Lần đầu tiên Tô Chiêm nhìn thấy Văn Mặc là vào lúc học kỳ hai lớp mười.
Văn Mặc ở nước ngoài mấy năm, học kỳ hai của lớp mười hắn mới về trường cấp ba Dục Trạch.
Tô Chiêm đã sớm nghe qua danh tiếng của Văn Mặc, vừa mới chuyển đến trường không lâu liền đem các hotboy cũ của trường bẻ như cành khô làm họ lui xuống, chính mình lại ngoi lên làm nam thần vườn trường.
Mặc dù Tô Chiêm đã nghe tên từ lâu, nhưng vẫn chưa gặp mặt, cậu cảm thấy loại học sinh lạnh lùng có gia cảnh trâu bò này không có quan hệ gì với cậu, mãi cho đến tận lần cậu trốn học.
Học kỳ hai lớp mười, cậu so với lúc này càng kiêu căng khó gần, cậu đã sớm quyết định muốn học khoa tự nhiên, vì vậy cậu cố gắng học tốt các môn tự nhiên, trùng hợp hôm có tiết lịch sử vào thời điểm đó có một đội bóng đá cậu rất thích đi thi đấu, cậu liền dứt khoát trốn tiết để đi xem.
Cậu cầm theo di động đi thẳng một đường đến nhà vệ sinh, tính ở nhà vệ sinh đối diện xem hết trận thi đấu.
Lúc cậu đi vào nhà vệ sinh, trận đấu cũng đang vào thời khắc mấu chốt, cậu chỉ chăm chú lo nhìn vào màn hình, không nhìn đường không cẩn thận đụng vào người nào đó đứng cạnh bồn rửa tay.
Cậu lảo đảo lùi về phía sau hai bước, vội vã nhấn tạm dừng trận đấu, đối mặt với hắn xin lỗi: "Thực xin lỗi, cậu không sao chứ?"
Thân hình Văn Mặc cao to đứng cạnh bồn rửa tay che khuất đi ánh mặt trời, Tô Chiêm ngẩng đầu lên, nhìn thấy nam sinh đứng trước mặt cậu vóc người cao to đứng ngược sáng đang hơi híp mắt lại.
Con ngươi của nam sinh đen như mực trong suốt, mang theo vài phần lạnh lùng xa cách, cúi đầu nhìn Tô Chiêm, cả khuôn mặt của nam sinh dường như đang chìm vào u ám, vẻ mặt của nam sinh lúc thoạt nhìn qua không hề hung ác, nhưng Tô Chiêm cậu đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cũng không tránh khỏi dựng một trận tóc gáy sau lưng.
Có một loại cảm giác không tên vô cùng nguy hiểm.
Cậu nhìn...!từ trên xuống dưới...!nam sinh, không thấy trên người nam sinh bị thương chỗ nào, nhưng để bảo toàn tổng thể cậu vẫn là hỏi lại hắn: "Cậu không sao chứ?"
Ánh mắt của nam sinh nhìn vào khuôn mặt cậu, từng chút lướt qua mặt cậu, một lát sau mới mở miệng hỏi: "Bạn học nhỏ, cậu đây là cố ý sao?"
Thanh âm của nam sinh rất lạnh lùng, nhưng ý nghĩa của câu nói lại không thể miêu tả lên được.
Tô Chiêm cau mày: "Cậu có ý gì?"
Ánh mắt nam sinh hạ xuống, nhìn vào phần dưới của quần bò.
Phía khóa kéo của quần bò, bắp đùi trong bị làm ướt một mảnh, ướt tại ví trí hết sức khó xử lại còn rất ám muội.
Tô Chiêm sửng sốt một chút: "Đây là lúc tôi va phải cậu bị vấy nước vào chỗ đó ư?"
"Còn không phải như thế?" Nam sinh rũ mí mắt, "Tôi cũng không có sở thích đặc biệt này."
Tô Chiêm hỏi: "Xin lỗi, cậu nghĩ xem bây giờ tôi phải làm gì?"
Nam sinh nâng mí mắt lên, từ trên cao nhìn xuống chỗ cậu, ung dung thong thả nói: "Cậu giúp tôi lau khô."
Tô Chiêm thật sự có chút tức giận rồi, mấy ngày tháng sáu này, bên ngoài thật sự trời rất nắng, chỗ ướt trên quần bò sẽ rất mau khô, thực sự không cần để một người ngoài như cậu lau đến vị trí tư mật như vậy, nam sinh này nói như vậy là có ý gì.
"Như vậy đi." Tô Chiêm vội vã muốn xem nốt trận bóng, không muốn cùng đối phương dây dưa quá lâu: "Tôi va vào cậu là tôi sai rồi, tôi đồng ý sẽ bồi thường lại cho cậu, tôi ở lớp 10a4 tên Tô Chiêm, quần này cậu mặc ra ngoài cũng sẽ nhanh khô thôi, một lúc nữa lúc hết tiết 3 cậu tới lớp tôi lấy tiền là được.
Hoặc là nếu như cậu chán ghét cái quần này không muốn dùng nữa, cậu trực tiếp nói cho tôi số tiền, tôi có thể mua lại một cái khác trả cho cậu."
Ba của Tô Chiêm là Tô Bằng Sính có làm chút chuyện làm ăn, gia cảnh nhà cậu cũng khá giả, bình thường tiền tiêu vặt hằng ngày cũng nhiều, đền cho nam sinh kia một cái quần bó dưới cái nhìn của cậu cũng không đáng giá là bao, cậu bây giờ đang cần xem bóng gấp, không muốn dây dưa thêm cùng đối phương nữa.
Cậu nói xong, vòng qua nam sinh liền muốn vào phòng vệ sinh để tiếp tục xem bóng.
Nam sinh không cản cậu đi vào phòng vệ sinh, chỉ là khi cậu sắp mở cánh cửa phòng vệ sinh ra bỗng nhiên hắn gọi lại: "Tô Chiêm."
Tô Chiêm vào lúc này cậu đã không còn nhịn được nữa rồi, cậu ló đầu ra tức giận hỏi: "Còn có chuyện gì?"
Nam sinh nhìn cậu, đôi con ngươi đen như mực, mang theo cái nhìn không thấu cảm xúc.
Tô Chiêm vung tay, dứt khoát nói: "Cậu yên tâm đi, tôi đã nói là tôi sẽ làm, coi như là cậu muốn tôi bồi thường bằng tiền, tôi cũng không nói chuyện này với thầy cô, tôi không phải là con người nhàm chán như vậy."
Nam sinh híp mắt, ý tứ sâu xa hỏi cậu: "Cậu chắc chứ?"
"Tôi chắc!" Tô Chiêm xù lông, đều là nam sinh, sao mà có thể không biết vấn đề bên trong là gì, cậu tức giận nói: "Cậu có ý gì?"
Cậu nhất thời tức giận, không khống chế được âm thanh phát ra, nói hơi lớn, kết quả là được thầy chủ nhiệm Lỗ đi ngang qua nghe được
Chủ nhiệm Lỗ lớn giọng hỏi: "Ai đang ở trong nhà vệ sinh vậy? Đã vào lớp rồi mà còn không lên lớp."
Tô Chiêm: "......"
Cậu lập tức nghĩ đến việc chạy vào trong phòng vệ sinh đối diện để trốn, nhưng chủ nhiệm Lỗ đã đi vào rồi, sau khi nhìn thấy cậu liền lập tức gọi: "Tô Chiêm, đang là thời gian trên lớp em ở đây làm cái gì?"
khóe miệng Tô Chiêm giật giật, trong nội tâm vừa buồn rầu lại thù hằn, cậu trốn một buổi học muốn xem một trận bóng, kết quả thành không chỉ không xem được trận bóng ấ, ngược lại còn bị thầy chủ nhiệm bắt lại, có thể tưởng tượng được chính là một con cáo gia trưởng đang phê bình một con rồng làm phục vụ.
Cậu trừng mắt nhìn nam sinh kia một cái, đều là tại cái tên này, nói chuyện với cậu có vẻ đàng hoàng lắm nhưng trong đầu óc nhất định là muốn hãm hại cậu.
Cậu tức giận nhìn nam sinh, nhưng nhìn thấy chủ nhiệm Lỗ đi tới bên cạnh nam sinh ân cần hỏi: "Bạn học Văn Mặc, em thế nào rồi?"
"Không có chuyện gì." Vẻ mặt của Văn Mặc lúc này đã không còn mang theo thâm ý khác như lúc nãy, hắn nhanh nhẹn phong độ, lạnh nhạt nhưng lại không thất lễ đáp lại thầy chủ nhiệm: "Thầy Lỗ, em không sao, chờ chút nữa cha em liền tới trường đón em."
"Ôi, vậy là không sao là tốt rồi." Chủ nhiệm Lỗ cười hiền lành đối với Văn Mặc nói mấy câu, đến khi điện thoại di động của Văn Mặc vang lên cuộc nói chuyện mới dừng lại, thầy quay đầu lại nhìn Tô Chiêm, nặng nề mà hừ một tiếng: "Em rất có bản lĩnh nha, tại sao không lên lớp mà lại ở chỗ này? Em theo tôi, đi tìm giáo viên chủ nhiệm của em nói rõ ràng đi."
Thời điểm Văn Mặc nhận điện thoại, Tô Chiêm đã vô tình bị chủ nhiệm Lỗ mang đi, sau đó liền bị phạt phải gọi ba mẹ, viết bản kiểm điểm cùng phê bình.
Bởi vậy Tô Chiêm đặc biệt rất chán ghét Văn Mặc, cái gì mà nam thần vườn trường, đây chính là một con vịt lắm mồm với những ý nghĩ xấu xa, không thể đàng hoàng.
Nhưng hết lần này tới lần khác, cậu thử thăm dò đem chuyện này nói với bạn tốt của cậu là Phương Thập Thu, đối phương lại tỏ vẻ không tin còn nói nam thần vườn trường cao cao tại thượng lại còn lạnh lùng như vậy không thể nào nói như thế được.
Tô Chiêm phá lệ không nói gì, kìm nén một đống lửa đang cháy hừng hực trong lòng không nói ra được, bởi vậy hễ gặp Văn Mặc, sắc mặt của cậu liền chuyển biến từ tốt thành xấu.
Một Văn Mặc bại hoại hết lần này tới lần khác ở trước mặt mọi người đều là một bộ mặt lạnh lùng không cùng mọi người so đo, chỉ có khi cõng cậu thời điểm ấy hắn mới lộ rõ bản chất cầm thú, để cho cậu không thể nào phơi bày sự thật về hắn.
Vì vậy thù oán ngày càng lớn, tính ra cậu dỗi Văn Mặc cũng đã được mấy tháng.
Tô Chiêm thu hồi suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy phía sau gáy có chút ngứa, dường như là ở tuyến thể yêu ớt sau gáy, hôm qua cậu mới bị Văn Mặc đánh dấu tuyến thể.
Cậu có cảm giác hôm nay là ngày xui xẻo.
Sau khi tan học, trong thường thức của Tô chiêm bắt đầu tìm kiếm khí tức AO, trong ý thức cố gắng chú trọng ký hiệu tạm thời này.
Khi alpha ký hiệu tạm thời lên omega tức là alpha đó chỉ đem tin tức tố đó truyền vào tuyến thể của omega để động viên omega sắp đối mặt với kỳ động dục hoặc là omega đang trong kỳ động dục.
Khi ký hiệu tạm thời alpha sẽ theo đúng như bản năng đối với omega đó chăm sóc để qua thời kì sinh sản, chiếm làm của riêng, cướp đoạt cùng dục vong.
Ký hiệu tạm thời giữa alpha và omega cũng không kéo dài quá lâu, cụ thể là do số lần alpha coi omega ý chí như nào rồi mới quyết định.
Nhưng khi cân nhắc đến tình huống thực tế, nếu trường hợp alpha và omega đều không có cảm giác ham muốn đối với đối phương, đề nghị không nên tạo ký hiệu tạm thời.
Tô Chiêm xem xong liền xù lông, cậu như muốn điên lên.
What?
Văn Mặc đã làm theo đúng bản năng đối với cậu là ý tứ hứng thú muốn chiếm đoạt?
Cậu đã coi hắn là kẻ thù cũ, kết quả đổi lại là hắn không chỉ cho cậu một ký hiệu tạm thời mà còn muốn giữ cậu ở cạnh hắn?
Tô Chiêm cậu quả thực đang tức muốn ói máu đây.
Vừa vặn ngay lúc này, bạn học Triệu Tất Côn là một alpha sải bước đến chỗ cậu với bộ mặt nhăn nhó, thấp giọng hỏi cậu: "Tô Chiêm, cậu nói Văn Mặc lấy việc giúp đỡ mọi người làm niềm vui có thật như vậy không? Có phải là nếu như tôi bị bệnh hoặc là bị thương Văn Mặc cũng sẽ đưa tôi đến bệnh viện?"
Tô Chiêm không nói gì chỉ nhìn Triệu Tất Côn, cậu ngớ người ra nhìn tên alpha cao lớn thô kệch trên khuôn mặt hiện ra ý thẹn thùng.
Alpha bây giờ đều như vậy mà không kiêng kị gì sao, vẫn là nói đến Văn Mặc giấu đi cái đuôi sói đó quá tốt mà, thật sự hắn đã đạt đến ngưỡng tỏa ra mị lực hấp dẫn cả ba xu hướng tính dục ABO rồi hả?
Cậu nhìn đến Triệu Tất Côn xấu hổ đến nỗi hai tay xoắn xuýt lại với nhau, thật sự mà nói thật khó tiếp thu, nhưng cậu vẫn là một mặt nghiêm túc lại vừa chân thành mở miệng nói: "Bạn học Văn Mặc thật sự là lấy việc giúp đỡ mọi người làm niềm vui, nhất định cậu ấy đang hy vọng có thể giúp đỡ được các bạn học khác đang gặp khó khăn."
"Thật...!là thật ư....." Triệu Tất Côn nói đứt quãng, không biết hắn nghĩ tới điều gì mà lại đỏ mặt xoay người bước đi.
Tô Chiêm cười âm hiểm, cậu cũng không tin cậu làm Văn Mặc có nhiều chuyện để làm như vậy, Văn Mặc làm sao còn thời gian rảnh rỗi mà làm theo bản năng của alpha cái gì mà chiếm đoạt cơ chứ.
**
Không biết có phải kế hoạch có hiệu quả hay không, Tô Chiêm cảm thấy mấy ngày này đặc biệt trôi qua yên bình, Văn Mặc không suất hiện quấy rối cậu, cậu tạm thời cũng không muốn tìm Tô Bằng Sính để ngả bài, cậu vui vui vẻ vẻ mà hưởng thụ tiết thể dục.
Nhưng thật là không đúng dịp xíu nào buổi chiều thứ tư có tiết thể dục.
Cậu nhìn về phía sân bóng rổ, trong lòng đột nhiên hiện ra một bóng ma không tên, cậu quả quyết không chơi bóng rổ chạy đi mượn đôi vợt cầu lông sải bước vào trong sân vận động đánh cầu lông.
Nhưng bi kịch vẫn là đã xảy ra.
Cậu mới đánh được một nửa, một cảm giác không tên từ xương sống chạy xuống thắt lưng cùng chân làm hai chân cậu run rẩy, thở hổn hển, mặt câu nóng lên, giống như triệu chứng sắp đến kì động dục.
Điểm khác biệt duy nhất là lần trước cậu có thể ngửi được nhiều mùi hương kỳ lạ.
Cậu nhớ tới lời bác sĩ nói về vấn đề kỳ động dục của cậu không được ổn định, vội vã đem vợt cầu lông đưa cho bạn học bên cạnh, chính mình tự đi tới phía ghế dài trong sân bóng, lấy ra thuốc ức chế.
Cậu uống thuốc ức chế xong nhưng tình huống cũng không chuyển biến tốt hơn, chân cậu như nhũn ra, cậu cau mày nhìn bình nước chứa thuốc ức chế bên cạnh do dự không biết có nên uống thêm hay không.
Thuốc ức chế loại viên, cậu nghĩ có lẽ hiệu quả đến chậm không bằng cậu uống thêm.
"Cậu muốn uống thuốc ức chế?"
Không biết từ khi nào Văn Mặc đi đến bên cạnh cậu, còn đang cúi đầu nhìn cậu.
Thân thể cao to thuốc về alpha đang chắn đi ánh đèn phòng dục, hoàn toàn vây cậu lại.
Nhắc tới cũng thấy kỳ lạ, Văn Mặc vừa xuất hiện, cậu bỗng nhiên có cảm giác chân không còn nhũn ra cả người như được hồi phục lại sức lực.
Tác giả có lời muốn nói: hôm nay có hơi flag* (*tớ khong biết flag là gì:))
Tô Chiêm: Văn Mặc cậu theo bản năng gì của alpha muốn chiếm đoạt tôi, tốt nhất cậu nên dừng lại.
Văn Mặc: haha, cậu rất nhanh sẽ biết thôi, cảm ơn thiên thần nhỏ đã tưới dịch dinh dưỡng tặng tôi nha~
Cảm ơn tưới [ dịch dinh dưỡng ] tiểu thiên sứ:
Chúc Chúc 2 bình;
Vô cùng cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!!!
(Hen: tớ muốn xỉu lên xỉu xuống vì chap này:'().
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...