Chỉ cần nghe thấy giọng nói ấy thôi, người ta đã cảm thấy người bên trong không dễ gần gũi.
Cô mang tâm trạng lo lắng bước theo Vệ Trinh vào trong văn phòng.
“Phó Tổng Mặc, tiểu thư Kiều đã đến.”
Vệ Trinh vừa nói xong liền quay lưng rời khỏi.
Cửa phòng lại được ai đó khép nhẹ nhàng.
Trong chốc lát, cả văn phòng rộng lớn chỉ còn lại Kiều Miên Miên và người đàn ông đang cúi đầu ngồi trước bàn làm việc, chăm chú đọc tài liệu.
Đây là một căn phòng ngập tràn khí chất nam tính, hầu hết các đồ nội thất đều màu đen hoặc xám, rất đơn sắc và có chút u ám.
Chỉ có vài chậu cây cảnh mới tạm làm dịu đi sự đơn điệu của không gian trong phòng.
Người đàn ông cúi đầu bên chiếc bàn làm việc màu đen ấy...
Kiều Miên Miên lén ngước mắt nhìn một cái, liền cảm nhận được khí chất mạnh mẽ toát ra từ anh ta.
Dáng người anh ta rất tốt, mặc một chiếc áo sơ mi đen.
Vì anh cúi đầu, nên Kiều Miên Miên chỉ có thể thấy một phần dáng vẻ.
Dù vậy, cô vẫn có thể nhận ra nét mặt của anh rất sắc sảo, rõ ràng.
Ngay khi ánh mắt cô còn đang lưu luyến trên người anh, người đàn ông đột ngột ngẩng đầu lên.
Kiều Miên Miên bắt gặp đôi mắt sâu thẳm, lạnh lùng của anh.
Cô ngẩn ra, ánh mắt rơi vào khuôn mặt tuấn tú sắc sảo của anh, tim cô bất giác đập lỡ hai nhịp.
Cô chưa từng gặp ai đẹp trai như vậy.
Khuôn mặt người đàn ông ấy như được điêu khắc một cách hoàn hảo, từng chi tiết, từng đường nét đều không thể tìm ra một khuyết điểm nào.
Ngũ quan anh ta rõ ràng, sắc nét, với đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm như những vì sao băng, sống mũi cao, và đôi môi mỏng khép lại, gợi lên một đường cong quyến rũ.
Khí chất anh ta cao quý vô cùng, toát ra một luồng khí lạnh lẽo khiến người ta không khỏi rùng mình.
Gương mặt anh không biểu lộ nhiều cảm xúc, ánh mắt lạnh lùng, và dù cách một khoảng cách, Kiều Miên Miên vẫn cảm nhận được hơi lạnh toát ra từ người anh.
Khi đôi mắt như những vì sao lạnh ấy hướng về phía cô, cô ngừng thở vài giây.
Cô ngẩn ngơ nhìn anh, trong giây lát, đầu óc cô trở nên trống rỗng.
Cho đến khi bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp và quyến rũ: “Tiểu thư Kiều.”
Kiều Miên Miên mới hoàn hồn.
Nhớ lại lúc nãy mình đã ngây ngốc nhìn anh, mặt cô bỗng đỏ bừng, cắn nhẹ môi, bối rối nói: “Anh...!chào anh, Mặc tiên sinh.”
“Không biết tiểu thư Kiều tìm tôi có việc gì?”
Kiều Miên Miên như vừa tỉnh lại.
Nghe anh hỏi như vậy, cô mới nhớ đến mục đích của mình khi đến đây hôm nay.
Cô cố nén lại cảm xúc bối rối trong lòng, chỉnh lại suy nghĩ rồi lên tiếng: “Mặc tiên sinh, tôi muốn nhờ anh giúp tôi một việc.”
Mặc Dạ Tư nhướng mày.
Kiều Miên Miên cũng biết rằng việc mình bất ngờ nhờ vả một người lạ là điều kỳ lạ, nhưng vì Kiều Thần, cô không thể không làm vậy.
Cô im lặng vài giây, rồi nói: “Em trai tôi mắc bệnh tim, cần phải phẫu thuật ngay.
Tôi nghe nói Mặc tiên sinh từng là chuyên gia trong lĩnh vực này.
Tôi hy vọng...!hy vọng…”
“Hy vọng tôi có thể giúp em trai cô thực hiện ca phẫu thuật?” Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, Mặc Dạ Tư thay cô nói ra những lời khó mở miệng.
“Đúng vậy.” Kiều Miên Miên thở phào một cái, đôi mắt đầy sự van nài nhìn anh, “Xin Mặc tiên sinh giúp đỡ em trai tôi.
Nó mới chỉ mười chín tuổi, còn rất trẻ...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...