Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~~
"Con trai của tôi thì sao? Tám tuổi, không thường xuyên khóc lóc tùy tiện."
Một bà mẹ khác thích thú nhéo má tiểu gia hỏa, mặt cực kỳ hâm mộ.
Thẩm Sơ Trần che lại mặt của con gái, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo, "Con gái nhà tôi là nhan khống."
Hàm ý là: Con trai cô không xứng với con gái tôi.
Từng người kéo con trai mình lại, đề tài đơn giản chính là muốn ôm đứa nhỏ đi.
Thẩm Sơ Trần khống chế bản thân, ngoài cười nhưng trong không cười từ chối hết: "Ngượng ngùng, con gái nhà tôi còn nhỏ."
Anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Mấy ông nội của nó muốn ôm nó còn phải xếp hàng, con trai của mấy người không hy vọng."
"......" Mấy bà mẹ nghe vậy, tiếc nuối xuống sân khấu.
Một đám tiếc hận nói "Đáng tiếc"
Thẩm Sơ Trần nghe được thì gân xanh trên thái dương giật mạnh, cả người đều không tốt.
Bất quá......!
Mấy bà mẹ này không nhắc nhở còn tốt, vừa nhắc nhở cũng nhận ra vấn đề,
Khuê nữ nhà mình mới bao lớn mà đã có mấy người tới hỏi vấn đề này.
Tính cách của trẻ em rất đơn thuần, Diệp Tang lại càng ngây thơ sạch sẽ, mai mốt lớn lên lỡ gặp phải tra nam thì làm sao bây giờ?
Đánh gãy chân hắn? Hay là trực tiếp bóp chết?
Thẩm Sơ Trần mới nhậm chức bố già đã bắt đầu lâm vào trầm tư.
Không đúng.
Cái này mà là trọng điểm hả?
Trọng điểm là con gái của anh tuyệt đối không thể yêu sớm.
Thẩm Sơ Trần nhàn nhạt thở dài, nhìn cô gái nhỏ mềm mại vô hại kia, đưa tay xoa đầu cô bé.
Diệp Tang đem kẹo bông gòn đã cắn được một nửa đưa cho thiếu niên bên cạnh, nghiêng đầu, mạnh dạn hỏi: "Oa oa ~ ăn kẹo không?"
Thiếu niên hoàn hồn lại, cặp mắt phượng khẽ cong, cười như không cười, "Em gái không sợ anh?"
Tiểu gia hỏa vừa nghe, nhịn không được rụt vào trong ngực ba ba nhà mình, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Ngươi, ngươi nếu không bán Tang Tang, sau này nhân gia sẽ đem tất cả kẹo cho ngươi."
Ngữ khí của Diệp Tang cực kỳ ấm ức.
Ô ô ô.
Không có ai là người tốt hết.
Mộ ba ba không thích bé, Hoắc Nghiêu ba ba muốn đánh mông bé, ngay cả Đoạn oa oa cũng muốn bán bé.
Thiếu niên nhìn khuôn mặt nhỏ nhăn nhó của Tang Tang, khóe môi cong lên, thành công bị chọc cười.
Cậu ghé sát vào cô nhóc, trên người của tiểu gia hỏa mang theo hương sữa ngọt ngào, đôi mắt của thiếu niên chậm rãi buông xuống, thanh âm hơi mềm, "Không bán em, sau này sẽ mang hết kẹo cho anh sao?"
Mắt mèo của tiểu gia hỏa sáng lên, liên tục gật đầu.
Thiếu niên bên tai có vẻ mỉm cười, thật lâu sau mới nghe được cậu đáp lại, "Được..."
Đôi mắt của Đoạn Cận Diễn hơi cong.
Cô nhóc này thật dễ lừa.
Ai cần kẹo của nó......!
Thấy hai đứa nhóc này to nhỏ với nhau, Thẩm Sơ Trần cũng không để ý nhiều, anh lúc này đang bực bội đối phó với mấy bà mẹ "khó tính tốt bụng" với khuê nữ nhà anh.
"Con gái còn nhỏ, không WeChat, không mua bảo hiểm.
Cút."
Đôi mắt đào hoa của anh nheo lại, táo bạo từ chối ba lần liên tiếp, lập tức chặn họng một đám đông đang muốn nói.
Anh lười biếng bế con gái lên, bước chân đi ra ngoài.
Tiểu gia hỏa hai ba ngụm liền ăn gần hết cây kẹo bông gòn, khuôn mặt mũm mĩm cọ vào ngực ba ba nhà mình, ngây thơ nói, "Ba ba, ăn không?"
Thẩm Sơ Trần rũ mắt, nhìn thấy tiểu gia hỏa cong mi mắt, nhếch môi cười, tiếp theo liền đem kẹo bông gòn còn dư lại ăn luôn.
Trong nháy mắt, anh bị ngọt ngào làm cong mi mắt, nhéo khuôn mặt mềm mại của Diệp Tang, cha già thở dài, "Con nít con nôi, đừng ăn nhiều đồ ngọt như vậy."
Anh cuối cùng cũng hiểu tại sao Hoắc Nghiêu với Mộ Sâm đều không thích cho cô nhóc này ăn nhiều đồ ăn vặt đến như vậy.
Đèn neon ở ven đường Đế đô lập loè, một người đàn ông cùng hai đứa nhỏ đặc biệt bắt mắt.
Thẩm Sơ Trần sờ cái bụng xẹp lép của tiểu gia hỏa, cười khẽ hỏi: "Đói bụng chưa?"
Diệp Tang ngoan ngoãn gật đầu.
Bé chỉ một quán nướng cách đó không xa, mắt lấp lánh nhìn ba ba nhà mình, nhẹ giọng nói, "Muốn ăn ~"
Thẩm Sơ Trần khẽ cau mày, nhìn quán nướng "Đơn sơ" kia, theo bản năng từ chối, "Con chắc thứ này có thể ăn sao?"
Tiểu gia hỏa gật đầu, cười cong mắt, "Ông nội của con dẫn con đi ăn nhiều lần rồi ~"
Bởi nhiều ông nội, mỗi người lại có một sở thích khác nhau.
Người thích văn hóa như Mộ gia gia rất thích ngâm trà trong bình giữ ấm.
Mà Diệp gia gia.
Đã từng là thiên hạ đệ nhất cao thủ võ lâm, tính cách tự nhiên cũng không câu nệ tiểu tiết, đối phương thường xuyên mang bé đi ăn mấy quán ven đường.
Tiểu gia hỏa mỗi lần ăn đều cực kỳ vui sướng.
"......" Chẳng qua mỗi lần về nhà cùng Diệp gia gia, đều bị một đám gia gia lên án mạnh mẽ.
Thẩm Sơ Trần nhéo mặt bé, hừ cười một tiếng, "Hoắc Nghiêu nghèo như vậy? Đưa con đi ăn mấy quán ven đường?"
"Sau này đừng theo tên đó, ba ba nuôi con, thế nào?" Anh cười cong mắt đào hoa, thấp giọng hỏi.
Cha con hai người ghé vào nhau, nhan sắc giá trị cao, Thẩm Sơ Trần tùy tiện tìm một quầy hàng ngồi xuống, anh lười biếng tiện tay, lấy mỗi thứ một loại.
Tiểu gia hỏa ăn rất sung sướng, lắc lư chân ngắn nhỏ, hai má phúng phính như chú chuột hamster.
Thẩm Sơ Trần tự nhiên cũng có chút đói bụng.
Hắn do dự một chút, cũng cầm lấy một xiên thịt dê.
Hương vị tốt hơn mong đợi.
Anh vốn dĩ ghét bỏ lúc này lại ăn ngon hơn bất cứ ai.
Đoạn Cận Diễn ngồi ở bên cạnh, đuôi lông mày nhếch lên.
Cậu cũng đã từng ăn, dĩ nhiên không cảm thấy BBQ có gì mới mẻ.
Chỉ là Thẩm Sơ Trần người này.
Có cần phải như vậy không.
Thẩm Sơ Trần ăn được một nửa, thấy con gái ngoan ngoãn như vậy, mắt đào hoa hơi chớp,thản nhiên lấy điện thoại từ trong túi ra, điều chỉnh góc độ, chụp ảnh rồi gửi cho các bạn bè trong giới.
Trước kia anh chưa bao giờ đăng bất cứ thứ gì lên dòng thời gian.
Danh sách bạn bè của Thẩm Sơ Trần tương đối nhiều, ngay cả hai người Mộ Sâm cùng Hoắc Nghiêu cũng có.
Tuy rằng quan hệ với Mộ Sâm không tốt, nhưng không ảnh hưởng tới việc bọn họ thêm WeChat nhau.
Không khác gì câu dù bạn lớn lên có đáng yêu, thì cũng không ảnh hưởng tới việc ba bạn đánh bạn.
......!
Thẩm Sơ Trần vừa đăng ảnh, Mộ Sâm liền có ảo giác đau lòng.
Anh cũng không có block Thẩm Sơ Trần.
Dù sao đối phương cũng không đăng ảnh hay gì, block hay không block cũng giống nhau.
Ai biết được hôm nay Thẩm Sơ Trần không chỉ đăng, mà là đăng về nhãi ranh Diệp Tang kia.
Mộ Sâm ngay lập tức tỉnh táo.
Anh nhìn chằm chằm vào cô nhóc đeo kẹp tóc con thỏ, mái tóc dài mềm mại chải thành đuôi ngựa xoăn kép, ngoan ngoãn cúi đầu cắn xiên thịt dê, biểu cảm có chút sung sướng.
Anh trằn trọc nằm trên giường bỗng nhiên ngồi dậy, rồi hừ lạnh một tiếng.
Thực phẩm rác rưởi.
*
Mà lúc này.
Hoắc Nghiêu đang ở nước ngoài xa xôi, hiển nhiên cũng lướt thấy tin này.
Anh nhìn bức ảnh trên với vẻ mặt vô cảm, nhìn thấy tiểu gia hỏa cầm xiên thịt dê, đang ngồi trong một quầy hàng nhỏ mà anh không biết ở đâu.
Đương nhiên, đây đều không phải trọng điểm.
Trọng điểm là con, gái, anh!! Đang ăn BBQ với tên cẩu Thẩm Sơ Trần!!
"Mẹ nó."
Anh thấp giọng mắng một tiếng, lập tức tỉnh táo không ít.
Đêm nay.
Có người xuân phong đắc ý.
Có người trằn trọc.
Có người thì đêm khuya lại tức giận vì con gái bị trộm đi.
~~~~~~~~~~~~~~~~
KlaraHa1314.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...