Edit: Mei A Mei
Giữa Hồng Hoang, Hình Dã làm quen yêu sư Côn Bằng và một đám đồng tộc Phục Hy Nữ Oa.
Mặc dù trong lòng nhớ người ở Thanh Khâu quốc, cũng muốn trở về, nhưng lời nàng nói vẫn thành công khiến Hình Dã ngừng bước chân quay lại.
Hắn trông ra hướng Thanh Khâu xa xa.
Tình cảm dưới đáy đồng tử vàng nhạt càng thâm trầm: "...A Thấm."
Thanh Khâu quốc, người dưới thần mộc như có linh cảm.
Hai mắt nàng mở ra.
Nhưng chỉ trong chốc lát, nàng nhắm nghiền lại.
Hồng Hoang, Hình Dã thu hồi tầm mắt, đi ngược hướng với Thanh Khâu.
Hiện giờ, cuộc chiến giữa Vu tộc và Yêu tộc càng lúc càng kịch liệt.
Sinh linh đồ thán.
Hồng Hoang tràn ngập hơi thở chết chóc và máu tanh.
Điều đó khiến Hình Dã cảm thấy chán ghét.
Hắn chỉ muốn rèn luyện tại đất hoang này, sớm ngày tìm hiểu cái gọi là đạo để được trở về bên cạnh nàng.
Trong lòng cứ nghĩ vậy.
Thời gian vạn năm thoáng cái đã qua.
Giờ chỉ ngắn ngủi vạn năm nhưng hắn lại cảm thấy đã qua không biết bao nhiêu nguyên hội rồi.
Vào ngày nọ, Hình Dã bỗng dưng muốn tới một nơi cách Thanh Khâu khá xa.
Tựa như chỉ có thế thì hắn mới dằn xuống được tâm ma dần dần nảy sinh trong ý nghĩ.
"Hình Dã đạo hữu, không theo bọn ta tới Thiên Đình thật sao?" Phục Hy nhìn hắn.
Cặp ngươi vàng kia như chưa bao giờ bộc lộ cõi lòng, chẳng có gì cả.
Không thấy chấp niệm, cũng không thấy khát vọng với quyền lực.
Hình Dã lạnh nhạt đáp lời: "Đa tạ Phục Hy đạo hữu giữ lại.
Ta còn phải đi đất hoang một chút."
Phục Hy nom hắn đã quyết tâm, đành không nhiều lời nữa, cuối cùng chỉ nói: "Hiện giờ thế lực Vu tộc mạnh mẽ.
Hình Dã đạo hữu nhất định phải cẩn thận một chút đấy."
Hình Dã khẽ gật đầu, chia tay cùng Phục Hy Nữ Oa.
Côn Bằng như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng vẫn chưa nói.
Bấy giờ đại chiến Vu tộc và Yêu tộc hết sức căng thẳng.
Chỉ cần hắn còn ở lại nơi Hồng Hoang này thì dĩ nhiên sẽ gặp phải cửu vĩ bạch hồ hiếm thấy.
Sau khi tách khỏi bọn họ, Hình Dã đi về hướng xa xa.
Không sử dụng bất kì pháp bảo gì mà chỉ cước bộ.
Dọc đường tràn ngập sát khí và hơi thở máu tanh, cộng thêm xác Yêu tộc, Vu tộc bị tách tứ chi.
Hình Dã luôn lạnh lùng nhìn hết thảy.
Mặt chưa hề nhúc nhích.
Cứ thế, Hình Dã đi một năm.
Bất giác, hắn phát hiện dưới chân có nước lạnh như băng.
Nước?
Hình Dã hồi thần lại, nhìn một vùng đại dương mênh mông ở phương xa.
Trong nước còn có một tên khổng lồ.
Đây không phải là biển.
Nó chỉ là dãy núi bị nước nhấn chìm.
Hình Dã không định vòng qua.
Hắn đạp nước đi về nơi vô danh đằng trước.
Đột nhiên, có tiếng gầm lên: "Nghiệt súc, chạy đi đâu?!"
Hình Dã chưa từng ngừng lại lấy nửa bước.
Nhưng cũng chính vì không nghe không động, hắn đã hoàn toàn chọc giận tên khổng lồ dưới nước.
Ngay sau đó, mặt nước phẳng lặng mênh mông lập tức biến thành sóng lớn chết chóc ngập biển trời.
Hình Dã hơi bay lên, tránh đòn công kích của đối phương.
Hắn ngẩng đầu, con mắt vàng kim nhìn gã khổng lồ điều khiển hồng thuỷ trước mặt.
"Ta chỉ đi ngang qua thôi." Hình Dã hơi nhíu mày.
Nghe vậy, Cộng Công càng giận không kiềm được: "Lũ nghiệt súc các ngươi lại dám bước vào đây.
Vậy thì hãy nộp mang đi!"
Hình Dã thờ ơ nhìn gã, "Nếu ta không nộp thì sao?"
"Không phải do bọn nghiệt súc các ngươi!" Gã khổng lồ hét lớn một tiếng, đòn đánh từ nước đã tạo thành, đập thẳng vào người Hình Dã.
Hình Dã lùi một bước.
Cánh tay phải hơi đau.
Chỉ ngắn ngủi chốc lát, màu đỏ chảy xuống dọc theo cánh tay.
Cảm xúc ấm áp mãi lâu mới khiến Hình Dã hồi thần.
Hắn không hề tức giận.
Nhưng khoảnh khắc đối phương giáng đòn, hắn không phòng ngự.
Cơn nhói đau làm con mắt trống rỗng của hắn có chút tâm trạng.
Cứ vậy, giác quan Hình Dã mới thức tỉnh được.
Rốt cục bản thân mình còn sống.
Nhưng, khá đau.
Cuối cùng Hình Dã vẫn chẳng muốn chết ở nơi này.
Miệng vết thương khép lại rất nhanh.
Hắn bình tĩnh nhìn Vu tộc trước mắt đang tấn công mình.
"Ngươi là ai?"
Giọng gã khổng lồ như sét đánh: "Ta là Tổ Vu Cộng Công!"
Khó trách có thể đả thương mình.
Hình Dã ho khan một tiếng.
Mặc dù tu vi của hắn dừng lại ở cuối đại la kim tiên, nhưng cơ thể cũng không kém so với tên to xác xưng Vu tộc kia.
Lúc Hình Dã lùi một bước, đòn của Cộng Công lại đánh tới một lần nữa!
Hình Dã khẽ nghiêng người.
Nhưng khí huyết sát vẫn sượt qua tai như lưỡi kiếm sắc bén.
Mùi máu tanh thoảng qua, thậm chí đau không thể nói.
Đồng tử Hình Dã chợt thoáng vẻ u ám: "Muốn chết!"
Dưới cơn thịnh nộ, Hình Dã đã hoá thành nguyên hình.
Đó là một con cửu vĩ thiên hồ cao lớn ưu nhã.
Vì thi triển toàn bộ yêu lực nên yêu văn màu đỏ lan đầy mặt, trông có phần mỹ cảm tà ác.
Trận chiến ấy, liên tục kéo dài chín ngày chín đêm.
Hai bên Hình Dã cùng Cộng Công đều thiệt hại.
Yêu sư Côn Bằng đã đến kết thúc trận đấu pháp này.
Còn Hình Dã, được mang tới Thiên Đình chăm sóc.
Không quá nửa tháng sau, Hình Dã đã hồi phục như cũ, thậm chí tu vi càng tiến thêm.
Ngày đó, Đông Hoàng Thái Nhất đứng đầu Thiên Đình muốn gặp hắn.
Nghĩ dù sao xem như đối phương cũng cứu mình, Hình Dã bèn đi gặp.
"Hình Dã đạo hữu." Đông Hoàng Thái Nhất vừa bước đến trước mặt hắn, vừa cười nói: "Hôm đó ngươi đã đả thương Cộng Công.
Hiện giờ Yêu tộc đang cần cường giả như ngươi.
Không biết Hình Dã đạo hữu có nguyện góp sức cho Thiên Đình ta hay không?"
"Thiên Đình?"
Đông Hoàng Thái Nhất khí chất hiền hoà, không mạnh mẽ bằng Đế Tuấn, vừa vặn hợp với kiểu người thuyết phục.
Hắn ta nói: "Đúng vậy.
Hiện giờ Vu tộc chiếm thế thượng phong, thế lực khổng lồ.
Hoàn cảnh Yêu tộc chúng ta càng ngày càng gian nan, đang cần đại tướng như Hình Dã đạo hữu!"
Hình Dã ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu.
Với hắn, ở đâu cũng giống nhau.
Nhưng dường như bị cái gì đó âm thầm dẫn dắt, hắn đồng ý.
Hình Dã ở cung điện xa hoa.
Đây là nơi Đông Hoàng Quá Nhất đặc biệt ban cho hắn.
Thế nhưng, đối với Hình Dã, nó thậm chí còn không thể gọi là nơi ở.
Rồi sau đó, trận đấu nào của Yêu Tộc và Vu tộc cũng có bóng Hình Dã.
Nhưng, cũng vì cuộc đấu pháp giữa hai tộc mà một lần nữa lại mang đến sự hoang mang và tổn thương không thể xoá nhoà kể từ sau chiến tranh long phượng.
Song, Nữ Oa Yêu tộc thành thánh.
Tam Thanh lập giáo, lục tục thành thánh.
Ngay sau đó, thánh nhân cũng đạt được thành tựu khi quảng bá và du nhập từ Phương Tây.
Không biết từ bao giờ, cuối cùng bầu không khí căng thẳng trong Thiên Đình có phần dịu đi.
Thì ra, thê tử Hi Hoà của Đế Tuấn sinh hạ mười con tiểu kim ô*.
*Kim: vàng; ô: con quạ.
- Nghĩa đen: Con quạ bằng vàng.
Tương truyền trên mặt trời có con quạ 3 chân nên gọi mặt trời là Kim ô (ác vàng)
Mừng tiểu kim ô ra đời, Đế Tuấn vô cùng sung sướng tìm cành phù tang cho chúng và sống trong cung của chúng, đồng thời âm thầm sắp xếp một nơi bí ẩn.
Thế nhưng, cũng chính khi đó, Hình Dã đã nhận ra một cảm giác bất an khó nói thành lời.
Nhưng lại chẳng thể giải thích vì sao, và trong khoảnh khắc ấy, hắn muốn trở về Thanh Khâu, trở về bên cạnh người kia.
Hình Dã dằn ý nghĩ mãnh liệt xuống.
Không biết từ bao giờ, tình cảm vốn đè nén dưới đáy lòng dần dần biến chất.
Lúc nhìn Đế Tuấn và Hi Hoà, Hình Dã bỗng dưng hiểu ra điều gì.
Hắn không chỉ muốn làm bạn, mà còn nhiều hơn thế nữa.
Hắn muốn tất cả của nàng, muốn thật sự để nàng ở bên cạnh mình, trong ánh mắt chỉ có mình.
Cho nên, lần đầu tiên Hình Dã muốn tu luyện, muốn tăng cảnh giới lên.
Do vậy, thời điểm đại chiến giữa Yêu tộc và Vu tộc đang hết sức căng thẳng, Hình Dã bế quan.
Ngay sau đó, đám tiểu kim ô bị dụ dỗ, rời khỏi cành phù tang, tới Thiên Đình.
Cũng chính lúc ấy, vì bầu trời đột nhiên xuất hiện mười mặt trời nên bấy giờ tai nạn dưới mặt đất mới thật sự bắt đầu.
Nước sông cạn kiệt.
Mặt đất rạn nứt.
Tất cả cỏ cây đều chết héo hết.
Giữa Hồng Hoang, loài người yếu ớt không gì bằng.
Vì được Vu tộc che chở nên phần còn lại mới sống nổi.
Tình trạng Vu tộc và Nhân tộc lấy nhau trở nên bình thường.
Một ngày nọ, lúc tìm kiếm nguồn nước, một đại vu tên Hậu Nghệ đã giương mắt nhìn mười mặt trời xuất hiện trên bầu trời.
Mười mặt trời cùng hơ nóng mặt đất, ngay cả Hậu Nghệ cũng cảm thấy nóng nực không chịu nổi, bèn gỡ cung tiễn trên lưng xuống, bắn từng mặt trời một.
Ngày đó khi bên trên chỉ còn lại một mặt trời cuối cùng thì Hậu Nghệ mới phát hiện cung tiễn đã dùng hết, nên đành thôi.
Thế nhưng, hành động lần này của Hậu Nghệ đã hoàn toàn khiến cho mối thù giữa Yêu tộc và Vu tộc càng sâu hơn.
Thiên cơ bị che giấu lập tức rõ dần.
Lúc hay tin, Đế Tuấn và Hi Hoà chỉ thấy tiểu nhi tử dính máu của các huynh trưởng, tức thì vỡ gan vỡ mật, gieo vào lòng họ mối thù chưa bao giờ có.
Tất phải chấm dứt hẳn cùng Vu tộc!
Tuy nhiên, ngay khi Yêu tộc và Vu tộc đang ngươi chết ta sống, đạo tổ Hồng Quân đã ra tay can thiệp.
"Từ nay, Yêu tộc quản trời.
Vu tộc quản đất.
Trong vòng ngàn năm không được nổi lên chiến tranh."
Sau cơn đau mất con, lần này nghe thấy lời Hồng Quân nói, gương mặt tuấn tú của Đế Tuấn cực kì khó coi.
Nhưng cũng chỉ biết dừng tay, chờ một ngàn năm!
Một ngàn năm sau, Hình Dã xuất quan.
Tu vi vẫn dừng ở cuối đại la kim tiên, không tiến lấy nửa bước.
Mà đúng lúc này, rốt cục Đế Tuấn cảm giác tính toán theo công thức ra Đại Trận Chu Thiên Tinh Đấu.
Thập nhị tổ vu vốn là mười hai giọt máu Bàn Cổ biến thành, triệu tập lực thập nhị tổ vu, hoá thành nguyên thần của Bàn Cổ.
Ngày ấy, Đế Tuấn và Đông Hoàng Thái Nhất điều khiển Đại Trận Chu Thiên Tinh Đấu đối chiến với nguyên thần Bàn Cổ, vô số Yêu tộc cũng tham gia vào, trong đó bao gồm cả Hình Dã.
Thời khắc làm nguyên thần Bàn Cổ tán loạn, Chu Thiên Tinh Đấu bị phá.
Nhưng, chính lúc đó, cơn đau mất con làm hai mắt Đế Tuấn đỏ tươi.
Ánh mắt chỉ có báo thù!
Sau khi Đế Tuấn tự bạo nguyên thần, Đông Hoàng Thái Nhất cũng tự bạo nguyên thần cùng chí bảo bẩm sinh chuông hỗn độn.
Thanh Khâu, dưới thần mộc, Thanh Liên nhắm mắt tính toán thiên cơ theo công thức.
Chợt phát hiện thiên cơ bị thánh nhân che giấu.
Nàng không tính ra phương hướng của Hình Dã.
Thanh Liên đứng dậy, lập tức rời khỏi Thanh Khâu quốc.
Đợi khi đi tìm theo cảm giác, nàng trông thấy đất đầy hài cốt, không biết là Yêu tộc hay Vu tộc
Khoảnh khắc ấy, Thanh Liên có linh cảm.
Nàng nhìn về một hướng khác, tức thì tái mặt!
"...Hình Dã!"
Khi đó lần đầu tiên hắn chứng kiến gương mặt bình tĩnh không gợn sóng bỗng tái nhợt, lộ vẻ hoảng loạn như vậy.
...Là vì mình sao?
Được nàng ôm vào ngực, Hình Dã không hề đau đớn chút nào.
Hắn nhìn Thanh Liên chạy đến, cảm thấy áy náy một chút, tự trách một chút: "Đừng giống ta.
Nàng sẽ sớm tiếp thu chân lí đại đạo, từ đây lịch vạn kiếp bất diệt, nhiễm nhân quả không dính.
Tồn tại cùng thiên đạo, cùng đại đạo..."
Giọng Thanh Liên chưa từng hoảng loạn: "Huynh đừng nói trước điều gì cả.
Ta nhất định sẽ cứu được huynh..."
"...A Thấm, ta vẫn muốn nói cho nàng biết một chuyện..." Nguyên thần của Hình Dã đang tán loạn.
Ngay cả Thanh Liên cũng không thể giữ hắn lại.
Hắn nói: "Ta thích A Thấm, vẫn luôn thích.
Ta muốn đón dâu giống như Đế Tuấn và Hi Hoà..."
"Được." Thanh Liên nói.
Nghe nàng nói vậy, Hình Dã nở nụ cười.
Nụ cười kia vừa thoả mãn lại vừa làm người ta đau lòng: "Đại đạo tại thượng, nay ta Hình Dã muốn kí kết cùng Thấm..."
Lời nói cuối cùng, khẽ khàng mà kiên định.
Khoảnh khắc đó, thiên cơ bị che giấu lúc trước cuối cùng đã rõ dần.
Bất luận là Thiên Hình, hay là Hình Dã, đều không nên tồn tại trong thiên địa này.
Chẳng qua lúc trước vì một ý nghĩ của mình, dùng phương thức hiến tế mới miễn cưỡng giữ lại một luồng nguyên thần của Thiên Hình.
Giờ...nàng chỉ biết trơ mắt nhìn hắn biến mất.
Tiêu tan hoàn toàn giữa vùng trời đất này.
Ý nghĩ ấy dâng lên trong lòng nàng.
Giây phút đó, hai mắt Thanh Liên vốn tinh tường dần dần nhuốm màu máu đỏ tươi.
Thánh cảnh sẽ không thể thật sự bị huỷ diệt bởi thiên địa này, cũng có thể khiến kiếp long phượng lại trải qua, chiến tranh Vu tộc và Yêu tộc một lần nữa trở nên tan đàn xẻ nghé, mang tai hoạ ngập đầu cho những sinh linh trên thiên địa.
"Thời thần đạo hữu, xin dừng tay." Giữa mê chướng có một giọng nói làm thần trí nàng định hình một lát.
Thanh Liên giương mắt nhìn về phía đạo nhân áo bào tím bỗng dưng xuất hiện.
Ánh mắt không vui không buồn.
Trong tay đạo nhân áo bào tím, rõ ràng là một luồng nguyên thần vô cùng yếu ớt.
Thanh Liên đột nhiên sực tỉnh, nói giọng khàn khàn: "Chàng ấy...còn sống?"
"Dư vẻn vẹn một luồng nguyên thần." Đạo nhân áo bào tím là vị Hồng Quân đã thành thánh.
Hắn nói: "Sau này có cơ duyên thì vẫn hắn vẫn có thể trở về thiên địa một lần nữa."
"Cơ duyên?" Thanh Liên nhìn vào mắt hắn, không nghe thấy không động đậy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...