thụy nghe giọng nói quen thuộc, khó được mà chột dạ thẳng sống lưng, nhìn cá đã nướng xong, cậu trầm mặc không có hé răng.
Tiểu gia hỏa cũng cúi đầu, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Bé sợ bị đem lên than nướng.
Diệp Niên Niên là người phản ứng nhanh nhất, cậu tay mắt lanh lẹ đưa cá koi đã nướng qua, trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng: "Chú, cháu mời chú ăn cá."
Diệp Tang ngẩng khuôn mặt nhỏ, nhìn ba ba nhà mình tự nhiên nhận lấy cá nướng,
Đôi mắt đào hoa của anh khẽ nheo lại, vô cùng thoải mái cắn một miếng, tò mò nói, "Đây là cá gì? Thịt rất tươi."
"......" Mấy đứa nhỏ nhìn Thẩm Sơ Trần đang ăn ngon lành, hai mặt nhìn nhau, không ai dám nói.
Thẩm Sơ Trần nhìn thấy phản ứng của bọn họ thì hơi nhướng mày, "Như thế nào không nói?"
Mọi người: "......"
Tô Thụy Thụy nuốt nước miếng, nhìn Diệp Tang cùng Diệp Niên Niên ở bên cạnh đang đẩy nhau, cậu rốt cuộc vẫn đứng dậy.
Cậu nhóc hỏi: "Chú, cá ăn ngon không?"
Thẩm Sơ Trần nhíu mày, "Làm sao vậy?"
Không biết vì sao.
Anh đột nhiên có một loại dự cảm xấu.
Tô Thụy Thụy nuốt nước miếng: "Chú, cá koi ăn ngon không?"
Động tác của Thẩm Sơ Trần cứng đờ: "???"
Cá koi?
Cá koi gì?
Anh cứng đờ cúi đầu nhìn con cá bị mình ăn dư lại một nửa, khóe miệng giật giật, ngước mắt, không thể tin được, "Đây là cá koi của chú?"
Mấy đứa nhóc yên lặng gật đầu.
Động tác rất đều nhịp.
Thẩm Sơ Trần: "......"
Trầm mặc, là đêm nay khang kiều.
Nửa ngày, thanh âm nham hiểm của anh từ bên tai hai cậu nhóc nổ tung: "Diệp Niên Niên, Tô Thụy Thụy!!"
Sợ tới mức lòng bàn chân của hai cậu nhóc lập tức chảy mồ hôi lạnh.
Diệp Niên Niên giật mình một cái từ trên mặt đất nhảy dựng lên, không chút nghĩ ngợi trốn ở sau lưng Diệp Tang.
"Chú, thực xin lỗi chú......" Cậu trốn ở sau lưng cô nhóc, nhỏ giọng nói, "Con cá này tụi con nướng còn chưa kịp ăn mà chú đã ăn......"
Tô Thụy Thụy gật đầu, rụt cổ nói, "Không sai không sai."
Cậu lập tức nói lý, "Chú đánh chúng con chú chính là cầm thú!!"
Thẩm Sơ Trần tức giận đến mức đỉnh đầu đều nhanh bốc khói.
Anh nghiến răng nghiến lợi nói, "Lão tử hôm nay không đánh mấy đứa, ông đây chính là không bằng cầm thú!"
Mấy đứa ranh này, một ngày không đánh liền muốn leo lên nóc nhà lật ngói.
Đừng nhìn Thẩm Sơ Trần ngày thường hung dữ, anh vẫn là người biết chừng mực.
Anh hơi cười lạnh tóm lấy hai cậu nhóc, làm trò trước mặt Diệp Tang, đem bọn họ trói lên.
# cá là hôm nay nướng, người là hôm nay đi #
Liền trong đêm nay.
Hai tiểu bá vương vô pháp vô thiên này, lại lần nữa ở Thẩm gia trải qua một trận đau khổ dân gian tàn khốc.
......!
Ngày hôm sau mấy đứa nhóc sau khi đã trải qua một trận lòng người hiểm ác, rốt cuộc cũng chịu thành thật.
Ngoan ngoãn ngây người cả ngày, thứ hai cả đám lại bị đưa đến trường.
Cô giáo Lưu đẩy mắt kính, nhìn các củ cải nhỏ xếp hàng ngồi thẳng, không khóc không nháo, hơi hắng giọng nói, do dự chút, đột nhiên có chút không đành lòng nói cho bọn họ nghe chuyện độc ác này.
Rốt cuộc tiêm phòng đối đám nhóc này mà nói, thật đúng là có chút đáng sợ.
"Các bạn nhỏ, yên lặng một chút." Cô giáo vỗ cái bàn, ý bảo bọn họ im lặng lại.
Đám nhóc lập tức ngoan ngoãn ngồi yên, một đám háo hức nhìn cô giáo Lưu.
Cô hơi hắng giọng nói, chịu đựng cảm giác tội lỗi, nhẹ giọng mở miệng nói: "Hôm nay trường học của chúng ta yêu cầu kiểm tra sức khỏe cho toàn bộ học sinh."
Đám nhóc lắc lư đầu, theo bản năng mờ mịt.
"Kiểm tra sức khỏe là cái gì?"
"Kiểm tra sức khỏe làm sao?"
"Kiểm tra sức khỏe là gì?"
Một loạt các vấn đề ập xuống, làm cô giáo Lưu không khỏi xấu hổ cười cười, lo lắng đám nhóc này sẽ khóc, vì thế nhẹ giọng nói: "Kiểm tra sức khỏe là......"
"Kiểm tra sức khỏe là kiểm tra sức khỏe cho tụi con một chút."
......!Thuận đường đi tiêm một cái.
Nhưng mà.
.
Truyện Teen Hay
Chuyện này đối với mấy đứa nhỏ này mà nói không thua gì hủy diệt tính đả kích, cô vẫn là khó mà nói ra được.
Diệp Niên Niên lắc lư đầu, khờ dại hỏi Diệp Tang: "Kiểm tra sức khoẻ chơi vui không?"
Cô nhóc ngoan ngoãn lắc đầu, "Tang Tang không biết."
Bé cũng chưa từng kiểm tra sức khoẻ.
Những đứa trẻ bên cạnh bắt đầu bàn luận sôi nổi vì đây là lần "khám sức khỏe" đầu tiên, nhìn thấy những khuôn mặt tươi cười này, Thần Dao trở nên trầm mặc.
Bé rất muốn biết, chờ lát nữa bác sĩ chích, mấy đứa này còn cười được hay không.
Trẻ con đều sợ chích, đây là điều không thể nghi ngờ.
Tội nghiệp đám nhóc này không hiểu gì hết, còn tỏ ra phấn khích vì không phải đến lớp.
"Chị ơi ~" cô nhóc sờ sờ đầu nhỏ, mắt mèo đen láy trong vắt, mềm mại hỏi: "Kiểm tra sức khoẻ có vui không?"
Thẩm Dao: "......"
Bé dùng ánh mắt đầy vẻ thương hại nhìn tiểu gia hỏa không biết gì, giơ tay tựa như một người chị dịu dàng đè lại chùm tóc trên đỉnh đầu của cô nhóc, rũ mi, lời nói thấm thía, "Cười đi cười đi, tranh thủ bây giờ còn cười được."
Đợi chút nữa phỏng chừng sẽ khóc.
Diệp Tang nghiêng đầu nhỏ, lúc này bé vẫn không hiểu ý tứ trong lời nói của Thẩm Dao.
Bé tựa như chim nhỏ cọ vào lòng bàn tay của đối phương, khuôn mặt trắng nõn hơi đè ở trên bàn, manh đến mức làm tim của các giáo viên đều tan chảy.
"Bác sĩ lần này tới khám cho mấy đứa nhỏ này, nghe nói là bên viện nghiên cứu." Cô giáo Hứa lẩm bẩm một mình, trong lòng vẫn có chút kinh ngạc.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
#KlaraHa1314.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...