Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~~
Mộ Sâm chưa bao giờ cảm thấy trẻ con rắc rối như bây giờ.
Huyệt Thái Dương của anh giật giật một hồi, gằn từng chữ một cắn răng nói, "Kêu quản gia đưa cháu đi WC."
"Hiện tại, bây giờ, lập tức, cút cho đi ra ngoài."
......!Thật dữ.
Đôi mắt đen nhánh của tiểu gia hỏa xoay chuyển, chậm rãi mở miệng nga một tiếng, sau đó hất đuôi tóc, bỏ đi không quay đầu lại.
Vì quá buồn ngủ nên bóng dáng của cô nhóc không khác gì chim cánh cụt, nhìn khá là đáng yêu.
Mộ Sâm cũng lười quản nhóc con này, có chút bực bội nhắm mắt lại, trực tiếp đi ngủ.
*
Bởi vì phải đi học, nên sáng hôm sau Diệp Tang đã bị quản gia kêu dậy sớm, bé buồn ngủ chớp mắt, buồn ngủ đến nỗi suýt chút nữa thì gục đầu vào chén.
Ô.
Buồn ngủ quá.
Cô nhóc phấn điêu ngọc trác nâng khuôn mặt nhỏ lên, lông mi cong vút run lên, nhìn cực kỳ ngoan ngoãn.
Quản gia càng nhìn càng thấy mềm lòng.
Quá đáng yêu.
"Con gái của Hoắc gia chủ sao lại có thể ngoan như vậy a a a." Hầu gái ở bên cạnh che miệng, nhỏ giọng thì thầm: "Tôi còn tưởng là một cái Hỗn Thế Ma Vương, không nghĩ tới lại là một bánh bao nhỏ mềm mại."
Càng nhìn càng muốn ôm một cái rồi nhéo khuôn mặt đó rồi còn phải thơm mấy cái nữa.
"Xuỵt, nhỏ giọng chút."
"Ông chủ đến." Người bên cạnh thấp giọng xuống, ra hiệu cho cô ấy nhanh chóng câm miệng.
Ở Mộ gia ai mà không biết ông chủ ghét nhất là trẻ con.
Dám bàn tán trước mặt ngài ấy, không phải là tự đi tìm đường chết sao?
Mộ Sâm buổi sáng vốn là muốn đi thắng đến viện nghiên cứu, nhưng bỗng nhiên nhớ ra trong nhà hình như có thêm một vật nhỏ.
Hình như là khuê nữ không biết từ xó xỉnh nào chui ra của.
Đêm hôm qua trời tối mịt, cộng thêm việc hôm qua không có mở đèn nên anh cũng không biết mặt mũi của đứa nhóc kia ra sao.
"Này nhóc." Giọng của anh rõ ràng, nói chuyện nhẹ nhàng, không có chút cảm xúc nào,
Tiểu gia hỏa ngơ ngác quay đầu lại, một đôi mắt mèo trong veo đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của Mộ Sâm.
Chợt, con ngươi của Mộ Sâm gắt gao co rụt lại, khi nhìn khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác kia, nắm tay hơi rũ xuống của anh lại siết chặt một chút.
Một lớn một nhỏ nhìn nhau, đáy mắt phủ lên một tầng lạnh lẽo chói lọi.
Nếu nói Hoắc Nghiêu nhìn thấy Diệp Tang chỉ là đơn thuần xa cách cùng hờ hững, vậy Mộ Sâm chính là hoàn toàn chán ghét.
Cùng lúc đó.
Diệp Tang đồng dạng cũng thấy được mặt của đối phương.
Bé nâng khuôn mặt mềm mại, biểu cảm có chút ngây dại, vô thức lật chiếc túi vải nhỏ đeo trên eo.
Tiểu gia hỏa cúi đầu lấy ảnh chụp từ trong túi vải nhỏ ra.
Sau đó hậu tri hậu giác chú ý tới người đàn ông trong ảnh chụp hoàn toàn giống với chú trước mặt bé.
Cái miệng nhỏ của Diệp Tang hơi mở to, đôi mắt mèo khi nhìn thấy đối phương hoàn toàn mờ mịt.
......!Ba ba thứ ba sao?
Cô bé hơi nghiêng đầu, nghĩ đến muốn xác nhận quan hệ cha con phải yêu cầu xét nghiệm ADN, bé liền héo queo gục đầu xuống bàn một lần nữa.
Bé lại không có giấy xét nghiệm ADN.
Nói nhảm sẽ bị ba ba số ba đuổi ra ngoài rồi sẽ bị coi như bệnh tâm thần.
Diệp Tang vô lực rũ chùm tóc xuống, cảm thấy làm một bảo bảo quá khó.
Sau khi nhìn thấy Diệp Tang, Mộ Sâm vốn định rời đi liền cảm thấy đáy mắt lạnh lẽo, nghĩ lại chuyện xảy ra đêm qua, cuối cùng anh cũng hiểu tại sao khi nhìn thấy đứa nhóc này lại có cảm giác quen thuộc đến như vậy.
Thì ra là con gái của Thẩm Sơ Trần.
"Ba của cháu là Hoắc Nghiêu hay là Thẩm Sơ Trần?" Ánh mắt của anh mang theo vẻ chán ghét không chút nào che dấu, gằn từng chữ một nghi ngờ hỏi.
Anh không nhớ rõ kiếp trước Hoắc Nghiêu có con gái.
Cho nên Hoắc Nghiêu nói muốn để con mình ở nhà anh mấy ngày, Mộ Sâm cũng không thèm để ý.
Nếu biết đứa con gái trong miệng của Hoắc Nghiêu là Diệp Tang, anh lúc ấy sẽ không đồng ý.
Tuy nhiên, hối hận vào lúc này đã quá muộn.
Cho dù Mộ Sâm hận không thể bóp chết đứa nhóc này thì cũng phải nhịn cho đến khi Hoắc Nghiêu trở về.
Diệp Tang rung đùi đắc ý nói, "Hai cái đều là ba ba."
Mộ Sâm: "......" Anh cảm thấy có chút hoang đường cười một chút, hai mắt băng lãnh, lời nói nghe có vẻ đặc biệt mỉa mai, "Nhìn không ra, ba của cháu cũng nhiều thật."
Anh chỉ tưởng châm chọc tiểu gia hỏa một chút.
Không nghĩ tới đối phương ngược lại ngoan ngoãn gật đầu, ngây ngô lắc lư chân ngắn nhỏ, "Sau này sẽ càng nhiều."
"......" Mộ Sâm hơi nghẹn ngào trước logic thần thánh của đứa nhóc này, âm u nheo mắt lại nhìn sang chỗ khác.
Lập tức xoay người không nói lời nào đi vào thư phòng.
Anh sợ ở đây một hồi sẽ nhịn không được mà bóp chết con nhóc này.
Kiếp trước ba nó hại mình còn chưa đủ thảm sao?
Đời này lại tưởng để anh chăm sóc nó, đùa cái gì vậy.
Sớm muộn gì cũng phải nghĩ cách loại bỏ con nhóc này.
......!
Diệp Tang cắn bánh mì lát, quai hàm phồng to, nửa ngày tiểu gia hỏa trì độn nói: "Chú không ăn sáng sao ~"
Quản gia xấu hổ nhìn bé cười một cái, hoàn toàn không rõ cô bé này đắc tội ông chủ nhà bọn họ như nào.
Ngày thường cũng không thấy sắc mặt ngài ấy âm trầm như vậy a.
Quản gia ngồi xổm xuống, chủ động cười cố ý mở miệng nói: "Tiểu tiểu thư có thể mang bữa sáng cho tiên sinh được không?"
Ông đương nhiên có thể nhìn ra thái độ của ông chủ bọn họ đối với cô bé này không giống thái độ khi đối với những người khác.
Nói thực, quản gia vẫn rất chờ mong bạn nhỏ này đến để thay đổi tính cách của ông chủ bọn họ.
Tiểu gia hỏa cắn bánh bao nhỏ trong miệng, ngoan ngoãn gật đầu, "Vâng ~"
Giọng của bé mơ hồ không rõ, lộ ra sự mềm mãi.
Diệp Tang mặc một bộ váy hồng, trong tay bưng khay, lắc lư dựa theo vị trí mà quản gia nói, đi vòng vòng mất nửa ngày mới tìm được chỗ.
Trong lúc đó còn có không ít người hầu khiếp sợ nhìn, sợ cô bé không cầm nổi khay mà ngã xuống đất.
"Chú ơi, chú ơi ~" Bởi vì không rảnh tay, Diệp Tang chỉ có thể dùng mũi chân nhẹ nhàng đá cửa phòng.
"......" Huyệt thái dương của Mộ Sâm giật giật, nghe được tiếng của Diệp Tang liền cảm thấy đau đầu.
Cửa phòng anh không có khóa, con nhóc này đẩy một cái là có thể vào.
Cho nên Mộ Sâm không thèm để ý đến cô nhóc, nhàn nhạt rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm hạng mục kiếp trước của viện nghiên cứu không chớp mắt.
Đời trước hoàn toàn bị lợi dụng, ngay cả khi chết cũng là lưng mang tiếng xấu.
Mặt mày như họa của anh lạnh nhạt, thanh thoát như một bức họa vẽ bằng mực.
Mộ Sâm không muốn quan tâm đến hạng mục này, vì suy cho cùng, anh là người ích kỷ, không thể lấy ơn báo oán được.
Tiểu gia hỏa đá cửa một chút, thấy không có động tĩnh gì, bé phồng quai hàm chậm rãi muốn đem cửa đẩy ra.
"Chú......" Diệp Tang thò đầu vào, mắt mèo hơi sáng lên, cái miệng nhỏ cắn một cái bánh bao nhỏ, bé mềm giọng nói, "Chú muốn ăn sáng không?"
Mộ Sâm liếc mắt nhìn Diệp Tang một cái, vẻ mặt lãnh đạm: "Không ăn, cút đi."
Diệp Tang không duyên không cớ bị sỉ nhục một trận, khuôn mặt nhỏ trắng nõn nháy mắt có chút mờ mịt.
"Ngươi, ngươi mắng ta." Cái miệng nhỏ của tiểu gia hỏa dẫu một cái, bộ dáng rất không cao hứng.
Mộ Sâm cười lạnh một tiếng.
Nghĩ thầm.
Lão tử mắng chính là ngươi.
~~~~~~~~~~~~~~~
#KlaraHa1314
Thật sự thì mình cũng đã dịch tới chương thứ 200 rồi:)).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...