Văn Mặc nhíu mày, hai con ngươi đen kịt nhìn theo cậu trong phút chốc, giọng nói của hắn pha chút sự lười biếng: "Tôi muốn hỏi cậu trước, nếu cậu thật sự không muốn ở chung phòng với tôi, tại sao không nói với thầy chuyện cậu là omega?"
Tô chiêm nhất thời nghẹn họng, không nói được lời nào.
Một lát sau, cậu tức giận nói: "Mắc mớ gì đến cậu, đừng hỏi nhiều như vậy."
Văn Mặc yên lặng tới gần cậu, âm thanh ép xuống trầm thấp, lạnh lẽo như tuyết truyền tới bên trong tai cậu: "Nói như vậy, những người khác đều không biết cậu là omega, chỉ có tôi biết?"
Tô Chiêm bị nói trúng tim đen, cố tỏ ra mạnh mẽ nhìn Văn Mặc nói: "Không có khả năng, cậu...!cậu đừng nói linh tinh."
Ít nhất, bác sĩ cũng biết.
Văn Mặc cười như không cười nhìn cậu, lông mày hắn hơi nhíu lại, con ngươi sâu hoắm, khí tức hung hăng của alpha phả vào mặt cậu, hắn không nhanh không chậm nói: "Không nói linh tinh, tôi rất vui khi chỉ có tôi với cậu biết về bí mật nhỏ này."
Tô Chiêm suýt nữa đã giơ chân đạp hắn: "Không...!tuyệt đối không phải!"
Bác sĩ cũng biết tên cậu! (đoạn này tớ điền bừa vào thôi.-.
tại khó hiểu quá theo câu bên qt thì là "Bác sĩ cũng muốn có họ tên!" nên tớ để như này mong là ổn)
Văn Mặc chuyển đề tài, chậm rì rì hỏi cậu: "Tôi rất tò mò, tại sao cậu lại kháng cự lại tôi như thế?"
Kháng cự lại ba chữ này được hắn nói ra nghe rất nhẹ nhàng, đáng tiếc Tô Chiêm cậu không để vào tai.
Tô Chiêm xùy một tiếng: "Văn Mặc, cậu thấy tôi từ trước đên nay đều cợt nhả nói hết chuyện này đến chuyện khác, tôi không ghét cậu thì còn ghét ai?"
"Nhưng mà......" Văn Mặc kéo dài âm cuối, không biết là vô tình hay cố ý, tin tức tố mùi gỗ thơm ngát của hắn được phóng thích ra, vừa vặn có thể làm cho Tô Chiêm ngửi thấy được: "Ngoại trừ việc tôi nói với giọng điệu đau khổ kia, tôi cũng chưa thật sự làm gì xấu xa với cậu.
Ngược lại là cậu, cậu lén mua áo của tôi, bịa đặt về tôi nói với những bạn học khác là tôi lấy việc giúp mọi người làm niềm vui, làm cho bây giờ có rất nhiều bạn học dựa vào đủ mọi loại lý do tới nhờ tôi giúp, nếu như nói về việc thật sự tạo ra tổn thương, thì hẳn là cậu làm nhiều hơn......"
Tuyến thể của Tô Chiêm có chút ngứa ngáy, cảm nhận được mùi hương tin tức tố quen thuộc cậu nổi lên một trận bất an nhảy nhót trong lòng.
Tuyến thể của cậu phát ra phản ứng khác thường làm cho hành động thái độ của cậu có chút ảm đạm, những gì Văn Mặc nói đều nhắm trúng vào tim đen của cậu, nghe cũng cảm thấy rất có lý, đầu óc cậu trống rỗng, có chút chột dạ nói: "Được rồi...!được rồi, tất cả những gì cậu nói đều...!đều..."
Cậu suy nghĩ khó khăn, lại không nghĩ ra nguyên do vì sao.
Cũng may mà Văn Mặc cũng không để chuyện này vướng bận trong lòng, trực tiếp quyết định nói với cậu: "Buổi trưa tôi sẽ giúp cậu chuyển đồ đạc.
Tôi sẽ bảo vệ cậu thật tốt......!bảo vệ cả bí mật về chuyện cậu là omega nữa." (Nghe thì thấy kiểu nghĩa hiệp lắm, nhưng sao tôi thấy mùi nguy hiểm vậy:>)
Văn Mặc để lại câu nói có ý tứ xâu xa rồi xoay người rời đi, nét mặt hắn cao lãnh, con ngươi đen kịt mang theo sự tự tin chiếm hữu của alpha
Omega đã bị hắn đánh dấu, sao có thể ở cùng phòng với alpha khác được chứ.
Tô Chiêm như trên mây trở lại phòng học, mãi đến tận khi cậu đặt mông xuống ghế cậu mới load được, cậu thấy cậu thật giống như đang bị Văn Mặc gài bẫy, cuối cùng cũng bị Văn Mặc hắn lôi lôi kéo kéo chuyển phòng mà không có một chút phản kháng.
Tên Văn Mặc này đích thực là một con sói đuôi lớn, nhìn thì cao lãnh lạnh lùng nhưng trên thực tế hắn so với hồ ly còn giảo hoạt hơn.
Tô Chiêm hậm hực nghĩ, đích thị là cầm thú khoác lên lớp da người muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
Vào tiết 3, tin tức cậu chuyển phòng ký túc lan truyền đến toàn trường, trường cấp ba Dục Trạch khối 11 hầu như mọi người đều biết đến việc Tô Chiêm với Văn Mặc ở cùng phòng ký túc.
Phương Thập Thu vào diễn đàn trường mở một bài viết cho cậu xem: "Anh Tô, hiện tại mọi người đều lên diễn đàn trường cá cược cậu với Văn Mặc ở chung một phòng tình huống chung chung nào sẽ xảy ra ——"
Tô Chiêm mở bài đăng, liền phát hiện bài đăng đang nằm trên top, phía bên cạnh có một ngọn lửa nhỏ, có tên là: Trong ba tháng Tô Chiêm với hotboy ở chung một phòng sẽ có những chuyện hót hòn họt gì xảy ra ——
Người một nhà tương thân tương ái: Tôi cá 10
Tô Chiêm nghiền ép Văn Mặc: tôi cá 50
Văn Mặc thu phục Tô Chiêm: Tôi cá 1,5
Văn Mặc Tô Chiêm coi đối phương thành không khí: Tôi cá 1/2
Tô Chiêm trở thành chó liếm, Văn Mặc vẫn lạnh lùng như cũ: Tôi cá 1,5 (Đại khái thì cả đoạn cá cược này tui bịa ra đó:> hêh tại tui đọc mà đếch hiểu mô tê gì, "một bồi mười, một bồi năm mươi, một bồi hai, một bồi điểm ngũ" tôi để đây nếu mọi người có ý kiến đóng góp thì cứ việc thẳng thắn cmt vào đoạn này:3 để tui sửa liềng he)
Tô Chiêm xem xong, cậu tức muốn sôi máu: "Còn chó liếm, đám nguwoif này tại sao không tự đi mà làm chó liếm đi, tôi muốn báo cáo bài viết này!"
"Tỉnh lại đi, anh Tô......" Phương Thập Thu cẩn thận từng li từng tí nhìn Tô Chiêm: "Không ít bạn học đều bỏ tiền cơm vào để cá đâu, anh Tô à nếu cậu báo cáo bài viết này, nếu bị mọi người nhìn ra cậu sẽ trở thành kẻ địch của tất cả mọi người."
Tay Tô Chiêm nắm chặt lại một lúc,không biết cậu nghĩ cái gì, một lát sau liền nộ ra nụ cười âm hiểm: "Nếu bọn họ thích cá cược đến thế, vậy thì tôi sẽ để cho bọn họ thua hết sạch."
Tô Chiêm không chút do dự mà đặt cược lớn, chính là —— Tô Chiêm nghiền ép Văn Mặc.
Mí mắt Phương Thập Thu giật giật, trực giác nói không đáng tin cậy: "Đệch, Tô Chiêm, chúng ta có tiền cũng không thể nào tung phí như thế......"
Giọng nói của Phương Thập Thu dần dần nhỏ đi, hắn nhìn mặt Tô Chiêm thấy sắc mặt cậu khó coi, lúc này hắn mới nhận ra vốn dĩ hắn đã nói với cậu như vậy.
Tô Chiêm nặng nề "Hừ" một tiếng: " một tiếng, "Không phải chỉ là Văn Mặc thôi sao, lại còn muốn nghiền ép tôi? Chờ xem, tôi sớm muộn cũng sẽ làm cho cậu ta quỳ xuống đất gọi tôi một tiếng ba."
Phương Thập Thu nuốt nước bọt, không quá tin tưởng lời nói hùng hồn của Tô Chiêm, suy đi nghĩ lại, để an toàn, hắn đặt cược Văn Mặc với Tô Chiêm xem nhau như không khí.
Sau khi Tô Chiêm đặt cược xong, cậu liền trở lại bài viết, nhìn thấy đtặ cược được nhiều người quan tâm nhất là Văn Mặc thu phục Tô Chiêm.
Tô Chiêm: "......"
Các bạn học có mắt nhưng không có tròng, không chỉ không thể nhìn thấu được bản chất tao hóa của Văn Mặc, còn đánh giá thấp cậu ta.
Cậu tức không nhịn được, không thể không đăng nhập vào nick kèn trumpet, cậu vừa đăng nhập vào đã thấy mọi người trong nhóm bàn tán đang lo lắng cho Văn Mặc ——
Rainbow Sweets: Anh trai tôi sẽ ở cùng phòng ký túc với Tô Chiêm, tôi rất lo lắng cho anh ấy, hiuhiuhiuhiu.
A Hoàng: Cùng lo lắng +1 Không biết tại sao Tô Chiêm lại ghét Văn Mặc, không biết cậu ta có nhân cơ hội để bắt nạt Văn Mặc hay lợi dụng cậu ấy không......
Đảo Tự Do: Anh tôi là một chàng trai tốt bụng, nhìn mặt thì lạnh lùng nhưng thực ra lại là một người rất lịch sự nhẹ nhàng, tôi sợ anh ấy sẽ bị Tô Chiêm bắt nạt mà không nói được câu nào.
Hạnh Hạnh ngàn năm: Chúng ta phải tin Văn Mặc, anh ấy rất mạnh mẽ, làm sao có thể để bản thân chịu uất ức được? Chắc chắc anh ấy sẽ thu phục được bạn nhỏ Tô Chiêm.
Tôi chỉ chơi ADC: Cùng ý kiến với lầu trên.
Dao Dao: Tôi thực sự muốn biết xem Tô Chiêm đã làm gì để được ở cùng phòng với Văn Mặc, tôi cũng muốn a.....!(mơ đi gái)
Mười năm nóng lạnh: Tôi nghe nói là do thầy giáo chỉ định.
Tiền Côn: Chà, chuyện tốt như này sẽ không đến lượt chúng ta đâu.
Tô chiêm liếc một cái, trực tiếp thoát ra trở lại nick cũ, cậu không muốn xem lại.
Những kẻ phàm nhân này, sớm muộn cũng có một ngày cậu sẽ cho bọn họ biết bọn họ đã sai lầm như thế nào.
**
Nhưng mà người đã lập xuống các loại cờ tuyên ngôn Tô Chiêm trưa hôm đó đã bị Văn Mặc chặn ở cửa lớp.
Văn Mặc mặc áo sơ mi trắng phối với quần âu đen, áo của hắn có họa tiết với xếp nếp, tôn lên dáng người hoàn hảo của hắn.
Hắn đứng ở cửa lớp, như một tảng băng trong mùa xuân, có chút lạnh lùng nhưng không khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Đi cùng Văn Mặc còn có Tưởng An Hành, Tưởng An Hành nhìn vào lớp 11.7, chào Tô Chiêm.
Văn Mặc dùng ngữ khí thương lượng hỏi Tô Chiêm: "Hiện tại có thể chuyển đồ đạc của cậu sang phòng tôi được không?"
Tô Chiêm: "......"
Triệu Tất Côn đi đến bên cạnh cậu, ánh mắt đố kị nhìn cậu: "Bạn học Tô Chiêm, tôi thật hâm mộ cậu đó, tại sao người được phân ở cùng phòng ký túc xá với Văn Mặc lại không phải là tôi chứ, tôi là alpha, tôi cũng có thể a......!Văn Mặc đến tìm cậu có thành ý như vậy, cậu cũng đừng làm khó người ta."
Triệu Tất Côn rời khỏi lớp học đi ngang qua chỗ Văn Mặc, do dự một lúc, vẫn là cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Bạn học Văn Mặc, không biết tôi có cơ hội được ở chung một phòng ký túc với cậu không, tôi...!tôi rất gọn gàng, mỗi ngày tôi sẽ dọn dẹp phòng, cái gì tôi cũng làm.....
Văn Mặc lạnh nhạt nhìn về phía Tưởng An Hành một chút.
Tưởng An Hành lập tức hiểu ý, cười cười hướng Triệu Tất Côn nói: "Nào có đợn giản như vậy, nếu như trước đó Văn Mặc nói đồng ý, thì tôi với cậu ta đã sớm ở cùng một phòng rồi, chuyện như này sao có thể để chúng ta quyết định được, tất cả đều do thầy cô sắp xếp thôi."
Văn Mặc khẽ mím môi, vẻ mặt hắn mang theo vài phần cảm giác xa cách, cũng không hề có ý phủ nhận điều Tưởng An Hành nói.
Triệu Tất Côn mang theo vẻ mặt thương tâm bước đi.
Mọi người trong lớp đều ước ao có thể trở thành Tô Chiêm.
Tô Chiêm bị mọi người trong lớp nhìn chằm chằm cậu cảm giác như đang ngồi trên đống lửa chỉ cần duỗi cổ ra hay co rúm lại cũng sẽ bị thiêu đốt, tốt nhất là nhanh lên.
Dù sao Thầy Lư là tổ trưởng cũng đã quyết định rồi, cũng không có cách nào thay đổi được.
Cậu đeo cặp sách lên lưng, đi tới trước cửa lớp, dứt khoát nói: "Đi thôi."
Văn Mặc rũ mi mắt,vừa vặn nhìn thấy Tô Chiêm với mái tóc ngắn.
Cả người Tô Chiêm đều mang theo hơi thở của một thiếu niên tuấn tú, ánh mắt cậu cùng mái tóc màu nhạt hơn, cả người thoạt nhìn trông thật mềm mại, tuy rằng nhìn bên ngoài cậu giống như một tiểu yêu dễ xù lông, nhưng bên trong lại ngoài ý mà rất mềm mại.
Khóe môi Văn Mặc câu lên, ngón tay hắn khẽ nhúc nhích muốn xoa đầu cậu, nhưng hắn vẫn còn nhịn được.
Muốn người ta có thể nằm gọn trong tay mình, trước tiên không thể dọa làm người ta chạy mất.
Sáng nay cậu mới biết được chuyện cậu sẽ bị chuyển phòng ký túc, cho nên đồ đạc cậu cũng chưa có thu dọn được, việc đầu tiên làm sau khi cậu vào phòng chính là thu dọn đồ đạc.
Cận Minh Lỗi cũng nghe nói về chuyện của Tô Chiêm, hắn cố ý quay lại phòng thật sớm, thấy Tô Chiêm đang thu dọn đồ đạc, kinh ngạc hỏi: "Cậu muốn chuyển đi thật sao?"
"Bạn học Văn Mặc nói bây giờ giúp tôi chuyển đồ." Tô Chiêm miễn cưỡng nói thêm: "Cậu ta trực tiếp đến trước của lớp tôi, chặn tôi lại, làm cho cả lớp nhìn tôi với ánh mắt oán hận nếu tôi không chuyển thì như phạm phải tội ác tày trời, tôi có thể làm như nào được."
Văn Mặc bình tĩnh đứng ở cửa phòng, nghe được lời Tô Chiêm nói mí mắt hắn cũng không nâng lên, không thừa nhận cũng không phủ nhận lời giải thích của Tô Chiêm.
Cận Minh Lỗi nhìn đến vẻ mặt của Văn Mặc, một suy nghĩ không tên chạy trong đầu hắn nhảy lên một cái.
Văn Mặc nhìn thẳng Tô Chiêm, trong đôi mắt đen có cảm giác sâu thẳm lại u ám, mang theo sự chiếm hữu mà Văn Mặc hắn có lẽ cũng không để ý tới.
Bản chất của alpha ẩn chứa trong tận xương tủy sẽ theo bản năng mà muốn độc chiếm người mình thích.
Văn Mặc hắn phát hiện ra được là hắn có tình cảm đối với Tô Chiêm từ khi nào, trước đây hắn cũng không hề để ý tới.
Cận Minh Lỗi cảm thấy không ổn lắm, Tô Chiêm cứ hư vậy mà chuyển đến phòng ký túc của Văn Mặc, có thể sẽ bị ăn đến xương cũng không còn? (ôi ôi anh đừng lói thế)
Hắn đi tới bên cạnh Tô Chiêm, do dự mở miệng muốn khuyên cậu: "Tô Chiêm, cậu......"
Cận Minh Lỗi nhiên phát hiện những lời bản thân hắn muốn nói cũng không tài nào phát ra được.
Văn Mặc nheo mắt, tin tức tố thuộc về alpha mạnh mẽ phả ra hướng về phía Cận Minh Lỗi.
Cận minh Lỗi mấp máy miệng mà không nói được lời nào.
Sự đàn áp giữa Alpha luôn đến trực tiếp như vậy.
Cận Minh Lỗi đặc biệt ngạc nhiên, từ trước đến giờ quan hệ của hắn đối với Văn Mặc cũng không thân thiết, nhưng Văn Mặc sẽ không bao giờ sử dụng phương pháp ức chế lại tin tức tố để đối phó với Cận Minh Lỗi một cách thô thiển như vậy.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Tác giả lời muốn nói:
Văn Mặc: Cận Minh Lỗi ở cùng phòng với người yêu tôi, lại còn muốn nói chuyện với người yêu tôi khi người yêu tôi sắp dọn ra,lúc trước để em ấy ở lại phòng này tôi cũng không để ý đâu, nhưng trên người em ấy có thể sẽ dính rất nhiều tin tức tố của cậu ta......
Tóm lại: Tôi rất tức giận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...